“Phụt ~”
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao lại một lần nữa bị Sở Phàm chọc cho phì cười.
Anh chàng này sao toàn muốn phá đám thế, trông Trương Hoành Chi luống cuống chưa kìa.
Trương Hoành Chi tức tối, giờ hắn chỉ muốn đuổi ngay Sở Phàm ra khỏi đấy thôi, đỡ phải khiến hắn bị xấu hổ.
Ai mà không muốn đến phòng ăn xa hoa như thế? Nhưng kể cả không gọi món gì, chỉ riêng tiền thuê phòng thôi cũng phải đến năm trăm nghìn tệ rồi, nếu gọi món rồi uống rượu nữa, khéo một bữa cơm cũng phải đến một triệu là ít.
Hắn chỉ là muốn theo đuổi Kiều Tuyết, chứ đã tán được đâu, động một cái là đầu tư một triệu ra, hắn làm gì có nhiều tiền như vậy!
Nhưng lúc này nếu nói không có tiền, chắc chắn sẽ khiến cho Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao coi thường hắn cho xem.
Hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Nếu được thì thực ra tôi cũng muốn mời mấy người lên đó dùng bữa, nhưng tiếc là các phòng ăn tầng trên chỉ dùng cho cặp đôi hoặc gia đình ăn với nhau thôi, tôi cũng nói là tối nay chỉ là muốn kết bạn với Kiều Tuyết, chứ không có ý đồ khác, nếu dùng phòng ăn đắt như vậy thì lại thể hiện ý đồ không tốt lắm.”
Nói xong, hắn âm thầm thở phào một cái, trong lòng cũng cảm thấy phục mình.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao cũng đều gật đầu, bày tỏ hiểu được, chỉ có Sở Phàm là tỏ vẻ tiếc nuối, nếu lừa được Trương Hoành Chi dùng phòng ăn tầng trên, thì coi như anh đã kiếm cho khách sạn một vụ kinh doanh lớn, đúng là tiếc thật.
Sau đó, Trương Hoành Chi không dám cho Sở Phàm cơ hội nói nữa, vội vàng gọi nhân viên đến để gọi món.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao chỉ muốn ăn một bữa đơn giản, nên không gọi món đắt tiền nào, Sở Phàm thấy Trương Hoành Chi ngoài việc xử sự có hơi nhằm vào anh ra thì cũng không làm gì quá đáng cả, nên cũng không muốn trêu chọc hắn nữa, anh cũng chỉ gọi vài món cho có.
Trương Hoành Chi nhìn vào quyển menu, thấy giá cả cũng có thể chấp nhận được, nên gọi thêm hai chai rượu vang nữa, xong mới trả lại quyển menu cho nhân viên phục vụ.
Một lúc sau, phục vụ đã đem đồ ăn lên, là khách sạn cao cấp nên không có chuyện để thực khách phải chờ lâu, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, rồi cũng đến lúc ai nấy đều cơm no rượu say.
Trần Mộng Dao sờ lên khuôn mặt đỏ ửng của mình, nói nhỏ với Sở Phàm: “Anh Sở Phàm, em uống hơi nhiều, em vào nhà vệ sinh một lát.”
Sở Phàm gật đầu, và cũng không có ý đi theo.
Nếu người ở khách sạn này đều nhận ra anh, chắc chắn sẽ không để cho Trần Mộng Dao đi cùng anh bị xảy ra chuyện.
Nhưng có những lúc, rắc rối lại đến một cách bất ngờ.
Trương Hoành Chi trả tiền xong, mấy người cùng ngồi đợi Trần Mộng Dao, nhưng càng đợi lại càng không thấy.
Đúng lúc Sở Phàm đang cảm thấy nghi ngờ, thì một nhân viên phục vụ hoảng hốt chạy đến, nói với giọng gấp gáp: “Chào anh chị ạ, bạn của anh chị bị người ta lôi lên phòng ăn Ngũ Liễu Cư ở tầng ba rồi ạ!”
“Cậu nói cái gì?” Sở Phàm trợn mắt, vội vàng hỏi: “Là một cô gái phải không?”
“Đúng vậy, khi cô gái đó từ nhà vệ sinh đi ra, va vào một vị khách nữ khác, thái độ phản ứng của người kia rất kịch liệt, không chỉ đánh cô gái đó, mà còn bảo đàn em lôi cô ấy lên tầng ba, chúng tôi không thể gàn được nên mới chạy đến tìm các anh chị.”
“Tôi biết rồi!” Sở Phàm nhăn mặt, lao thẳng lên tầng ba.
Anh không trách nhân viên của khách sạn không cứu Trần Mộng Dao, dù sao lần này người dẫn đến đây là Trương Hoành Chi, bọn họ chỉ biết Trần Mộng Dao là người đi cùng Sở Phàm đến đây, chứ không biết được cô ấy là bạn gái Sở Phàm!
Nếu biết Trần Mộng Dao là người yêu của Sở Phàm, thì đám nhân viên này sẽ liều mạng để giữ người lại ngay.
Trương Hoành Chi đứng sau lưng thấy vậy vội vàng nói: “Sở Phàm cậu chờ chút, chuyện này không vội được đâu!”
“Sao mà không vội được?!” Sở Phàm quay đầu quát to: “Người bị bắt không phải là bạn gái của anh thì đương nhiên là anh không lo, giờ đừng có ai ngăn tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt!”
Nói dứt, Sở Phàm lao thẳng ra thang máy.
Trương Hoành Chi ngại tím mặt, hắn vì muốn thể hiện khả năng kiểm soát cục diện của mình trước mặt Kiều Tuyết, mà lại bị thằng cha này quát không nể nang, cậu ta là cái thá gì, mời cậu ta ăn một bữa thôi mà đã quên mất địa vị của mình luôn à?
Phải biết rằng những người ăn ở phòng ăn tầng ba đâu phải người tầm thường gì, Sở Phàm hùng hổ lao lên như thế, không những không cứu được người mà rất có khả năng bị vạ lây, đúng là ngu thật!
Kiều Tuyết ngồi bên cạnh cũng hoang mang, cô ấy cũng không biết thân phận thật sự của Sở Phàm, giờ thấy Sở Phàm lao lên như vậy, đương nhiên là thấy lo.
“Trương Hoành Chi, cậu có thể giúp gì được không?” Ánh mắt khẩn cầu của cô nhìn sang Trương Hoành Chi.
Trương Hoành Chi động lòng, hắn có thể mặc kệ sự sống chết của Sở Phàm, nhưng đối mặt với lời nhờ vả của Kiều Tuyết, nếu hắn từ chối chẳng phải Kiều Tuyết sẽ nghĩ ngay hắn là người vừa hẹp hòi lại vừa vô tình à?
Vậy những cố gắng trước đây của hắn chẳng phải đều phí công vô ích hay sao?
Nghĩ vậy, hắn vỗ ngực nói: “Tiểu Tuyết đừng lo, chuyện này cứ giao cho tôi.”
Nói xong, hắn lập tức gọi điện cho bố hắn là Trương Long Tuyền, nhưng khi hắn kể xong nguyên nhân thì Trương Long Tuyền gằn giọng nói: “Ranh con, chuyện ở tầng ba của khách sạn Sunny thì con cũng đừng nhúng tay vào, con phải tự nhìn xem mình đã đủ sức hay chưa, đồ ngốc này!”
Nói dứt, Trương Long Tuyền cúp luôn điện thoại.
Sắc mặt Trương Hoành Chi trở nên tái nhợt, vừa rồi còn ra oai trước mặt Kiều Tuyết, giờ lại nói không làm được thì Kiều Tuyết sẽ coi thường hắn đến mức nào?
“Sao rồi, có thể giúp được không?” Kiều Tuyết không nghe được nội dung cuộc nói chuyện, vội vàng hỏi.
“Ha ha, yên tâm đi, ở khu Tịnh Yên này làm gì có chuyện mà tôi không làm được, tiểu Tuyết, cậu xuống dưới chờ tôi, tôi sẽ đưa hai người họ xuống ngay!” Trong tình huống cấp bách, Trương Hoành Chi chỉ còn cách kéo dài thời gian.
Kiều Tuyết cứ tưởng Trương Hoành Chi thật sự có thể giải quyết được, nghĩ mình ở đây cũng chẳng giải quyết được gì, nên cô đi xuống dười tầng trước.
Chờ sau khi Kiều Tuyết đi xuống dưới, Trương Hoành Chi mới thở phào, rồi hắn liếc mắt nhìn ra thang máy lên tầng ba, nhún vai nói: “Không phải là tôi không muốn giúp hai người, mà là vì hai người muốn tự tìm đến cái chết, thôi tôi ở đây nhặt xác cho hai người vậy, cũng coi như tốt với hai người lắm rồi.”
Về phía khác, Sở Phàm đã đứng ngoài cửa căn phòng ăn có tên là Ngũ Liễu Cư.
Anh đứng ghé tai vào cửa nghe, đúng là nghe thấy âm thanh đang hét lên của Trần Mộng Dao, không chờ được nữa, anh đạp một phát tung luôn cửa căn phòng.
“Toang” một tiếng, cánh đàn ông trong căn phòng giật mình, ai nấy đều đưa mắt ra cửa nhìn.
Khi bọn họ nhìn thấy Sở Phàm, Sở Phàm cũng đang quan sát bọn họ, khi thấy Trần Mộng Dao bị hai người đàn ông ép ở trong góc, đang kêu thét trong tuyệt vọng, hai con mắt của anh đột nhiên đỏ ngầu!
“Là mày?!”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc cất lên bên tai Sở Phàm.
Sở Phàm quay đầu nhìn, mới phát hiện ra người vừa nói chính là cô gái ban sáng anh gặp đi cùng với Sở Vân, hình như tên là Tần Lam gì đó.
“Sao mày lại ở đây, mày có tư cách gì đến những nơi cao cấp thế này, bảo vệ của khách sạn này làm sao thế, lại cho cả loại rác rưởi này vào à!” Tần Lam tối nay mặc một chiếc váy đuôi cá màu trắng bó sát, trang điểm vô cùng lộng lẫy.
Lúc này, cô ta khoanh hai tay trước ngực, nói với vẻ căm ghét.
Sở Phàm nhếch miệng cười: “Thì ra là cô, trùng hợp thật, sáng còn gặp cô ở bên cạnh Sở Vân, tối lại ở bên cạnh đám người đàn ông này, công việc của cô cũng bận đấy nhỉ!”
Câu nói này của anh rõ ràng là đang mỉa mai Tần Lam, trong câu nói mang đầy hàm ý, Tần Lam làm sao mà không hiểu được, cô ta nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Sở Phàm: “Ăn nói mất dạy, đáng chết!”
/522
|