Phác Xán Liệt thân là đế vương một nước, oai phong lẫm liệt ở trên vạn người không dưới một người, công tư phân minh, lạnh lùng khó đoán, nổi danh là một vị vua anh minh sáng suốt của triều đại Tần La đời thứ 6. Nhưng trong giờ khắc này đây, khi đứng trước nam sủng vật của mình, hắn lại dịu dàng ôn nhu đến mức không tưởng:
_Bạch Hiền, hay chúng ta vào trong đi! Chẳng phải ngươi rất sợ lạnh hay sao? – Xán Liệt xiết chặt vòng tay ôm con người bé nhỏ trong lòng ngực lại hơn, ôn nhu hôn một cái lên đỉnh đầu.
_Ở trong lòng hoàng thượng thế này, người nghĩ ta còn lạnh được không? – Bạch Hiền khúc khích cười một tiếng.
_Ngươi thật dẻo miệng, là ta lo cho ngươi thôi, khi không lại ra đây đòi ngắm sao giữa trời lộng gió thế này.
_Hoàng thượng đừng lo nữa, chỉ cần người ở bên ta thế này, ta đã mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi.
Đó vốn dĩ là câu chuyện của mùa thu năm Tân Tạo cách đây ít nhất cũng đã hai năm rồi.
___
_Bạch Hiền, hoàng thái hậu muốn ta nhanh chóng có thái tử. – Xán Liệt trầm mặc ngước lên trời.
_Xin lỗi, Bạch Hiền đã không cho hoàng thượng nổi một hài tử … – Bạch Hiền cất tiếng nhàn nhạt, cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong lòng.
Đó cũng là nỗi lo của lớn nhất của Bạch Hiền cũng như Xán Liệt bấy lâu nay. Bạch Hiền vốn là thân phận nam nhi, nhưng lại thập phần xinh đẹp và yếu mềm như nữ nhi, trời ban dung mạo thanh tú hơn người may mắn được hoàng thượng để mắt đến sau một lần vi hành, từ đó Bạch Hiền tiến cung trong sự yêu chiều của hoàng thượng, hai người ngày qua ngày cũng đã nảy sinh không ít tình cảm.
Xán Liệt yêu say đắm Bạch Hiền đến mức không còn màn đến cả ngàn cung tần mỹ nữ ở hậu cung, chuyện này đã đem lại không ít ác cảm của các vương phi cho Bạch Hiền, họ không ít lần gây khó dễ cho y nhưng cũng nhờ hoàng thượng ứng cứu kịp thời, lần gần đây nhất chính là Tậy phi Huyền Y đã xô ngã Bạch Hiền xuống ao cá ở vườn Thượng Uyển, đúng lúc Xán Liệt đi ngang qua liền không nghĩ ngợi mà mặc luôn long bào nhảy xuống cứu, sau đó hắn đã rất tức giận mà phế truất Huyền Y xuống làm thứ dân tịch thu toàn bộ tài sản của người nhà họ Minh đày cả nhà ra biên giới. Đó hẳn là một bài học nhớ đời với ả cũng như đe dọa những kẻ có âm mưu hãm hại Bạch Hiền.
Nhưng yêu không thì chưa đủ, thân là vua một nước, Xán Liệt cần có trách nhiệm nối dõi ngôi báu. Còn Bạch Hiền vốn là thân nam nhi, làm sao có thể hoài hài tử cho hắn bây giờ. Đời thật trờ trêu, không có gì là hoàn hảo cả.
___
Đêm qua Bạch Hiền đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ đến nỗi y phải giật mình giữa đêm trong vòng tay ấm áp của Xán Liệt. Giấc mơ không hư hư ảo ảo như những giấc mơ trước đây y mơ thấy, nó mang tính chân thực như trước mắt nhưng … tại sao trong giấc mơ đó, y lại mang thai?
Giấc mơ này nhắc đến một truyền thuyết đã bị cho vào quên lãng từ rất lâu rồi, thuyết truyền rằng: tất cả nam tử trên thế gian này, nếu muốn hoài hài tử thì hãy tự mình bước lên đỉnh Nam Sơn, nơi đỉnh thác Hồng Hạc uống một ngụm nước tiên thì có thể mang thai rồi.
Bạch Hiền kể từ sau giấc mơ kỳ lạ đó cứ canh cánh trong lòng một nỗi niềm, y không dám mở miệng cùng Xán Liệt, bản thân y không muốn hắn hy vọng rồi lại thất vọng nặng nề, nhưng bây giờ không nói cho Xán Liệt biết làm sao y có thể xuất cung đây?
___
Bản thân đã tính toán rất kỹ, từ hoàng cung đến Nam Sơn chỉ mất có 1 ngày đường bộ hành, nếu bản thân y cố gắng thêm một chút, có lẽ sẽ về kịp trong 2 ngày thôi. Vả lại, hơn tháng nay, Xán Liệt đã không còn ngày nào cũng lui tới chỗ y nữa rồi, hắn theo lệnh thái hậu phải đến chỗ các phi tần mà …
Chuyến đi này đối với Bạch Hiền chỉ có Tiểu Nhi – cung nữ hầu hạ y – biết được.
_Chủ tử, ngài cho ta theo với, thân thể ngài yếu mềm như thế, có chuyện gì xảy ra e là … – Tiểu Nhi lo lắng nhìn Bạch Hiền chuẩn bị hành lý.
_Ta không sao, ngươi đừng mở miệng ra đều không hay như vậy. Chỉ có 2 ngày thôi mà, ta đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. – Bạch Hiền cốc đầu Tiểu Nhi một cái.
_Ta thật tình lo cho ngài lắm, ngài suy nghĩ lại đi, dù sao hoàng thượng cũng tìm các phi tần khác mà truyền long thai rồi … – Tiểu Nhi thuận miệng nói ra những gì mình suy nghĩ không chút e ngại nhưng chợt nàng thấy ánh mắt xa xăm của Bạch Hiền, một nỗi lòng sâu thẩm trong thâm tâm chợt hiện lên qua ánh mắt đó – vô định, mong lung.
___
Bạch Hiền từ sau chuyến đi Nam Sơn về, cùng Xán Liệt quấn quýt mấy đêm liền có biểu hiện lạ. Lại nói về Xán Liệt, từ sau khi Bạch Hiền nhõng nhẽo đòi xuất cung trở về cũng là lúc hắn làm tròn bổn phận với hoàng thái hậu, cư nhiên giống như thiếu hơi lâu ngày liền bám riết lấy Bạch Hiền mà hành lên hành xuống.
_ …ưm … hoàng thượng à, chẳng phải vừa làm … ưm … rất kịch liệt sao? Bây giờ người lại … ha – Cái miệng nhỏ dâm đãng của Bạch hiền không ngừng rên rỉ dưới sự khoái cảm của Xán Liệt mang lại.
_Ta đối với ngươi, không bao giờ là đủ cả, ngươi biết mà …
Lớp bạch y mỏng manh bên ngoài của Bạch Hiền rơi xuống đất, một mảng da thịt trắng trắng hồng hồng lộ ra, dù đã ngắm nhìn thân thể này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hắn cũng bị đắm chìm như vậy, tuyệt nhiên không thể không ngẩn người một chút.
_Người nhìn gì mà nhìn dữ vậy? – Bạch Hiền vòng tay kéo mặt Xán Liệt lên nhìn mình.
_Trách ngươi thật quá xinh đi … – Xán Liệt ôn nhu vén vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Bạch Hiền, hôn một cái lên trán y.
_… ưm … ọe ọe …
Đang giữa không khí lãng mạn thế này thì Bạch Hiền phá vỡ nó bằng một màn nôn ọe hoành tráng.
_Người làm sao vậy? Khó chịu trong người lắm sao? – Xán Liệt lo lắng nhìn trân bảo của mình đang nôn khan ngoài cửa.
_… ọe …
_Chủ tử ngài có sao không? – Tiểu Nhi lo lắng vội vã chạy lại đỡ Bạch Hiền.
_Ta mệt quá! – Bạch Hiền mặt xanh lét, choáng váng ngã vào lòng Xán Liệt.
_Ta truyền thái y cho ngươi! – Xán Liệt lo lắng bế y vào giường.
_Ta không muốn … người ôm ta ngủ thì được rồi! – Bạch Hiền nhõng nhẽo ôm chặt Xán Liệt.
_Ngươi hư quá, mau ngủ cho ta! – Xán Liệt không nỡ làm trái ý mỹ nhân liền nằm xuống giường ôm chặt y, dỗ dành cho y chìm vào giấc mộng.
Biện Bạch Hiền thật sự chưa muốn việc mình có khả năng thụ thai lọt ra ngoài. Ngoài Vương gia Trương Nghệ Hưng ra nhất thiết là càng ít người biết thì càng tốt.
___
Phác Xán Liệt buổi sáng hôm đó không thượng triều, hắn hung hăng mang một tầng khí lạnh xông đến cửa phòng của y đạp mạnh một cái. Bạch Hiền trên giường gỗ ngơ ngơ ngác ngác bị tiếng động mạnh làm cho tỉnh giấc, chưa kịp tỉnh hẳn đã phải nhận một cái tát đau điếng từ hoàng thượng.
_Hoàng thượng, người …
_Biện Bạch Hiền, ta là đã quá nuông chiều ngươi rồi. Dù sao nó cũng là con ta, sao ngươi có thể … – Xán Liệt sau khi tán một phát, liền dung ngữ khí vô cùng tức giận với y.
_Có thể gì? – Bạch Hiền vẫn chưa hiểu hêt sự tình.
_Ngươi còn ở đó ngu ngơ vớ vẩn, chính ngươi đã hạ thuốc làm động thai của Tây phi Như Ngọc còn gì. Ngươi đúng là thâm hiểm khó lường.
_Ta … có sao? – Bạch Hiền cười nhạt một cái.
_Ngươi còn mạnh mồm? Được. Người đâu, giam giữ Biện Bạch Hiền canh tý đêm nay đem hắn đến đại điện cho ta. – Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh sau đó không nói thêm gì mà xoay bước ly khai.
Bạch Hiền liền bị một đám nam nhân hung hăng lột bỏ bạch y bên ngoài chỉ còn chừa lại lớp vải mỏng bên trong rồi lôi vào ngục tối. “Là sao đây, Phác Xán Liệt, ngươi nói yêu ta đến như vậy, nhưng tuyệt đối không có một chút lòng tin với ta.”
___
Phác Xán Liệt ngồi đó, trên ngai vàng cao cao tại thượng nơi đại điện, ánh mắt lạnh lẽo của hắn đang bắn từng tia buốt giá vào trái tim của Bạch Hiền. Không gian bốn bề vắng ngắt, chỉ còn tồn tại thứ ánh sang le lói từ những chiếc đèn, yếu ớt quá, như chính y bây giờ vậy.
_Bạch Hiền, ngươi biết gì không, ta rất kỳ vọng vào đứa con của Như Ngọc. Sau khi nàng sinh hài tử, chẳng phải ta đã làm tròn bổn phận của mình hay sao? Vậy mà, ngươi lại nhẫn tâm hạ thuốc làm động thai nhi nàng ấy, ngươi không thấy bản than mình là một con rắn độc hay sao?
_…
_Ngươi không thanh minh à? Được, đã không thanh minh thì ta cứ trừng phạt vậy? – Xán Liệt lòng rơi đầy lệ nhưng hắn rất giận Bạch Hiền, y sao có thể như vậy chứ? Y nỡ nhẫn tâm muốn giết chết đứa con hắn mong chờ sao? Y to gan quá rồi!
Bạch Hiền vô cùng hoảng loạn khi thấy một đám nam nhân thân thể lõa xích đang tiến lại gần, đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía Xán Liệt, hắn lạnh lẽo một khắc mà quay đi.
_Không, không được chạm vào ta … – Bạch Hiền kêu gào thảm thiết nhìn đám nam nhân ghê tởm đang từng bước cưỡng bức mình.
_Đừng mà … xin các người dừng lại, không được chạm vào ta.
“Bốp” – Một tên bặm trợn tát y một cái, y vô lực đầu đập xuống nền nhà lạnh lẽo, toàn thân không còn sức lực chống cự, miệng chỉ còn vô thức thốt lên vài từ …
_Đừng, đừng mà, con ta sẽ chết mất, con ta …
Một tên đưa côn thịt to lớn của hắn đến trước cửa mình của y, một thúc không nương tay cắm thẳng vào hậu huyệt nhỏ bé, hắn thúc được vài cái thì hốt hoảng tâu lên.
_Hoàng thượng à, không xong rồi, thân thể hắn chảy rất nhiều máu, không cầm kịp chắc sẽ chết mất.
Phác Xán Liệt bây giờ mới sực tỉnh ra khỏi những ý nghĩ u mê của mình, hắn đưa mắt xuống nhìn lấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, Biện Bạch hiền đang nằm đó, người mà hắn yêu thương đang nằm đó, y bị 5, 6 nam nhân thượng cùng một lúc, mắt nhắm nghiền không ngừng nhỏ lệ, hai tay ôm chặt lây bụng không rời.
“Rầm” – Một lực đạo cực kỳ lớn đạp tung cả cánh cửa đại điện. Vương gia Trương Nghệ Hưng vội vã tiến vào theo sau là Tiểu Nhi.
Đám nam nhân vội vã thoái lui.
_Phác Xán Liệt, ta không ngờ ngươi lại hồ đồ đến mức này ! – Nghệ Hưng quên luôn cả việc người ngồi trên cao là đương kim thánh thượng.
_Ngươi dám ? – Xán Liệt tức giận chỉ thẳng tay vào mặt y.
_Tại sao không dám ? Trên thân phận dù sao ta cũng là anh ngươi thôi. – Nghệ Hưng tay thì lo cầm máu cho Bạch Hiền, miệng cũng không ngừng đấu khẩu cùng Xán Liệt.
_…
_Đợi ta lo xong cho Bạch Hiền sẽ cùng ngươi nói rõ. – Trương Nghệ Hưng không nể mặt khoác chiếc lục bào của mình cho Bạch hiền rồi đem y trở về phòng.
___
_Ngươi ngồi đó ! – Nghệ Hưng ra hiệu cho Xán Liệt ngồi xuống tràng kỹ.
_Ngươi lại vô lễ với ta ?
_Ta chính là đang dùng thân phận anh ngươi mà dạy bảo, mau ngồi xuống đó cho ta ! – Nghệ Hưng không nể nang gì mắng một câu.
_…
_Ngươi thân là vua của một nước, nổi tiếng anh minh như vậy, sao lại để người mình yêu thương nhất bị oan ức ?
_…
_Còn nữa, ngươi có thật sự yêu Bạch Hiền hay không ?
_…
_Ngươi cho 5, 6 nam nhân một lúc thượng người ngươi yêu thương nhất. Vì cái gì ? Vì đứa con hoang của Tây phi Như Ngọc với một tên lính gác hay sao ?
_…
_Ta nói cho ngươi nghe, Bạch Hiền vì muốn mang long thai cho ngươi mà lặng lội một mình lên Nam Sơn uống nước tiên ở thác Hồng Hạc. Nhưng thật tội nghiệp, giờ thụ thai rồi thì sao, lại bị chính ngươi giết chết. – Trương Nghệ Hưng buông lời sắt lạnh, chỉ thẳng cây quạt trên tay vào mặt Xán Liệt.
Trời đất như quay cuồng trước mặt của hắn, sự thật quá đổi phũ phàng trong một ngày làm sao hắn có thể thiếp thu hết được đây ?
___
_Vương gia, sao người có thể nói đứa bé đã mất chứ ? – Tiểu Nhi chau mày nhìn vị vương gia tuấn mỹ kia.
_Không nói như vậy, liệu có thể cho hắn xuống tận cùng sự đau đớn dằn vặt hay sao ?
_…
_Vả lại, làm vậy ta mới hả giận. Hắn xưa kia đem Bạch Hiền về đây làm ta mê mẫn rồi đi giành giật với ta. Lúc ta đã hoàn toàn nhường cho hắn thì lại đem trân bảo này chà đạp. Hắn bị vậy mới đáng. – Trương Nghệ Hưng cũng thâm hiểm a.
“Thái hậu giá lâm”
_Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. – Nghệ hưng cùng Tiểu Nhi tham kiến thái hậu.
_Bình thân, vương gia Nghệ Hưng mau mau đứng dậy nào. – Thái hậu nắm lấy tay Nghệ Hưng tới tràng kỹ.
_Thái hậu giá lâm Vương phủ chẳng hay có chuyện gì không ạ? – Nghệ Hưng kính cẩn.
_Chẳng giấu gì con, ta quả thật cảm thấy có lỗi với Bạch Hiền, với lại, án Liệt thiếu đi Bạch Hiền giống như cá thiếu nước, ngoài lúc thượng triều và phê duyệt tấu chương, nó sẽ giống cái xác không hồn vậy. Lần này ta tới đây, quả thật mong Bạch Hiền quay về cung. – Thái hậu thở dài một tiếng khi nhắc đến.
_Con quả thật không có ý kiến, mọi quyết định tùy thuộc vào Bạch Hiền thôi. – Nghệ Hưng hướng thái hậu cười một cái.
___
_Bạch Hiền!
_Thỉnh an thái hậu, người …
Thái hậu bước vào gian phòng nhỏ của Bạch Hiền, y đang ngồi bên cửa sổ khâu khâu vá vá đôi hài nhỏ màu xanh, bụng y đã nhô cao hơn một tý, có vẻ hài tử vẫn phát triển khỏe mạnh.
_Bạch Hiền à, ta muốn xin lỗi con! – Thái hậu nhấp một ngụm trà thốt thành lời.
_Sao? – Bạch Hiền quá đỗi ngạc nhiên trước câu xin lỗi này.
_Suy cho cùng mọi chuyện cũng bắt đầu từ ta, nếu ta không …
_Người đừng tự trách mình, điều người làm hiển nhiên là đúng mà! – Bạch hiền từ sâu trong thâm tâm cũng hiểu được nỗi lòng của thái hậu.
Thái hậu trong lòng thầm cho rằng, Bạch Hiền chính là một con người rất phải phép, giờ đây bà đã hiểu, vì sao Xán Liệt lại yêu thương y đến vậy.
_Con tha lỗi cho Xán Liệt được không? – Bà nắm lấy tay của Bạch Hiền.
_Chuyện này? – Bạch Hiền có đôi chút sợ hãi.
_Còn biết không, kể từ ngày con …
_Con biết chứ, còn biết hoàng thượng ra sao chứ? Nhưng tại sao không phải hoàng thượng mà là người?
Bạch Hiền trong lòng có yêu, bây giờ lại thêm chút hận, nhưng tuyệt nhiên không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy người mình yêu đau khổ như vậy. Y vẫn thường xuyên hỏi thăm Vương gia về Xán Liệt: hoàng thượng có ăn ngon hay không, hoàng thượng có làm việc tốt không, hoàng thượng có trở nên gầy hơn tý nào không? Hết thảy những câu trả lời của vương gia đều làm cho y đau lòng, hoàng thượng à, sao lại như vậy chứ?
___
_Xán Liệt!
_…
_Xán Liệt!
Biện Bạch Hiền kệ nệ ôm bụng to bước vào thư phòng, đèn vẫn còn sáng nhưng người đã gục đầu xuống bàn vì mệt mỏi từ lâu rồi. Từ sau lần thái hậu đến, Xán Liết đích thân đến Vương phủ mấy lần đều bị Nghệ Hưng không thương tiết đuổi về, có hôm còn dầm cả mưa đến nhưng chỉ nói được vài ba câu van xin Bạch Hiền qua khung cửa sổ. “Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!” – Đó chính là do Vương gia dạy cho y.
_Xán Liệt!
_… ưm …
_Về phòng ngủ mau, người sẽ bị cảm lạnh đó.
_Bạch Hiền à, cho ta ngủ chút đi, ta mệt lắm!
_Không được, về phòng rồi người muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ.
_Bạch Hiền à, ngươi có ngủ với ta không ?
_Mau về phòng, ta cho người ôm ngủ.
_Được, ta về liền Bạch … – Đã tỉnh.
_ … – Chớp chớp.
_Bạch … Bạch Hiền.
Xán Liệt mở tròn hai mắt, đem hết thân ảnh trước mặt thu vào tầm mắt, không sai, là Bạch Hiền mà hắn từng đêm mong nhớ, bằng xương bằng thịt dang ở trước mặt hắn đây.
_Ta về bên người rồi đây !
___
Sáu tháng sau đó là một là một chuỗi những người hạnh phúc của mọi người, mọi nhà trong Thiên quốc. Cuối cùng, Bạch Hiền cũng đã hạ sinh một thái tử cho Thiên quốc, tên Phác Thế Huân.
Hôm nay, khi màng đêm buông xuống, Xán Liệt kéo tay y đến đại điện.
_Bạch Hiền, tại đây, một năm về trước, ta xin lỗi vì đã làm nhục ngươi, đã hiểu lầm ngươi … ta thành thật xin lỗi ! – Xán Liệt mặc kệ bản thân mình là gì, quỳ xuống trước mặt một Bạch Hiền đang rơi lệ.
_Người làm gì vậy, mau đứng lên đi ! – Bạch Hiền dùng tay quẹt quẹt nước mắt, kéo Xán Liệt dậy.
_Ta nguyện ý từ nay mãi mãi bên cạnh ngươi, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cho ngươi. Ngươi tin ta không ? – Xán Liệt cầm tay y mắt đối mắt hỏi.
_Ta tin người mà.
_Chính tại nơi này, một lần nữa, ngươi mãi mãi sẽ là của ta, không một ai khác.
Hắn cười đầy dâm tà, một phát kéo cả người y lại. Một tay nhấc Bạch Hiền nằm ra giữa điện.
Phác Xán Liệt cong lưng cúi người ngậm lấy hạt châu trên ngực y mút mát. Hai bên ngực bằng phẳng dần rung động, hắn đảo lưỡi liếm láp, sau đó sang bên kia mút. Bạch Hiền bị ôm chặt, lại bị vây kín bởi khoái cảm tình dục, nên một tay cũng phối hợp ôm chặt vai hắn, một tay thì ma sát lên xuống nhục dục bên dưới.
_Ngươi xem… Có phải mong chờ ta lắm không?
Phác Xán Liệt đối diện với đầu vú đỏ hồng của Biện bạch Hiền lè lưỡi liếm. Nước bọt dính trên ngực càng lúc càng nhiều.
Hai tay Phác Xán lIệt chuyển xuống ôm mông cậu, một tay xâm nhập vào hậu môn.
_… ưm …
Nói một câu hắn lại chọc sâu một chút, thấy Bạch Hiền cả người đỏ bừng y tôm luộc, đột ngột rút tay ra. Biện Bạch hiền ngả đầu ra sau, hai ngực càng dán sát vào Phác Xán Liệt cọ cọ.
_Ngứa… trong người ngứa …
Bản thân ngắm cả thân thể của Biện Bạch Hiền hiện rõ trước mặt. Hai chân giang rộng khát cầu, một tay nắm chặt lớp lông thú bên dưới, một tay ôm lấy phân thân đang run rẩy. Mông vặn vẹo khó chịu.
Bạch Hiền nức nở ngồi lên, bò đến phía Xán liệt. Mông cong vểnh lên, hai đầu gối chầm chậm di chuyển. Y đưa đầu lưỡi liếm lấy ngón tay hắn.
Xán Liệt nhếch miệng cười, một tay kéo chân Bạch Hiền ôm lấy thắt lưng mình, một tay nâng vật cường đại đang rỉ ra dâm dịch, Bạch Hiền nín thở đón nhận. Quy đầu dần dần in vào bên trong. Hậu huyệt bị đâm từ từ vào, hai thứ nóng hổi chạm nhau, vách nội bích cùng đại nhục bổng ma sát.
_A… AAA..
Bạch Hiền rên rỉ dâm mỹ, Xán Liệt đứng bên trên nhìn xuống có điểm kích thích, hắn dần dần chuyển động chân rút ra đưa vào vật bên trong.
_… ha…
Mỗi lúc lại dùng nhiều sức hơn, Bạch Hiền như con mèo ôm chặt lấy cổ của Xán Liệt, cả người như con tôm, cong lưng ra tiếp nhận.
_Bạch hiền, bên trong chặt nóng quá.
Xán Liệt giọng nói cũng khàn đi, cúi người ôm chặt lấy mông y đâm chọc. Hai cơ thể đung đưa, hắn đưa chân lên quỳ xuống sàn điện, hai chân Bạch Hiền cũng có chỗ để đặt xuống lớp lông êm, lưng được kề lên, hai tay vẫn giữ vững ôm lấy cổ Xán Liệt, cả người theo từng nhịp dập của hắn mà di chuyển lên xuống.
Côn thịt nóng bỏng dập vào bên trong, Xán liệt biết được điểm mẫn cảm của y, liền cứ thế xuất kích cường liệt chạm vào. Một tay đặt lên núm vú, quầng thịt xung quanh cũng mềm mại, bị hắn véo đến hơi nhô lên. Một tay sờ lên khắp người y, xoa xoa cạnh sườn, gãi gãi hai bên háng, sau đó mới đưa xuống dùng ngón tay ấn chặt quy đầu của Bạch HIền.
Miệng đặt lên đầu nhuỵ còn lại, hôn liếm, mút, ngậm chặt. Muôn vàn thứ kích thích, nhưng bộ vị lại bị ngăn không cho phát tiết. Bạch Hiền nức nở van xin:
_Xán Liệt, cho ta bắn!
Phác Xán Liệt càng lúc càng gia tăng lực, nghe được tiếng cầu xin còn cố gắng cắn đến chảy máu quầng vú y. Bạch Hiền bị đau càng kích thích dục vọng, phân thân run rẩy muốn giải phóng.
Dòng dịch nhếp nháp chảy xuống. hai khối cơ thể va chạm kịch liệt. Thanh âm da thịt tiếp xúc đập vào nhau vang lên. Hai tiểu cầu dưới phân thân Xán Liệt đập mạnh liên tục vào mông y.
_Xán Liệt … Xán Liệt …
Xán Liệt thấy trân bảo nức nở liền buông tay, ngay lập tức dòng bạch dịch chảy xuống, ướt vùng bụng hắn, chỗ tiếp xúc cũng ướt rượt, không khí tản mản mùi xạ hương nam tính. Nội bích co lại, Xán Liệt bị hai bên vách thịt ôm chặt, nam căn cũng bắn tinh nóng hổi tràn vào hậu huyệt.
Hắn mệt mỏi nằm rạp xuống người y thở dốc. Biện Bạch Hiền hai mắt cố mở lớn nhìn lên trên. Cả người bị Phác Xán Liệt đè nặng đến không thở được.
_Ta yêu ngươi, cả đời này chỉ yêu ngươi, Biện Bạch Hiền.
_Ta cũng vậy, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng chỉ nguyện ý yêu ngươi.
_Bạch Hiền, hay chúng ta vào trong đi! Chẳng phải ngươi rất sợ lạnh hay sao? – Xán Liệt xiết chặt vòng tay ôm con người bé nhỏ trong lòng ngực lại hơn, ôn nhu hôn một cái lên đỉnh đầu.
_Ở trong lòng hoàng thượng thế này, người nghĩ ta còn lạnh được không? – Bạch Hiền khúc khích cười một tiếng.
_Ngươi thật dẻo miệng, là ta lo cho ngươi thôi, khi không lại ra đây đòi ngắm sao giữa trời lộng gió thế này.
_Hoàng thượng đừng lo nữa, chỉ cần người ở bên ta thế này, ta đã mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi.
Đó vốn dĩ là câu chuyện của mùa thu năm Tân Tạo cách đây ít nhất cũng đã hai năm rồi.
___
_Bạch Hiền, hoàng thái hậu muốn ta nhanh chóng có thái tử. – Xán Liệt trầm mặc ngước lên trời.
_Xin lỗi, Bạch Hiền đã không cho hoàng thượng nổi một hài tử … – Bạch Hiền cất tiếng nhàn nhạt, cố gắng nuốt hết nước mắt vào trong lòng.
Đó cũng là nỗi lo của lớn nhất của Bạch Hiền cũng như Xán Liệt bấy lâu nay. Bạch Hiền vốn là thân phận nam nhi, nhưng lại thập phần xinh đẹp và yếu mềm như nữ nhi, trời ban dung mạo thanh tú hơn người may mắn được hoàng thượng để mắt đến sau một lần vi hành, từ đó Bạch Hiền tiến cung trong sự yêu chiều của hoàng thượng, hai người ngày qua ngày cũng đã nảy sinh không ít tình cảm.
Xán Liệt yêu say đắm Bạch Hiền đến mức không còn màn đến cả ngàn cung tần mỹ nữ ở hậu cung, chuyện này đã đem lại không ít ác cảm của các vương phi cho Bạch Hiền, họ không ít lần gây khó dễ cho y nhưng cũng nhờ hoàng thượng ứng cứu kịp thời, lần gần đây nhất chính là Tậy phi Huyền Y đã xô ngã Bạch Hiền xuống ao cá ở vườn Thượng Uyển, đúng lúc Xán Liệt đi ngang qua liền không nghĩ ngợi mà mặc luôn long bào nhảy xuống cứu, sau đó hắn đã rất tức giận mà phế truất Huyền Y xuống làm thứ dân tịch thu toàn bộ tài sản của người nhà họ Minh đày cả nhà ra biên giới. Đó hẳn là một bài học nhớ đời với ả cũng như đe dọa những kẻ có âm mưu hãm hại Bạch Hiền.
Nhưng yêu không thì chưa đủ, thân là vua một nước, Xán Liệt cần có trách nhiệm nối dõi ngôi báu. Còn Bạch Hiền vốn là thân nam nhi, làm sao có thể hoài hài tử cho hắn bây giờ. Đời thật trờ trêu, không có gì là hoàn hảo cả.
___
Đêm qua Bạch Hiền đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ kỳ lạ đến nỗi y phải giật mình giữa đêm trong vòng tay ấm áp của Xán Liệt. Giấc mơ không hư hư ảo ảo như những giấc mơ trước đây y mơ thấy, nó mang tính chân thực như trước mắt nhưng … tại sao trong giấc mơ đó, y lại mang thai?
Giấc mơ này nhắc đến một truyền thuyết đã bị cho vào quên lãng từ rất lâu rồi, thuyết truyền rằng: tất cả nam tử trên thế gian này, nếu muốn hoài hài tử thì hãy tự mình bước lên đỉnh Nam Sơn, nơi đỉnh thác Hồng Hạc uống một ngụm nước tiên thì có thể mang thai rồi.
Bạch Hiền kể từ sau giấc mơ kỳ lạ đó cứ canh cánh trong lòng một nỗi niềm, y không dám mở miệng cùng Xán Liệt, bản thân y không muốn hắn hy vọng rồi lại thất vọng nặng nề, nhưng bây giờ không nói cho Xán Liệt biết làm sao y có thể xuất cung đây?
___
Bản thân đã tính toán rất kỹ, từ hoàng cung đến Nam Sơn chỉ mất có 1 ngày đường bộ hành, nếu bản thân y cố gắng thêm một chút, có lẽ sẽ về kịp trong 2 ngày thôi. Vả lại, hơn tháng nay, Xán Liệt đã không còn ngày nào cũng lui tới chỗ y nữa rồi, hắn theo lệnh thái hậu phải đến chỗ các phi tần mà …
Chuyến đi này đối với Bạch Hiền chỉ có Tiểu Nhi – cung nữ hầu hạ y – biết được.
_Chủ tử, ngài cho ta theo với, thân thể ngài yếu mềm như thế, có chuyện gì xảy ra e là … – Tiểu Nhi lo lắng nhìn Bạch Hiền chuẩn bị hành lý.
_Ta không sao, ngươi đừng mở miệng ra đều không hay như vậy. Chỉ có 2 ngày thôi mà, ta đương nhiên sẽ không xảy ra chuyện gì. – Bạch Hiền cốc đầu Tiểu Nhi một cái.
_Ta thật tình lo cho ngài lắm, ngài suy nghĩ lại đi, dù sao hoàng thượng cũng tìm các phi tần khác mà truyền long thai rồi … – Tiểu Nhi thuận miệng nói ra những gì mình suy nghĩ không chút e ngại nhưng chợt nàng thấy ánh mắt xa xăm của Bạch Hiền, một nỗi lòng sâu thẩm trong thâm tâm chợt hiện lên qua ánh mắt đó – vô định, mong lung.
___
Bạch Hiền từ sau chuyến đi Nam Sơn về, cùng Xán Liệt quấn quýt mấy đêm liền có biểu hiện lạ. Lại nói về Xán Liệt, từ sau khi Bạch Hiền nhõng nhẽo đòi xuất cung trở về cũng là lúc hắn làm tròn bổn phận với hoàng thái hậu, cư nhiên giống như thiếu hơi lâu ngày liền bám riết lấy Bạch Hiền mà hành lên hành xuống.
_ …ưm … hoàng thượng à, chẳng phải vừa làm … ưm … rất kịch liệt sao? Bây giờ người lại … ha – Cái miệng nhỏ dâm đãng của Bạch hiền không ngừng rên rỉ dưới sự khoái cảm của Xán Liệt mang lại.
_Ta đối với ngươi, không bao giờ là đủ cả, ngươi biết mà …
Lớp bạch y mỏng manh bên ngoài của Bạch Hiền rơi xuống đất, một mảng da thịt trắng trắng hồng hồng lộ ra, dù đã ngắm nhìn thân thể này không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào hắn cũng bị đắm chìm như vậy, tuyệt nhiên không thể không ngẩn người một chút.
_Người nhìn gì mà nhìn dữ vậy? – Bạch Hiền vòng tay kéo mặt Xán Liệt lên nhìn mình.
_Trách ngươi thật quá xinh đi … – Xán Liệt ôn nhu vén vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt Bạch Hiền, hôn một cái lên trán y.
_… ưm … ọe ọe …
Đang giữa không khí lãng mạn thế này thì Bạch Hiền phá vỡ nó bằng một màn nôn ọe hoành tráng.
_Người làm sao vậy? Khó chịu trong người lắm sao? – Xán Liệt lo lắng nhìn trân bảo của mình đang nôn khan ngoài cửa.
_… ọe …
_Chủ tử ngài có sao không? – Tiểu Nhi lo lắng vội vã chạy lại đỡ Bạch Hiền.
_Ta mệt quá! – Bạch Hiền mặt xanh lét, choáng váng ngã vào lòng Xán Liệt.
_Ta truyền thái y cho ngươi! – Xán Liệt lo lắng bế y vào giường.
_Ta không muốn … người ôm ta ngủ thì được rồi! – Bạch Hiền nhõng nhẽo ôm chặt Xán Liệt.
_Ngươi hư quá, mau ngủ cho ta! – Xán Liệt không nỡ làm trái ý mỹ nhân liền nằm xuống giường ôm chặt y, dỗ dành cho y chìm vào giấc mộng.
Biện Bạch Hiền thật sự chưa muốn việc mình có khả năng thụ thai lọt ra ngoài. Ngoài Vương gia Trương Nghệ Hưng ra nhất thiết là càng ít người biết thì càng tốt.
___
Phác Xán Liệt buổi sáng hôm đó không thượng triều, hắn hung hăng mang một tầng khí lạnh xông đến cửa phòng của y đạp mạnh một cái. Bạch Hiền trên giường gỗ ngơ ngơ ngác ngác bị tiếng động mạnh làm cho tỉnh giấc, chưa kịp tỉnh hẳn đã phải nhận một cái tát đau điếng từ hoàng thượng.
_Hoàng thượng, người …
_Biện Bạch Hiền, ta là đã quá nuông chiều ngươi rồi. Dù sao nó cũng là con ta, sao ngươi có thể … – Xán Liệt sau khi tán một phát, liền dung ngữ khí vô cùng tức giận với y.
_Có thể gì? – Bạch Hiền vẫn chưa hiểu hêt sự tình.
_Ngươi còn ở đó ngu ngơ vớ vẩn, chính ngươi đã hạ thuốc làm động thai của Tây phi Như Ngọc còn gì. Ngươi đúng là thâm hiểm khó lường.
_Ta … có sao? – Bạch Hiền cười nhạt một cái.
_Ngươi còn mạnh mồm? Được. Người đâu, giam giữ Biện Bạch Hiền canh tý đêm nay đem hắn đến đại điện cho ta. – Phác Xán Liệt lạnh lùng ra lệnh sau đó không nói thêm gì mà xoay bước ly khai.
Bạch Hiền liền bị một đám nam nhân hung hăng lột bỏ bạch y bên ngoài chỉ còn chừa lại lớp vải mỏng bên trong rồi lôi vào ngục tối. “Là sao đây, Phác Xán Liệt, ngươi nói yêu ta đến như vậy, nhưng tuyệt đối không có một chút lòng tin với ta.”
___
Phác Xán Liệt ngồi đó, trên ngai vàng cao cao tại thượng nơi đại điện, ánh mắt lạnh lẽo của hắn đang bắn từng tia buốt giá vào trái tim của Bạch Hiền. Không gian bốn bề vắng ngắt, chỉ còn tồn tại thứ ánh sang le lói từ những chiếc đèn, yếu ớt quá, như chính y bây giờ vậy.
_Bạch Hiền, ngươi biết gì không, ta rất kỳ vọng vào đứa con của Như Ngọc. Sau khi nàng sinh hài tử, chẳng phải ta đã làm tròn bổn phận của mình hay sao? Vậy mà, ngươi lại nhẫn tâm hạ thuốc làm động thai nhi nàng ấy, ngươi không thấy bản than mình là một con rắn độc hay sao?
_…
_Ngươi không thanh minh à? Được, đã không thanh minh thì ta cứ trừng phạt vậy? – Xán Liệt lòng rơi đầy lệ nhưng hắn rất giận Bạch Hiền, y sao có thể như vậy chứ? Y nỡ nhẫn tâm muốn giết chết đứa con hắn mong chờ sao? Y to gan quá rồi!
Bạch Hiền vô cùng hoảng loạn khi thấy một đám nam nhân thân thể lõa xích đang tiến lại gần, đưa ánh mắt vô hồn nhìn về phía Xán Liệt, hắn lạnh lẽo một khắc mà quay đi.
_Không, không được chạm vào ta … – Bạch Hiền kêu gào thảm thiết nhìn đám nam nhân ghê tởm đang từng bước cưỡng bức mình.
_Đừng mà … xin các người dừng lại, không được chạm vào ta.
“Bốp” – Một tên bặm trợn tát y một cái, y vô lực đầu đập xuống nền nhà lạnh lẽo, toàn thân không còn sức lực chống cự, miệng chỉ còn vô thức thốt lên vài từ …
_Đừng, đừng mà, con ta sẽ chết mất, con ta …
Một tên đưa côn thịt to lớn của hắn đến trước cửa mình của y, một thúc không nương tay cắm thẳng vào hậu huyệt nhỏ bé, hắn thúc được vài cái thì hốt hoảng tâu lên.
_Hoàng thượng à, không xong rồi, thân thể hắn chảy rất nhiều máu, không cầm kịp chắc sẽ chết mất.
Phác Xán Liệt bây giờ mới sực tỉnh ra khỏi những ý nghĩ u mê của mình, hắn đưa mắt xuống nhìn lấy cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, Biện Bạch hiền đang nằm đó, người mà hắn yêu thương đang nằm đó, y bị 5, 6 nam nhân thượng cùng một lúc, mắt nhắm nghiền không ngừng nhỏ lệ, hai tay ôm chặt lây bụng không rời.
“Rầm” – Một lực đạo cực kỳ lớn đạp tung cả cánh cửa đại điện. Vương gia Trương Nghệ Hưng vội vã tiến vào theo sau là Tiểu Nhi.
Đám nam nhân vội vã thoái lui.
_Phác Xán Liệt, ta không ngờ ngươi lại hồ đồ đến mức này ! – Nghệ Hưng quên luôn cả việc người ngồi trên cao là đương kim thánh thượng.
_Ngươi dám ? – Xán Liệt tức giận chỉ thẳng tay vào mặt y.
_Tại sao không dám ? Trên thân phận dù sao ta cũng là anh ngươi thôi. – Nghệ Hưng tay thì lo cầm máu cho Bạch Hiền, miệng cũng không ngừng đấu khẩu cùng Xán Liệt.
_…
_Đợi ta lo xong cho Bạch Hiền sẽ cùng ngươi nói rõ. – Trương Nghệ Hưng không nể mặt khoác chiếc lục bào của mình cho Bạch hiền rồi đem y trở về phòng.
___
_Ngươi ngồi đó ! – Nghệ Hưng ra hiệu cho Xán Liệt ngồi xuống tràng kỹ.
_Ngươi lại vô lễ với ta ?
_Ta chính là đang dùng thân phận anh ngươi mà dạy bảo, mau ngồi xuống đó cho ta ! – Nghệ Hưng không nể nang gì mắng một câu.
_…
_Ngươi thân là vua của một nước, nổi tiếng anh minh như vậy, sao lại để người mình yêu thương nhất bị oan ức ?
_…
_Còn nữa, ngươi có thật sự yêu Bạch Hiền hay không ?
_…
_Ngươi cho 5, 6 nam nhân một lúc thượng người ngươi yêu thương nhất. Vì cái gì ? Vì đứa con hoang của Tây phi Như Ngọc với một tên lính gác hay sao ?
_…
_Ta nói cho ngươi nghe, Bạch Hiền vì muốn mang long thai cho ngươi mà lặng lội một mình lên Nam Sơn uống nước tiên ở thác Hồng Hạc. Nhưng thật tội nghiệp, giờ thụ thai rồi thì sao, lại bị chính ngươi giết chết. – Trương Nghệ Hưng buông lời sắt lạnh, chỉ thẳng cây quạt trên tay vào mặt Xán Liệt.
Trời đất như quay cuồng trước mặt của hắn, sự thật quá đổi phũ phàng trong một ngày làm sao hắn có thể thiếp thu hết được đây ?
___
_Vương gia, sao người có thể nói đứa bé đã mất chứ ? – Tiểu Nhi chau mày nhìn vị vương gia tuấn mỹ kia.
_Không nói như vậy, liệu có thể cho hắn xuống tận cùng sự đau đớn dằn vặt hay sao ?
_…
_Vả lại, làm vậy ta mới hả giận. Hắn xưa kia đem Bạch Hiền về đây làm ta mê mẫn rồi đi giành giật với ta. Lúc ta đã hoàn toàn nhường cho hắn thì lại đem trân bảo này chà đạp. Hắn bị vậy mới đáng. – Trương Nghệ Hưng cũng thâm hiểm a.
“Thái hậu giá lâm”
_Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. – Nghệ hưng cùng Tiểu Nhi tham kiến thái hậu.
_Bình thân, vương gia Nghệ Hưng mau mau đứng dậy nào. – Thái hậu nắm lấy tay Nghệ Hưng tới tràng kỹ.
_Thái hậu giá lâm Vương phủ chẳng hay có chuyện gì không ạ? – Nghệ Hưng kính cẩn.
_Chẳng giấu gì con, ta quả thật cảm thấy có lỗi với Bạch Hiền, với lại, án Liệt thiếu đi Bạch Hiền giống như cá thiếu nước, ngoài lúc thượng triều và phê duyệt tấu chương, nó sẽ giống cái xác không hồn vậy. Lần này ta tới đây, quả thật mong Bạch Hiền quay về cung. – Thái hậu thở dài một tiếng khi nhắc đến.
_Con quả thật không có ý kiến, mọi quyết định tùy thuộc vào Bạch Hiền thôi. – Nghệ Hưng hướng thái hậu cười một cái.
___
_Bạch Hiền!
_Thỉnh an thái hậu, người …
Thái hậu bước vào gian phòng nhỏ của Bạch Hiền, y đang ngồi bên cửa sổ khâu khâu vá vá đôi hài nhỏ màu xanh, bụng y đã nhô cao hơn một tý, có vẻ hài tử vẫn phát triển khỏe mạnh.
_Bạch Hiền à, ta muốn xin lỗi con! – Thái hậu nhấp một ngụm trà thốt thành lời.
_Sao? – Bạch Hiền quá đỗi ngạc nhiên trước câu xin lỗi này.
_Suy cho cùng mọi chuyện cũng bắt đầu từ ta, nếu ta không …
_Người đừng tự trách mình, điều người làm hiển nhiên là đúng mà! – Bạch hiền từ sâu trong thâm tâm cũng hiểu được nỗi lòng của thái hậu.
Thái hậu trong lòng thầm cho rằng, Bạch Hiền chính là một con người rất phải phép, giờ đây bà đã hiểu, vì sao Xán Liệt lại yêu thương y đến vậy.
_Con tha lỗi cho Xán Liệt được không? – Bà nắm lấy tay của Bạch Hiền.
_Chuyện này? – Bạch Hiền có đôi chút sợ hãi.
_Còn biết không, kể từ ngày con …
_Con biết chứ, còn biết hoàng thượng ra sao chứ? Nhưng tại sao không phải hoàng thượng mà là người?
Bạch Hiền trong lòng có yêu, bây giờ lại thêm chút hận, nhưng tuyệt nhiên không nỡ nhẫn tâm nhìn thấy người mình yêu đau khổ như vậy. Y vẫn thường xuyên hỏi thăm Vương gia về Xán Liệt: hoàng thượng có ăn ngon hay không, hoàng thượng có làm việc tốt không, hoàng thượng có trở nên gầy hơn tý nào không? Hết thảy những câu trả lời của vương gia đều làm cho y đau lòng, hoàng thượng à, sao lại như vậy chứ?
___
_Xán Liệt!
_…
_Xán Liệt!
Biện Bạch Hiền kệ nệ ôm bụng to bước vào thư phòng, đèn vẫn còn sáng nhưng người đã gục đầu xuống bàn vì mệt mỏi từ lâu rồi. Từ sau lần thái hậu đến, Xán Liết đích thân đến Vương phủ mấy lần đều bị Nghệ Hưng không thương tiết đuổi về, có hôm còn dầm cả mưa đến nhưng chỉ nói được vài ba câu van xin Bạch Hiền qua khung cửa sổ. “Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ!” – Đó chính là do Vương gia dạy cho y.
_Xán Liệt!
_… ưm …
_Về phòng ngủ mau, người sẽ bị cảm lạnh đó.
_Bạch Hiền à, cho ta ngủ chút đi, ta mệt lắm!
_Không được, về phòng rồi người muốn ngủ bao nhiêu thì ngủ.
_Bạch Hiền à, ngươi có ngủ với ta không ?
_Mau về phòng, ta cho người ôm ngủ.
_Được, ta về liền Bạch … – Đã tỉnh.
_ … – Chớp chớp.
_Bạch … Bạch Hiền.
Xán Liệt mở tròn hai mắt, đem hết thân ảnh trước mặt thu vào tầm mắt, không sai, là Bạch Hiền mà hắn từng đêm mong nhớ, bằng xương bằng thịt dang ở trước mặt hắn đây.
_Ta về bên người rồi đây !
___
Sáu tháng sau đó là một là một chuỗi những người hạnh phúc của mọi người, mọi nhà trong Thiên quốc. Cuối cùng, Bạch Hiền cũng đã hạ sinh một thái tử cho Thiên quốc, tên Phác Thế Huân.
Hôm nay, khi màng đêm buông xuống, Xán Liệt kéo tay y đến đại điện.
_Bạch Hiền, tại đây, một năm về trước, ta xin lỗi vì đã làm nhục ngươi, đã hiểu lầm ngươi … ta thành thật xin lỗi ! – Xán Liệt mặc kệ bản thân mình là gì, quỳ xuống trước mặt một Bạch Hiền đang rơi lệ.
_Người làm gì vậy, mau đứng lên đi ! – Bạch Hiền dùng tay quẹt quẹt nước mắt, kéo Xán Liệt dậy.
_Ta nguyện ý từ nay mãi mãi bên cạnh ngươi, yêu thương, chăm sóc, bảo vệ cho ngươi. Ngươi tin ta không ? – Xán Liệt cầm tay y mắt đối mắt hỏi.
_Ta tin người mà.
_Chính tại nơi này, một lần nữa, ngươi mãi mãi sẽ là của ta, không một ai khác.
Hắn cười đầy dâm tà, một phát kéo cả người y lại. Một tay nhấc Bạch Hiền nằm ra giữa điện.
Phác Xán Liệt cong lưng cúi người ngậm lấy hạt châu trên ngực y mút mát. Hai bên ngực bằng phẳng dần rung động, hắn đảo lưỡi liếm láp, sau đó sang bên kia mút. Bạch Hiền bị ôm chặt, lại bị vây kín bởi khoái cảm tình dục, nên một tay cũng phối hợp ôm chặt vai hắn, một tay thì ma sát lên xuống nhục dục bên dưới.
_Ngươi xem… Có phải mong chờ ta lắm không?
Phác Xán Liệt đối diện với đầu vú đỏ hồng của Biện bạch Hiền lè lưỡi liếm. Nước bọt dính trên ngực càng lúc càng nhiều.
Hai tay Phác Xán lIệt chuyển xuống ôm mông cậu, một tay xâm nhập vào hậu môn.
_… ưm …
Nói một câu hắn lại chọc sâu một chút, thấy Bạch Hiền cả người đỏ bừng y tôm luộc, đột ngột rút tay ra. Biện Bạch hiền ngả đầu ra sau, hai ngực càng dán sát vào Phác Xán Liệt cọ cọ.
_Ngứa… trong người ngứa …
Bản thân ngắm cả thân thể của Biện Bạch Hiền hiện rõ trước mặt. Hai chân giang rộng khát cầu, một tay nắm chặt lớp lông thú bên dưới, một tay ôm lấy phân thân đang run rẩy. Mông vặn vẹo khó chịu.
Bạch Hiền nức nở ngồi lên, bò đến phía Xán liệt. Mông cong vểnh lên, hai đầu gối chầm chậm di chuyển. Y đưa đầu lưỡi liếm lấy ngón tay hắn.
Xán Liệt nhếch miệng cười, một tay kéo chân Bạch Hiền ôm lấy thắt lưng mình, một tay nâng vật cường đại đang rỉ ra dâm dịch, Bạch Hiền nín thở đón nhận. Quy đầu dần dần in vào bên trong. Hậu huyệt bị đâm từ từ vào, hai thứ nóng hổi chạm nhau, vách nội bích cùng đại nhục bổng ma sát.
_A… AAA..
Bạch Hiền rên rỉ dâm mỹ, Xán Liệt đứng bên trên nhìn xuống có điểm kích thích, hắn dần dần chuyển động chân rút ra đưa vào vật bên trong.
_… ha…
Mỗi lúc lại dùng nhiều sức hơn, Bạch Hiền như con mèo ôm chặt lấy cổ của Xán Liệt, cả người như con tôm, cong lưng ra tiếp nhận.
_Bạch hiền, bên trong chặt nóng quá.
Xán Liệt giọng nói cũng khàn đi, cúi người ôm chặt lấy mông y đâm chọc. Hai cơ thể đung đưa, hắn đưa chân lên quỳ xuống sàn điện, hai chân Bạch Hiền cũng có chỗ để đặt xuống lớp lông êm, lưng được kề lên, hai tay vẫn giữ vững ôm lấy cổ Xán Liệt, cả người theo từng nhịp dập của hắn mà di chuyển lên xuống.
Côn thịt nóng bỏng dập vào bên trong, Xán liệt biết được điểm mẫn cảm của y, liền cứ thế xuất kích cường liệt chạm vào. Một tay đặt lên núm vú, quầng thịt xung quanh cũng mềm mại, bị hắn véo đến hơi nhô lên. Một tay sờ lên khắp người y, xoa xoa cạnh sườn, gãi gãi hai bên háng, sau đó mới đưa xuống dùng ngón tay ấn chặt quy đầu của Bạch HIền.
Miệng đặt lên đầu nhuỵ còn lại, hôn liếm, mút, ngậm chặt. Muôn vàn thứ kích thích, nhưng bộ vị lại bị ngăn không cho phát tiết. Bạch Hiền nức nở van xin:
_Xán Liệt, cho ta bắn!
Phác Xán Liệt càng lúc càng gia tăng lực, nghe được tiếng cầu xin còn cố gắng cắn đến chảy máu quầng vú y. Bạch Hiền bị đau càng kích thích dục vọng, phân thân run rẩy muốn giải phóng.
Dòng dịch nhếp nháp chảy xuống. hai khối cơ thể va chạm kịch liệt. Thanh âm da thịt tiếp xúc đập vào nhau vang lên. Hai tiểu cầu dưới phân thân Xán Liệt đập mạnh liên tục vào mông y.
_Xán Liệt … Xán Liệt …
Xán Liệt thấy trân bảo nức nở liền buông tay, ngay lập tức dòng bạch dịch chảy xuống, ướt vùng bụng hắn, chỗ tiếp xúc cũng ướt rượt, không khí tản mản mùi xạ hương nam tính. Nội bích co lại, Xán Liệt bị hai bên vách thịt ôm chặt, nam căn cũng bắn tinh nóng hổi tràn vào hậu huyệt.
Hắn mệt mỏi nằm rạp xuống người y thở dốc. Biện Bạch Hiền hai mắt cố mở lớn nhìn lên trên. Cả người bị Phác Xán Liệt đè nặng đến không thở được.
_Ta yêu ngươi, cả đời này chỉ yêu ngươi, Biện Bạch Hiền.
_Ta cũng vậy, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, cũng chỉ nguyện ý yêu ngươi.
/66
|