“Đây là gì thế?!”
Sống từng ấy năm nhưng Đổng Uyển Ngâm không hề biết sau lưng mình có cái thứ này, mà mọi lần đi tắm cũng có thấy đâu!
Trong lòng sốt sắng nên Đổng Uyển Ngâm theo phản xạ thò tay ra sờ về phía lưng mà quên mất mình đang không mặc gì, khiến một vài chỗ nhạy cảm trên cơ thể lộ nguyên trước mặt Sở Phàm.
Sở Phàm cũng nhìn theo phản xạ, chờ cho Đổng Uyển Ngâm nhận ra anh mới giật mình quay sang bên khác, rồi giả vờ ho khan vài tiếng.
“Chị đừng lo lắng quá, đây không phải cái gì đáng sợ đâu, nó cũng chỉ là hình ảnh của phản ứng thôi.” Sở Phàm cố gắng trấn tĩnh lại rồi giải thích một cách nghiêm túc.
Hai tay Đổng Uyển Ngâm ôm lấy người, khuôn mặt đỏ bừng mà nói: “Hình ảnh của phản ứng gì cơ?”
“Giống như dùng giấy quỳ tím để đo độ kiềm trong dung dịch ấy, màu sắc sau khi thử chính là hình ảnh của nồng độ kiềm.” Sở Phàm nghĩ một lúc rồi lấy một ví dụ đơn giản ra để giải thích.
“Trước đây tôi nhìn sắc mặt của chị, chỉ là có suy đoán đại khái về bệnh tình của chị thôi, nhưng không dám chắc chắn, lần này sau khi châm kim xong, tôi có thể khẳng định được chị rốt cuộc đã mắc phải bệnh gì!”
Sắc mặt Sở Phàm nghiêm túc nói.
“Bệnh gì vậy?”, Đổng Uyển Ngâm tò mò hỏi.
Tuy cô phải chịu đựng căn bệnh này từ nhỏ, nhưng xưa nay chưa có bác sỹ nào có thể khám ra được rốt cuộc là cô đã mắc bệnh gì, thậm chí là những bác sỹ có tay nghề giỏi nổi tiếng trong nước cũng phải bó tay với căn bệnh này.
Dù sao bọn họ đến tên của bệnh còn không biết thì nói gì đến chữa bệnh nữa.
Sở Phàm nói: “Căn bệnh này của chị, nếu nghiêm túc mà nói, có lẽ là một loại độc, nếu tôi đoán không nhầm thì khi chị còn nhỏ chắc chắn đã từng sống ở một nơi rất bẩn, mà còn sống trong một thời gian không hề ngắn”.
Vừa nghe thấy vậy, mặt của Đổng Uyển Ngâm lập tức biến sắc.
Sở Phàm không hề nói sai, khi cô còn rất nhỏ, bố mẹ cô đưa cô và Đổng Bình An em trai cô đi du lịch.
Kết cục cả bốn người nhà cô đều bị kẻ thù đánh giữa đường, bố mẹ chết mất xác, còn vệ sĩ thân cận vì để bảo vệ cho hai chị em cô mà giấu hai chị em cô nằm dưới đống thi thể của những vệ sĩ khác.
Lúc đó là tháng sáu, quãng thời gian nóng nhất trong năm, thi thể của những vệ sĩ kia bị mặt trời chiếu vào, nên bị bốc mùi rất nhanh, hơn nữa những chất nhờn dính đến buồn nôn chảy ra từ các thi thể rồi chảy lên người hai chị em cô.
Đổng Uyển Ngâm vì muốn bảo vệ Đổng Bình An, nên giấu Đổng Bình An dưới cơ thể cô, dùng cơ thể của cô chắn đi những chất nhờn bẩn thỉu kia.
Sau đó, đội cứu viện của nhà họ Đổng tới nơi thì kẻ thù đã rời khỏi đó từ lâu, đội vệ sĩ nhà họ Đổng tìm kiếm khắp nơi mới tìm thấy được hai chị em Đổng Uyển Ngâm và Đổng Bình An ở dưới đống thi thể thối rữa đó.
Trong lúc chạy trốn khỏi sự chém giết, cơ thể Đổng Uyển Ngâm đã bị thương nhiều chỗ, sau khi bị những chất nhờn bẩn kia dính vào người, những vết thương ấy bị nhiễm trùng nặng, tuy sau đó cũng được chữa khỏi, nhưng từ đó trở đi cứ mỗi lần đến giữa tháng, khắp người cô đều trở nên đau nhức vô cùng.
Kể cả dùng loại thuốc giảm đau tiên tiến nhất trên thế giới cũng không thể kiểm soát nổi sự đau đớn đó, cho dù uống thuốc ngủ để ngủ trước cơn đau, nhưng cuối cùng vẫn bị cơn đau làm cho tỉnh dậy.
Bao nhiêu năm nay Đổng Uyển Ngâm luôn kiên trì và chưa từng tìm đến cái chết, cũng có thể thấy được thần kinh thép của cô ấy kinh khủng đến mức nào.
“Sở Phàm, rốt cuộc bệnh của tôi là bệnh gì thế...... à không, rốt cuộc là loại độc gì vậy?”
Không nghĩ nữa, Đổng Uyển Ngâm liền hỏi.
Sở Phàm nghĩ một lúc mới nói: “Không biết chị đã từng nghe đến loại ấu trùng đế cốt bao giờ chưa?”
“Ấu trùng đế cốt á?”
Đổng Uyển Ngâm ngây người ra một lúc rồi lắc đầu.
Cô thì có biết trên cơ thể con người có một loại xương gọi là xương cụt hay nói cách khác là đế cốt, nhưng lại có ấu trùng đế cốt thì cô chưa nghe bao giờ, đấy là gì thế?
Sở Phàm cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, vì loại ấu trùng này bình thường cũng rất hiếm gặp, anh biết được tên loại ấu trùng này cũng là phải ngụp lặn trong đống sách cao ngất trời của Quỷ Cốc, và đọc được nó từ một quyển sách cổ nhàu nát cũ kỹ.
Hình dạng của loại ấu trùng này rất giống với hình “xương cụt” trên xương sống của cơ thể con người, cho nên mới có cái tên là đế cốt.
Mà loại ấu trùng này không phải chỉ đơn thuần là trông giống về dáng vẻ bề ngoài đâu, mà nó cũng cứng như xương vậy, cho nên đặt cho nó bằng cái tên này thì không thể đúng hơn.
Loại ấu trùng này không có phạm vi hoạt động gì cả, nếu cứ phải nói đến phạm vi hoạt động của nó, vậy thì chính là ở rất nhiều nơi trên thi thể người chết.
Hơn nữa những thi thể này phải có đáp ứng được hai điều kiện, thứ nhất là tươi, tốt nhất là thi thể vừa mới chết không lâu, thứ hai là thối rữa, thi thể càng thối rữa thì càng thu hút được loại ấu trùng đế cốt này tới.
Nhưng trong thực tế, tươi và thối rữa lại là hai từ trái ngược nhau, nếu không phải là ở trong môi trường đặc biệt thì gần như sẽ không thể có hiện tượng này được, và ấu trùng đế cốt cũng sẽ không thể nào xuất hiện.
Đổng Uyển Ngâm cũng xui xẻo, vì để sống mà phải trốn dưới những cái xác kia, những tên vệ sĩ đó rõ ràng chưa chết được bao lâu, nhưng vì mặt trời chiếu rọi nên phân hủy nhanh, thời cơ quá thuận lợi để thu hút được ấu trùng đó đến.
Và trên người cô còn dính những thứ nước nhờn đó, khiến đám ấu trùng tưởng rằng cô cũng là một xác chết, cho nên đã để lại loại độc đế cốt hiếm thấy lên người cô.
Khi biết được nguyên do, trong lòng Đổng Uyển Ngâm cảm thấy vô cùng buồn bã.
Thì ra thứ khiến chô phải chịu đau đớn trong bao năm nay lại là một loại độc, cô còn đi khắp nơi tìm thầy thuốc, phương pháp điều trị nào cũng từng thử, nhưng chưa từng đem lại hiệu quả gì.
“Vậy cần phải điều trị sao đây?”, Đổng Uyển Ngâm lo lắng hỏi.
“Chuyện này tạm thời tôi chưa thể nói được, tôi phải đi tới chỗ người bạn cũ để xem lại sách cổ, lúc đó chỉ là nhìn thấy loại độc tố này thú vị nên hứng lên đọc vài trang, nhưng cách thức chữa trị phía sau thì tôi không xem kỹ lắm”.
Sở Phàm cảm thấy hơi ngại, lúc trước khi anh đọc tài liệu về loại ấu trùng này anh nghĩ tỷ lệ xuất hiện của nó quá thấp, không thể nào lại có người mắc phải loại độc này được, nên anh không hề chú tâm xem.
Không ngờ giờ đây lại gặp đúng nó, đúng là ông trời thật biết trêu ngươi con người đây.
Đổng Uyển Ngâm cũng không cảm thấy thất vọng, bao nhiêu năm trôi qua cô đã hết hy vọng từ lâu rồi, hơn nữa giờ Sở Phàm cũng đâu có nói là không chữa được, chỉ là phải đi lật lại sách để xem thôi.
Điều này đối với cô mà nói đã là một tin vui lớn rồi.
“Vậy được, tôi sẽ ở nhà chờ tin tốt từ cậu!”
Khi biết bệnh của mình có cơ hội chữa khỏi, sự lo lắng đau đáu trong đầu cô bao nhiêu năm qua cuối cùng được được giải tỏa, giờ đây đến nụ cười của cô cũng rạng rỡ hơn rất nhiều.
Sở Phàm gật đầu rồi quay người đi một cách biết điều.
Đổng Uyển Ngâm cũng không chần chừ, sau khi đi vào nhà vệ sinh thay đồ xong, cô liền thẹn thùng đi ra.
Cô và Sở Phàm nhìn nhau một cái, đột nhiên cô nhớ tới lúc cô giơ tay ban nãy không may để hở ra một vài chỗ nhạy cảm, ánh mắt si mê của Sở Phàm lúc đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ như in.
Nhưng biết làm sao, người ta vốn không muốn lợi dụng cô, mà cô còn chủ động dâng đến, cũng không biết liệu Sở Phàm có nghĩ rằng là do cô cố tình hay không?
Đổng Uyển Ngâm vừa nghĩ vừa đi tới bên cạnh Sở Phàm với khuôn mặt đỏ ửng, cô cắn chặt môi, đôi mắt long lanh trông vô cùng mê hoặc.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy Đổng Bình An và Châu Khải đang ngồi chờ ở trong văn phòng của Sở Phàm.
Khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ tươi tắn phây phây của Đổng Uyển Ngâm còn tưởng cô và Sở Phàm vừa làm chuyện gì đó!
Đổng Bình An nhìn chằm chằm vào Sở Phàm với ánh mắt sắc lạnh.
Còn Châu Khải thì vớ luôn cái gạt tàn thuốc bên cạnh mà ném về phía Sở Phàm!
/522
|