Trong một căn hộ màu trắng xinh đẹp nằm ở ngoại ô, có hai cậu trai tuấn tú cùng nhau chung sống. Cậu con trai có làn da trắng mịn đang mặc chiếc áo sơ mi viền cổ màu đen thanh lịch đang nấu bữa sáng dưới căn bếp nhỏ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên người cậu tỏa ra một loại mị lực không nói nên lời. Gương mặt cậu lấp lánh hạnh phúc, giống như cậu đang đem toàn bộ tâm ý của mình gửi vào thức ăn.
Bỗng một người con trai nọ bước xuống từ trên lầu, anh ta mặc một chiếc áo len kẻ sọc màu xám, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu con trai đang thái hoa quả.
“Ưm Chanyeol, anh dậy sớm thế? Em vẫn chưa làm xong mà.”
“Baekhyun, anh nhớ em!”
Cậu con trai có tên là Baekhyun mỉm cười, cậu buông dao ra và xoay người lại đặt một nụ hôn lên má của cậu con trai được gọi là Chanyeol. Sau đó cả hai bưng thức ăn lên bàn, đút cho nhau ăn. Bữa sáng ngọt ngào cứ thế mà trôi qua.
Chanyeol cầm album ảnh ra, đưa từng tấm ảnh cho Baekhyun xem. Họ bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm mà trước kia đã từng trải qua cùng nhau, từng chuyến đi, từng khoảnh khắc đáng hoài niệm. Họ đã sống cùng nhau từ mấy năm trước rồi, và họ cảm thấy vui vì điều đó.
Buổi chiều, Chanyeol chuẩn bị nón, áo khoác, giỏ xách cùng Baekhyun lái xe đến thành phố sầm uất dạo chơi. Chanyeol cầm máy ảnh chụp cho Baekhyun, cậu vui vẻ kéo anh lại, và thế là cả hai cùng chụp chung. Họ đến những cửa hàng bán đồ lưu niệm, mua những món đồ nho nhỏ dễ thương làm kỷ niệm.
Sau khi trở về, Chanyeol và Baekhyun tắm rửa xong liền chơi đánh trận trên giường. Chiếc gối trắng muốt mềm mại đánh lên người không đau, chỉ có êm ái và đầy vui vẻ. Đùa giỡn xong, Chanyeol hôn Baekhyun thật sâu, cậu cũng đáp trả lại, nhẹ nhàng nằm xuống giường. Những tưởng Chanyeol sẽ làm bước tiếp theo, nào ngờ anh đắp chăn lên người cậu, bảo cậu ngủ đi.
“Anh….” Baekhyun kéo tay Chanyeol.
“Em không nên vận động quá sức, bác sĩ dặn rồi mà?”
“Em không sao, chúng ta…chúng ta…”
“Ngoan ngoãn ngủ đi cho anh, có biết không?”
Baekhyun cảm thấy áy náy, nhưng Chanyeol làm vậy là vì lo lắng cho cậu, nên cậu cũng đành nhắm mắt lại. Chanyeol nằm xuống bên cạnh Baekhyun, ôm cậu thật chặt. Cả hai cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Chanyeol có ngoại hình đẹp, anh là một trong hai người mẫu sáng giá của công ty King. Hôm nay Chanyeol có lịch đi chụp hình ngoại cảnh ở thành phố F, phải rời nhà vài ngày. Trước khi đi, Chanyeol đưa Baekhyun đi khám lại, chuẩn bị đầy đủ thuốc cần dùng cho cậu, còn nhờ cậu bạn thân của cậu đến chăm sóc giúp. Chanyeol quyến luyến hôn Baekhyun thật sâu mới chịu lên xe.
“Baekhyun, cậu không lo sao? Tớ thấy hình như có nhiều tin đồn là Chanyeol đang hẹn hò với diễn viên Moon Gayoung đó.” Kyungsoo vừa gọt táo vừa nói.
“Không có đâu mà, tớ tin anh ấy.” Baekhyun cười, cậu vốn không tin mấy chuyện này.
“Cậu đừng có chủ quan, họ quen nhau thật thì lúc đó cậu phải làm sao bây giờ? Trái tim của cậu vốn không khỏe…”
“Không sao đâu mà, tớ tự biết lo cho mình.”
Kyungsoo thấy Baekhyun có vẻ bình thản, cậu cũng không dám nói thêm gì nữa. Có lẽ vì Baekhyun yêu Chanyeol, cho nên cậu sẽ biết được những chuyện có thật hay là không.
Chanyeol nói chỉ đi một tuần sẽ về, nhưng hôm nay đã là ngày thứ chín Baekhyun vẫn không thấy anh đâu. Biết công việc của anh là như vậy, không có thời gian cố định và chính xác, nhưng cậu vẫn lo lắng. Trái tim hình như bởi vì những căng thẳng của cậu mà bắt đầu co rút, cậu liền lấy thuốc ra uống ngay. Tự trấn an mình sẽ không có việc gì đâu, cậu bật báo thức sáng mai sẽ đi đến thành phố F thăm anh.
Sáng hôm sau, cậu vừa định ra khỏi nhà mua ít thức ăn về chế biến mang đến cho anh thì bỗng có chuông cửa. Mở ra, chẳng có ai ngoài một chiếc hộp trước nhà. Khi cậu mở nó ra, đập vào mắt cậu là những hình ảnh thân mật của anh và cô diễn viên Moon Gayoung đó. Cậu phì cười, có lẽ là ai đó đang chọc cậu đây, vì thế cậu liền vứt nó đi. Trong hộp bỗng rơi ra một chiếc đĩa, nhưng cậu vẫn nhặt nó cho vào sọt rác, vui vẻ đi đến siêu thị.
Đã đến khách sạn mà Chanyeol ở rồi, Baekhyun mỉm cười bước vào trong phòng của Chanyeol sau khi được một chị staff đưa chìa khóa. Mọi người biết đến Baekhyun là em trai của Chanyeol theo lời kể của anh, vậy nên không ai nghi ngờ gì. Lúc vào trong, Baekhyun chẳng thấy Chanyeol đâu. Anh không có ở đây, vậy đang ở chỗ nào? Thấy bên ngoài là vườn cây, cậu đoán chắc anh đang ở đó, liền bước ra. Bỗng chiếc hộp đựng thức ăn mà cậu mang đến cho anh rơi xuống đất, cậu sững sờ nhìn về phía trước. Là Chanyeol đang hôn Gayoung, hôn say đắm. Hai người ôm nhau thật chặt, nụ hôn thật nồng nàn. Baekhyun lùi về sau mấy bước, cậu bỏ chạy thật nhanh, chạy đi để không để những hình ảnh đó đuổi theo cậu nữa.
Về nhà, cậu thẫn thờ bước vào trong. Nhặt mấy tấm hình của anh cùng cô diễn viên đó, cả chiếc đĩa bị vứt trong sọt rác cũng mang vào. Cậu bật máy lên, từng thước phim bắt đầu chiếu lên màn ảnh rộng. Hình ảnh Chanyeol ôm Gayoung, Chanyeol hôn Gayoung, Chanyeol lên giường cùng cô ấy…hiển thị rõ mồn một trước mắt cậu. Baekhyun không thể ngờ được, anh phản bội cậu. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình. Không, anh không phải như vậy đâu, anh không lừa cậu, anh vẫn yêu cậu mà, đúng không?
“Giờ em đang lừa dối cả chính bản thân của mình, rằng anh vẫn yêu em
Giờ em đang dày xéo nỗi nhớ, hằn sâu vết thương không lành
Đừng bỏ một mình em nơi đây, sợ lắm lúc khi, tỉnh giấc em không còn anh
Em rất sợ mỗi đêm e vẫn thầm nhớ
Trả lại em buồn vui ngày xưa, lúc em chờ người dưới cơn mưa
Trả lại em cả những nỗi nhớ, dường như mãi không phai mờ .”
Baekhyun ôm lấy đầu mình, cậu để nước mắt trượt qua bàn tay rơi xuống đất. Từng thước phim như những con dao nhọn đang cắm vào tim cậu, đau thật đau. Anh rốt cuộc ở bên cậu là vì điều gì? Là vì thương hại cậu, hay vì thích thú khi quen một lúc hai người?
“Cần thêm bao lâu để em quên đi niềm đau
Cần thêm bao lâu để em không phải cố giấu
Cố giấu những kỷ niệm hôm qua, em vẫn ngỡ như chưa lìa xa
Em ước rằng,trái tim anh vẫn gần em
Ngày anh buông tay, chúng ta không là của nhau
Niềm vui bao lâu, giờ đã thay bằng nước mắt
Chỉ muốn ôm anh một lần cuối, ôm chặt với đôi tay của em
Dẫu biết rằng trái tim anh đã đổi thay .”
Baekhyun cảm thấy tim mình đau thật đau, từng trận nhói lên không ngừng. Bóp chặt trái tim đang nhức nhối của mình, cậu cười thật to, nhưng tại sao cười không còn thấy vui nữa? Chỉ có niềm đau và sự hụt hẫng đang lan tỏa khắp toàn thân thể cậu, đau đến mức trước mắt không thể nhìn thấy gì nữa. Thuốc? Thuốc đâu rồi? Baekhyun chật vật đứng dậy rồi ngã xuống, phải tìm thuốc, Chanyeol đã dặn cậu phải uống thuốc. Với tay lấy hộp thuốc trên bàn, không ngờ hụt tay, hộp thuốc rơi xuống lăn đi thật xa. Tại sao lại không thể lấy được chứ, làm sao đây? Tim cậu đang co rút từng trận mạnh mẽ, đau đến mức không thể cử động nổi nữa.
Phải rồi, cậu không nên uống thuốc làm gì nữa, lúc này cậu còn giá trị gì với anh đâu. Anh đã thay đổi rồi, anh yêu người khác, người đó tốt hơn cậu, cho anh nhiều hơn cậu. Cậu đã nhận thấy mình nên buông tay, nhưng tại sao lại sợ hãi như vậy? Ngày mai đây, cậu thật sự không còn anh nữa ư? Không còn anh bên cạnh, không còn anh chăm sóc, không còn được nhìn thấy anh nữa sao? Cũng tốt, nếu cậu biến mất, anh sẽ không bận tâm điều gì nữa, chẳng còn gì cản trở bước chân anh. Tim đột nhiên đau quá, đau đến mức cậu không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Tại sao em có thể vì anh có thể nhớ anh, mà chẳng thể quên được anh
Hay bởi vì trái tim em rất cần anh.”
Baekhyun cố gắng ngồi dậy cầm lấy khung ảnh tươi cười của Chanyeol trên bàn, nhưng dùng hết sức lực vẫn không thể với tới. Khoảnh khắc cuối cùng khi ngã xuống, cậu chỉ nhìn thấy anh, duy nhất hình ảnh của anh. Vậy là mãn nguyện lắm rồi, cậu mỉm cười nhắm mắt lại, từ từ đi đến thiên đường….
Chanyeol khi về đến nhà cũng đã quá nửa đêm. Cảnh quay vừa rồi thực hiện nhiều lần mới được, anh luôn không tự nhiên khi hôn Gayoung. Anh phải tập trung tư tưởng lắm mới nghĩ được cô ấy chính là Baekhyun mà hôn, trước khi quay anh và cô ấy cũng đã thử tập với nhau trước, kỹ càng như vậy mới được đạo diễn chấp nhận. Sau khi quay xong, anh định sẽ đi tắm và ngủ một giấc, nhưng khi nghe chị Staff nói lúc nãy Baekhyun đến tìm, anh vội vã chạy vào phòng mình. Không có, Baekhyun đã về rồi sao? Điện thoại cũng không bắt, anh linh cảm có điều gì đó không hay, liền vội vàng trở về.
Căn nhà tối đen một mảng, anh lần mò đến công tắc mở đèn lên. Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Baekhyun nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền. Anh vội vã lay tay cậu, gọi khẽ: “Baekhyun, Baekhyun…”
Cậu vẫn không tỉnh lại. Anh vội bế cậu lên, người cậu rất lạnh, nhịp tim, nhịp tim đã không còn đập nữa rồi. Chanyeol gào thét gọi tên Baekhyun, gọi rất nhiều lần mà cậu vẫn không hề động đậy. Trên màn hình vừa chiếu cái gì đó, anh vội return lại. Là những thước phim mà anh vừa quay với Gayoung trong những ngày qua, nhưng ai đã gửi nó cho Baekhyun?
“Baekhyun, tỉnh lại đi mà, Baekhyun! Em hiểu lầm rồi, anh và Gayoung chỉ là bạn diễn với nhau thôi, em đừng như vậy, đừng ngủ nữa! Mau tỉnh cho anh!”
Chanyeol ôm lấy thân hình nhỏ gầy của Baekhyun lay thật mạnh, nhưng cậu vẫn không trả lời anh. Nước mắt anh rơi xuống thật nhiều, anh đau lòng ôm chặt cậu, nức nở đau xót nói: “Là anh không tốt, anh không muốn em suy nghĩ nhiều nên đã giấu em. Anh còn định sau khi xong việc sẽ trở về đưa em đến đảo Maldives – nơi em đã muốn đến từ lâu. Tại sao em lại không chờ anh trở về chứ? Tại sao em lại bỏ anh? Baekhyun, em đừng đi, đừng bỏ anh, tỉnh lại đi, anh rất yêu em!”
Chanyeol khóc thảm thiết, nước mắt rơi thấm ướt một mảng áo của Baekhyun. Thân thể cậu càng ngày càng lạnh hơn, anh buông cậu xuống, đi đến bên chiếc tủ, lấy một lọ thuốc ra.
“Baekhyun, em đừng cho rằng em có thể đi mà không mang theo anh. Anh nhất định sẽ đuổi kịp em, hãy chờ đó!”
Nói xong, Chanyeol cười thật to rồi đổ thuốc ra lòng bàn tay. Gần một trăm viên thuốc chồng chất lên nhau, anh bỏ hết vào miệng, dùng chai nước trong tủ lạnh nuốt trôi nó. Chanyeol lững thững đứng dậy, ra vườn hái hết tất cả những đóa hoa hồng mà anh cùng Baekhyun trồng, xé từng cánh rải đầy trên mặt đất nơi Baekhyun nằm. Anh cũng không thể chịu đựng được lâu, khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống cũng là lúc anh ngã quỵ. Nắm lấy bàn tay cậu, anh thì thào ba chữ cuối cùng trước khi rời khỏi thế gian.
“Anh yêu em!”
END.
Bỗng một người con trai nọ bước xuống từ trên lầu, anh ta mặc một chiếc áo len kẻ sọc màu xám, bên trong là chiếc áo sơ mi trắng, nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu con trai đang thái hoa quả.
“Ưm Chanyeol, anh dậy sớm thế? Em vẫn chưa làm xong mà.”
“Baekhyun, anh nhớ em!”
Cậu con trai có tên là Baekhyun mỉm cười, cậu buông dao ra và xoay người lại đặt một nụ hôn lên má của cậu con trai được gọi là Chanyeol. Sau đó cả hai bưng thức ăn lên bàn, đút cho nhau ăn. Bữa sáng ngọt ngào cứ thế mà trôi qua.
Chanyeol cầm album ảnh ra, đưa từng tấm ảnh cho Baekhyun xem. Họ bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm mà trước kia đã từng trải qua cùng nhau, từng chuyến đi, từng khoảnh khắc đáng hoài niệm. Họ đã sống cùng nhau từ mấy năm trước rồi, và họ cảm thấy vui vì điều đó.
Buổi chiều, Chanyeol chuẩn bị nón, áo khoác, giỏ xách cùng Baekhyun lái xe đến thành phố sầm uất dạo chơi. Chanyeol cầm máy ảnh chụp cho Baekhyun, cậu vui vẻ kéo anh lại, và thế là cả hai cùng chụp chung. Họ đến những cửa hàng bán đồ lưu niệm, mua những món đồ nho nhỏ dễ thương làm kỷ niệm.
Sau khi trở về, Chanyeol và Baekhyun tắm rửa xong liền chơi đánh trận trên giường. Chiếc gối trắng muốt mềm mại đánh lên người không đau, chỉ có êm ái và đầy vui vẻ. Đùa giỡn xong, Chanyeol hôn Baekhyun thật sâu, cậu cũng đáp trả lại, nhẹ nhàng nằm xuống giường. Những tưởng Chanyeol sẽ làm bước tiếp theo, nào ngờ anh đắp chăn lên người cậu, bảo cậu ngủ đi.
“Anh….” Baekhyun kéo tay Chanyeol.
“Em không nên vận động quá sức, bác sĩ dặn rồi mà?”
“Em không sao, chúng ta…chúng ta…”
“Ngoan ngoãn ngủ đi cho anh, có biết không?”
Baekhyun cảm thấy áy náy, nhưng Chanyeol làm vậy là vì lo lắng cho cậu, nên cậu cũng đành nhắm mắt lại. Chanyeol nằm xuống bên cạnh Baekhyun, ôm cậu thật chặt. Cả hai cùng nhau tiến vào mộng đẹp.
Chanyeol có ngoại hình đẹp, anh là một trong hai người mẫu sáng giá của công ty King. Hôm nay Chanyeol có lịch đi chụp hình ngoại cảnh ở thành phố F, phải rời nhà vài ngày. Trước khi đi, Chanyeol đưa Baekhyun đi khám lại, chuẩn bị đầy đủ thuốc cần dùng cho cậu, còn nhờ cậu bạn thân của cậu đến chăm sóc giúp. Chanyeol quyến luyến hôn Baekhyun thật sâu mới chịu lên xe.
“Baekhyun, cậu không lo sao? Tớ thấy hình như có nhiều tin đồn là Chanyeol đang hẹn hò với diễn viên Moon Gayoung đó.” Kyungsoo vừa gọt táo vừa nói.
“Không có đâu mà, tớ tin anh ấy.” Baekhyun cười, cậu vốn không tin mấy chuyện này.
“Cậu đừng có chủ quan, họ quen nhau thật thì lúc đó cậu phải làm sao bây giờ? Trái tim của cậu vốn không khỏe…”
“Không sao đâu mà, tớ tự biết lo cho mình.”
Kyungsoo thấy Baekhyun có vẻ bình thản, cậu cũng không dám nói thêm gì nữa. Có lẽ vì Baekhyun yêu Chanyeol, cho nên cậu sẽ biết được những chuyện có thật hay là không.
Chanyeol nói chỉ đi một tuần sẽ về, nhưng hôm nay đã là ngày thứ chín Baekhyun vẫn không thấy anh đâu. Biết công việc của anh là như vậy, không có thời gian cố định và chính xác, nhưng cậu vẫn lo lắng. Trái tim hình như bởi vì những căng thẳng của cậu mà bắt đầu co rút, cậu liền lấy thuốc ra uống ngay. Tự trấn an mình sẽ không có việc gì đâu, cậu bật báo thức sáng mai sẽ đi đến thành phố F thăm anh.
Sáng hôm sau, cậu vừa định ra khỏi nhà mua ít thức ăn về chế biến mang đến cho anh thì bỗng có chuông cửa. Mở ra, chẳng có ai ngoài một chiếc hộp trước nhà. Khi cậu mở nó ra, đập vào mắt cậu là những hình ảnh thân mật của anh và cô diễn viên Moon Gayoung đó. Cậu phì cười, có lẽ là ai đó đang chọc cậu đây, vì thế cậu liền vứt nó đi. Trong hộp bỗng rơi ra một chiếc đĩa, nhưng cậu vẫn nhặt nó cho vào sọt rác, vui vẻ đi đến siêu thị.
Đã đến khách sạn mà Chanyeol ở rồi, Baekhyun mỉm cười bước vào trong phòng của Chanyeol sau khi được một chị staff đưa chìa khóa. Mọi người biết đến Baekhyun là em trai của Chanyeol theo lời kể của anh, vậy nên không ai nghi ngờ gì. Lúc vào trong, Baekhyun chẳng thấy Chanyeol đâu. Anh không có ở đây, vậy đang ở chỗ nào? Thấy bên ngoài là vườn cây, cậu đoán chắc anh đang ở đó, liền bước ra. Bỗng chiếc hộp đựng thức ăn mà cậu mang đến cho anh rơi xuống đất, cậu sững sờ nhìn về phía trước. Là Chanyeol đang hôn Gayoung, hôn say đắm. Hai người ôm nhau thật chặt, nụ hôn thật nồng nàn. Baekhyun lùi về sau mấy bước, cậu bỏ chạy thật nhanh, chạy đi để không để những hình ảnh đó đuổi theo cậu nữa.
Về nhà, cậu thẫn thờ bước vào trong. Nhặt mấy tấm hình của anh cùng cô diễn viên đó, cả chiếc đĩa bị vứt trong sọt rác cũng mang vào. Cậu bật máy lên, từng thước phim bắt đầu chiếu lên màn ảnh rộng. Hình ảnh Chanyeol ôm Gayoung, Chanyeol hôn Gayoung, Chanyeol lên giường cùng cô ấy…hiển thị rõ mồn một trước mắt cậu. Baekhyun không thể ngờ được, anh phản bội cậu. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cậu không kiềm chế được cảm xúc của mình. Không, anh không phải như vậy đâu, anh không lừa cậu, anh vẫn yêu cậu mà, đúng không?
“Giờ em đang lừa dối cả chính bản thân của mình, rằng anh vẫn yêu em
Giờ em đang dày xéo nỗi nhớ, hằn sâu vết thương không lành
Đừng bỏ một mình em nơi đây, sợ lắm lúc khi, tỉnh giấc em không còn anh
Em rất sợ mỗi đêm e vẫn thầm nhớ
Trả lại em buồn vui ngày xưa, lúc em chờ người dưới cơn mưa
Trả lại em cả những nỗi nhớ, dường như mãi không phai mờ .”
Baekhyun ôm lấy đầu mình, cậu để nước mắt trượt qua bàn tay rơi xuống đất. Từng thước phim như những con dao nhọn đang cắm vào tim cậu, đau thật đau. Anh rốt cuộc ở bên cậu là vì điều gì? Là vì thương hại cậu, hay vì thích thú khi quen một lúc hai người?
“Cần thêm bao lâu để em quên đi niềm đau
Cần thêm bao lâu để em không phải cố giấu
Cố giấu những kỷ niệm hôm qua, em vẫn ngỡ như chưa lìa xa
Em ước rằng,trái tim anh vẫn gần em
Ngày anh buông tay, chúng ta không là của nhau
Niềm vui bao lâu, giờ đã thay bằng nước mắt
Chỉ muốn ôm anh một lần cuối, ôm chặt với đôi tay của em
Dẫu biết rằng trái tim anh đã đổi thay .”
Baekhyun cảm thấy tim mình đau thật đau, từng trận nhói lên không ngừng. Bóp chặt trái tim đang nhức nhối của mình, cậu cười thật to, nhưng tại sao cười không còn thấy vui nữa? Chỉ có niềm đau và sự hụt hẫng đang lan tỏa khắp toàn thân thể cậu, đau đến mức trước mắt không thể nhìn thấy gì nữa. Thuốc? Thuốc đâu rồi? Baekhyun chật vật đứng dậy rồi ngã xuống, phải tìm thuốc, Chanyeol đã dặn cậu phải uống thuốc. Với tay lấy hộp thuốc trên bàn, không ngờ hụt tay, hộp thuốc rơi xuống lăn đi thật xa. Tại sao lại không thể lấy được chứ, làm sao đây? Tim cậu đang co rút từng trận mạnh mẽ, đau đến mức không thể cử động nổi nữa.
Phải rồi, cậu không nên uống thuốc làm gì nữa, lúc này cậu còn giá trị gì với anh đâu. Anh đã thay đổi rồi, anh yêu người khác, người đó tốt hơn cậu, cho anh nhiều hơn cậu. Cậu đã nhận thấy mình nên buông tay, nhưng tại sao lại sợ hãi như vậy? Ngày mai đây, cậu thật sự không còn anh nữa ư? Không còn anh bên cạnh, không còn anh chăm sóc, không còn được nhìn thấy anh nữa sao? Cũng tốt, nếu cậu biến mất, anh sẽ không bận tâm điều gì nữa, chẳng còn gì cản trở bước chân anh. Tim đột nhiên đau quá, đau đến mức cậu không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Tại sao em có thể vì anh có thể nhớ anh, mà chẳng thể quên được anh
Hay bởi vì trái tim em rất cần anh.”
Baekhyun cố gắng ngồi dậy cầm lấy khung ảnh tươi cười của Chanyeol trên bàn, nhưng dùng hết sức lực vẫn không thể với tới. Khoảnh khắc cuối cùng khi ngã xuống, cậu chỉ nhìn thấy anh, duy nhất hình ảnh của anh. Vậy là mãn nguyện lắm rồi, cậu mỉm cười nhắm mắt lại, từ từ đi đến thiên đường….
Chanyeol khi về đến nhà cũng đã quá nửa đêm. Cảnh quay vừa rồi thực hiện nhiều lần mới được, anh luôn không tự nhiên khi hôn Gayoung. Anh phải tập trung tư tưởng lắm mới nghĩ được cô ấy chính là Baekhyun mà hôn, trước khi quay anh và cô ấy cũng đã thử tập với nhau trước, kỹ càng như vậy mới được đạo diễn chấp nhận. Sau khi quay xong, anh định sẽ đi tắm và ngủ một giấc, nhưng khi nghe chị Staff nói lúc nãy Baekhyun đến tìm, anh vội vã chạy vào phòng mình. Không có, Baekhyun đã về rồi sao? Điện thoại cũng không bắt, anh linh cảm có điều gì đó không hay, liền vội vàng trở về.
Căn nhà tối đen một mảng, anh lần mò đến công tắc mở đèn lên. Đập vào mắt anh chính là hình ảnh Baekhyun nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền. Anh vội vã lay tay cậu, gọi khẽ: “Baekhyun, Baekhyun…”
Cậu vẫn không tỉnh lại. Anh vội bế cậu lên, người cậu rất lạnh, nhịp tim, nhịp tim đã không còn đập nữa rồi. Chanyeol gào thét gọi tên Baekhyun, gọi rất nhiều lần mà cậu vẫn không hề động đậy. Trên màn hình vừa chiếu cái gì đó, anh vội return lại. Là những thước phim mà anh vừa quay với Gayoung trong những ngày qua, nhưng ai đã gửi nó cho Baekhyun?
“Baekhyun, tỉnh lại đi mà, Baekhyun! Em hiểu lầm rồi, anh và Gayoung chỉ là bạn diễn với nhau thôi, em đừng như vậy, đừng ngủ nữa! Mau tỉnh cho anh!”
Chanyeol ôm lấy thân hình nhỏ gầy của Baekhyun lay thật mạnh, nhưng cậu vẫn không trả lời anh. Nước mắt anh rơi xuống thật nhiều, anh đau lòng ôm chặt cậu, nức nở đau xót nói: “Là anh không tốt, anh không muốn em suy nghĩ nhiều nên đã giấu em. Anh còn định sau khi xong việc sẽ trở về đưa em đến đảo Maldives – nơi em đã muốn đến từ lâu. Tại sao em lại không chờ anh trở về chứ? Tại sao em lại bỏ anh? Baekhyun, em đừng đi, đừng bỏ anh, tỉnh lại đi, anh rất yêu em!”
Chanyeol khóc thảm thiết, nước mắt rơi thấm ướt một mảng áo của Baekhyun. Thân thể cậu càng ngày càng lạnh hơn, anh buông cậu xuống, đi đến bên chiếc tủ, lấy một lọ thuốc ra.
“Baekhyun, em đừng cho rằng em có thể đi mà không mang theo anh. Anh nhất định sẽ đuổi kịp em, hãy chờ đó!”
Nói xong, Chanyeol cười thật to rồi đổ thuốc ra lòng bàn tay. Gần một trăm viên thuốc chồng chất lên nhau, anh bỏ hết vào miệng, dùng chai nước trong tủ lạnh nuốt trôi nó. Chanyeol lững thững đứng dậy, ra vườn hái hết tất cả những đóa hoa hồng mà anh cùng Baekhyun trồng, xé từng cánh rải đầy trên mặt đất nơi Baekhyun nằm. Anh cũng không thể chịu đựng được lâu, khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống cũng là lúc anh ngã quỵ. Nắm lấy bàn tay cậu, anh thì thào ba chữ cuối cùng trước khi rời khỏi thế gian.
“Anh yêu em!”
END.
/66
|