Chương 91: Ngô Bách Tuế ra tay
Hai mắt Ám Ảnh đỏ rực, sát khí cuồn cuộn, hắn
mang nỗi thù hẳn sâu sắc với dòng họ Âu Dương,
định bụng tiêu diệt tận gốc gia tộc này.
Âu Dương Hồng thấy Ám Ảnh lao về phía mình với
sát khí bừng bừng mà cũng thẩm run rẩy. Ông ta cảm
giác như tử thần đang tiến tại gần mình, dù hôm nay
Âu Dương Hồng đưa theo vài trăm người tới, nhưng
ông ta lại có cảm giác không ai có thể ngăn nổi bước
chân Ám Ảnh. Âu Dương Hồng chỉ thấy ngày tận diệt
của nhà họ Âu Dương sắp tới rồi.
Các thành viên của nhà Âu Dương thấy vậy bèn
tức khắc tiến lên, vây quanh bảo vệ Âu Dương Hồng.
“Anh, anh dừng tay lại đi!” Trong lúc Ám Ảnh đang
tiến lại gần võ đài, Đường Dĩnh phía dưới chợt kêu lên
thất thanh.
Từ khi mặt nạ của Ám Ảnh bị kéo xuống, Đường
Dĩnh luôn lâm vào trạng thái kinh sợ, hồn vía lên mây,
Ám Ảnh là Đường Duệ, sự thật này đã kiến rất nhiều
người bị sốc, nhưng không ai chấn động mạnh được
như Đường Dĩnh, lòng cô run lên, thế giới quan của
cô lung lay, cô thật sự đang sắp hoài nghỉ cuộc sống
này rồi.
Đường Duệ là người anh trai thân thiết gần gũi
nhất của cô. Một tay anh nuôi nấng cô khôn lớn, anh
trai cô rõ ràng là một con người lương thiện. Từ nhỏ
tới lớn cô vẫn luôn biết ơn anh, tôn trọng anh. Vì chịu
ảnh hưởng của anh mình nên cô cũng thích giúp đỡ
những người đáng thương, thích làm điều tốt giúp
mọi người, anh cô chính là người dẫn lối cho sự tốt
đẹp tử tế, dắt cô đi theo con đường làm người chính
xác nhất.
Nhưng sao Đường Dĩnh có thể ngờ người anh trai
tốt bụng nhiệt tình của mình lại là một tên ác quỷ giết
người tội ác tày trời. Đường Dĩnh sao có thể chấp
nhận sự thật này.
Người khác có thể không hiểu Đường Duệ, nhưng
từ ngày còn nhỏ Đường Dĩnh đã sống nương tựa vào
anh trai mình, cô là người hiểu Đường Duệ nhất. Cô
vô cùng vô cùng chắc chắn rằng người anh trai
Đường Duệ chăm chỉ, gan dạ, luôn luôn tốt bụng hiệp
nghĩa là người tử tế có tình người nhất.
Còn Ám Ảnh chính là kẻ xấu ác độc nhất. Hôm
nay Đường Dĩnh tận mắt nhìn thấy Ám Ảnh giết hại vô
số người không gớm tay. Cô cảm thấy hắn là một tên
ác quỷ đáng sợ, cô rất sợ con người này, chỉ mong
tên ác quỷ ấy bị hành quyết ngay tại chỗ.
Nhưng tại sao người tốt đẹp nhất trong số những
người tốt và kẻ độc ác nhất trong số những kẻ ác lại
là cùng một người. Mà quan trọng nhất là, Đường
Dĩnh vốn tưởng cô đã rất hiểu về anh trai mình,
nhưng hóa ra cô lại không hề hay biết chút gì về một
bộ mặt khác của anh cô!
Đường Dĩnh vô cùng khó chịu, cô sợ hãi tột cùng,
cô rất sợ đây là sự thật. Nhưng đây lại chính là sự
thật. Anh trai cô bề ngoài là một thiên sứ, nhưng thực
chất lại là ma quỷ, đây là sự thực mà cô không thể
chấp nhận.
Mới nãy thấy Âu Dương Tinh chết trên võ đài,
Đường Dĩnh cũng thấy rất đau đớn. Đó là người phụ
nữ anh trai cô đem lòng yêu, cô ấy cũng là một người
tốt. Đường Dĩnh cảm thấy đau khổ vì cái chết của cô
ấy. Nhưng nào ngờ, giờ anh trai cô lại muốn đuổi
cùng giết tận dòng họ Âu Dương. Đường Dĩnh không
thể hiểu nổi chuyện này, hơn nữa cô cảm thấy rất khó
chấp nhận. Cuối cùng cô cũng bừng tỉnh, lên tiếng
ngăn cản Ám Ảnh.
Ám Ảnh máu lạnh, vô tình.
Nhưng Ám Ảnh rất yêu thương em gái mình. Đời
này Ám Ảnh có lỗi với nhiều người, nhưng lại chưa
từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Đường Dĩnh. Ám
Ảnh đã dốc hết lòng hết sức chăm sóc cho Đường
Dĩnh từ khi còn lọt lòng tới lúc lớn tận chừng này, đến
tận giờ hắn vẫn chăm lo cho Đường Dĩnh kĩ càng
từng lí từng tí. Lý do lớn nhất khiến hắn không muốn
để lộ thân phận là vì Đường Dĩnh. Bởi vì, bại lộ thân
phận có nghĩa Đường Dĩnh không thể sống một cuộc
sống bình thường nữa, vậy nên Ám Ảnh đã luôn che
giấu ẩn núp.
Lúc này, thấy Đường Dĩnh đứng ra ngăn cản mình,
sắc mặt của Ám Ảnh cũng thay đổi. Hắn dừng bước,
nhìn Đường Dĩnh rồi nghiêm giọng: “Em đừng can dự
vào chuyện của anh.”
Đường Dĩnh đã cảm nhận được Đường Duệ bây
giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Gương mặt này vẫn là
gương mặt thân quen với Đường Dĩnh, nhưng giọng
điệu, thái độ của hắn khiến người ta có cảm giác hắn
đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng dù hắn có thay đổi thế
nào, Đường Dĩnh vẫn biết đây chính là anh trai ruột
của mình. Trừ cô ra không ai có thể ngăn hắn giết hại
người vô tội. Đường Dĩnh cũng không thể trơ mắt
nhìn anh trai mình ra tay giết người, bất chấp luân lý,
vậy nên cô kiên quyết bước tới dưới võ đài, quỳ
xuống trước Đường Duệ đang đứng bên mép võ đài.
Sau đó, Đường Dĩnh ngẩng đầu lên, nức nở cầu
xin Đường Duệ: “Anh ơi, em cầu xin anh đừng giết
người nữa có được không?”
Đường Dĩnh là một cô gái vô cùng tốt bụng, đến
một con kiến cũng không nỡ ra tay giết hại. Còn anh
trai cô thì lòng dạ ác độc, giết người không gớm tay,
Đường Dĩnh không muốn anh mình tiếp tục như vậy.
Cô quỳ xuống cầu xin Đường Dưệ là vì hy vọng anh
có thể cải tà quy chính.
Đường Duệ nhìn em gái mình quỳ xuống mà trái
tìm cũng phải dao động. Hắn không nỡ để đứa em
gái này chịu một chút tổn thương nào. Trước đó, dù
Đường Dĩnh đặt ra yêu cầu gì thì Đường Duệ cũng sẽ
cố gắng hết sức để thỏa mãn, lần này, Đường Dĩnh
quỷ xuống cầu xin mình, theo lý mà nói chắc chắn
Đường Duệ cũng không thể cự tuyệt.
Nhưng lúc này Đường Đuệ đã không còn là
Đường Duệ khi xưa. Cái chết của Âu Dương Tinh đã
khiến bộ mặt thật của Đường Duệ bị vạch trần. Điều
này có nghĩa Đường Duệ hiển lành trước kia đã không
còn tồn tại nữa. Hiện giờ hắn chỉ có một thân phận,
đó chính là Ám Ảnh.
Hắn không thể không giết người, hắn cũng không
thể thu tay lại.
Vậy nên, Ám Ảnh cụp mắt nhìn Đường Dĩnh, trầm
giọng: “Không thể.”
Hai chữ hắn thốt vô cùng kiên định.
Tách.
Nước mắt của Đường Dĩnh tràn ra như suối đổ,
lòng cô đau nhói, sự đau đớn của cô không thể thốt
nổi thành lời, người anh trai thương cô yêu cô đã thật
sự biến mất rồi, người trước mặt này đây chỉ là tên ác
quỷ Ám Ảnh.
“Ám Ảnh, nếu như anh muốn giết người thì hãy
giết luôn cả tôi đi!” Đường Dĩnh gạt lệ, mắt cô đỏ
bừng nhìn Ám Ảnh, thốt lời với vẻ kiên định.
Đường Dĩnh không còn gọi Ám Ảnh là anh trai
nữa. Với cô, tên ác quỷ Ám Ảnh đã trở thành một kẻ
xa lạ rồi. Cô không muốn dinh líu tới tên ác quỷ này
nữa, không muốn trở thành tội đồ bị vô số người chỉ
trích, nếu đã không thể thay đổi được Ám Ảnh thì cô
thà chết đi, cô thật sự không muốn mang thân phận
em gái của một tên ác quỷ giết người không gớm tay
để sống.
Tất cả mọi người vẫn chìm vào im lặng. Bọn họ
vẫn đang lặng lẽ nhìn Đường Dĩnh, dù cô gái này là
em gái của Ám Ảnh nhưng dường như cô thật sự rất
tốt bụng, để ngăn Ám Ảnh giết người, cô cũng đã cố
gắng hết sức.
Nhưng tất cả những điều này đều không thể thay
đổi ý định giết người của Ám Ảnh. Hiện giờ sát khí
của Ám Ảnh rất nặng nề, hắn đã hoàn toàn đánh mất
bản tính nhân từ lương thiện, giờ hắn chỉ có lại sự
độc ác vô tình. Nghe được lời Đường Dĩnh, Ám Ảnh
lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa con bé đi.”
Hoa Hồng Đỏ lập tức bước tới. Cô ta kéo Đường
Dĩnh dậy, cưỡng ép kéo cô sang một bên.
Đường Dĩnh không chống lại được Hoa Hồng Đỏ,
cô chỉ có thể khàn giọng thét lên với Ám Ảnh: “Nếu
anh cố tình giết người, tôi sẽ hận anh cả đời!”
Ám Ảnh coi như không nghe thấy lời Đường Dĩnh.
Hắn nhảy thẳng xuống khỏi võ đài rồi tiếp tục bước
lại gần đám thành viên nhà Âu Dương.
Chỉ riêng mình Ám Ảnh thôi đã đủ để chiến đấu
với trăm nghìn người.
Kỳ tài võ thuật cừ khôi nhất nhà họ Âu Dương là
Âu Dương Viêm cũng không chịu nổi một chiêu của
Ám Ảnh. Thử hỏi dòng họ Âu Dương còn có ai chống
chọi lại nổi Ám Ảnh? Có thể nói, dù tất cả bọn họ có
cùng vây đánh Ám Ảnh thì e rằng cũng chẳng thể
mây may tổn thương được hắn, vì bọn họ thật sự
không thể chống lại sức mạnh to lớn của Ám Ảnh.
Lòng Âu Dương Hồng cũng hiểu rõ, nếu Ám Ảnh
thật sự muốn ra tay giết người thì e rằng dòng họ Âu
Dương sẽ hoàn toàn tận diệt, nếu gia tộc Âu Dương
lưu truyển hàng trăm năm bị hủy hoại trong tay ông
ta thì ông ta chính là tội đồ thiên cổ, Âu Dương Hồng
chắc chắn sẽ không để chuyện này xảy ra.
Vậy nên ông ta không hề trốn tránh nữa. Âu
Dương Hồng sải bước tiến lên, đứng trước đám đông,
đối diện trực tiếp với Ám Ảnh, ông ta trầm giọng: “Ám
Ảnh, tôi đã xem thường cậu, đã ngăn cản không cho
cậu và Tiểu Tinh ở bên nhau. Tất cả
những chuyện này là lỗi của tôi. Nếu cậu có mang thù
thì hãy giết một mình tôi thôi, xin hãy tha cho những
người khác trong gia tộc tôi.”
Âu Dương Hồng đã bất chấp tất cả. Ông ta đã hy
sinh bản thân mình để bảo vệ cả gia tộc.
Ám Ảnh lạnh lùng trả lời: “Không, tôi muốn cả gia
tộc các ông bị tiêu diệt.”
Nghe được lời này, có người không nhẫn nhịn nổi
nữa, so với các gia tộc khác có thù hẳn với Ám Ảnh
thì dòng họ Âu Dương đã là thảm thương nhất rồi.
Nhưng Ám Ảnh vẫn tiếp tục đuổi cùng giết tận, thậm
chí còn có ý tàn sát cả gia tộc người ta, hành động
này đúng là ác độc khôn cùng, rất nhiều người đã
cảm thấy cực kỳ bất mãn. Mọi người xôn xao kêu lên:
“Ấm Ảnh, mày đừng quá đáng quá”
“Rõ ràng đã bảo là đấu võ rồi mà sao mày còn
định trắng trợn tàn sát mọi người, giờ mày đang tự
hủy hoại quy tắc của mình đấy.”
“Dù mày có tài giỏi thì cũng không thể coi trời
bằng vung, nhà họ Âu Dương đã bị giáo huấn rồi, hà
cớ gì phải đuổi cùng giết tận họ.”
“Anh làm như vậy Âu Dương Tinh sẽ chết không
nhắm mắt, anh nỡ phụ lòng cô gái đã chết vì mình
sao?”
Dù những người ở đây đều sợ Ám Ảnh, nhưng
chứng kiến cách làm cực đoan của hắn, họ vẫn
không kiểm chế nổi phải thốt lên những lời phản đối.
Đây chính là môi hở răng lạnh. Ám Ánh muốn giết
hại thành viên của gia tộc Âu Dương, nếu bọn họ
nhắm mắt làm ngơ thì đến lúc Ám Ảnh định giết mình,
chắc chắn những người khác cũng sẽ ngoảnh mặt
không can thiệp. Tất cả bọn họ đang ngồi chung một
thuyền, theo lý mà nói, họ nên đoàn kết với nhau mới
phải.
Tiếng phản đối cứ liên tục vang lên không dứt.
Ám Ảnh chợt dừng bước, liếc mắt nhìn mọi người,
lạnh lùng cất tiếng quát: “Giờ tôi chỉ đang nhắm vào
nhà họ Âu Dương, ai muốn lo chuyện bao đồng thì
đừng trách phải chết trong tay tôi.”
Câu uy hiếp này khiến đám người đang la hét ẩm ï
phải im miệng ngay.
Ai mà không sợ lời uy hiếp của thần chết chứ?
Hôm nay, lúc kết thành liên minh, bọn họ còn trần
đầy niềm tin rằng chỉ cần tất cả đồng tâm hiệp lực là
có thể bắt được Ám Ảnh. Nhưng sau khi chứng kiến
sức mạnh đáng sợ của Ám Ảnh, mọi người mới ý thức
được dù có nhiều người hơn nữa thì cũng vô dụng
trước Ám Ảnh. Vì không ai có thể bắt được Ám Ảnh,
mọi người có vây đánh hẳn cũng chỉ là tự tìm đường
chết mà thôi.
Hiện giờ Ám Ảnh đã buông lời, hắn chỉ nhằm vào
nhà họ Âu Dương. Cũng có nghĩa chỉ cần những
người khác không lên tiếng là có thể bảo toàn tính
mạng, mọi người đều có thể thấy đúng thực mối thù
lớn nhất của Ám Ảnh là với dòng họ Âu Dương. Lúc
này động vào mối hận của Ám Ảnh sẽ khiển họ mất
nhiều hơn được, vậy nên những kẻ đã lên tiếng bất
bình thay nhà họ Âu Dương đều không dám lên tiếng.
Tất cả mọi người lâm vào sự im lặng như chết.
Trong tĩnh lặng, cơ thể Ám Ảnh chợt nhúc nhích,
hắn tức tốc lao về phía Âu Dương Hồng.
Ám Ảnh tỏa ra sát khí long trời lở đất, hắn vừa lao
đi, không gian đã tràn đẩy sát khí, tất cả mọi người
đều ý thức được nhà họ Âu Dương sắp tàn đời rồi.
Bên cạnh Âu Dương Hồng có hai vệ sĩ riêng. Hai
người họ cũng được coi là cao thủ đứng đầu nhà họ
Âu Dương. Bọn họ giống như những tử sĩ, dù đạn có
bắn tới thì họ vẫn sẽ không chùn bước, tiếp tục bảo
vệ Âu Dương Hồng, vậy nên thấy Ám Ảnh tấn công,
hai người họ đã lập tức lao tới trước mặt Âu Dương
Hồng.
Rầm rầm!
Hai vệ sĩ còn chưa kịp ra đòn thì đã bị Ám Ảnh
đánh bay.
Ngay giây sau, Ám Ảnh đã lao tới trước Âu Dương
Hồng. Hắn không hề nhiều lời, chỉ giơ nắm đấm nhắm
thẳng vào đầu Âu Dương Hồng.
Sức mạnh của Ám Ảnh vô cùng vượt bậc, tốc độ
và khí thế của hắn đều đạt tới trình độ cao nhất. Đối
mặt với người như vậy, Âu Dương Hồng không hề có
khả năng phản kháng, thậm chí ông ta còn tuyệt
vọng nhắm hai mắt lại.
Lòng dạ những người khác bất giác thắt chặt
trong căng thẳng.
Nhưng, ngay tích tắc nắm đấm đầy uy lực của Ám
Ảnh chuẩn bị giáng xuống mặt Âu Dương Hồng thì lại
chợt khựng lại.
Không biết Ngô Bách Tuế đã xuất hiện bên cạnh
Ám Ảnh từ lúc nào. Tay anh đã vững vàng tóm chặt
lấy cánh tay Ám Ảnh.
Tất cả mọi người lâm vào khiếp sợ.
Trong ánh mắt ngơ ngác của vô số người, Ngô
Bách Tuế mở miệng, trầm giọng với Ám Ảnh: “Đủ rồi.”
Vừa dứt lời, Ngô Bách Tuế đã siết tay Ám Ảnh,
dùng sức hất mạnh.
Cả cơ thể Ám Ảnh tức khắc bay nhào ra ngoài…