Chương 327: Tình huống vượt ngoài tưởng tượng
Đường Hạn Tùng lấy người làm đao phát ra uy lực vô cùng, lão thẳng thừng chém gãy Huyết Long Đao của Ngô Bách Tuế rồi nhắm thẳng người anh mà đánh.
Nhưng mà phản ứng của Ngô Bách Tuế cũng rất nhanh, ngay trước giây phút sắp bị Đường Hạn Tùng đánh trúng, Ngô Bách Tuế đã nhanh nhẹn thi triển bí thuật Bá Thể, loại bí thuật cổ xưa cực hiệu quả, một khi được kích hoạt, lập tức, linh khí hùng vĩ của trời đất giống như một dòng sông dâng trào, cuồn cuộn hỗn loạn. Linh khí vô tận này lấy Ngô Bách Tuế làm trung tâm, hình thành lốc xoáy linh khí khổng lồ, rót vào trong cơ thể Ngô Bách Tuế.
Chớp mắt, cả người Ngô Bách Tuế dường như được khoác lên một bộ giáp Kim Cang, đao gươm đâm không thủng. Khí thế của anh cũng trở nên phi thường. Lúc này đây, anh biến thành người thống trị trời đất gió mây, sức mạnh độc nhất vô nhị.
Nhưng đúng lúc bí thuật Bá Thể dẫn linh khí trời đất vào cơ thể Ngô Bách Tuế, Đường Hạn Tùng bèn lấy thân người làm đao, hung hăng tấn công Ngô Bách Tuế.
Khoảnh khắc này khiến tất cả mọi người thất kinh, hoảng sợ đến tột độ.
Nhưng, giây phút con đao đánh trúng Ngô Bách Tuế, linh khí trong người anh liền phóng thích, ngăn chặn uy lực Diệt Thế Trảm của Đường Hạn Tùng.
Hai luồng sức mạnh va chạm nhau, phát ra sóng khí tàn dư với linh khí cuồn cuộn trời đất, sóng khí lan ra bốn phía, hình thành bốn làn sóng hùng vĩ quét khắp hiện trường.
Nơi làn sóng đi qua, mọi thứ đều bị tàn phá, thậm chí cả An Thần Trận Ngô Bách Tuế bày ra để ngăn cản Tỏa Hồn Trận cũng bị sóng lớn đánh cho tan tác. May mắn, lúc đánh trúng An Thần Trận, sóng lớn giảm uy lực, không càn quét người trong An Hồn Trận, nếu không, họ đã thịt nát xương tan.
Nhưng mà An Thần Trận đã bị phá, mọi người đều sợ đến mất hồn mất vía, tất cả đều gấp gáp lùi về phía sau, để tránh bị sức mạnh tàn dư của sóng lớn đánh trúng.
Ngay sau đó, linh khí phòng thủ của Ngô Bách Tuế hoàn toàn bị đánh tan.
Diệt Thế Trảm của Đường Hạn Tùng đột phá lớp phòng ngự, mạnh mẽ đánh trúng Ngô Bách Tuế.
Rắc!
Cùng với âm thanh răng rắc kéo dài, đao thế của Đường Hạn Tùng chém thẳng ngực Ngô Bách Tuế như bổ củi, để lại trên thân thể anh một vết thương dài.
Chỉ với một đao này, da thịt xương cốt chỗ ngực Ngô Bách Tuế bị tách đôi.
Nhìn sơ qua thấy như người Ngô Bách Tuế bị chẻ làm hai.
Phịch!
Rầm một cái, cả người Ngô Bách Tuế đổ ập xuống.
Cơ thể của anh trên mặt đất không ngừng rỉ máu, cảnh tượng rùng rợn kinh khiếp.
Mọi người ở đấy đều kinh hãi choáng váng
Đối với bọn họ, Ngô Bách Tuế là thần bảo hộ, là đại ân nhân. Nhìn thấy Ngô Bách Tuế bị thương trước mắt họ, ai nấy đều không chịu đựng nổi, trái tim họ đau như bị đục khoét. Ngô Bách Tuế bị đánh bại, lại còn bị đánh bại một cách thê thảm như vậy, thật sự không ai muốn chấp nhận hiện thực này.
Nước mắt Đường Dĩnh lại ồ ạt trào ra, trái tim cô đau như ai xé làm đôi. Thân thể của anh cứng đờ, hồn vía của cô cũng bị giày xéo. Cô sợ nhất là chứng kiến Ngô Bách Tuế gặp chuyện không may, mà hiện tại, Ngô Bách Tuế không chỉ bị thương nặng, mà còn thảm đến mức không nỡ nhìn. Đường Dĩnh không chịu được, cô thà là chính mình chết đi, còn hơn nhìn thấy Ngô Bách Tuế trở nên như vậy.
Ngô Thanh Đế nhìn chằm chằm thân thể máu me be bét của Ngô Bách Tuế thì không thở nổi, lòng ông đau đớn, lẫn lộn trăm nghìn cảm xúc, khí thế trên người ông sôi trào. Lúc nhìn thấy năm ngón tay của Đường Hạn Tùng ấn sâu vào người Ngô Bách Tuế, Ngô Thanh Đế đã muốn bùng nổ, lúc này đây nhìn thấy ngực Ngô Bách Tuế như bị xé toạc, Ngô Thanh Đế làm sao chịu nổi. Ông bừng bừng nổi giận, mắt đỏ ngầu, sát khí ngập trời lao đến Đường Hạn Tùng.
Nhưng ông mới vừa toan lao đi, Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên đã kịp thời ngăn ông lại.
Đường Chấn Phong khẩn khoản: “Đừng xúc động, lúc này ông chạy đến đó cũng chết uổng phí thôi”.
Tuy Ngô Thanh Đế là Vũ Thánh, nhưng thực lực của ông và Đường Hạn Tùng chênh lệch lớn, giống như cách cả dải ngân hà, thật sự là cách biệt quá lớn, nếu ông liều mạng xông ra, không cần ông đến gần, Đường Hạn Tùng đã có thể dễ dàng hạ ông. Đường Chấn Phong cũng biết lúc này Ngô Bách Tuế lành ít dữ nhiều, nhưng Ngô Thanh Đế không thể giúp gì, làm vậy chỉ dâng mạng lên thôi.
Tống Nghi Nhiên khuyên Ngô Thanh Đế: “Đúng vậy, ông bình tĩnh đã. Ông nghĩ xem, bây giờ Ngô Bách Tuế vẫn còn chưa chết, lúc này ông chạy tới để bị Đường Hạn Tùng giết chết, không lẽ ông muốn để Ngô Bách Tuế trơ mắt nhìn ông chết trước mặt nó sao?”
Nghe hai người nói xong, Ngô Thanh Đế đang phừng phừng lửa giận cuối cùng cũng khôi phục được chút lý trí. Giờ ông tức giận cũng không được, càng thêm đau lòng. Nhưng lí trí nói cho ông biết, bây giờ ông không thể rước thêm phiền toái, cho dù ông có khó chịu thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Lúc này, tất cả mọi người đều rơi vào tuyệt vọng và đau thương, bầu không khí nặng trĩu bao trùm cả trang viên.
Ở phía bên kia, sau khi đánh bại Ngô Bách Tuế, Đường Hạn Tùng thản nhiên đáp đất, lão đứng thẳng người cao ngạo nhìn Ngô Bách Tuế. Ánh mắt ngạo nghễ thiên hạ, lão hờ hững cất lời: “Cho dù cậu có lĩnh ngộ bí thuật Bá Thể đến mức độ nào, kết cục không phải đều là chết dưới tay tôi sao?”
Đối với Đường Hạn Tùng, Ngô Bách Tuế bây giờ đã là cá nằm trên thớt, có thể tùy ý xử lý bất cứ lúc nào. Những lão không vội vàng lấy mạng Ngô Bách Tuế, lão muốn xem bộ dạng thống khổ của Ngô Bách Tuế, muốn giày vò tên nhãi cuồng vọng này.
Ngô Bách Tuế nằm bẹp trên mặt đất không nhúc nhích, vết thương trước ngực dài và sâu thấu xương, trông rất gớm ghiếc. Anh nằm trên mặt đất, mặt trắng bệch, ánh mắt yếu ớt, hơi thở mong manh. Lúc này anh đang ở trạng thái hấp hối, hơi thở như sắp tàn, làm sao còn sức đáp trả Đường Hạn Tùng.
Đường Hạn Tùng cũng biết Ngô Bách Tuế không thể trả lời mình nhưng lão tin Ngô Bách Tuế nghe được lời lão nói, ngưng một chút, lão lại tiếp: “Ngô Bách Tuế, cậu cũng có chút bản
lĩnh, nhưng cậu không biết tốt xấu, dám đối đầu với nhà họ Đường thì nhất định chỉ có con đường chết. Cậu muốn chống lại trời đất, thay đổi số mệnh thì phải có năng lực, đáng tiếc, cậu còn non và xanh lắm”.
Khi nói những lời này, Đường Hạn Tùng ra vẻ cao nhân đứng trên đỉnh cao, nhìn ngắm nhân gian, coi thường chúng sinh. Ngô Bách Tuế khá đặc biệt, nhưng trong mắt lão cũng chỉ như muối bỏ biển.
Nhưng mà ngay lúc Đường Hạn Tùng đang đắc ý, cơ thể đang hấp hối của Ngô Bách Tuế dường như có động đậy.
Anh chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, từ từ ổn định hơi thở, đôi môi mấp máy liên tục, như đang niệm chú.
Chẳng bao lâu, không khí tại hiện trường thay đổi. Tinh hoa trời đất, gió mây, tinh khí từ vạn vật trong không trung dường như đang hội tụ trên thân thể đầy máu me của Ngô Bách Tuế.
Ầm ầm ầm!
Trời đất rung chuyển, sấm chớp ầm vang, cuồng phong gào thét cuồn cuộn. Không gian rộng lớn trở nên cực kì hỗn độn, cảnh tượng giống như một vị thần tiên nào đó đang lịch kiếp.
Thấy vậy, mọi người cùng mở to mắt quan sát với vẻ khó tin, lòng họ cũng dậy sóng.
Cảnh tượng này vừa dị thường vừa thần kì.
Thần kì hơn ở chỗ, sau khi tinh hoa vạn vật tập trung trên người Ngô Bách Tuế, miệng vết thương toác hoác trên ngực anh như được một đôi bàn tay vô hình khâu lành lại.
Đúng vậy, miệng vết thương của Ngô Bách Tuế đang tự chữa lành.
Không chỉ có vậy, máu tươi trong thân thể Ngô Bách Tuế chảy lênh láng khắp nơi, lúc này dưới tác động của một sức mạnh vô hình đã chậm rãi chảy ngược lại vào cơ thể anh.
Thật vượt ngoài sức tưởng tượng!
Điều này hoàn toàn xa rời thực tế, nhưng thực chất đã xảy ra.
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, mắt sáng rực lên, cảm xúc lâng lâng khó tả.
Cả Đường Hạn Tùng cũng bị cảnh tượng này làm sửng sốt.
Môi Ngô Bách Tuế không ngừng mấp máy, tinh hoa trời đất cũng không ngừng hội tụ trên người anh dào dạt, miệng vết thương trên ngực Ngô Bách Tuế chậm rãi khép lại.
Dần dần, linh khí bốn phương trời đất dường như phai nhạt đi rất nhiều, sương mù trắng xóa tan hết, bầu trời như được gột rửa trở nên xanh trong.
Thời gian chậm chạp trôi đi.
Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, miệng vết thương của Ngô Bách Tuế đã hoàn toàn lạnh lặn.
Ngô Bách Tuế sắp chết đã hồi sinh.
Anh tự chữa lành!
Đợi các chức năng của cơ thể phục hồi đến trạng thái tốt nhất, Ngô Bách Tuế mới mở mắt, miệng ngừng niệm chú.
Anh nhanh chóng đứng thẳng người dậy, đối mặt với Đường Hạn Tùng, nghiêm trang nói: “Thực lực của ông đã phát huy hết rồi đúng không? Bây giờ đến lượt tôi”.