Chương 328: Thua một cách triệt để
Giọng của Ngô Bách Tuế lành lạnh nhưng ngữ điệu lại vô cùng sắc sảo, toàn bộ khí thế trên người anh cũng trở nên mạnh mẽ cuồn cuộn. Trong mắt của anh là sự tự tin không gì sánh được, bây giờ anh vừa uy nghiêm lại vừa khí phách.
Mọi người ở hiện trường đều hoàn toàn sững sờ. Vết thương nghiêm trọng làm Ngô Bách Tuế suýt chút đã quy thiên lại được chữa lành một cách thần kỳ. Thậm chí, bây giờ anh còn mạnh hơn trước khi bị thương, trở thành vị vua bất khả chiến bại, đầu đội trời chân đạp đất.
Ai ai cũng rất kinh hãi.
Đến Đường Hạn Tùng tri thức uyên bác cũng không hiểu được sự thần bí trong đó. Lão biết uy lực của Diệt Thế Trảm nghịch thiên đến nhường nào, cơ thể của người phàm không thể đỡ nổi chiêu này. Rõ ràng Ngô Bách Tuế đã bị lão chém đến ngàn cân treo sợi tóc, mọi người đều nhìn thấy vết thương của anh nhưng một vết thương lớn như vậy lại có thể tự khỏi hẳn. Đường Hạn Tùng thật sự không thể nào hiểu được chuyện này.
“Cậu, tại sao cậu có thể bình yên vô sự, chuyện gì thế này?”, sau khi ngạc nhiên trong chốc lát, Đường Hạn Tùng khó hiểu hỏi.
Ngô Bách Tuế bình tĩnh thong dong nói: “Cảm ơn ông đã làm tôi lĩnh ngộ được thuật Tôi Thể”.
Bí thuật Bá Thể là bí thuật vừa mạnh mẽ vừa thần bí của thời cổ xưa. Nó có thể làm công lực của một người tăng mạnh, còn có thể làm cơ thể người đó mạnh mẽ rắn chắc nhưng đây không phải là phần bí ẩn của nó bởi vì mọi người đều biết chuyện này.
Mà mặt khác, phần bí ẩn mà mọi người chưa biết được chính là, trong bí thuật Bá Thể có ẩn chứa một pháp quy cao cấp nhất, nó tên là thuật Tôi Thể.
Thuật Tôi Thể là pháp quy cao cấp nhất trong bí thuật Bá Thể, tất nhiên cũng là pháp quy khó lĩnh hội nhất. Từ xưa đến nay, gần như chưa có bất kỳ ai biết trong bí thuật Bá Thể có thuật Tôi Thể.
Ngô Bách Tuế có thể lĩnh hội được bí thuật Bá Thể đã là một nhân tài cực kỳ hi hữu có một không hai. Đối với Ngô Bách Tuế mà nói, đây đã là một niềm vui bất ngờ, anh không thể ngờ mình còn có thể lĩnh ngộ được thuật Tôi Thể trong bí thuật Bá Thể. Anh biết thuật Tôi Thể khó đến nhường nào, anh cũng đã từng thử tìm hiểu nhưng đến nay vẫn chưa thể hiểu được sự tinh túy và huyền bí của thuật Tôi Thể.
Mãi đến lúc ban nãy, chiêu Diệt Thế Trảm của Đường Hạn Tùng đã chặt gãy Huyết Long Đao của Ngô Bách Tuế, phá vỡ tất cả phòng thủ của Ngô Bách Tuế làm anh bị thương nghiêm trọng. Vết thương này kéo dài từ ngoài vào trong làm tan xương nát thịt, ảnh hưởng đến nội tạng, có thể nói là nặng đến cực đỉnh.
Lúc đó, Ngô Bách Tuế đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan. Anh đã sắp chết, gần như không hề có cơ hội sống sót, anh lại không thèm quan tâm đến sự sống chết của mình nhưng lại rất quan tâm đến người thân, người yêu và sự sống còn của hàng ngàn người ở đây. Anh biết, trách nhiệm mà anh phải gánh vác cực kỳ nặng nề, anh không thể chết được.
Trong khoảnh khắc tính mạng đang nghìn cân treo sợi tóc, khát vọng sống sót của Ngô Bách Tuế quá mạnh, trong lúc đó, một tia sáng lóe lên trong đầu, bỗng nhiên anh hiểu được thuật Tôi Thể.
Tôi thể chính là có thể khống chế tế bào, chữa trị cho cơ thể, chỉ cần bản thân anh chưa chết hẳn thì không cần biết anh đã bị thương nặng và nhiều thế nào, anh đều có thể sử dụng thuật Tôi Thể để chữa trị. Đồng thời, thuật Tôi Thể còn có thể làm năng lượng, chân nguyên trên người anh trở nên thuần khiết và mạnh mẽ hơn.
Quả thực điều này có thể tương đương với thuật Bất Tử.
Nghe Ngô Bách Tuế nói, Đường Hạn Tùng càng kinh hãi hơn, lão trợn mắt, không thể tin nổi nói: “Tôi Thể? Đây không phải là bí pháp chỉ tồn tại trong truyện thần thoại xưa thôi sao? Đây là bí pháp chỉ có thần tiên mới có, sao người phàm lại có thể luyện được?”
Đường Hạn Tùng cảm giác suy nghĩ của lão đã bị đảo lộn, lão không thể tin nổi.
Đối với những khác người mà nói, Đường Hạn Tùng là một lão quái vật bí ẩn nhưng lão và Thái Thượng trưởng lão không giống nhau. Thái Thượng trưởng lão bế quan hơn bốn mươi năm, biến mất khỏi tầm mắt người đời. Còn Đường Hạn Tùng đã biến mất trăm năm, không phải là lão bế quan hết trăm năm, mà là trong trăm năm này, lão đã trải qua rất nhiều chuyện, đi rất nhiều con đường, gần như đã đi đến tất cả mọi nơi trên thế giới, gặp rất nhiều người và chuyện kỳ lạ. Thế nhưng lão không thể tin trên thế giới này lại có người có thể học được thuật Tôi Thể.
Ngô Bách Tuế nhìn Đường Hạn Tùng, bí hiểm nói: “Bản thân tôi không học được nhưng ông lại giúp tôi hiểu được nó cho nên tôi phải cảm ơn ông”.
Ngô Bách Tuế đã biến thành cao nhân, khí thế của anh hoàn toàn nghiền nát Đường Hạn Tùng.
Sắc mặt Đường Hạn Tùng chợt thay đổi, lão tức giận, nhìn Ngô Bách Tuế, gầm lên giận dữ: “Cậu đừng lừa tôi, tôi không tin!”
Dứt lời, tay phải Đường Hạn Tùng thành hình đao, chém thẳng về phía cánh tay của Ngô Bách Tuế.
Đường Hạn Tùng ra tay cực kỳ nhanh và không hề có sự báo trước. Khi lão vừa chém ra thì lập tức đã có một luồng chân nguyên hình lưỡi đao mạnh đến mức không gì sánh được bay về phía Ngô Bách Tuế.
Đối diện với sự bất ngờ tấn công của Đường Hạn Tùng, Ngô Bách Tuế không hề tránh né, cũng không hề trốn tránh, anh chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Phụp!
Chân nguyên hình lưỡi đao của Đường Hạn Tùng mang theo một luồng khí dữ dội, đâm mạnh vào vai phải của Ngô Bách Tuế.
Trong phút chốc, toàn bộ cánh tay phải của Ngô Bách Tuế đều bị chém, rơi xuống mặt đất, máu tươi chảy ròng ròng.
“A!”
Một vài người nhát gan ở hiện trường nhìn thấy cảnh tượng này, hoảng sợ thét lên thành tiếng.
Những người khác cũng sợ đến mức xanh mặt, linh hồn run rẩy.
Nhưng một giây sau, kỳ tích xuất hiện.
Người ta chỉ thấy, cánh tay phải đã rơi xuống đất của Ngô Bách Tuế và những giọt máu tươi lả tả chợt bay từ dưới đất lên, lại quay về cơ thể của Ngô Bách Tuế.
Trong chớp mắt, Ngô Bách Tuế lại lành lặn như lúc ban đầu.
Lần này, toàn bộ những người ở hiện trường đều không còn kinh ngạc nữa. Mặc dù mỗi một người ở đây đều biết Ngô Bách Tuế là hóa thân của kỳ tích, anh đã tạo ra quá nhiều kỳ tích khó tin, ngay tại giây phút nguy hiểm cuối cùng anh luôn luôn hóa nguy thành an nhưng anh có mạnh đến đâu thì có lẽ sức chống chịu cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được. Nhưng lần này thì khác, đây là xác thịt quay về vị trí ban đầu đó. Mọi người tận mắt nhìn thấy lồng ngực bị vỡ của anh lành lại, cánh tay bị rơi trở lại vị trí. Anh nào còn là người nữa, đây chính là vị thần chân chính!
Trái tim của mọi người đang đập điên cuồng, bộ não không đủ dung lượng, mỗi một người đều trợn tròn mắt.
Đường Hạn Tùng không muốn chấp nhận sự thật Ngô Bách Tuế có thể lĩnh ngộ thuật Tôi Thể nhưng cảnh tượng trước mặt lại buộc lão phải tin. Tận sâu trong đáy lòng lão có một giọng đang gào thét, chuyện này không phải là thật, tuyệt đối không thể.
Đường Hạn Tùng hoàn toàn điên cuồng, lão không hề nể tình nữa, bắt đầu dùng hết sức để xuất chiêu, không ngừng tấn công những chiêu chí mạng về phía Ngô Bách Tuế.
Rầm rầm rầm!
Ngô Bách Tuế vẫn không đánh trả, cũng không tránh né. Anh vẫn đứng sừng sững, hứng chịu sự tấn công điên cuồng của Đường Hạn Tùng. Mỗi một đòn tấn công đều làm Ngô Bách Tuế bị thương nhưng sau mỗi lần bị thương, Ngô Bách Tuế đều có thể nhanh chóng tự chữa trị cho mình.
Cho nên, dưới sự tấn công điên cuồng, Đường Hạn Tùng đã hơi mất sức nhưng Ngô Bách Tuế vẫn lành lặn như cũ không hề mất sợi tóc nào.
Đến cuối cùng, dường như Đường Hạn Tùng đã hoàn toàn chấp nhận được sự thật, đó chính là Ngô Bách Tuế đã thật sự học được thuật Tôi Thể. Lão không thể hủy diệt cơ thể anh.
Cuối cùng Đường Hạn Tùng cũng không tấn công nữa.
“Ông đánh mệt rồi hả? Bây giờ đến lượt tôi ra tay rồi nhỉ?”, Ngô Bách Tuế bình tĩnh lên tiếng.
Dứt lời, Ngô Bách Tuế chợt duỗi hai ngón tay ra nhắm thẳng lên trời.
Vù!
Trong nháy mắt, mây đen dày đặc, gió giục mây vần.
Tinh hoa trong trời đất, ánh sáng của vầng nhật nguyệt đều hội tụ về ngón tay của Ngô Bách Tuế.
“Đi!”
Sau khi tập hợp đủ năng lượng, ngón tay Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng chĩa về phía Đường Hạn Tùng. Người ta chỉ thấy một tia sáng bảy màu rực rỡ bắn về phía Đường Hạn Tùng.
Tất nhiên Đường Hạn Tùng cảm nhận được uy lực phát ra từ tia sáng rực rỡ này, lão không tiếp chiêu mà lập tức bay thẳng lên không trung.
Nhưng tia sáng bắn ra từ phía Ngô Bách Tuế hệt như tên lửa tầm nhiệt có năng lực theo dõi cực kỳ mạnh. Đường Hạn Tùng bay lên giữa không trung, tia sáng rực rỡ này cũng lập tức thay đổi phương hướng, bắn lên không trung.
Thấy thế, mặt Đường Hạn Tùng biến sắc, lão lập tức dốc hết sức, tránh né trên không trung. Đường Hạn Tùng là cao thủ tuyệt thế, lão luôn là người đứng đầu trên mọi phương diện, tốc độ tránh né của lão cũng nhanh đến cực đỉnh.
Chỉ có điều, tốc độ của tia sáng rực rỡ cũng chẳng chậm hơn Đường Hạn Tùng. Lão tránh đến đâu, tia sáng ấy đều có thể đuổi theo kịp thời.
Bây giờ Đường Hạn Tùng đã hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩa sâu xa của cụm từ “âm hồn không tan”, trên mặt lão xuất hiện một nỗi sợ trước nay chưa từng có.
Tất nhiên lão hiểu rõ mình đã bị tia sáng này nhắm vào, lão không thể trốn tránh được nên chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
“Grừ!”
Đường Hạn Tùng gào lên, lão bộc phát hết toàn bộ năng lượng của mình. Trong chốc lát đã hình thành một tấm lá chắn bằng chân nguyên, bao phủ toàn bộ cơ thể lão. Đồng thời, lão cũng giơ nắm đấm đấm về phía tia sáng rực rỡ.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, nắm đấm bằng chân nguyên của Đường Hạn Tùng đụng phải tia sáng rực rỡ nhưng nó lại không gây được bất kỳ trở ngại nào cho tia sáng rực rỡ. Lúc mới vừa chạm vào, chân nguyên đã bay tán loạn ngay, mà tia sáng rực rỡ của Ngô Bách Tuế lại có thế như chẻ tre, đâm thẳng vào lồng ngực Đường Hạn Tùng.
Một tiếng ầm vang lên, ngực của Đường Hạn Tùng trực tiếp vỡ một mảng, thủng một lỗ to.
Cơ thể Đường Hạn Tùng giống như bị cố định giữa không trung, đứng im bất động.
Sau khi đứng im vài giây, Đường Hạn Tùng chợt mất đi trọng lượng, nhanh chóng ngã xuống.
Cuối cùng, lão ngã ầm xuống, đập lên nền trang viên, máu tươi điên cuồng trào ra từ vết thủng trên ngực.
Đường Hạn Tùng thua, thua một cách triệt để!