Chương 103 – Cuộc thi đấu giữa Nhất Bạch Sơn Tịch thật và giả
Câu nói của Ngô Bách Tuế có thể xem là tiếng sấm trên đất bằng, thoáng cái đã dẫn đến sự xáo động cực lớn.
“Mẹ kiếp, đó là ai thế, ở đây nói năng linh tinh cái gì chứ!”
“Phải, hắn ta dám nói hai bức tranh này là tranh giả, nghĩ chúng ta bị mù hay sao?”
“Hắn ta cũng không nhìn xem đây là đâu, mà dám nói nhăng nói cuội.”
“Hắn ta còn dám bêu xấu đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, đúng là vô lý.”
Ngô Bách Tuế vừa xuất hiện đã khơi lên toàn bộ mồi lửa, trở thành mục tiêu công kích, tất cả mọi người ở đâu đều chĩa mũi nhọn về phía anh.
Lúc này, Ngô Bách Tuế mặc một chiếc áo gió màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, trên mặt còn đeo một chiếc khẩu trang cùng màu, che kín khắp cơ thể, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, thế nên cho dù có là người quen của anh cũng không nhận ra được.
“Cậu là ai? Dựa vào đâu mà nói tranh của tôi là giả và nói tôi là giả mạo?” ‘Nhất Bạch Sơn Tịch’ trên sân khấu vừa thay đổi bộ dạng lôi thôi lếch thếch lúc trước, gương mặt trở nên lạnh lùng vô cùng. Ông ta nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế, rất không vui lên tiếng.
Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: “Các tác phẩm hội họa của Nhất Bạch Sơn Tịch đều được sáng tác vào mười hai năm trước, lúc đó Nhất Bạch Sơn Tịch còn nhỏ, tranh của cậu ta có nét non nớt rõ rệt, nhưng trong sự non nớt lại có một loại khí thế hào hùng, trong tranh biểu đạt chí hướng cao rộng trong lòng cậu ta, hàm ý rõ ràng. Còn hai bức tranh giả này, bề ngoài mô phỏng trông rất giống, nhưng trong đó hoàn toàn không có ý tứ hàm súc mà bức tranh muốn biểu đạt. Quan trọng nhất là, bức tranh “Rồng bay ngang trời” là một bức tranh Nhất Bạch Sơn Tịch tặng cho bạn mình, mà người bạn đó của cậu ta vì một số lý do nào đó đã đốt bức tranh này rồi, cho nên bức tranh này không còn tồn tại trên đời nữa. Người gọi là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch này tất nhiên là giả, hai bức tranh này chắc chắn cũng là giả.”
Ngô Bách Tuế nói mạch lạc rõ ràng, rạch ròi phân minh, đến nỗi những người ở đấy nghe xong đều không khỏi sững sờ.
“Anh đang nói linh tinh gì đấy? Anh là ai? Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch trước nay luôn thần bí, làm sao anh biết được nhiều như vậy?” Sau phút ngây người ngắn ngủi, Hạ Tử Nhiên phản ứng lại trước tiên, cô ta không nhịn được lớn tiếng chửi mắng Ngô Bách Tuế.
Hạ Tử Nhiên sắp bị cái tên chọc gậy bánh xe này làm cho tức chết. Cô ta đang ở thời khắc gió xuân đắc ý, hưởng thụ thời gian đẹp đẽ nhất của đời người, thế mà đột nhiên lại có một tên Trình Giảo Kim ở đâu nhảy ra, không chỉ sỉ nhục thần tượng của cô ta, thậm chí còn nói bức tranh của cô ta là tranh giả, làm sao Hạ Tử Nhiên có thể chịu nổi.
“Đúng vậy, anh ở đây giả bộ ra vẻ gì chứ, anh nghĩ mình là ai?”
“Đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch đâu phải là người mà chúng ta có thể hiểu được, cái tên ngu ngốc kia còn làm như mình quen thân với Nhất Bạch Sơn Tịch lắm ấy.”
“Chắc chắn là hắn ta cố ý đến làm loạn!”
Một đống nước bọt phun về phía Ngô Bách Tuế. Tuy lời nói của Ngô Bách Tuế nghe có vẻ rất mạch lạc, nhưng không ai tin anh, chỉ cảm giác anh cố ý bịa chuyện lừa người.
Lúc này, Đậu Ngọc Thụ – hội trưởng hiệp hội mỹ thuật Giang Đông đứng ra, nghiêm nghị nói với Ngô Bách Tuế: “Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu nói những lời đó không bằng không chứng, dựa vào đâu để tôi tin cậu?”
Ngô Bách Tuế khí phách nói: “Dựa vào tôi là Nhất Bạch Sơn Tịch thật.”
Một lời làm những người xung quanh kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều vô cùng chấn động, vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Ngô Bách Tuế.
Cả phòng triển lãm cực lớn yên lặng vô cùng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
“Anh đeo khẩu trang giả thần giả quỷ, đến hình dạng cũng không dám lộ ra ngoài, còn dám mạo nhận là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch?” Hạ Tử Hiên là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng, bực bội hét lên.
“Phải đó, loại người như anh vừa nhìn đã biết là hàng giả, lén lút giả vờ thần bí.”
“Nếu anh là Nhất Bạch Sơn Tịch thì chúng tôi đeo đại cái khẩu trang, đội cái mũ cũng có thể nói mình là Nhất Bạch Sơn Tịch rồi.”
“Đúng vậy, anh thật sự muốn khiến người ta tin mình thì bỏ khẩu trang ra, quang minh chính đại thừa nhận mình là Nhất Bạch Sơn Tịch.”
Những tiếng chất vấn đủ kiểu dần dần vang lên. Cách ăn mặc của Ngô Bách Tuế thật sự rất khó để mọi người tin anh, mặc như anh mới giống một tên lừa đảo.
Ngô Bách Tuế thản nhiên, bình tĩnh trả lời: “Vì sao Nhất Bạch Sơn Tịch chưa bao giờ lộ mặt công khai? Đó là bởi vì không muốn để lộ thân phận và tướng mạo của mình. Nếu đã không muốn thì đeo khẩu trang không phải rất bình thường sao? Ngược lại là tên lừa đảo trên sân khấu, nếu ông ta là Nhất Bạch Sơn Tịch thì vì sao bao năm không lộ mặt, bây giờ lại đột nhiên chạy ra đây? Chỉ là để bán một bức tranh thôi sao?”
Câu hỏi này lập tức khiến cho mọi người không nói được gì.
Hạ Tử Hiên cũng cứng họng, không thể nào phản bác.
Nhất Bạch Sơn Tịch chưa từng lộ diện, ngay cả tin tức cá nhân cơ bản của Nhất Bạch Sơn Tịch cũng gần như là con số không, cho nên muốn tranh luận người đó là thật hay giả thực sự vô cùng khó.
“Vậy cậu có chứng cứ gì để chứng minh mình là Nhất Bạch Sơn Tịch thật?” Đậu Ngọc Thụ nhíu mày, hỏi Ngô Bách Tuế một câu.
Đậu Ngọc Thụ dốc sức làm việc ở giới mỹ thuật nhiều năm, quả thật ông ấy cũng có chút khả năng quan sát. Ông ấy không thể không thừa nhận Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu đúng là thiếu mất sự trầm ổn mà một bậc thầy nghệ thuật nên có, trông chẳng khác nào một tên vô lại. Đó cũng là lý do vì sao khi Ngô Bách Tuế xuất hiện, Đậu Ngọc Thụ lại đồng ý nghe Ngô Bách Tuế giải thích.
Ngô Bách Tuế không trả lời thẳng vào vấn đề, mà là chỉ vào Nhất Bạch Sơn Tịch ở trên sân khấu, lạnh lùng hỏi: “Vậy ông ta có chứng cứ gì chứng minh mình là Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Một câu phản bác đơn giản lại làm những người ở đây sững sờ. Đúng vậy, mọi người đều không hiểu gì về Nhất Bạch Sơn Tịch thật, sở dĩ cảm thấy ông già ở trên sân khấu là Nhất Bạch Sơn Tịch là bởi vì ban đầu mọi người chưa từng nghĩ tới khả năng có người dám mạo danh nhân vật này.
Bây giờ nghe Ngô Bách Tuế hỏi, mọi người mới ý thức được, ai có thể chứng minh Nhất Bạch Sơn Tịch trên sân khấu chắc chắn là thật chứ?
“Người ta có bức tranh “Rồng bay ngang trời” trên tay, anh có cái gì?” Hạ Tử Nhiên gân cổ la lên với Ngô Bách Tuế. Với cô ta mà nói, Nhất Bạch Sơn Tịch ở trên sân khấu đáng tin hơn, thế nào cô ta cũng không muốn tin cái tên giả thần giả quỷ trước mắt kia là Nhất Bạch Sơn Tịch.
Ngô Bách Tuế nhìn Hạ Tử Nhiên, lạnh lùng phản bác: “Trước tiên không nói đến tranh của ông ta là hàng giả, cho dù là hàng thật thì chỉ vì có tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch mà có thể tự xưng là Nhất Bạch Sơn Tịch sao? Nếu như vậy, có phải cô cũng có thể nói mình là Nhất Bạch Sơn Tịch?”
Tất cả mọi người lại tiếp tục không nói được gì.
Nhất Bạch Sơn Tịch thật và giả giống như Mỹ Hầu Vương thật giả vậy, đám đông quả thực không phân biệt được!
“Hừ, muốn chứng minh ai là thật ai là giả rất đơn giản, chúng ta vẽ tranh tại chỗ, mọi người xem xong tự nhiên sẽ rõ.” Ông già trên sân khấu cuối cùng cũng không nhịn được phải lên tiếng lần nữa.
Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người lập tức phấn khởi hẳn lên.
Nhất Bạch Sơn Tịch muốn vẽ tranh tại chỗ, mọi người có thể chiêm ngưỡng phong thái vẽ tranh của bậc thầy, có thể tận mắt chứng kiến tác phẩm của bậc thầy vừa ra lò, đây thật sự là món quà cực lớn!
Trái tim của tất cả mọi người đều đập điên cuồng, nhân tố phấn khởi tràn ngập khắp hiện trường.
“Không sai, vẽ tranh tại chỗ, vậy thì ai thật ai giả là biết ngay.” Có người đã không kịp chờ đợi lên tiếng phụ họa.
“Xin hỏi cậu có dám tiếp nhận lời khiêu chiến vẽ tranh tại chỗ của bậc thầy không?” Đậu Ngọc Thụ nhìn Ngô Bách Tuế, nghiêm mặt hỏi.
Ngô Bách Tuế trả lời nhẹ nhàng: “Được.”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Ngô Bách Tuế, Đậu Ngọc Thụ lập tức sai người bắt tay vào chuẩn bị.
Nhân viên của phòng triển lãm nhanh chóng chuẩn bị xong dụng cụ, hai chiếc bàn và hai chiếc ghế đặt ở trung tâm sân khấu, dụng cụ vẽ tranh, bút mực giấy nghiên đầy đủ mọi thứ.
Hai người Ngô Bách Tuế và ông già kia chia ra ngồi ở hai chiếc ghế.
“Cậu cảm thấy ai là thật?” Trần Vũ Hàm thực sự không kiềm được hỏi Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn nhỏ giọng nói: “Tớ không rõ, nhưng tớ cảm thấy có thể là người đeo khẩu trang ấy.”
Trên thực tế, từ lúc nhìn thấy ông già kia, Hạ Mạt Hàn đã có ấn tượng không tốt với đối phương, cảm thấy người này quá mức nhếch nhác. Còn người đeo khẩu trang chí ít trông còn bình thường hơn ông già kia rất nhiều, cho nên Hạ Mạt Hàn thà tin vào người đeo khẩu trang.
Trần Vũ Hàm lại nói: “Không, tớ cảm thấy người đó không phải, rõ ràng anh ta đến đây để gây sự chú ý.”
Những người khác ở đây cũng xôn xao phỏng đoán rốt cuộc ai mới là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự, nhưng tổng thể mà nói, số người ủng hộ ông già kia vẫn là nhiều hơn. Dù sao ông ta trông cũng tự tin hơn, vả lại bức tranh Rồng bay ngang trời của ông ta xác thực khiến người ta tin tưởng. Thêm vào đó, có vài người quan niệm ấn tượng đầu là yếu tố chủ đạo rất mãnh liệt, cảm giác đầu tiên nhận định ông già kia là Nhất Bạch Sơn Tịch thì khó mà thay đổi nhận thức này.
“Thi đấu bắt đầu!” Đậu Ngọc Thụ là tiền bối trong giới mỹ thuật, lúc này cũng không khỏi có chút khẩn trương.
Nghe thấy vậy, ông già đó lập tức cầm cọ vẽ lên, không hề do dự mà bắt đầu hạ bút. Ông già này nhìn lôi thôi không giống một họa sĩ, nhưng ông ta vẽ tới vẽ lui lại rất ra hình ra dạng, phong thái của bậc thầy đã hiện ra.
Ông ta vừa hạ bút, tất cả những người có mặt lập tức trợn tròn mắt, mắt sáng lên, ánh nhìn về phía Nhất Bạch Sơn Tịch đều lộ ra thần thái khác thường.
Bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” đã được ông già khắc sâu vào trong đầu từ lâu, ông ta vẽ bức tranh này vô cùng thuần thục. Ông ta cầm bút, vẽ rồng bay phượng múa trên giấy Tuyên. Tốc độ của ông ta rất nhanh, bút pháp rất lão luyện, một con hổ sinh động như thật nhanh chóng hiện ra dưới ngòi bút của ông ta.
Trên sân khấu có một chiếc màn hình LED rất lớn, bên cạnh hai chiếc bàn đều có nhân viên quay chụp chuyên môn, mọi người đều có thể nhìn thấy hình ảnh của hai chiếc bàn từ màn hình lớn trên sân khấu.
Thông qua màn hình lớn, mọi người đều có thể nhìn thấy bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” của ông già đã bước đầu thành hình.
“Lợi hại quá, người đó chính là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch không sai.”
“Phải, anh xem bức tranh mà ông ấy vẽ kìa, rõ ràng là bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” hàng thật giá thật!”
“Bức tranh như vậy cho tôi một tháng tôi cũng không thể nào mô phỏng được, anh xem đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch vẽ nhanh đến thế, không phải chính chủ thì ai cũng không làm được!”
Lúc này, ông già với kĩ thuật cao siêu đã hoàn toàn chinh phục mọi người. Mọi người không tiếc lời tán dương, khen lấy khen để ông ta, cũng cơ bản nhận định ông ta chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự.
Ngược lại, Ngô Bách Tuế vẫn chưa bắt đầu vẽ, anh chỉ nghiêng mặt, lặng lẽ nhìn ông già ở bên vẽ tranh.
“Anh xem cái tên giả mạo kia kìa, còn chưa cầm bút.”
“Còn phải nói sao? Lộ nguyên hình rồi, sao còn mặt mũi khoe cái không tốt ra được!”
“Nói cũng phải, loại người này còn dám chạy ra mạo nhận là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch, đúng là tự vả mặt.”
“Tôi còn thấy xấu hổ thay cho anh ta.”
Trong đám đông tràn ngập tiếng cười chế nhạo Ngô Bách Tuế.
Về chuyện Nhất Bạch Sơn Tịch thật giả, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng bao lâu đã hết một tiếng đồng hồ, một bức “Mãnh hổ sổ lồng” đúng tiêu chuẩn đã được hoàn thành.
Ông già đó vừa đặt bút xuống, Hạ Tử Nhiên đã lấy bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” của mình đi tới so sánh.
“Đúng là giống y hệt, kết quả này hiển nhiên quá rồi nhỉ!” Hạ Tử Nhiên thốt lên kinh ngạc, giờ phút này cô ta thật sự đã bị ông già đó thuyết phục. Cô ta hoàn toàn không ngờ, một bức họa khí thế hào hùng như vậy mà ông ta chỉ dùng một tiếng đồng hồ là đã hoàn thành, năng lực hội họa của đối phương đúng là quá mạnh.
Những người khác ở đây cũng bị ông ta làm chấn động tâm hồn. Lần này thật sự không còn ai dám nghi ngờ ông ta nữa, ông ta chính là Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự!
Ngay cả Đậu Ngọc Thụ thấy được thực lực của ông già cũng bị chấn động sâu sắc, tự thấy mình không có tài năng như vậy.
Kết quả kiểm chứng rất rõ ràng.
“Anh bạn này, cậu nhìn thấy rồi chứ, hai bức họa này giống hệt nhau, rõ ràng đây chính là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch thật sự, cậu còn điều gì muốn nói không?” Đậu Ngọc Thụ hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế quan sát tỉ mỉ hai bức tranh, ung dung nói: “Không sai, hai bức tranh này đúng là cùng một người vẽ ra, như vậy có thể thấy, người vẽ ra bức tranh Mãnh hổ sổ lồng giả này chính là ông ta.”
Trong lúc nói chuyện, Ngô Bách Tuế còn chỉ vào ông già đó.
“Má ôi, đã rõ ràng như vậy rồi mà tên ngốc kia còn ở đây nói linh tinh.”
“Đúng đấy, da mặt hắn ta cũng dày thật, mình chẳng vẽ ra được cái quái gì còn bôi nhọ đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch.”
“Thật là vô lý hết mức, trên thế giới này sao lại có loại người như vậy?”
Ông già đó cũng tỏ vẻ bất mãn, lạnh giọng nói: “Cậu nói tranh tôi vẽ là giả, vậy cậu vẽ đi, vẽ một bức “Mãnh hổ sổ lồng” để tôi xem hàng thật là như thế nào nào?”
Đậu Ngọc Thụ thấy Ngô Bách Tuế vẫn còn cứng miệng cũng không nhịn được lên tiếng: “Đúng, cậu nói cậu là Nhất Bạch Sơn Tịch, vậy sao cậu không vẽ một bức “Mãnh hổ sổ lồng” để chúng tôi mở mang tầm mắt.”
Những người khác cũng nhốn nháo phụ họa theo, yêu cầu Ngô Bách Tuế mau mau vẽ một bức.
“Bức tranh này hiện tại tôi không vẽ được.” Ngô Bách Tuế hờ hững trả lời.
Đậu Ngọc Thụ nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên giải thích: “Bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng” là tôi vẽ lúc mười tuổi, lúc đó bút pháp và tâm thái của tôi chưa được thuần thục, bởi vậy bây giờ tôi nhìn lại bức tranh này quả thực là quá trẻ con, không dám nhìn thẳng. Ông bảo tôi vẽ lại bức tranh mà tôi đã vẽ từ lúc nhỏ thì làm sao tôi vẽ ra được?”
Không nói những lời khiến người ta kinh ngạc thì anh không chịu thôi.
Câu nói này của Ngô Bách Tuế thật sự là vượt xa chuẩn mực đến mức thần kì, nhất thời khiến cho đám đông căm phẫn.
“Có phải mày bị ngu không, kể chuyện cười thế giới hả?”
“Đúng là quá ngu ngốc, lại còn mười tuổi vẽ ra bức tranh “Mãnh hổ sổ lồng”, sao mày không nói mày vẽ bức tranh “Rồng bay ngang trời” từ khi ở trong bụng mẹ đi!”
“Có phải người này xem chúng ta là kẻ thiểu năng không? Tưởng chúng ta dễ bị lừa vậy ư?”
“Ôi, vì một thằng não tàn mà lãng phí thời gian của mọi người ở đây, thật sự đủ rồi đấy.”
Lời nói của Ngô Bách Tuế không những là chuyện nghìn lẻ một đêm, mà còn sỉ nhục kiệt tác của đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch. Bây giờ mọi người đều tràn đầy căm phẫn với anh, tiếng chỉ trích vang lên không dứt.
Trong tiếng chỉ trích, Ngô Bách Tuế lặng lẽ cầm bút lên, cất tiếng nói vang vang: “Tôi đã mười mấy năm không vẽ tranh rồi, nếu các người đã muốn xem bản gốc, vậy hôm nay tôi sẽ vẽ một bức cho các người xem vậy.”