Chương 89: Tự sát
Ngô Bách Tuế muốn chấp Ám Ảnh một tay. Anh định khiêu chiến Ám Ảnh bằng một tay.
Lần này, hiện trường đang yên tĩnh bỗng chốc như nổ tung, câu nói của Ngô Bách Tuế giống như chuyện cười thế kỷ, bỗng chốc phá vỡ bầu không khí ở đây. Những người vốn đặt chút kỳ vọng vào anh thì sắp hộc máu. Tiếng nghị luận vang lên khắp đỉnh núi chọc trời.
“Rốt cuộc Ngô Bách Tuế đang làm cái quái gì thế! Cậu ta có biết tự lượng sức mình chút nào không, chẳng lẽ trước đó cậu ta chưa nhìn thấy thành tích bất bại của Ám Ảnh thế nào sao?”
“Đúng vậy, cậu ta dốc toàn lực đánh bại Ám Ảnh cũng xem như là kỳ tích rồi, vậy mà cậu ta còn muốn chấp Ám Ảnh một tay?”
“Lúc nào rồi, thằng ngốc vẫn có tâm trạng khoác lác à?”
“Xem ra đầu óc thằng này có vấn đề thật, thế mà chúng ta còn ôm hy vọng với nó, đúng là nực cười!”
“Ngô Bách Tuế này 100% là một kẻ ngu, cho dù nó có bản lĩnh thật sự thì sự thực nó là tên ngốc vẫn sẽ không thay đổi.”
“Aizz, thôi xong, chúng ta không thể xoay chuyển nữa rồi.”
Kỳ vọng bỗng tiêu tan hết, những người có mặt không biết nói gì về Ngô Bách Tuế. Ai ai cũng biết việc diệt trừ ma đầu Ám Ảnh là một chuyện trọng đại nhường nào, trước đó đã có biết bao cao thủ xuất sắc nhất ở Giang Đông ra trận, thậm chí còn có các tiền bối giới võ đạo như Hạng Cẩn Du và Âu Dương Viêm xuất hiện, ai trong số họ không dốc toàn lực chống lại Ám Ảnh chứ? Nhưng dù họ đã cố gắng hết sức, dốc toàn lực, cuối cùng vẫn thua ma đầu này.
Ngô Bách Tuế thì hay rồi, chưa bắt đầu chiến đầu đã chấp Ám Ảnh một tay. Đây là chuyện người bình thường sẽ làm ư?
Mọi người đều nghĩ Ngô Bách Tuế đang đùa giỡn, xóa bỏ một chút kỳ vọng khi nãy của mọi người với anh. Điều này càng khiến người ta khó chịu hơn mới bắt đầu đã tuyệt vọng.
Nghe xong, ánh mắt của Ám Ảnh thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm Ngô Bách Tuế bằng đôi mắt hơi đỏ bừng rồi trầm giọng nói: “Mày đang sỉ nhục tao à?”
Ngô Bách Tuế bình tĩnh trả lời: “Không, tao đánh mày bằng một tay là đủ rồi.”
Ngông cuồng, đúng là ngông cuồng! Ám Ảnh đã đủ ngông cuồng, nhưng so với Ngô Bách Tuế, sự ngông cuồng của Ám Ảnh chẳng là gì cả, còn ai trên thế giới này ngông cuồng vô biên như Ngô Bách Tuế không? Rõ ràng Ám Ảnh đã thể hiện thực lực nghịch siêu phàm nhưng Ngô Bách Tuế vẫn kiên định nghĩ mình chỉ cần dùng một tay đã đủ đối phó với Ám Ảnh. Quả là ngông cuồng đến biến thái!
Trước giờ, Ám Ảnh vẫn đánh giá cao Ngô Bách Tuế, đặc biệt sau khi biết Ngô Bách Tuế đã giết chết Dạ Kiếm, Ám Ảnh càng cảm thấy Ngô Bách Tuế là một đối thủ đáng để hắn nghiêm túc. Nhưng bây giờ không ngờ Ngô Bách Tuế lại ngông cuồng đến mức không coi hắn ra gì. Ám Ảnh giận dữ, gằn từng từ tững chữ với Ngô Bách Tuế: “Mày có biết trong mấy trận đấu võ vừa rồi, tao chưa dốc toàn lực không?”
Nghe thấy vậy, những người có mặt đều chấn động, hôm nay ám ảnh khí thế ngút trời, dù cao thủ Giang Đông lợi hại thế nào cũng bị hắn đánh bại. Nhưng không ngờ hắn vẫn chưa dốc toàn lực? Vậy, thực lực chân chính của Ám Ảnh sẽ kinh khủng nhường nào? Ngay cả tưởng tượng mọi người cũng không tưởng tượng được.
Ngô Bách Tuế vẫn hờ hững, anh thuận miệng nói: “Vậy mày có biết, trên đời này có rất ít người có thể ép tao sử dụng hai tay không, mà mày không nằm trong số đó.”
Một câu nói lại kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Nếu bàn về khoác lác, Ngô Bách Tuế xưng thứ hai, không ai dám tự xưng thứ nhất. Đúng là anh giống như bị tẩu hỏa nhập ma rồi!
Trước kia, Ám Ảnh cũng rất ngông cuồng, nhưng tất cả mọi người đều biết Ám Ảnh có tư cách ngông cuồng, quả thực hắn xuất sắc hơn bao người, không ai có thể đánh bại được. Nhưng khi Ngô Bách Tuế ngông cuồng, ngông nghênh tới mức coi trời bằng vung, mọi người chỉ nghĩ đầu óc anh có vấn đề, càng thêm tin chắc sự thật anh là tên ngốc!
Ngô Bách Tuế năm lần bảy lượt coi thường khiến khí thế trên người Ám Ảnh dần dần tăng mạnh, sự kiên nhẫn của hắn cũng hết. Hắn lạnh lùng nói với Ngô Bách Tuế: “Đời này tao ghét nhất là bị người khác coi thường, thế nên mày có thể chết được rồi đấy.”
Ầm ầm!
Vừa dứt lời, Ám Ảnh đã mạnh mẽ lao về phía Ngô Bách Tuế như tên rời cung.
Ám Ảnh cực kỳ tức giận, cơ thể vừa chuyển động đã để lộ sát khí.
Ai cũng cảm nhận được sự tức giận và sát khí của Ám Ảnh. Mọi người không hẹn mà cùng nín thở, trợn mắt nhìn võ đài. Trong lòng họ đều biết rõ, lần này Ngô Bách Tuế chết chắc.
“Dừng tay!” Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói bỗng vang lên.
Giọng nói này như có ma lực đặc biệt, thoáng chốc đã khiến thân hình của Ám Ảnh khựng lại.
Ngay sau đó, một người phụ nữ gần ba mươi tuổi có vẻ ngoài trong sáng từ từ bước ra khỏi đám người.
Người phụ nữ này chính là tiểu thư nhà Âu Dương – Âu Dương Tinh.
Âu Dương Tinh có làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, thân hình mảnh khảnh, trên người còn có khí chất tiểu thư khuê các, vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu sang quyền thế. Nhưng lúc này cô ấy lờ đi tất cả, chỉ nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh trên võ đài. Cô ấy chậm rãi đến gần lôi đài.
“Tiểu Tinh, con làm gì thế, đứng lại cho bố!” Nhìn thấy con gái mình đột nhiên xuất hiện ở đây, thậm chí còn đến gần võ đài, Âu Dương Hồng giật mình, nhưng vị trí của ông ta cách Âu Dương Tinh quá xa, ông ta chỉ có thể lên tiếng ngăn cản.
Nhưng dường như Âu Dương Tinh không nghe thấy lời Âu Dương Hồng nói, cô đi thẳng lên võ đài.
Ai cũng sợ đại ma đầu Ám Ảnh này, nhưng có vẻ Âu Dương Tinh không hề sợ hắn, hơn nữa còn không ngừng bước về phía Ám Ảnh. Mãi đến khi tới trước mặt Ám Ảnh, Dương Tinh mới dừng bước. Ngay sau đó, cô ấy mở miệng hỏi Ám Ảnh: “Là anh sao?”
Giọng nói của Âu Dương Tinh khàn khàn, không lưu loát, thậm chí còn hơi run rẩy. Trái tim cô ấy cũng không khỏi run rẩy, không ai hiểu được tâm trạng hiện tại của cô, cô ấy có cảm giác mình như đang rơi vào hầm băng đáng sợ nhất, toàn thân lạnh lẽo, trái tim thì run rẩy không thôi.
Bởi cô ấy phát hiện rất có thể, tên ma đầu biến thái trước mặt mình chính là người đàn ông mà mình yêu sâu đậm – Đường Duệ.
Đường Duệ là mối tình đầu của Âu Dương Tinh, và cũng là người duy nhất mà Âu Dương Tinh yêu chân thành. Quả thực cô cực kỳ si tình với Đường Duệ, vì được ở bên Đường Duệ, cô thà không lấy chồng cả đời, dù bị cấm túc ở nhà, không thể ra ngoài, cô cũng không oán trách, hối hận.
Âu Dương Tinh vẫn luôn tin tưởng Đường Duệ yêu mình, hai người đã quen biết nhiều năm, Đường Duệ đối xử với Âu Dương Tinh cực kỳ tốt. Âu Dương Tinh vô cùng cảm động, cô ấy nghĩ Đường Duệ chính là người đàn ông tốt nhất trên thế giới, cô ấy không hề để tâm đến sự tàn tật của Đường Duệ, gia thế của Đường Duệ, cô ấy chỉ yêu con người Đường Duệ, yêu đến mức khó dứt.
Tối hôm qua, nhà Âu Dương xảy ra biến cố lớn, Âu Dương Địch – em trai nhỏ nhất của Âu Dương Tinh chết thảm ở nhà. Chuyện này cực kỳ đả kích Âu Dương Tinh, khiến cô ấy đau khổ, xót xa. Đúng lúc đó, Đường Duệ có mặt ở nhà Âu Dương, hơn nữa trong thời gian xảy ra án mạng, Đường Duệ không ở bên cạnh Âu Dương Tinh mười mấy phút, vì vậy Đường Duệ cũng là một trong những nghi phạm. Nhưng tối hôm đó Âu Dương Tinh không hề nghi ngờ Đường Duệ, cô ấy cũng không nghĩ Đường Duệ và Ám Ảnh là cùng một người.
Hôm nay, Ám Ảnh hẹn đấu tại núi Bạch Vân, nhà Âu Dương gần như huy động toàn lực. Nhân cơ hội này, Âu Dương Tinh lén chạy trốn khỏi nhà, cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy tên ma đầu Ám Ảnh giết chết em trai mình là người thế nào. Sau khi rời khỏi nhà, cô ấy đến tìm Đường Duệ trước, muốn đi cùng Đường Duệ nhưng điện thoại của hắn lại tắt máy, người cũng không có nhà. Âu Dương Tinh không tìm thấy Đường Duệ nên đành phải một mình chạy tới núi Bạch Vân.
Lúc Âu Dương Tinh đến núi Bạch Vân thì đúng lúc Ngô Bách Tuế vừa lên võ đài, mọi người đều chú ý tới Ngô Bách Tuế, chỉ có Âu Dương Tinh là nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhịp tim của Âu Dương Tinh đập nhanh mãnh liệt, bởi vừa nhìn thấy Ám Ảnh, cô ấy đã nghĩ tới Đường Duệ.
Dù khí chất, giọng nói hay tính cách, Đường Duệ và Ám Ảnh đều khác nhau một trời một vực, hai người không hề giống nhau chút nào, chân Đường Duệ bị què, còn chân Ám Ảnh vẫn lành lặn.
Nhưng Âu Dương Tinh vẫn nghĩ Ám Ảnh và Đường Duệ là cùng một người, không vì lý do gì cả, chỉ vì trực giác của phụ nữ, trực giác của người phụ nữ yêu Đường Duệ sâu đậm.
Nhờ trực giác này nên Âu Dương Tinh mới bỗng nhớ ra, tối qua khi em trai Âu Dương Địch chết, Đường Duệ có thời gian gây án. Mà hôm nay, đúng lúc Đường Duệ lại mất liên lạc. Tất cả kết hợp lại khiến Âu Dương Tinh gần như chắc chắn Ám Ảnh trên sân chính là Đường Duệ.
Vì vậy, Âu Dương Tinh không quan tâm đến tất cả mà xông lên võ đài, chật vật chất vấn Ám Ảnh.
Ám Ảnh nhìn Âu Dương Tinh, khó hiểu hỏi: “Cô có ý gì?”
Rõ ràng biểu hiện của Ám Ảnh chứng minh hắn không quen Âu Dương Tinh, nhưng giây phút này, Âu Dương Tinh càng chắc chắn Ám Ảnh chính là Đường Duệ, bởi khi đứng gần Ám Ảnh, cô ấy ngửi thấy mùi hương trên người Ám Ảnh. Dù mùi hương này chỉ thoang thoảng, Âu Dương Tinh vẫn hết sức quen thuộc, cô ấy quá yêu Đường Duệ, cũng từng tiếp xúc thân mật với Đường Duệ nên cô ấy có thể phân biệt một chút mùi hương đặc trưng của đàn ông trên người Đường Duệ.
Sau khi xác định, trái tim Âu Dương Tinh càng đau khổ. Cô nhìn Ám Ảnh, lòng đau như cắt: “Em biết là anh, tại sao anh phải tàn nhẫn như vậy, tại sao lại giết bốn người em trai của em, tại sao?”
Ám Ảnh khó chịu nói: “Người phụ nữ điên ở đâu ra thế, cô muốn chết à?”
Giọng nói của Ám Ảnh lạnh như băng, đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Âu Dương Tinh nhìn thấy ánh mắt của Ám Ảnh, cô ấy không hề sợ hãi mà chỉ đau lòng, tuyệt vọng, cực kỳ hối hận. Dù thế nào cô ấy cũng không thể tiếp nhận sự thật này, người đàn ông mình yêu nhất lại là tên ma đầu mất trí, thậm chí tên ma đầu này còn giết chết bốn người em trai của mình. Điều khiến Âu Dương Tinh không thể quên là, chính vì mình dẫn sói vào nhà nên mới dẫn đến cái chết của em út Âu Dương Địch.
Âu Dương Tinh lấy con dao găm Đường Duệ đưa cho mình ra, đây là con dao găm rất tinh xảo, ngày nào Âu Dương Tinh cũng mang theo trên người không phải vì phòng thân mà là vì yêu. Cô ấy rút dao khỏi vỏ, sau đó vứt vỏ dao, nắm chặt dao, đau khổ nói với Ám Ảnh: “Anh giết bốn người em trai của em, em nhất định phải lấy lại công bằng cho chúng nó.”
Ám Ảnh lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào cô mà cũng muốn trả thù tôi? Nếu cô không cút thì tôi không ngại giết cô đâu.”
Âu Dương Hồng ở dưới võ đài hoảng sợ mất hồn, Ám Ảnh nổi danh vô tình, hắn giết người chưa bao giờ nhìn đối tượng, phụ nữ trẻ con đều giết hết. Âu Dương Hồng lo lắng con gái sẽ gặp chuyện, ông tta sốt ruột, vội vàng hô lớn: “Tiểu Tinh, con đừng làm loạn nữa, mau xuống đi!”
Những người khác không khỏi nhỏ giọng nghị luận, ai cũng ngạc nhiên với hành động của Âu Dương Tinh, người phụ nữ yếu ớt như cô ấy cầm một con dao găm mà cũng muốn trả thù Ám Ảnh? Rõ ràng đây là hành vi đâm đầu vào chỗ chết mà?
Âu Dương Tinh không hề để ý đến ánh mắt và lời bàn tán của người khác, trong mắt cô ấy chỉ còn Ám Ảnh. Cô ấy nhìn chằm chằm vào Ám Ảnh, sau đó siết chặt dao găm, dí sát vào ngực mình, gằn từng chữ một: “Em không thể giết chết anh, nhưng em có thể giết chết mình, bởi em cũng là đồng lõa hại chết em trai mình.”
Sự đả kích thực tế đã khiến Âu Dương Tinh không còn muốn sống nữa, cô ấy không sợ chết, cô ấy chỉ muốn biết vì sao Đường Duệ lại đối xử với mình như vậy. Đường Duệ mà cô ấy biết là người tốt, là người đàn ông cô yêu nhất, nhưng vì sao sau lưng mình, Đường Duệ lại trở thành ác ma như Ám Ảnh, mất hết nhân tính đến mức đó?
“Tiểu Tinh, con đừng làm chuyện ngốc nghếch. Bố đồng ý sau này sẽ không cấm túc con nữa, con muốn làm gì thì làm, con mau xuống đi!” Con trai của Âu Dương Hồng đã chết hết, ông chỉ còn đứa con gái duy nhất là Âu Dương Tinh. Âu Dương Tinh chạy tới võ đài nói bậy bạ, đâm đầu vào chỗ chết khiến Âu Dương Hồng như sụp đổ.
Ám Ảnh nhìn thẳng vào Âu Dương Tinh, trầm giọng mở miệng nói: “Cô muốn chết thì chết ở xa một chút, cô tưởng tôi sẽ để ý đến mạng sống rẻ mạt của cô à?”
Nghe vậy, Âu Dương Tinh bỗng mỉm cười, một nụ cười tuyệt vọng. Cười xong, cô ấy không chút do dự đâm dao găm vào cơ thể mình.
Xoẹt.
Máu tươi tuôn ra, bắn vào người Ám Ảnh.
Cùng lúc đó, cơ thể Âu Dương Tinh đổ rạp về phía sau, ngã xuống đất.
Cả khoảng sân lặng như tờ.
Ai cũng sững sờ, khó mà tin nổi, tuy Âu Dương Tinh muốn trả thù Ám Ảnh là hành động không biết tự lượng sức mình nhưng ít nhất mọi người còn hiểu. Còn hành động bỗng nhiên tự sát của cô ấy lại khiến người khác sững sờ, không một ai hiểu suy nghĩ của cô áy.
Âu Dương Hồng như bị sét đánh, cả người chợt khựng lại. Ông ta mở miệng, trợn mắt nhìn, vẻ mặt đầy đau khổ, khiếp sợ.
Trong khi mọi người giật mình, Ám Ảnh vẫn luôn lạnh lùng vô tình, không thèm để ý đến sự sống chết của bất kỳ ai bỗng di chuyển. Hắn vọt tới bên cạnh Âu Dương Tinh, ngồi xuống đỡ cơ thể cô ấy, khẽ nói bằng giọng khàn khàn: “Em cần gì phải làm vậy?”