Chương 90: Gương mặt thật của
Ám Ảnh
Ám Ảnh lòng gan dạ sắt không có tính người, hắn
xem mạng người như cỏ rác, trước giờ chưa từng
xem trọng tính mạng của bất kì ai. Nhưng giờ phút
này, Ám Ảnh tận mắt chứng kiến Âu Dương Tỉnh tự
sát trước mặt mình thì lòng dạ cứng rắn của hắn đã
dao động, thậm chí trong tim hắn còn dấy lên sự
chua xót sâu sắc.
Cảnh này khiến những người có mặt đều ngây
ngốc. Phải biết rằng Ám Ảnh là một tên ác ôn cực kỳ
vô nhân đạo, hắn giết người vô số, theo lý mà nói thì
Âu Dương Tinh chết thì cứ chết thôi, nhưng Ám Ảnh
bất chợt lại tỏ ra rất quan tâm tới Âu Dương Tinh,
thậm chí hắn còn bế cô ấy lên khiến mọi người phải
dụi mắt mà nhìn. Ai mà ngờ được, Ám Ảnh một tên ác
ôn không còn tính người lại để tâm đến một cô gái
đến mức này. Mọi người càng ngày càng không hiểu
quan hệ giữa Ám Ảnh và Âu Dương Tính.
Âu Dương Tình dựa vào lòng Ám Ảnh hấp hối. Cô
ấy bất lực nhìn hắn rồi thầu thào: “Em có thể nhìn
mặt anh lần cuối không?”
Ám Ảnh không đồng ý cũng không từ chối, Âu
Dương Tỉnh xem như hắn đã ngầm đồng ý, cô ấy
nhọc nhẳn giơ tay lên, chẩầm chậm gỡ mặt nạ màu
vàng trên mặt Ám Ảnh ra.
Vừa tháo mặt nạ ra, gương mặt thật của Ám Ảnh
liền hiện ra trước tầm mắt của tất cả mọi người.
Hắn chính là Đường Duệ.
Xôn xaol
Hội trường yên ắng bỗng chốc ồn ào náo động.
Người của Bạch Vân Cổ Trấn vừa nhìn thấy gương
mặt của Đường Duệ thì kinh ngạc đến nỗi tim sắp vọt
ra ngoài. Ai nấy đều như gặp phải ma, hoàn toàn
hoảng hốt, không thể nào tin được.
“Là Đường Duệ, Ám Ảnh vậy mà lại là Đường Duệ,
ôi đệch, thật điên rổ!” Người đầu tiên lên tiếng là Lôi
Đình.
Lôi Đình cũng khá thân với Đường Duệ, nhưng
Đường Duệ mà gã quen biết là một thằng què rất tầm
thường. Tâm địa của thằng què này lại vô cùng lương
thiện, luôn thích giúp đỡ người khác, Đường Duệ
cũng thường giúp Lôi Đình những việc vụn vặt thế
nên gã cũng chẳng làm khó dễ gì Đường Duệ. Thế
nhưng, sao Lôi Đình có thể ngờ được thằng què
Đường Duệ nhiệt tình này lại là Ám Ảnh – tên ác quỷ
giết người không ghê tay, thật là một cú trở mặt
ngoạn mục!
Lôi Đình thật sự là không thể nào chấp nhận được
sự thật này, gã còn nhớ lúc mình bị ép phải khiêng
kiệu cho Ám Ảnh thì bị dọa đến sắp tè ra quần. Có
nằm mơ gã cũng không thể nào tưởng tượng ra được
tên Ám Ảnh đáng sợ này lại là Đường Duệ, thế giới
này điên thật rồi.
“Đường Duệ, thật sự là Đường Duệ đó!”
“Sao có thể chứ, chẳng phải Đường Duệ bị què
àm
“Tôi cũng chẳng tin nổi đây này, con người Đường
Duệ thành thật lắm mà, sao cậu ta có thể là tên ác ôn
giết người được?”
“Đường Duệ là một người tốt mà, anh ấy hay giúp
đỡ tôi lắm. Sao anh ấy lại là Ám Ảnh chứ, chuyện này
phi lý quá?”
“Đường Duệ cũng mới ba mươi tuổi thôi mà, tuổi
trẻ vậy sao có thể luyện võ được tới tầm này chứ?”
Thực sự chuyện này đã giáng một cú đả kích rất
mạnh cho người dân Bạch Vân Cổ Trấn, trong lòng họ
như đang trải qua một trận động đất rất mạnh, chấn
động đến nỗi họ không thể nào tin là thật được.
“Vậy mà là cậu ta.” Âu Dương Hồng là người kinh
ngạc nhất. Ông ta có nghĩ nát óc cũng không ngờ
được tên què mình khinh thường nhất, tên què mơ
mộng hão huyền đòi cưới con gái mình lại là tên giết
người điên cuồng Ám Ảnh.
Âu Dương Hồng bỗng hiểu ra vì sao con gái mình
lại đột ngột chạy lên võ đài nói với Ám Ảnh những
câu không đầu không cuối khiến người ta không hiểu.
Thì ra, con bé đã đoán ra Ám Ảnh chính là Đường
Duệ nên mới đau lòng, buồn bã như thế, thậm chí
cuối cùng nó còn tự sát, nó đã tuyệt vọng rồi!
Trái tim của Âu Dương Hồng cũng như bị đâm
một dao, cơ thể ông ta không ngừng chao đảo,
dường như đứng không vững nữa. Nhà Âu Dương
của ông ta đã tạo nghiệp gì cơ chứ!
So sánh thì Ngô Bách Tuế đứng trên võ đài tỏ ra
bình tĩnh nhất, anh đứng sang một bên, không nói gì
cũng không biểu cảm gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn những
gì xảy ra trước mắt.
Tiếng xì xào bàn tán không ngớt, mọi người đầu
cả kinh vì gương mặt thật của Ám Ảnh.
Tuy Âu Dương Tỉnh đã biết được đáp án nhưng
lúc này, tận mắt nhìn gương mặt Đường Duệ hiện ra
trước mắt mình, cô ấy vẫn không thể chấp nhận
được. Tim cô ấy bị đâm một nhát thật mạnh, mắt
không kìm được ngấn nước, cô ấy gắng gượng chút
sức lực cuối cùng để hỏi thêm một câu: “Anh có từng
yêu em không?”
Đời này của Âu Dương Tinh đã chủ định là một
tấn bi kịch, nhưng trong lúc hấp hối, cô ấy muốn biết
rõ rốt cuộc tình yêu của mình có phải chỉ là bọt biển
hay không, hoặc có thể nói có phải chỉ là một cú lừa
hay không.
Giọng Ám Ảnh khàn khàn, trịnh trọng trả lời từng
chữ một: “Yêu, trước giờ vẫn luôn yêu em”
Tuy trong mắt người đời, Ám Ảnh là một con ác
quỷ nhưng thật ra hắn cũng có điểm yếu, có tình
cảm. Âu Dương Tỉnh chính là người con gái hắn luôn
nhất mực yêu thương. Nếu không vì yêu, hắn đã
không thể cam tâm tình nguyện để lộ gương mặt của
mình khi Âu Dương Tỉnh tự sát. Vốn dĩ cho dù thế nào
hắn cũng sẽ không để lộ thân phận thật của mình,
trước đây Âu Dương Tinh truy hỏi, hắn đều cố tình
che giấu. Nhưng, lúc máu tươi của Âu Dương Tinh
vấy lên người hắn, khi hẳn nhìn thấy Âu Dương Tỉnh
ngã xuống trong vũng máu, hắn không thể nào thờ ơ
được nữa, hắn không che giấu nữa.
“Nếu anh yêu em, sao lại giết em trai của em?” Vì
kích động nên khi nói chuyện, máu tươi trào ra khỏi
miệng của Âu Dương Tinh, ánh mắt của cô ấy cũng
đã lịm dần.
Ánh mắt của Ám Ảnh biến đổi, hắn đau xót nói với
Âu Dương Tính: “Anh xin lỗi.” Hắn không cảm thấy
mình giết người có gì sai cả. Hắn chỉ biết rằng mình
đã làm tổn thương Âu Dương Tinh khiến cô ấy tự sát,
đến cuối cùng hắn vẫn nợ người con gái này.
Tính mạng của Âu Dương Tinh chẳng còn bao lâu,
dao găm đâm trúng chỗ hiểm, vừa nãy quả kích động
nên khiến mất máu quá nhiều, cô ấy đã không gắng
gượng nổi nữa. Giây khắc cuối cùng, cô ấy dốc hết
chút sức lực còn lại da diết nói với Ám Ảnh: “Em
không hổi hận vì yêu anh, nhưng em hối hận vì đã
gặp anh.” Biết được Đường Duệ yêu mình, Âu Dương
Tỉnh không còn hổi tiếc gì trong tình yêu nữa. Nhưng,
cuối cùng lòng cô ấy đã tuyệt vọng, gặp Đường Duệ
là sai lầm cả đời này của cô ấy.
Dứt lời, Âu Dương Tỉnh liền nhắm mắt buông tay.
Cô ấy, mất rồi!
Ám Ảnh trơ mắt nhìn Âu Dương Tỉnh chết trong
vòng tay của mình, trái tim hẳn run rẩy, hai giọt nước
mắt rơi xuống, đây là nước mắt của một con ác quỷ.
Toàn bộ hiện trường tịch mịch lặng ngắt.
Thời gian từ lúc Âu Dương Tinh xuất hiện cho tới
lúc chết đi chẳng bao lâu nhưng chấn động cô ấy
mang đến cho tất cả những người có mặt ở đây lại vô
cùng lớn.
Âu Dương Tỉnh đường đường là đại tiểu thư nhà
Âu Dương lại yêu sâu đậm một người tàn tật ở tầng
lớp thấp, điều này đã đủ chứng tỏ Âu Dương Tỉnh
không phải là người ham mê hư vinh, tình yêu của cô
ấy rất đơn giản và tính khôi. Nhưng đáng tiếc, cô ấy
yêu nhầm người, người tàn tật tên Đường Duệ kia lại
là tên ác quỷ Ám Ảnh.
Chuyện tình này tới cuối cùng chẳng thể nào viên
mãn được.
Điều làm người ta không thể nào lý giải được là,
rõ ràng Ám Ảnh yêu Âu Dương Tỉnh nhưng lại giết hại
bốn đứa em trai ruột của Âu Dương Tinh. Chuyện này
thật sự quá tàn nhẫn với Âu Dương Tinh, chẳng trách
cô ấy lại bị ép đến mức phải tự sát.
Nói cho cùng thì Âu Dương Tỉnh là một cô gái tội
nghiệp và đáng thương.
Cái chết của cô ấy khiến người ta không khỏi xót
thương.
Không khí ở hiện trường hơi nặng nề.
“Ẩm Ảnh, mày còn là con người không? Con gái
tao yêu mày như vậy, sao mày nỡ hại chết nó, mày có
xứng với con bé không?” Trong không gian vắng
lặng, Âu Dương Hồng đột ngột lên tiếng, quát lớn với
Ám Ảnh đang sụp đổ.
Ám Ảnh giết sạch con trai của Âu Dương Hồng,
chú Ba của ông ta cũng bị Ám Ảnh đánh chết, con gái
lại có mối nghiệt duyên thế này với Ám Ảnh, đến cuối
cùng còn chết vì Ám Ảnh. Âu Dương Hồng thật sự
không biết kiếp trước mình có tội nghiệt gì với Ám
Ảnh hay không mà kiếp này lại kết mối ân oán như
thế này.
Ám Ảnh vốn đang đắm chìm trong đau thương,
cái chết của Âu Dương Tinh đả kích hắn khá mạnh,
trái tim của hắn cũng rất đau đớn. Nhưng bây giờ, Âu
Dương Hồng đột nhiên quát lớn gọi con ma trong
người hắn tỉnh dậy, ánh mắt Ám Ảnh chợt thay đổi,
hắn nhẹ nhàng đặt Âu Dương Tinh xuống rồi đứng
thẳng dậy. Mắt hắn đỏ gẵn nhìn Âu Dương Hồng rồi
lạnh lùng nói: “Ông còn biết cô ấy là con gái ông sao?
Lúc ông cẩm cản cô ấy yêu đương, lúc ông ép buộc
cô ấy kết hôn sao không nghĩ cô ấy là con gái ông?
Ông nhốt cô ấy trong nhà, cấm túc không cho cô ấy
được tự do, sao ông không nghĩ cô ấy là con gái
ông?”
Từng chữ Ám Ảnh thốt ra lạnh như băng, đâm vào
tim Âu Dương Hồng.
Sắc mặt Âu Dương Hồng trắng bệch cắt không
còn giọt máu. Đúng là ông ta có lỗi với con gái mình,
là đứa con gái duy nhất của mình nhưng ông ta chưa
bao giờ quan tâm đến tâm trạng và cảm nhận của
con gái, giam cầm cô ấy như một con rối, khiến cô ấy
chẳng có tự do. Bây giờ lại tận mắt nhìn con gái
thống khổ và tuyệt vọng đâm đầu tìm đường chết, Âu
Dương Hồng thật sự đau đớn sống không bằng chết.
Yên lặng hai giây, Âu Dương Hồng lại tiếp tục đau
đớn phản bác Ám Ảnh: “Lẽ nào chỉ vì tao không cho
con gái tao đến với mày mà mày trả thù tao, khiến tao
không có con cháu nối dõi sao? Mày làm như thế, có
phải tàn nhẫn quá rồi không?”
Giọng của Âu Dương Hồng rất lớn, giọng nói cũng
tràn đẩy lòng hận thù cùng với vẻ chẳng thể nào hiểu
nổi.
Những người khác của gia tộc Âu Dương cũng bị
lay động, đồng loạt dồn dập lên tiếng chỉ trích Ám
Ảnh:
“Đang yên đang lành mày giả què làm gì? Sao bọn
tao có thể đồng ý gả tiểu thư cho mày được? Sao
mày có thể vì chuyện này mà giết bốn vị thiếu gia của
nhà Âu Dương bọn tao được chứ, mày mất hết tính
người rồi.”
“Chẳng thế còn gì, mà mở miệng ra là nói yêu tiểu
thư nhà bọn tao, nhưng mày lại giết người thân của
cô ấy, xin hỏi đây là cách mày yêu à?”
“Tiểu thư nhà tao thật lòng yêu mày, cô ấy luôn
ngoan ngoãn hiểu chuyện mà lại đấu tranh với gia tộc
vì mày, vì mày mà không chịu gả đi, thế mà mày lại
từng bước ép chết cô ấy, mày có còn là con người
không?”
“Giết bốn đứa con trai của trưởng tộc nhà tao, hại
chết con gái của trưởng tộc nhà tao, đánh chết tiền
bối Âu Dương Viêm của gia tộc tao, Ám Ảnh, mày tàn
nhẫn với nhà họ Âu Dương của tao quá rồi đấy.”
Người nhà Âu Dương, ai nấy đều lòng đầy căm
phẫn, hành vi của Ám Ảnh khiến người người oán
trách. Mọi người đều không thể nào hiểu được tâm lí
của tên ác quỷ này, không hiểu sao hắn có thể vừa
nói yêu Âu Dương Tinh vừa giết hại người nhà của cô
ấy. Tâm lý biến thái thế này thật sự khiến người ta
căm hận, toàn bộ người nhà Âu Dương đều hận Ám
Ảnh sâu sắc hơn.
Nói ra thì rất nhiều người ở đây đều có thù với Ám
Ảnh, nhưng mối thù của bọn họ chẳng thể nào bì với
nhà Âu Dương. Nhà Âu Dương đã mất đi sáu mạng
người trong tay Ám Ảnh rồi, cũng chẳng trách tập thể
người nhà họ Âu Dương lại phẫn uất đến thế.
Ám Ảnh không hề hối hận vì những lời chất vấn
của những người nhà họ Âu Dương, ngược lại, sát khí
trên người hắn còn tỏa ra mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Sát khí khiến người ta phải sợ hãi lấy Ám Ảnh làm
trung tâm, tỏa ra bốn phương tám hướng, ngập trời
ngập đất.
Người nhà họ Âu Dương càm ràm không dứt, lúc
cảm nhận được luồng sát khí đáng sợ này thì lập tức
im bặt, không dám hó hé thêm.
Ám Ảnh với sát khí ngút trời nhấc chân lên, vừa
bước về phía Âu Dương Hồng vừa u ám lên tiếng:
“Nhà họ Âu Dương mấy người, vốn tội đáng chết
ngàn vạn lần. Trước đây nể mặt Tinh Nhi nên tôi mới
không đuổi cùng giết tận, nhưng bây giờ Tinh Nhi
mất rồi, hôm nay tôi sẽ khiến cho nhà họ Âu Dương
mấy người bốc hơi từ đây”