Chương 596: Cục diện thế giới đang thay đổi
Nghe thấy thế, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn lão Ma, anh bình tĩnh mà nói: “Tôi chỉ cho phép các người kinh doanh bình thường trong Cảng Thành mà thôi”.
Lâm Ẩn cho phép gia tộc Cromir đặt chân vào Cảng Thành, đó là bởi vì anh chắc chắc mình có thể khống chế được Cảng Thành.
Cho dù gia tộc Cromir có muốn làm gì thì anh cũng có thể khống chế được.
Hơn nữa, thành quả chiến thắng trong trận đánh năm đó chính là hiệp ước chiến thắng.
Đây là giang sơn do một tay Lâm Ẩn chiếm được!
Được hay không được chỉ phụ thuộc vào ý muốn của anh.
Mồ hôi túa ra từ trán lão Ma, ông ta nói: “Cậu Lâm, xin cậu đừng hiểu lầm. Gia tộc Cromir của chúng tôi vào thủ đô cũng chỉ muốn phát triển việc kinh doanh mà thôi. Sẽ không làm chuyện gì khác đâu”.
“Không cần bàn đến chuyện này nữa”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Thế…”, lão Ma khẽ nhíu mày lại, gương mặt ông ta nặng nề như thể đang gánh chịu áp lực tâm lý lớn.
Thủ đô của Long Quốc là một nơi hết sức quan trọng trên quốc tế, một thành phố phồn hoa như thế ẩn giấu rất nhiều cơ hội làm ăn.
Thân là gia tộc tài phiệt có đẳng cấp thế giới, thế nhưng vì hiệp ước của người thua cuộc năm xưa mà lại không thể phát triển ở thủ đô.
Làm sao gia tộc Cromir có thể cam tâm cho được.
“Cậu Lâm, cục diện trên thế giới đang thay đổi, hiệp ước năm xưa cũng đã sắp hết thời gian rồi…”, lão Ma nói chậm rãi: “Cậu thật sự không thể cho bất kỳ cơ hội nào để thương lượng chuyện này sao?”.
Ánh mắt Lâm Ẩn trở nên sâu thẳm, ngón tay anh gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Rõ ràng gia tộc Cromir đã nhắm đến thủ đô, muốn cắm rễ phát triển trong thành phố này.
Một khi gia tộc tài phiệt có căn cơ vững chắc mang đẳng cấp thế giới đứng vững gót chân trong thủ đô, thế thì khó mà tính trước được sau này sẽ tạo ra ảnh hưởng như thế nào đến cục diện sau này.
“Cục diện thế giới đang thay đổi…”, Lâm Ẩn nói chậm rãi: “Thay đổi thế nào?”.
Nói thật lòng, sau trận chiến năm ấy anh không ra mặt nữa, đến Long Phủ cũng về ở ẩn.
Bây giờ sau khi mình bước ra đời, cũng chưa từng tiếp quản hệ thống tình báo mang đẳng cấp quốc tế của Long phủ, không biết gì về giới lánh đời trong Long Quốc và thế giới ngầm bên nước ngoài.
Lão Ma nghiêm mặt mà nói: “Chắc hẳn cậu cũng biết ước định năm ấy đã sắp đến kỳ hạn rồi. Bây giờ các thế lực gia tộc trong thế giới ngầm phương Tây đều rục rịch muốn ra tay. Còn trong giới lánh đời ở Long Quốc vẫn không có người đại diện nào đứng ra cả”.
“Giới lánh đời Long Quốc hoặc là quân đội đều không có ai nguyện ý đứng ra gia hạn hiệp ước. Trong tình huống như thế, đương nhiên thế giới ngầm ở phương Tây đều lần lượt chen chân. Tình thế đã như vậy rồi, gia tộc chúng tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, không thể bỏ qua vùng đất chiến lược như Long Quốc được. Đương nhiên xin cậu hãy tin tưởng chúng tôi, chắc chắn chúng tôi không có ác ý gì với Long Quốc cả.”
“Không có người đại diện ra mặt…”, Lâm Ẩn lẩm bẩm, dường như anh đã nhớ về một hồi ức xa xôi.
Từ trước đến nay, giới lánh đời Long Quốc và thế giới ngầm ở phương Tây luôn ở thế đối lập, cuộc chiến tranh ngầm giữa hai phe để tranh giành rất nhiều tài nguyên trong thế tục.
Năm năm trước, Lâm Ẩn thay mặt Long Quốc đánh chiếm một nửa giang sơn, lập ra thành quả chiến thắng chỉ trong một trận chiến mà thôi.
Anh đã trở thành ranh giới của quốc gia, lấy danh đấng chí tôn để bảo vệ biên cương trong vô hình, khiến cho thế lực ngầm ở phương Tây sợ mất mật khi nghe thấy.
Đây là cũng là lý do vì sao cho dù Lâm Ẩn không ở trong quân đội, nhưng anh vẫn có thân phận và địa vị cao đến thế trong quân đội Long Quốc.
Cho đến ngày hôm nay, sao Long Quốc lại không có ai cho được?
“Ý của ông là cho dù gia tộc các người không đặt chân đến Long Quốc, các gia tộc ở phương Tây khác cũng sẽ hành động hay sao?”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
“Đúng thế”, lão Ma gật đầu rồi nghiêm mặt mà nói: “Đây là tranh chấp không tài nào tránh khỏi được, giống như giới lánh đời của Long Quốc các cậu.Từ trước đến giờ sự tranh chấp trong giới lánh đời luôn là cá lớn nuốt cá bé”.
“Năm năm qua đi, bây giờ thế lực trong giới lánh đời Long Quốc đã không còn tư cách khiến cho thế giới phương Tây phải kính sợ nữa”.
“Ồ?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn lão Ma.
“Xin lỗi cậu Lâm!”, lão Ma vội vàng đứng dậy, mồ hôi túa ra trên trán ông ta, đột nhiên ông ta ý thức được người đứng trước mặt mình là vị chiến thần Long Quốc năm xưa, lời nói của ông ta rất không thỏa đáng.
“Cậu Lâm, chắc chắn gia tộc của chúng tôi luôn kính sợ cậu”, lão Ma đanh giọng mà nói: “Chỉ có điều vẫn là câu nói thế này, chưa chắc những gia tộc tài phiệt khác ở phương Tây vẫn còn kính sợ cậu”.
Gia tộc Cromir đã chịu tổn thất nặng nề trong trận chiến năm xưa, lão Tước gia hiểu rất rõ sự tài giỏi của Lâm Ẩn, bởi thế lần này lão ta mới cử lão Ma đến thăm dò tình hình.
“Thậm chí tôi có thể nói cho cậu biết, rất nhiều thế lực phương Tây đã bày trận trong các tỉnh ở Long Quốc rồi. Thậm chí còn có người muốn hợp tác với chúng tôi nữa”, lão Ma nghiêm mặt mà nói: “Đây không phải là chuyện gì kỳ quái. Cậu và gia tộc chúng tôi bắt đầu hợp tác cũng sẽ không có ai nghi ngờ đâu”.
“Huống hồ chi”, lão Ma cúi đầu bổ sung thêm một câu: “Theo như những gì tôi biết, cậu Lâm tôn kính. Trên bảng Thiên của giới lánh đời Long Quốc không hề có tên cậu”.
“Ha”, Lâm Ẩn cười lạnh, anh lắc lắc đầu.
Anh đã biết được tình hình qua lời nói của lão Ma.
Đúng là giới lánh đời ở Long Quốc đã suy yếu rồi.
Ý nghĩa sự tồn tại của giới lánh đời Long Quốc là ranh giới để chống lại thế giới ngầm phương Tây.
Bản thân mình sống ẩn dật nhiều năm ròng, đến cánh cửa quốc gia vô hình ấy cũng không trông chừng được.
Nói ra thì cũng thật buồn cười, Long phủ không còn nằm trong tầm khống chế của mình nữa.
Trong giới lánh đời, bây giờ Lâm Ẩn là một người không danh không tiếng, không có bất kỳ địa vị nào cả, cũng không thể đại diện cho bất kỳ ai.
“Cậu Lâm tôn kính, tôi không suy đoán chuyện của cậu, chỉ hy vọng cậu có thể chấp nhận tình bạn của gia tộc Cromir chúng tôi. Chúng tôi rất có thành ý”, lão Ma nói một cách nghiêm túc.
“Đây là lá thư do chính tay lão tước gia của chúng tôi viết. Mong cậu đọc cho”.
Sau khi nói dứt lời, lão Ma khẽ gật đầu, cung kính đưa ra một chiếc hộp thủy tinh đen.
Lâm Ẩn nhận chiếc hộp với gương mặt không chút cảm xúc, anh lấy lá thư từ bên trong ra.
Bức thư được viết bằng tiếng nước ngoài bằng bút lông.
Lâm Ẩn tinh thông các loại ngoại ngữ, anh có thể hiểu được.
Một hồi sau.
Lâm Ẩn đặt lá thư xuống, anh chậm rãi nhấp một ngụm trà, hai ngón tay gõ xuống góc bàn.
Lão Tước gia trong gia tộc Cromir tỏ thái độ rất uyển chuyển, cũng rất rõ ràng trong lá thư.
Lão ta đang ra hiệu ngầm mình có muốn cùng làm việc lớn với gia tộc Cromir hay không.
Nói bóng nói gió xem mình có cần thế lực ủng hộ hay không, gia tộc bọn họ sẵn lòng ủng hộ bằng hết sức mình…
Gia tộc Cromir muốn cắm rễ thật sâu trong Long Quốc. Còn mình lại muốn bước lên đỉnh cao trong giới lánh đời.
Trên nền tảng tin tưởng giữa hai phe, lão Tước gia nói rằng muốn tặng Cromir Anna cho mình, còn thêm các điều kiện có lợi khác…
“Ha, lão Tước gia của các người cũng có tầm nhìn lắm”, Lâm Ẩn nhìn lão Ma với gương mặt không chút cảm xúc, ánh mắt anh lại hằn lên sát khí đáng sợ.
Hệ thống tình báo của gia tộc Cromir rất hùng mạnh.
Lại thêm sự thông minh và tầm nhìn của lão Tước gia.
Trong bức thư, lão ta đoán rằng mình là người đã mất đi thế lực trong giới lánh đời, còn nhắc đến ngài Cố, phủ quân hiện tại của Long phủ để thăm dò mình…
Điều khiến cho Lâm Ẩn kiêng kị nhất là có là người khác thăm dò thân phận của anh.
Nhất là thân phận quan trọng nhất, phủ quân của Long phủ…
——————–