“Phàm Nhi, cuối cùng cháu cũng về rồi”.
Lúc này, Sở Thiên Hùng cười tươi rói bước đến trước mặt Sở Phàm nói.
Sở Phàm cũng bật cười theo, đi lên phía trước và nói: “Ông nội, cháu đã để ông phải lo lắng rồi!”
Sở Thiên Hùng gật đầu hài lòng rồi đưa nhắt nhìn Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết đang đứng đằng sau anh và hỏi trêu: “Hai cô gái này chính là bạn gái cháu đấy hả?”
“Đúng vậy, ông nội có mắt nhìn thật đấy!”, Sở Phàm tiện thể nịnh ông một câu.
Sở Thiên Hùng hắng giọng nói: “Thằng nhóc này đừng có mà nịnh nọt ông. Ông nói trước, cháu mà dám bắt nạt hai cô bé này thì ông sẽ không tha cho cháu đâu. Người nhà họ Sở chúng ta ức hiếp ai thì được nhưng không được ức hiếp phụ nữ, hiểu chưa?”
“Ông nội yên tâm đi. Cháu sẽ không ức hiếp hai cô ấy đâu!” Sở Phàm nghiêm túc nói.
Bấy giờ Sở Thiên Hùng mới tha cho anh, còn những con cháu nhà họ Sở phía sau ông ấy cũng lần lượt vỗ tay cho Sở Phàm.
“Anh hai, mừng anh về nhà!”
“Lâu không gặp anh hai, anh đẹp trai hơn rồi đấy!”
“Anh hai giới thiệu hai chị dâu đi chứ. Họ có cô bạn thân nào xinh đẹp không thì giới thiệu luôn nào!”
…
Những tiếng chào hỏi không ngớt, tạo nên không khí gia đình đoàn kết, nhiệt tình.
Sở Phàm ngoài mặt cười giả lả đáp lại nhưng trong lòng không hề coi trọng sự nhiệt tình này. Anh biết rõ rằng những người này sởi lởi với anh như thế cũng chỉ vì có ông nội ở đây mà thôi. Nếu Sở Thiên Hùng không ở đây thì chuyện đã khác.
“À đúng rồi ông nội, anh cả đâu ạ?”
Sở Phàm đảo mắt một lượt, phát hiện ra không thấy Sở Thiên – anh cả của anh đâu.
Sở Thiên là con trai của bác cả anh, cũng là người xuất sắc nhất trong số những người chạc tuổi anh. Từ nhỏ tới lớn dù là học lực hay khả năng ứng biến thì anh cả cũng luôn giỏi nhất trong số các anh chị em.
Sở Phàm tuy cũng giỏi nhưng so với Sở Thiên anh vẫn kém hơn một chút.
Sở Thiên với tư cách là anh cả đã trở thành người đầu tiên nhận thử thách của dòng họ.
Ngày mà anh ta đi, tất cả mọi người trong dòng họ đều tới tiễn. Cũng kể từ đó trở đi không ai nghe tin tức gì về anh ta nữa.
Hôm nay ông nội mừng thọ, mọi người đều đoán Sở Thiên sẽ quay về.
“Hahaha, vậy nên ông mới luôn bảo với những người khác hai anh em cháu rất hòa thuận, cũng rất có duyên với nhau!”, Sở Thiên Hùng cười sảng khoái, chỉ vào Sở Phàm nói.
“Ban đầu ta tưởng là lần này Thiên Nhi không có thời gian để về. Không ngờ là để về kịp mừng thọ ta nó đã xin nghỉ với cấp trên trước cả nửa năm. Kiên trì thuyết phục suốt nửa năm cuối cùng mới xin nghỉ được vài ngày”.
Sở Thiên Hùng nói, sự hài lòng thể hiện qua ánh mắt.
Sở Phàm ngây người một chút rồi lập tức hỏi: “Ý ông nội là cháu và anh cả về cùng lúc sao?”
“Đúng thế, vẫn là cháu thông minh”, Sở Thiên Hùng khen ngợi anh.
Lúc này Sở Phàm mới nhận ra vấn đề. Thảo nào ông nội đem theo nhiều người qua đây thế. Nếu chỉ vì muốn đón anh thì thế này không chỉ hơi thiên vị mà còn có phần quá lố.
Nếu như đón cả anh và anh cả thì còn có thể chấp nhận được.
Anh vừa nghĩ tới đây thì chiếc máy bay tư nhân của nhà họ Sở cũng đáp xuống đường băng, kèm theo đó là tiếng kêu rất khó chịu. Chiếc máy bay này đỗ đúng ngay cạnh máy bay tư nhân của Sở Phàm.
Sở Thiên Hùng đi về phía chiếc máy bay vừa hạ cánh, Sở Phàm và những người khác cũng theo sau.
Đúng lúc này thì khoang máy bay mở cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đầu húi cua, mặc đồ rằn ri bước xuống.
Người đàn ông có ngoại hình hơi giống với Sở Phàm, đó chính là Sở Thiên – cậu cả nhà họ Sở.
“Thiên Nhi!”
Sở Thiên Hùng gọi to.
Sở Thiên vừa nghe thấy giọng nói này thì lập tức nở một nụ cười tươi rói chào ông nội thật to và chạy thật nhanh tới.
“Ông nội, cháu về rồi!”
Sở Thiên xúc động đứng trước mặt Sở Thiên Hùng, khóe mắt đỏ hoe.
Sở Thiên Hùng ngắm cháu trai của mình thật kĩ, thổn thức nói: “Về là tốt rồi, những năm qua cháu đã vất vả rồi”.
“Không vất vả đâu ạ, đây đều là những việc cháu nên làm”.
Sở Thiên nói với vẻ kiên định.
Vừa nghe những lời này Sở Phàm cảm thấy có chút nghi hoặc. Theo lí mà nói Sở Thiên có lẽ cũng đã đi tham gia thử thách dòng họ nhưng sao thử thách của anh ta giống như kiểu làm việc cho nhà họ Sở thế nhỉ?
Mà nghe giọng điệu của ông nội còn như kiểu có lỗi với Sở Thiên.
Không phải mỗi Sở Phàm thấy thế. Dù sao thì con cháu nhà họ Sở chả có ai là ngu ngốc cả, trong lúc mọi người đều thấy rất kỳ quặc thì Sở Thiên vội chuyển chủ đề, rõ ràng là không muốn mọi người phải nghĩ ngợi nhiều.
Ánh mắt anh ta rời đi chỗ khác rồi dừng lại khi nhìn đến Sở Phàm. Anh ta cười lớn nói: “Tiểu Phàm, đã lâu không gặp, em cao đến thế này rồi cơ à!”
Anh ta sải bước dài rồi vỗ thật mạnh vào vai Sở Phàm.
Sở Phàm khẽ cau mày, cảm nhận một cơn đau từ vai truyền tới.
Trong lòng anh bất chợt cảm thấy sợ hãi.
Phải biết rằng hiện giờ anh là một người học võ thứ thiệt, tuy là năng lực vẫn chưa thực sự mạnh nhưng cũng không đến nỗi bị đập hai cái đã không chịu được, thế thì nhục mặt người học võ quá.
Vậy nên chỉ có thể là do Sở Thiên đã dùng lực quá mạnh, mạnh tới nỗi một người học võ như anh cũng không chịu được.
Nhận ra sự thay đổi trong nét mặt của Sở Phàm, Sở Thiên vội vã nói: “Xin lỗi Tiểu Phàm anh không kiểm soát được lực tay, không làm em đau chứ?”
Sở Phàm cười tỏ ra không sao nói: “Chỉ một chút thôi, anh mạnh tay thật đấy, cứ như không phải người bình thường vậy”.
“Haha, chỉ là ăn nhiều cơm hơn thôi mà, làm gì mà đến nỗi thế”, Sở Thiên lơ đễnh nói.
Sau đó anh ta quay người đi chào hỏi những anh em khác nhà họ Sở.
Con cháu anh em nhà họ Sở rất phục người anh cả này nên những lời chào hỏi cũng không kém phần chân thành.
Điều này khiến Sở Phàm rất sầu não. Thông thường mà nói Sở Thiên có khả năng trở thành gia chủ đời sau hơn là anh. Tại sao Sở Thiên không bị những người này đố kị mà một người anh hai như anh lại bị họ nhắm đến?
Tuy anh muốn từ giờ về sau sẽ thể hiện thật tốt trong số những người thừa kế nhưng thế cũng chỉ vì muốn chứng tỏ năng lực của bản thân. Còn Sở Phàm chưa từng nghĩ đến việc có thể trở thành gia chủ đời tiếp theo hay không.
Hơn nữa ý nghĩa của việc tìm ra người thừa kế rất quan trọng, họ không được có tư tưởng qua quýt, buông thả.
Một khi phát hiện ai đó giấu giếm năng lực thật thì không chỉ bị tước quyền cạnh tranh mà còn bị phạt nặng.
“Được rồi, nói chuyện cũ đến thế thôi. Tôi đã cho người chuẩn bị cơm, chúng ta đi ăn đã”, lúc này, một người đàn ông trung niên lái chiếc xe điện đi tới cười nói.
Người này là bác Hàn, cũng là một trong số những quản gia nhà họ Sở. Bác Phúc lo chuyện đối ngoại nhà họ Sở còn bác Hàn thì lại lo liệu một số chuyện nội bộ.
Đám con cháu nhà họ Sở lần lượt hưởng ứng rồi đi về phía khu nhà ở.
Sở Phàm gọi Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết, đang định đi lên thì đột nhiên anh cảm thấy có ánh mắt từ góc nào đó đang nhìn anh.
Anh quay đầu lại nhưng không thấy ai.
“Ảo giác sao?”, Sở Phàm chau mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
/522
|