“Anh Hổ!”
Tần Lam hét lên một tiếng, một tên đô con đứng trong góc im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt u ám bước về phía Sở Phàm.
Hắn là vệ sĩ được nhà họ Tần bỏ ra rất nhiều tiền để thuê về, nghe nói hắn xuất thân là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, một mình hắn đối phó với bảy tám thanh niên trẻ chỉ là chuyện nhỏ, lúc này nghe được tiếng hô gọi của Tần Lam liền lập tức chuẩn bị ra tay.
Sở Phàm vốn dĩ cũng chẳng thèm để ý đến tên đô con này, anh chỉ nhìn về phía Trần Mộng Dao nói: “Mộng Dao, em đừng sợ, anh sẽ tới cứu em ngay!”
Trần Mộng Dao nước mắt giàn giụa, cô vừa sợ hãi lại vừa cảm động, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Sở Phàm, lúc đó cô cũng rất hận bản thân mình, đã không giúp gì được cho Sở Phàm mà còn luôn khiến anh phải đi cứu mình, nhưng cô cũng đâu có muốn như vậy đâu, chỉ trách số cô sao xui xẻo quá, lúc nào cũng bị rắc rối bám lấy.
Cũng giống như lần này vậy, khi cô vừa từ nhà vệ sinh đi ra, khi vảy nước còn sót lại trên tay thì vô tình làm bắn nước vào váy của Tần Lam, khiến lúc đó cô ta vô cùng tức giận, không những đã tát cô hai cái mà còn bắt cô bồi thường nữa, cô ta nói rằng chiếc váy đuôi cá này là thiết kế riêng của hãng Versace có trị giá hơn một trăm nghìn tệ.
Điều này khiến cho một người luôn chi tiêu tiết kiệm như Trần Mộng Dao cũng phải giật mình, nhưng không đợi Trần Mộng Dao có đồng ý hay không thì một người đàn ông đi bên cạnh Tần Lam bỗng cười một cách nham hiểm và muốn cô phải ở bên hắn ta một đêm, và nếu như vậy thì hắn có thể giúp cô đền món tiền này.
Khi Trần Mộng Dao định từ chối thì người đàn ông này đã sai đàn em lôi cô lên tầng ba, sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến cô không kịp gọi cho Sở Phàm để cầu cứu, nhưng may sao những người có mặt ở khách sạn lúc đó đã nhanh trí lập tức đi tìm Sở Phàm, nhờ vậy mà mới ngăn chặn được việc xấu nhất xảy ra.
Lúc này, tên đô con đã tiến đến trước mặt của Sở Phàm, nhìn chằm chằm xuống Sở Phàm gằn giọng nói: “Đồ khốn, lại dám đắc tội với chị đại của tao à, mày chuẩn bị tinh thần chết đi con ạ!”
Vừa dứt lời, hai nắm đấm của tên đô con này đập mạnh xuống, tốc độ nhanh như chớp, cả bầu không khí bị nén lại rồi phát ra tiếng vang lớn.
Hai gã đàn ông kia không vội ra tay với Trần Mộng Dao mà trái lại chúng đứng đó khoanh tay trước ngực chuẩn bị theo dõi kết cục thê thảm của Sở Phàm, việc làm nhục bạn gái của người khác đương nhiên phải làm trước mặt đối phương mới cảm thấy thích thú, đợi sau khi tên đô con này xử lý xong Sở Phàm thì bọn chúng mới bắt đầu vui vẻ với Trần Mộng Dao, chỉ tưởng tượng đến sắc mặt lúc đó của Sở Phảm thôi cũng thấy thú vị lắm rồi.
Nhưng chỉ trong tích tắc, nụ cười trên mặt bọn chúng đã cứng ngắc lại.
Chỉ thấy tên đô con giơ hai nắm đấm lên, còn chưa giơ ra trước mặt của Sở Phàm thì đã bị anh khoá chặt lấy cổ tay rồi.
Không để cho tên đô con này kịp phản ứng lại, Sở Phàm đã nhanh chóng xoay người, nhấc bổng cả cơ thể tên đô con đó ném ra ngoài!
Uỳnh một tiếng.
Tên đô con bị đập mạnh xuống đất, cả căn phòng như đang rung chuyển liên hồi.
Lúc này, cả đám người Tần Lam đứng đó đều vô cùng sửng sốt, nụ cười trên mặt bọn chúng tắt hẳn, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Buổi tối hôm nay bọn chúng chỉ là ra ngoài chơi tụ tập, vốn dĩ không mang theo nhiều vệ sĩ cho nên tên đô con này chính là kẻ mạnh mất có thể đánh nhau trong đám người bọn chúng đây, nhưng giờ lại bị Sở Phàm xử lý một cách đơn giản, vậy thì bọn chúng sao có thể là đối thủ của Sở Phàm được?
“Hừ!”
Tên đô con nằm vật vã trên mặt đất kêu rống lên, hắn ta vẫn cố ngọ nguậy định đứng lên.
Đám người của Tần Lam thấy vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng không đợi bọn chúng được thả lỏng thì Sở Phàm đã lập tức giơ chân lên dùng lực đạp mạnh một phát.
“Rắc rắc” một âm thanh giòn tan vang lên.
Đầu gối của tên đô con bị Sở Phàm giẫm đến gãy rời, khiến hắn đau đớn đến mức kêu la thảm thiết, nhưng lúc này Sở Phàm cũng không hề mềm lòng, anh đạp liền một lúc ba cái nữa, khiến cả hai tay và hai chân của hắn đều bị gãy đứt luôn.
Đột nhiên, cả căn phòng đều vang lên tiếng la hét đau đớn của tên đô con, vô cùng thê thảm.
“Chúng mày đã chuẩn bị để chết như thế nào chưa đấy?”
Sở Phàm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía bọn Tần Lam.
Tần Lam nghe được lời này liền lùi ra sau một bước, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện rõ sự lo sợ căng thẳng, cô ta nhìn thẳng Sở Phàm, run sợ nói: “ Mày, mày định làm gì hả, tao là người nhà họ Tần đấy, nếu mày dám động vào tao thì nhà họ Tần sẽ không tha cho mày đâu!”
“Nhà họ Tần?”
Sở Phàm nhếch miệng cười: “Kẻ nào dám làm hại bạn gái của tôi thì đừng nói là nhà họ Tần, mà đến cả Tần Thủy Hoàng tôi cũng sẽ xử hết!”
Vừa dứt lời, Sở Phàm liền giơ tay tát mạnh vào mặt Tần Lam, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta bỗng chốc sưng phù lên giống như đang ngậm một quả óc chó vậy.
Hai tên ban nãy muốn ra tay với Trần Mộng Dao thì bây giờ sợ hãi tới mức mồ hôi chảy ra đầm đìa.
Bọn chúng liếc thấy Sở Phàm đang tiến lại phía mình, hai tên đang chuẩn bị cầu xin tha mạng thì Sở Phàm lập tức nhanh như chớp đến trước mặt, tát mạnh một cái, khiến bọn chúng ngã luôn tại trận.
“Dao Dao, em có sao không?”
Lúc này không quan tâm đến sự sống chết của mấy tên khốn đang nằm dưới đất nữa, Sở Phàm vội vàng chạy lại kiểm tra tình trạng của Trần Mộng Dao, may mà cô chỉ bị hoảng sợ, chứ không hề bị thương nghiêm trọng gì cả, vết hằn bị đánh ở trên má cũng mờ đi ít nhiều.
“Anh Sở Phàm, cuối cùng anh cũng đến.”
Trần Mộng Dao ôm trầm lấy Sở Phàm, cô không kìm được mà òa khóc lên.
Sở Phàm không nói gì cả, chỉ ôm chặt người phụ nữ của mình, dùng vòng tay ấm áp để an ủi cô.
Lúc này Tần Lam bị đánh ngã trên mặt đất thấy vậy, cô ta đang định móc điện thoại ra để gọi người tới cứu thì nghe thấy giọng lạnh lùng của Sở Phàm vang lên: “Nếu cô không gọi người tới thì chỉ ăn một cú tát đó thôi, còn nếu cô muốn gọi người đến thì chắc chắn đêm nay sẽ là ngày giỗ của cô đấy!”
Anh nói những lời này không phải vì sợ anh không đánh lại được người mà Tần Lam gọi đến, mà là vì Trần Mộng Dao lúc này đang vô cùng sợ hãi, và điều quan trọng nhất bây giờ chính là để cô được nghỉ ngơi.
“Hờ…”
Tần Lam vốn dĩ định nói vài câu khích bác cay độc, cô ta định hỏi Sở Phàm có phải sợ rồi không, nhưng khi cô ta vừa quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Sở Phàm thì đột nhiên giật mình, sợ tới mức làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Đó có thể nói là ánh mắt khủng khiếp mà không có từ ngữ nào có thể diễn tả nổi, khủng khiếp tới mức Tần Lam hoàn toàn không cần phải nghi ngờ gì về việc nếu cô ta gọi cuộc điện thoại này thì kết cục hôm nay của cô ta chắc chắn là cái chết mà thôi!
Quay đi đằng khác, Sở Phàm không thèm để ý đến cô ta nữa, anh ôm chặt lấy Trần Mộng Dao rời khỏi căn phòng ấy.
Khi anh xuống đến tầng hai thì phát hiện Trương Hoành Chi đang đứng ở đó đợi chờ với vẻ mặt chán nản, khi thấy Sở Phàm và Trần Mộng Dao an toàn trở lại mà không hề hấn gì, ánh mắt của hắn kinh ngạc như gặp phải ma vậy.
“Hai người...... không bị làm sao á?”
Giọng Trương Hoành Chi run rẩy.
Lúc này tâm trạng Sở Phàm không tốt, anh hoàn toàn không để tâm đến hắn, anh không thèm nhìn hắn mà vòng qua hắn đi thẳng xuống tầng dưới.
Điều này lại khiến Trương Hoành Chi vô cùng bực tức, hắn ta có ý tốt đứng ở đó đợi nhưng hai người này lại không những không cảm ơn hắn mà còn tỏ ra vênh vênh váo váo, dựa vào cái gì mà lại hung hăng tự cao tự đại, chưa biết chừng bọn họ có thể an toàn ra ngoài thế này là vì đã quỳ gối xin người ta tha cho cũng nên, vậy mà giờ lại chạy ra trước mặt hắn làm bộ ra vẻ, đúng là không biết điều!
Phía dưới tầng một của khách sạn, Sở Phàm thấy Kiều Tuyết đang lo lắng đợi ở đó.
“Sở Phàm, Dao Dao không sao chứ?”
Khi nhìn thấy Sở Phàm đi ra, Kiều Tuyết vội vàng chạy đến trước mặt hỏi.
Sở Phàm lắc đầu, nhẹ nhàng đặt Trần Mộng Dao xuống, Trần Mộng Dao lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt rồi nở một nụ gượng với Kiều Tuyết.
“Chị Tuyết, làm phiền chị đưa Dao Dao về, tôi còn có một số chuyện phải giải quyết đã.”
Sở Phàm quay đầu lại ngước nhìn lên phía tầng ba thì phát hiện ra Tần Lam và hai gã đàn ông đó đang đứng bên cửa sổ với vẻ mặt hung ác căm phẫn nhìn chằm chằm vào anh, trong tay Tần Lam vẫn đang cầm một chiếc điện thoại, chứng tỏ cô ta đã gọi điện cho người đến cứu.
Nếu đã như vậy thì anh bắt buộc phải xử lý triệt để chuyện này mới được, còn nếu không thì ai mà biết được sau này cô ta còn âm thầm dùng thủ đoạn nào để đối phó với Sở Phàm và Trần Mộng Dao nữa hay không.
/522
|