“Hai người làm cái gì vậy hả?”
Đổng Uyển Ngâm giật mình vội vàng hét lớn.
Nhưng lúc này Châu Khải đã tức tới nỗi đầu óc mụ mị rồi, thì sao anh ta thèm đếm xỉa đến những lời này nữa chứ, anh ta gào thét rồi cứ thế lao vào Sở Phàm.
Đổng Bình An thì bình tĩnh hơn, vừa nhìn thấy chị gái mình tuy rằng sắc mặt hồng hào cuốn hút nhưng ít nhất thì vẫn đi lại biểu hiện một cách tự nhiên, không hề giống như vừa bị cướp đi sự trong trắng gì cả.
Lẽ nào hai người này không hề làm chuyện gì sao?
Khi anh ta còn đang ngờ vực thì Châu Khải đã xông đến trước mặt Sở Phàm, anh ta nhảy lên và đá một phát.
“Lại là tên này!”
Sở Phàm cau mày, đầu tiên dùng một tay gạt chiếc gạt tàn vỡ xuống một bên, tiếp đó là xoay người, bàn tay đưa về phía trước, nhắm chuẩn cổ chân của Châu Khải mà tóm lấy.
Không kịp cho anh ta có cơ hội giãy giụa, anh nhấc lên rồi quăng anh ta sang một bên.
“Bụp” một tiếng!
Châu Khải lúc này giống như một bao tải nhét đầy bông bị Sở Phàm đập mạnh xuống đất.
Anh ta hét lên đau đớn như xé nát tim gan, cảm giác xương toàn thân như bị gãy hết vậy.
Nhưng người anh ta yêu nhất đang đứng trước mặt, cho dù đau đớn đến phát khóc nhưng Châu Khải cũng không dễ dàng bỏ cuộc, khi anh ta đang định vùng dậy thì Sở Phàm một lần nữa dùng lực trực tiếp xách cả người anh ta lên.
“Mày! Mày bỏ tao xuống mau!”, Châu Khải hét lớn.
Sở Phàm giả như không nghe thấy gì cả, nhấc bổng tên này xoay hai vòng rồi thẳng tay quăng ra ngoài.
Lần này, cả người Châu Khải giống như một con cóc bị một chiếc xe chạy nhanh va vào trên đường quốc lộ, bộp một tiếng đập vào trên tường, do lực va chạm mạnh nên tạo ra những vết nứt dày đặc trên tường.
“Khốn kiếp!”
Lúc này, với tính cách điềm tĩnh bình thường của Đổng Bình An cũng không kìm chế nổi mà bùng phát ra.
Anh ta dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Sở Phàm, giống như lần đầu tiên quen biết anh vậy.
Sở Phàm không nhìn anh ta, mà chỉ lạnh lùng nhìn về phía Châu Khải còn đang dính chặt trên tường mà chưa xuống được nói: “Nếu anh còn gây phiền phức cho tôi, thì tôi cũng không nể anh là người của nhà họ Châu gì nữa đâu đấy, đừng có thách thức giới hạn của tôi!”
Vừa dứt lời, Sở Phàm lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài cửa có vệ sĩ của anh đang chờ, dưới sự ra hiệu của anh thì bọn họ lập tức đi vào gỡ Châu Khải còn đang ngơ ngẩn từ trên tường xuống, rồi khiêng anh ta xuống tầng dưới ném vào thùng rác.
Đổng Uyển Ngâm đi đến trước mặt Đổng Bình An, khuôn mặt sầm xuống, lạnh lùng nói: “Ai cho em lên đây hả?”
Sắc mặt Đổng Bình An giống như vừa mắc lỗi, anh ta nói nhỏ: “Anh Châu Khải đi xuống dưới thì gặp em, nói rằng anh ấy lo Sở Phàm sẽ giở trò làm hại chị, em thấy cũng có lý cho nên mới theo lên đây”.
“Anh ta nói thì em thấy có lý còn những lời chị nói thì em lại không tin à?”, Đổng Uyển Ngâm bị chọc tức đến sôi máu.
“Chị, không phải là em không tin chị”.
Đổng Bình An tỏ ra vẻ mặt bất lực, anh ta cẩn thận quan sát xung quanh mới nói: “Trước đây em đã đặc biệt cho người điều tra toàn bộ tài liệu chi tiết của cậu Sở Phàm này, thì thấy trước đây cậu ta chỉ là một tên ở rể của nhà họ Trần nhỏ bé của khu Tịnh Yên chúng ta thôi”.
“Không hiểu tại sao tự nhiên lại trở thành cậu chủ của Cao ốc Thiên Môn rồi!”
“Thì đã sao?”
Đổng Uyển Ngâm trợn mắt lên nói: “Trên thế giới có biết bao nhiêu dòng họ lớn họ yêu cầu khắt khe trong việc lựa chọn người thừa kế tiếp theo, cho nên bọn họ phải che giấu thân phận làm rể ở một gia đình khác là một kiểu thử thách đơn giản nhất mà thôi, có gì phải ngạc nhiên chứ!”
“Thôi được, chuyện này coi như đã hiểu, nhưng cậu Sở Phàm này dù gì cũng là một cậu chủ của dòng họ, dựa vào đâu mà cậu ta lại có y thuật giỏi như vậy?”, Đổng Bình An không cam tâm, tiếp tục hỏi.
Đổng Uyển Ngâm thở dài, cô nhìn em trai bất lực nói: “ Bình An, chị không biết tại sao em lại có thành kiến với cậu Sở như vậy, nhưng mà em cũng phải nghĩ rằng nếu cậu ấy lừa chị thì cậu ấy sẽ được lợi lộc gì?”
“Chúng ta là người làm kinh doanh, mọi chuyện đều phải tính toán xem làm như vậy có thu được lợi ích gì hay không?”
“Em nói chị có chút nhan sắc, nếu cậu ấy lừa chị vì muốn có được chị vậy thì em đã từng gặp những cô gái bên cạnh Sở Phàm chưa? Kiều Tuyết, rồi Trần Mộng Dao nữa, có người nào nhan sắc thua kém chị không?”
“Lúc này em đang bị người khác xúi giục, hơn nữa ấn tượng trước đây về cậu Sở không được tốt cho nên mới toàn nghĩ xấu cho người ta”.
Bị Đổng Uyển Ngâm mắng cho một trân té tát khiến Đổng Bình An đột nhiên có cảm giác ngộ ra nhiều điều.
Anh ta đứng ngây ra tại chỗ, nhận ra hình như đúng như vậy thì phải.
Sở Phàm giúp chị anh ta chữa bệnh, như vậy có thể củng cố thêm tình cảm của nhà họ Đổng, từ đó tạo ra sự hợp tác toàn diện và vững chắc hơn giữa hai gia đình, đây chính là lợi ích để anh làm như vậy.
Còn về việc tại sao Sở Phàm lại biết về y thuật thì có quan trọng gì sao? Lẽ nào nhất định phải tìm hiểu ngọn ngành từng chân tơ kẽ tóc của người ta rồi mới hợp tác với họ hay sao?
Nếu cứ sợ sệt như vậy thì thà đừng làm kinh doanh nữa thì hơn, tốt nhất là về quê làm ruộng cho xong.
“Em hiểu rồi, là do em đã thiếu suy nghĩ”.
Vẻ mặt Đổng Bình An tỏ ra xấu hổ nói.
Đổng Uyển Ngâm thở phào nhẹ nhõm nói: “Em biết sai là tốt rồi, sau này nên giữ khoảng cách với Châu Khải, tên đó chẳng hề có ý tốt gì đâu, việc hợp tác của dòng họ chúng ta và họ sẽ sớm kết thúc thôi, em đừng để anh ta lừa gạt nữa”.
Vừa nghe được lời này, Đổng Bình An lập tức gật đầu nghe lời.
Còn phía bên kia, Sở Phàm rời khỏi Cao ốc Thiên Môn liền lái xe đến nơi mà Quỷ Cốc ở trước đây.
Đó là một ngôi nhà cổ nằm ở lưng chừng ngọn núi Dân Khâu, vốn dĩ căn nhà này đã rất cũ kỹ, vừa không thể che mưa lại không thể chắn nắng, hiện giờ Quỷ Cốc ra ngoài du ngoạn cho nên căn nhà này càng bấp bênh hơn, giống như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào vậy.
Sau khi Sở Phàm đến đây, anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, và đi thẳng đến căn phòng bí mật để sách.
Cả căn nhà duy chỉ có gian phòng bí mật này là nơi có thể tránh mưa tránh nắng, bởi vì ở đây lưu trữ rất nhiều cuốn sách y học quan trọng và cả những truyền thuyết thần thoại thời cổ.
Trước đây khi Sở Phàm rảnh rỗi, anh thường thích đến đây ở một ngày, giờ quay trở về đây thì lại có cảm giác như mọi thứ vẫn vậy nhưng con người thì đã thay đổi rồi.
Tìm thấy giá sách lúc trước anh phát hiện chứa quyển sách về đế cốt nhưng trên giá lại không tìm thấy quyển sách đó nữa.
“Lẽ nào là Quỷ Cốc đã mang đi rồi?” Sở Phàm ngẩn người tự hỏi.
Không đúng, lần gần đây nhất gặp mặt Quỷ Cốt chính là lần trị bệnh cho cô cháu gái nhỏ nhà họ Tăng cách đây không lâu, lúc đó trên lưng Quỷ Cốc chỉ đeo một giỏ thuốc trong đó có mấy loại thảo dược và bọc kim châm mà thôi.
Theo lý mà nói thì những quyển sách này Quỷ Cốc đã đọc rất nhiều lần rồi, chẳng có lý do gì lại mang theo bên người nữa.
Lẽ nào là năm đó khi anh xem xong lại nhét bừa vào một chỗ khác chăng?
Trong lòng Sở Phàm mơ hồ, anh lại tiếp tục lật tìm kỹ lại, kết quả thì vẫn không thấy đâu cả.
Khi anh đang sững sờ thì một bóng người đột nhiên vụt qua ở bên ngoài, Sở Phàm lập tức xông ra ngoài thì nhìn thấy một bóng người màu đỏ biến mất ở phía góc.
Anh vội vàng chạy lên, khi chưa kịp nhìn rõ người đang chạy trốn kia rốt cục là ai thì một luồng hương thơm ập đến.
Cánh tay anh giơ lên phía trước vắt chéo lại chống đỡ nhưng lại bị một lực đánh mạnh khiến anh bị đẩy lùi về phía sau, hai cánh tay truyền đến cảm giác tê dại, cả cơ thể lùi lại sau vài bước mới có thể dừng lại.
Lúc này Sở Phàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Kể từ khi anh hội tụ được nội lực đến nay thì hiếm có người nào có thể đánh anh từ trực diện cả.
Càng huống hồ loại lực này khiến anh suýt chút nữa không thể chống đỡ nổi.
Người này rốt cục là ai!
/522
|