Chương 104 – Một bức tranh, kinh thiên động địa
Giọng Ngô Bách Tuế không lớn nhưng chữ nào chữ nấy mạnh mẽ, như đâm thẳng vào màng nhĩ mọi người, khiến họ nghe rõ mồn một. Trong chốc lát, đại sảnh của nhà triển lãm chợt lặng đi, tất cả mọi người đều ngừng lời, lũ lượt đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế.
Tiểu Lão Đầu đưa mắt nhìn Ngô Bách Tuế, khinh miệt cất lời: “Cho hỏi cậu chuẩn bị vẽ bức tranh nào? Bức “Rồng bay ngang trời” có xứng để được cậu vẽ không?”
Ngô Bách Tuế lắc đầu, nói: “Không được, giờ nhìn lại những bức tranh cũ tôi thấy khó coi lắm, tôi muốn vẽ một bức tranh hoàn toàn mới.”
Giọng điệu của Ngô Bách Tuế vô cùng ngông cuồng, rõ ràng anh đã nhập vai quá sâu, hoàn toàn coi mình là một cao thủ hội họa, một bậc thầy đỉnh cao.
“Ha ha, cậu đùa gì vậy, cậu vẽ một bức tranh mới thì làm sao chứng minh được mình là đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch?”
“Đúng vậy, chắc chắn cậu ta không dám vẽ tuyệt tác của Nhất Bạch Sơn Tịch nên mới cố làm ra vẻ bí ẩn thế này.”
“Đúng đấy, cậu ta mà vẽ tranh của đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch là chắc chắn sẽ lộ ngay, cậu ta đang đùa chúng ta đấy hả?”
“Đúng là một tên hề.”
Tất cả mọi người tại đây đều không hề ngu ngốc, kẻ thì là người hâm mộ hội họa, kẻ thì thuộc giới mỹ thuật, ai cũng có chút ít kiến thức cả, Ngô Bách Tuế và Tiểu Lão Đầu so thật giả, chứng minh xem người nào mới đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch, chắc chắn phải vẽ một bức tranh của Nhất Bạch Sơn Tịch mới có thể kiểm tra, phân biệt được. Còn Ngô Bách Tuế lại nói muốn vẽ một bức tranh mới, rõ ràng anh có tật giật mình mới không dám đối mặt với điểm then chốt của vấn đề.
Đừng nói là người khác, ngay đến cả Đậu Ngọc Thụ thấy Ngô Bách Tuế quấy phá nên vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng.
“Nếu là vẽ tranh mới thì dù có vẽ ra được cũng làm sao có thể chứng minh cậu chính là Nhất Bạch Sơn Tịch?” Gương mặt Đậu Ngọc Thụ lạnh lùng, trầm giọng hỏi Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế dửng dưng trả lời: “Đến khi tôi vẽ xong mọi người sẽ biết.”
Nghe vậy, mọi người lại càng cảm thấy như anh đang bày trò lừa lọc, vậy nên tiếng phản bác lại ào ào vang lên: “Đừng có lãng phí thời gian của mọi người nữa, cậu mau thừa nhận mình là đồ lừa đảo đi.”
“Đúng vậy, cứ khăng khăng lừa dối như vậy để làm gì, sao phải tự rước lấy nhục chứ?”
“Tôi không nhìn tiếp được nữa rồi, cho người đánh cho cậu ta một trận rồi đuổi ra ngoài đi.”
Hiện giờ Đậu Ngọc Thụ cũng không hề tin tưởng Ngô Bách Tuế, nhưng ông ấy vẫn muốn nhìn xem rốt cuộc Ngô Bách Tuế đang giở trò gì, vậy nên ông thẳng thừng nói với anh: “Được, cậu vẽ đi.”
Ngô Bách Tuế băn khoăn cất lời: “Vẽ động vật thì nhạt nhẽo quá, tôi sẽ vẽ tranh về con người.”
Nói rồi, Ngô Bách Tuế đưa mắt liếc nhìn đám người phía dưới.
Vài giây sau, anh nhìn thẳng về phía Hạ Mạt Hàn, lẳng lặng cất lời: “Cô gái áo xanh lam, xin cho hỏi tôi có thể vẽ một bức tranh cho cô chứ?”
Ngô Bách Tuế vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đã tức khắc hướng về phía Hạ Mạt Hàn.
Hạ Mạt Hàn bất ngờ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, cô cảm thấy rất khó hiểu, liếc mắt nhìn quanh, phát hiện ở đây chỉ mỗi mình cô mặc áo xanh lam, vậy nên cô mới chỉ mình, ngơ ngác hỏi: “Anh đang nói với tôi sao?”
Ngô Bách Tuế gật đầu: “Đúng vậy, tôi đang nói với cô.”
Sau khi chắc chắn rằng mình là người được gọi tên, tim Hạ Mạt Hàn đập rộn lên, cô chỉ là một người qua đường, có thể coi là một khán giả đứng ngoài cuộc, đang xem xem rốt cuộc ai mới đúng là Nhất Bạch Sơn Tịch. Nhưng đột nhiên cô lại bị cuốn vào màn tranh giành vô hình này, trở thành người mẫu cho bức tranh của người đàn ông che mặt, chuyện này thật sự khiến Hạ Mạt Hàn phải ngạc nhiên, kinh ngạc, cảm thấy có phần trở tay không kịp, không biết nên trả lời ra sao.
Trần Vũ Hàm thấy Hạ Mạt Hàn bị chọn bèn nói ngay: “Mạt Hàn, cậu mau đi lên đi, xem xem rốt cuộc anh ta có bản lĩnh thế nào?”
Trần Vũ Hàm cảm thấy Ngô Bách Tuế là một tên giả mạo trăm phần trăm, cô ta còn thấy rất tin tưởng Tiểu Lão Đầu, vậy nên mới muốn vạch trần bộ mặt thực của Ngô Bách Tuế thật nhanh.
Hạ Mạt Hàn cự nự một lát rồi cũng bước lên sân khấu.
“Nhớ ban đầu tên ngốc Ngô Bách Tuế cũng mạo danh, bảo mình là Nhất Bạch Sơn Tịch. Giờ lại có thêm một tên giả mạo cũng thích Hạ Mạt Hàn, đúng là trùng hợp thật.” Thấy Hạ Mạt Hàn bước lên sân khấu, Hạ Tử Hiên lầm bầm.
Nghe được lời Hạ Tử Hiên, gương mặt Hạ Tử Nhiên tối sầm, hôm nay cô ta đang được nở mày nở mặt thì lại chợt bị một tên giả mạo từ đâu xông ra, khiến cô ta phải giận phát điên. Tên giả mạo này bảo bức tranh của cô là đồ giả, còn bảo đại sư Nhất Bạch Sơn Tịch cũng là giả, giờ kẻ này còn nói rõ muốn vẽ tranh cho Hạ Mạt Hàn, Hạ Tử Nhiên càng nghĩ lại càng tức giận. Cô ta sầm mặt, nghiến răng nói: “Đúng vậy, sao có thể trùng hợp tới vậy chứ, liệu có phải Hạ Mạt Hàn ghen tỵ vì em đang được nở mày nở mặt nên cố ý mời diễn viên tới gây chuyện không?”
Nghe vậy, ánh mắt của Hạ Tử Hiên thay đổi ngay, cậu ta nghiêm giọng: “Có thể lắm, giờ ả khốn này đã trở nên rất thâm độc rồi, hay anh lên vạch mặt bọn họ nhé?”
Hạ Tử Nhiên lắc đầu: “Thôi bỏ đi, cứ xem tên giả mạo này có thể vẽ được thứ gì đã.”
Hạ Mạt Hàn đứng trên sân khấu, bị mọi người nhìn chằm chằm, xôn xao bàn tán khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên, thấp thỏm hồi hộp, vô cùng căng thẳng, gương mặt cô thoáng ửng đỏ, tay cứ liên tục siết lấy vạt áo. Cô nhìn Ngô Bách Tuế, thì thầm hỏi: “Anh cần tôi làm gì?”
Ngô Bách Tuế thản nhiên đáp: “Cô chỉ cần đứng đó bất động là được.”
Nghe vậy, Hạ Mạt Hàn lập tức khựng tay lại, sau đó, cô cố gắng nén tâm trạng lo lắng không yên của mình lại, đứng thẳng với tư thế đoan trang thanh nhã nhất.
“Ừ, cô cứ giữ tư thế này, đừng cử động, tôi bắt đầu vẽ đây.” Dứt lời, Ngô Bách Tuế cầm bút vé bắt đầu đưa nét trên tấm giấy Tuyên.
Soạt soạt soạt.
Động tác tay Ngô Bách Tuế rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta phải líu lưỡi, tốc độ này đâu phải vẽ, chỉ bôi bừa màu thôi cũng không nhanh được tới vậy!
Mà chuyện khiến mọi người càng khó tin là lúc vẽ tranh, Ngô Bách Tuế chỉ nhìn Hạ Mạt Hàn chằm chằm, anh thậm chí còn chẳng cúi đầu nhìn tấm giấy Tuyên trên bàn mình tới một lần.
Anh đang vẽ tranh mà không cần nhìn!
“Trời ạ, cái anh chàng này làm gì vậy, anh ta đang vẽ tranh tường sao?”
“Đúng đấy, anh ta hoàn toàn buông xuôi rồi kìa? Làm gì có kiểu vẽ tranh như vậy, thế này chẳng phải là đang đùa đó ư?”
“Mọi người trông kìa, anh ta đang vẽ cái gì vậy, đâu có giống người?”
“Chắc chắn anh ta đang pha trò rồi, đâu phải đang vẽ.”
Mọi người dưới sân khấu xôn xao bàn luận, tiếng chất vất cứ vang lên không dứt. Tốc độ vẽ của Ngô Bách Tuế không chỉ rất nhanh mà những gì anh vẽ ra đều không có hình dạng hay quy luật nào cả. Hơn nữa, từ đầu chí cuối, anh đều không nhìn xuống giấy lấy một lần. Vậy nên mọi người đều cảm giác Ngô Bách Tuế đang phá rối, anh hoàn toàn không vẽ tranh một cách đàng hoàng mà chỉ đang bôi vẽ lung tung.
“Suỵt, nhỏ giọng thôi, cậu ấy đang vẽ.” Đậu Ngọc Thụ đứng cạnh Ngô Bách Tuế, ông ấy có thể cảm nhận được bút lực sắc sảo của anh.
Đậu Ngọc Thụ là ai kia chứ. Ông ấy chính là hội trưởng Hiệp hội Mỹ thuật Giang Đông, là họa sĩ nổi tiếng nhất Giang Đông. Ánh mắt của ông rất xuất sắc, chỉ cần nhìn người khác đưa bút vài nét là ông có thể đoán chắc người này có tài năng ra sao. Ông dám chắc mình đang không theo kịp những nét vẽ siêu phàm của Ngô Bách Tuế. Trong mắt ông hiện giờ, Ngô Bách Tuế đã trở thành một cao thủ, cách vẽ tự do phóng khoáng của anh dù có dùng cụm từ rồng bay phượng múa để hình dung cũng là không đủ. Tài hội họa của Ngô Bách Tuế phải gọi là điêu luyện sắc sảo. Đậu Ngọc Thụ sống cả đời này cũng chưa từng gặp được một người tài năng vượt trội như anh.
Nghe được lời Đậu Ngọc Thụ, hội trưởng Hiệp hội Mỹ thuật của các tỉnh khác cũng tiến lại, hai mắt họ lóe lên tia sáng khác lạ. Bọn họ nhìn Ngô Bách Tuế vẽ tranh không chớp mắt, cứ ngắm nhìn mãi mà như đã dung nhập vào bức tranh, say sưa mê mẩn, chìm đắm trong đó.
“Hội phó Mạnh, người này thật sự đang vẽ sao? Anh ta đang vẽ gì vậy, sao tôi nhìn mà không hiểu vậy?” Hạ Tử Nhiên nhìn chằm chằm lên màn hình, cô ta cau mày, hỏi Mạnh Văn Thành đứng cạnh mình.
Hạ Tử Nhiên vẫn còn là ma mới trong lĩnh vực mỹ thuật, có thể coi như một họa sĩ mới. Nhưng Mạnh Văn Thành thì là một tay lão luyện, gã ta đã nắm bắt được bức tranh. Mạnh Văn Thành nhìn lên màn hình lớn chằm chằm, nghiêm túc giải thích: “Đúng là người này đang vẽ tranh, chỉ là cách vẽ không giống chúng ta thôi. Người này không làm tuần tự, vẽ từ đường nét tổng thể mà bắt đầu phác họa từ chân lên, cách vẽ theo tư duy ngược này rất khó, khó như chúng ta học thuộc lòng từ cuối sách lên vậy.”
Hạ Tử Nhiên kinh ngạc. Dù cô ta mới nổi tiếng không lâu, hơn nữa cũng chỉ có chút tiếng tăm ở Tây Nguyên nhưng lại rất hứng thú với lĩnh vực mỹ thuật, có tầm hiểu biết nhất định, nhưng cô ta chưa từng thấy cách vẽ vừa kỳ lạ vừa nhanh nhẹn dứt khoát như Ngô Bách Tuế. Hôm nay cô ta thật sự đã được mở rộng tầm mắt rồi. Hạ Tử Nhiên lẩm bẩm với vẻ khó tin: “Có thể vẽ theo cách này được sao?”
Những người có mặt tại đây đều dần hiểu được bức tranh trên màn hình lớn rồi. Biểu cảm của bọn họ từ sự khinh bỉ lúc mới đầu dần chuyển thành kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
“Cách vẽ của anh ta đúng là có phần độc đáo đấy, khả năng hội họa của anh ta mạnh quá, e là chúng ta chỉ có thể cố gắng bắt kịp anh ta thôi. Nhưng vẫn chưa biết bức tranh của anh ta sẽ được mấy điểm nữa.”
“Đúng vậy, từ hồi bắt đầu học vẽ tôi đã học về tranh chân dung người rồi, kiểu tranh này không phải chuyện khó với rất nhiều người. Cũng vì vậy mà những bức tranh vẽ người bình thường thường sẽ không được ưa thích, trừ khi vẽ nó đẹp tới trình độ cao nhất thì mới có thể được mọi người yêu mến.”
“Đúng đấy. Giống như nụ cười của nàng Monnalisa vậy, không ai có thể vượt qua bức tranh tuyệt tác này.”
“Xem tiếp đi, chúng ta cùng mỏi mắt trông đợi xem rốt cuộc người này sẽ là rồng hay chuột trù?”
Những tiếng thì thầm thảo luận liên tục vang lên trong đại sảnh nhà triển lãm rộng rãi. Mọi người càng lúc càng thấy tò mò với Ngô Bách Tuế. Bầu không khí trong đại sảnh cũng đã trở nên khác lạ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây một. Bức tranh của Ngô Bách Tuế cũng mỗi lúc một khác.
Một phút đầu, bạn hoàn toàn không hiểu anh đang vẽ gì.
Hai phút, mọi người có thể nhìn ra có chút gì đó đặc biệt.
Phút thứ ba, cuối cùng cũng có người dần hiểu bức tranh rồi.
Phút thứ tư, hình dáng đôi chân dần lộ ra.
Được năm phút, cơ thể dần thành hình.
Sáu phút, dáng vẻ Hạ Mạt Hàn từ từ hiện lên.
Phút thứ bảy, Ngô Bách Tuế đã tô màu lên tranh.
Phút thứ tám, Ngô Bách Tuế hoàn thành bức tranh.
Cuối cùng, Ngô Bách Tuế còn lưu loát đề bốn chữ lớn xuống phía cuối bức tranh: Nhất Bạch Sơn Tịch.
“Được rồi, tôi vẽ xong tranh rồi.” Ngô Bách Tuế buông bút, thờ ơ lên tiếng.
Tám phút, một bức tranh vẽ người tuyệt đẹp đã xuất hiện một cách trọn vẹn trước mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều bị thu hút hoàn toàn bởi bức tranh. Ánh mắt họ bị khóa chặt trên bức họa.
Ngay chính Hạ Mạt Hàn cũng ngơ ngác, mê mẩn nhìn mình trong tranh.
Kinh ngạc, im lặng, ngơ ngác, trầm lắng.
Sau chốc lát yên tĩnh, tiếng bàn tán đã vang lên ào ào: “Trời ạ, bức tranh này tuyệt vời quá!”
“Đúng đấy, anh ta có thể vẽ một người phụ nữ hoàn hảo tới mức này sao?”
“Thần thái này, khí chất này, vẻ thoát tục mờ ảo này, còn cả khung nền đằng sau nữa, nếu là ảnh chụp thì không bao giờ thể hiện được những điều ấy. Bức tranh này tuyệt vời quá.”
“Mười phút, anh ta chỉ dùng mười phút thôi, nếu không phải được tận mắt chứng kiến thì ai có thể tin rằng chỉ cần dùng tám phút để hoàn thành một bức tranh vẽ người đẹp đến đáng kinh ngạc thế này chứ?”
“Đây là một tuyệt tác, đây đúng là một tuyệt tác, cả đời tôi chưa từng nhìn thấy bức tranh nào hoàn hảo tới như vậy!”
“Tôi có thể khẳng định rằng ngôi sao sáng số một của làng hội họa cũng không thể vẽ được bức tranh như vậy.”
Một tuyệt tác siêu phàm độc nhất vô nhị đã ra đời như vậy.
Một bức vẽ, khiến muôn người chấn động.