Cô ta chưa kịp ra tay thì một bàn tay khác đã khóa chặt cổ tay cô ta!
“Mày... Mày dám cản tao à!”
Tôn Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn, giận tới mức thiếu điều ngất xỉu.
Cô ta với cậu năm nhà họ Sở đã tới đây trước một tuần.
Sau khi tới đây, cô ta mới hiểu được thế nào gọi là cuộc sống của quý phi thời xưa, những người giúp việc kia thấy cô ta thì cung kính vô cùng, nói năng cũng thận trọng. Chẳng có gì làm thỏa mãn lòng hư vinh của cô ta hơn thế.
Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến người khác đã quen, lần này có người dám chống đối cô ta, sao cô ta có thể nhẫn nhịn được chứ!
“Mày là cái thá gì mà lại dám không nghe lời tao, có tin tao gọi đội chấp pháp tới là mày chết không!” Tôn Mỹ Mỹ hét lớn với giọng the thé.
“Cô còn có thể sai khiến đội chấp pháp sao?”, Sở phàm chau mày, có chút bất ngờ.
Tôn Mỹ Mỹ ngây người một chút, cảm thấy hơi nhột, dĩ nhiên cô ta không chỉ huy nổi đội chấp pháp, nói như thế là vì muốn ra vẻ thượng đẳng thôi.
Nhưng bây giờ, cô ta dĩ nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận như vậy.
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Đúng thế thì sao, tao nói cho mà biết, nơi này là nhà họ Sở, tao là vợ của cậu chủ nhà họ Sở, mày dám vô lễ với tao thì kết cục chỉ có nước chết. Nghe rõ chưa, cái thứ hạ đẳng!”
“Chát!”
Tôn Mỹ Mỹ vừa dứt lời, Sở Phàm đột nhiên thẳng tay tát cho cô ta một cái thật mạnh vào mặt.
Những người giúp việc nhìn thấy thì không khỏi mừng thầm, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Con mụ này ỷ cậu năm thích mình nên lên mặt phách lối, tác oai tác quái lâu lắm rồi.
Nhưng cô ta cũng coi như khôn lỏi, chỉ khi đối xử với những người giúp việc mới bộc lộ bản chất độc ác của mình.
Khi gặp những bề trên của dòng họ thì cô ta lại khôn khéo hiểu chuyện, miệng ngọt xớt khiến các vị bề trên hài lòng và rất thích cô ta, thậm chí muốn nhận cô ta làm con gái nuôi.
Cho nên một tuần này, cũng không ai dám vô lễ với cô ta, ngay cả người quản gia già cả như bác Phúc, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không dám dây vào cô ta.
“Mày, mày dám đánh tao sao, mày chết cũng không yên ổn được đâu, tao phải giết mày, giết luôn cả nhà mày!”
Tôn Mỹ Mỹ giận đến méo mặt, nổi trận lôi đình hét to.
Cô ta vừa dứt lời thì sau lưng truyền tới một tiếng ho khan già nua.
Mọi người kinh ngạc, vội vàng quay đầu nhìn, khi thấy một bóng người già nua chầm chậm đi tới cùng rất nhiều anh em con cháu nhà họ Sở thì sắc mặt tất cả người hầu ở đó lập tức thay đổi, vội vàng rẽ ra thành hàng, cúi đầu cung kính.
Không sai, lúc này người đang đi tới, chính là ông chủ nhà họ Sở, Sở Thiên Hùng!
Mà ở bên cạnh Sở Thiên Hùng, còn có đầy đủ các cậu chủ, cô chủ về trước Sở Phàm mấy ngày.
Tôn Mỹ Mỹ thấy có người tới thì hơi chột dạ, nhưng lập tức đảo mắt một cái rồi rặn ra hai giọt nước mắt, bày ra vẻ đáng thương yếu đuối, tránh khỏi Sở Phàm và chạy về phía cậu năm.
“Chồng à, sao giờ anh mới đến, em bị đám này người giúp việc đáng ghét này bắt nạt, anh nhìn chúng xem, lại còn dám đánh em!”
Tôn Mỹ Mỹ đi tới bên cậu năm Sở Chính. Cô ta vừa nói vừa khóc nức nở, lại thêm mặt cô ta sưng đỏ như kia thì nhìn có vẻ là chuyện như cô ta nói.
Nếu là trước đây, cô ta mà khóc một cái Sở Chính sẽ ngay lập tức ôm cô ta dỗ dành, những thứ vị bề trên cũng sẽ lên tiếng an ủi rồi dạy dỗ một những người giúp việc vô lễ để cô ta hả giận.
Thế nhưng lần này, Sở Chính không làm gì cả, những vị bề trên kia ai nấy cũng đều tỏ ra bình thản như không có chuyện gì xảy ra, giống như bị câm tập thể vậy.
Tôn Mỹ Mỹ trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng lại không dám thể hiện ra, không lẽ là bởi vì Sở Thiên Hùng đang ở đây sao?
Ông chủ đương nhiệm của nhà họ Sở này trông rất oai phong uy quyền, đây cũng là người duy nhất mà một tuần nay cô ta không dám nịnh hót khôn lỏi gì. Nhưng hiện tại người bị đánh là cô ta, cô ta là bên chịu thiệt.
Như vậy thì Sở Thiên Hùng có uy nghiêm tới đâu, cũng sẽ đòi lại công bằng cho cô ta chứ?
Cái đám giúp việc đó nhất định phải chết!
Trong lòng cô ta đang chứa toàn ý nghĩa ghen ghét và ác độc. Sau đó, cô ta cả gan nhìn về phía Sở Thiên Hùng, giở giọng đáng thương lắp bắp nói: “Ông… Ông nội, cháu…”
Không để cô ta kịp giả vờ đáng thường, Sở Thiên Hùng giơ tay ngăn cô không được nói nữa.
Chỉ thấy ông ấy nheo mắt lại, hướng cằm lên, chỉ về phía Sở Phàm và nói: “Mới vừa rồi cô nói, muốn giết cả nhà cậu ấy?”
Tôn Mỹ Mỹ sững sờ, vẻ mặt nhất đột nhiên hiện lên sự bất an.
Bình thường trước mặt những người bề trên, cô ta thể hiện ra là người hiểu chuyện có học thức.
Lần này hiếm lắm mới lỡ mồm thì lại bị Sở Thiên Hùng nghe được. Thật xui xẻo. Thảo nào mà ngay cả Sở Chính cũng không dám lên tiếng, hóa ra là bởi vì khiến ông chủ tức giận rồi.
Cô ta đang định nhận sai rồi đổ lỗi cho Sở Phàm và những người khác.
Sở Thiên Hùng bỗng nhiên liếc nhìn người vệ sĩ bên cạnh, người đó hiểu ý, lập tức rút từ sau hông ra một cây súng lục, lên nòng mở chốt an toàn, động tác vô cùng dứt khoát.
Tôn Mỹ Mỹ sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, ánh mắt đong đầy vẻ sợ hãi, không biết Sở Thiên Hùng định làm gì, chẳng lẽ bởi vì cô ta nói bậy bạ một câu mà muốn giết cô ta sao?
Đúng lúc Tôn Mỹ Mỹ đang căng thẳng sợ hãi, Sở Thiên Hùng lại hất cằm, người vệ sĩ lập tức nhét chiếc súng vào tay Tôn Mỹ Mỹ.
“Bây giờ, súng ở trong tay cô, những người chúng tôi ở đây đều là người nhà của cậu ấy, cô muốn giết cứ giết đi”, Sở Thiên Hùng nhìn cô ta, giọng nói vẫn bình thản và điềm đạm như vậy.
Nhưng chính cái ngữ khí này khiến cho Tôn Mỹ Mỹ run lên bần bật, còn những gì mà Sở Thiên Hùng nói, càng làm cô ta run rẩy hơn, thiếu chút nữa thì ngã ra đất.
“Vậy... Cái người giúp việc kia, à không phải, cậu thanh niên kia, cũng là người của nhà họ Sở sao!”
Cô ta khổ sở quay đầu nhìn Sở Phàm mới phát hiện ra trông Sở Phàm cũng giống Sở Chính thật.
Nói cách khác, Sở Phàm cũng là cậu chủ của nhà họ Sở!
Hơn nữa nhìn những người giúp việc kia tập hợp lại để đón anh ta, lại còn ông chủ nhà họ Sở đích thân mang người tới đón tiếp thì có thể thấy địa vị của cậu chủ này trong nhà họ Sở không hề tầm thường.
Còn cô ta thì lại coi anh như người giúp việc, thậm chí còn muốn người phụ nữ của anh hầu hạ mình!
Trời ơi, rốt cuộc cô ta đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì thế này!
Mà còn chưa nói đến việc cô ta to mồm đòi giết cả nhà Sở Phàm.
Chỉ cần nghĩ đến đây, một nỗi sợ vô hình dâng lên khiến Tôn Mỹ Mỹ ngất luôn tại chỗ.
“Người đâu, ném ra biển làm mồi cho cá đi”.
Sở Thiên Hùng phẩy tay, nhàn nhạt nói.
Người vệ sĩ bên cạnh lập tức làm theo, khiêng Tôn Mỹ Mỹ đi về phía biển.
Sở Chính thật ra có chút không nỡ nhưng anh ta còn lâu mới dám chống lại ông chủ, đành giận cá chém thớt với Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn thấy ông nội, đang định vui vẻ lên chào hỏi thì đột nhiên nhận ra mười mấy ánh mắt hình viên đạn đang nhìn anh. Nếu ánh mắt có thể giết người được thì giờ đây anh tan xương nát thịt lâu rồi!
Anh đảo mắt một lượt, phát hiện những người đang dùng ánh mắt đó nhìn anh chính là con cháu đang đứng cạnh ông, hay cũng chính là anh em của anh.
“Mẹ ơi, đây là bước vào hang cọp rồi à”, nụ cười trên gương mặt Sở Phàm cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ.
/522
|