“Chị Tuyết, anh Sở Phàm, hai người đang…”
Cô ấy mắt chữ O mồm chữ A, dường như đang nghĩ đến chuyện gì động trời lắm.
Sau đó cô ấy lại ngửi thấy một mùi hương lạ trong không khí, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc bừng tỉnh.
“Em, em không nên vào. Em sẽ đi ngay đây!”, gương mặt nhỏ nhắn của Trần Mộng Dao đỏ lên vì căng thẳng, vội vàng mở cửa lao ra ngoài. Sở Phàm còn không kịp ngăn cô ấy lại.
“Cô nhóc này… Có phải hiểu lầm chúng ta rồi không?”
Sở Phàm cười nói với Kiều Tuyết.
Kiều Tuyết đỏ mặt gật đầu rồi đứng dậy nói ngay: “Tôi sẽ đi giải thích với con bé. Cậu tắm xong rồi cũng ra đi”.
Sở Phàm “ừm” một tiếng, Kiều Tuyết lập tức ra khỏi phòng.
Khi anh tắm xong thì Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao đã ngồi trên sô pha nói chuyện. Gương mặt Trần Mộng Dao tuy vẫn đỏ nhưng ánh mắt thì đã trở nên tự nhiên hơn, không còn hoảng loạn như ban nãy nữa.
“Anh Sở Phàm!”
Thấy Sở Phàm đi ra cô ấy vội vàng gọi.
Sở Phàm gật đầu rồi cười như không cười nhìn cô gái trước mặt nói: “Nhóc con, có phải bình thường hay xem trộm thứ gì không lành mạnh không?”
“Em, em không hề!”
Mặt Trần Mộng Dao đỏ lựng, cô cắn môi giải thích.
“Thế sao em thấy chị Tuyết nằm cạnh anh thì lại nghĩ là bọn anh đã làm chuyện đó?”, Sở Phàm cố tình trêu cô bé này nên tiếp tục hỏi đùa.
Mặt Trần Mộng Dao càng đỏ hơn, sau đó mới nói: “Em, em thật sự không xem những thứ đó. Chỉ là hồi trước khi ở trường các bạn thường nói những chuyện này. Dù em không cố ý nghe nhưng cũng sẽ vô tình lọt vào tai một chút”.
“Họ bảo nam nữ sau khi làm chuyện đó trong phòng sẽ có mùi rất nồng, phải mở cửa sổ ra để thông gió nếu không sẽ bị người khác phát hiện”.
“Em đã ngửi mùi dầu hoa hồng thành mùi ấy ư?”, Sở Phàm sắp bị Trần Mộng Dao chọc cho phát cười đến nơi nhưng vẫn giả vờ nghiêm mặt nói.
“Em… Em đã ngửi bao giờ đâu, làm sao em biết được?”, Trần Mộng Dao cứ như cô bé đã làm sai chuyện gì đó, ngồi trên ghế sô pha nghịch mấy ngón tay trắng nõn.
“Được rồi, cậu đừng có trêu Dao Dao nữa”.
Kiều Tuyết ngồi bên cạnh không nỡ nhìn Trần Mộng Dao bị trêu nên bèn lên tiếng.
Lúc bấy giờ Sở Phàm mới bật cười ha hả, xoa xoa mái tóc dài của Trần Mộng Dao ý bảo anh chỉ đùa thôi.
Trần Mộng Dao giờ mới nhận ra Sở Phàm chỉ đang trêu mình thôi. Cô ấy giận dữ kêu lên rồi lao vào cắn Sở Phàm để xả cơn giận của mình.
Ba người chí chóe một hồi cuối cùng cũng dừng lại.
Sở Phàm nói: “Buổi chiều chúng ta phải về khu Tịnh Yên rồi. Bên đó vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết, không thể đi lâu quá được”.
Kiều Tuyết và Trần Mộng Dao cũng tỏ ý đồng tình với anh. Hai cô gái không giống như Sở Phàm, việc học ở trường vẫn chưa xong đương nhiên không thể coi như không có gì được.
Cùng ăn cơm trưa với ông Sở còn có một nhóm người bề trên nhà họ Sở. Những người anh em nhà họ Sở tới từ khắp nơi trên thế giới đều chuẩn bị trở về địa phận của mình.
Sở Phàm đưa Trần Mộng Dao và Kiều Tuyết lên máy bay tư nhân và trở về thành phố Vân Hải vào lúc chập tối.
Ở đó bác Đinh đã chuẩn bị xe để đưa họ về biệt thự.
“Ôi, hai ngày nay tuy chơi vui nhưng cảm giác về nhà vẫn là nhất. Thoải mái quá đi!”, Trần Mộng Dao vừa về nhà đã phi lên sô pha nằm ườn ra đấy.
Sở Phàm đang định lên tiếng thì điện thoại của Trần Mộng Dao reo liên tục.
Trước đó khi đi tới nhà họ Sở trên đảo không có tín hiệu, bây giờ về lại khu Tịnh Yên mới có tín hiệu. Trần Mộng Dao cũng không nghĩ rằng lại có nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến như thế.
“Ai gọi thế?”, Sở Phàm tò mò hỏi.
Trần Mộng Dao mở lên xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Cô ngẩng mặt nhìn Sở Phàm, ánh mắt có chút ngập ngừng nói: “Là người của nhà họ Trần gọi tới!”
Bây giờ cô ấy toàn gọi vợ chồng Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc là “người nhà họ Trần”.
Bởi vì cô ấy không muốn thừa nhận hai con người chỉ cho cô ấy cơm ăn chứ chưa bao giờ cho cô ấy tình thương này là bố mẹ của mình.
Sở Phàm chau mày, lạnh lùng nói: “Hai con người này sao lại gọi điện tới nữa vậy. Lần trước không phải cho họ tiền rồi sao?”
“Gì cơ, anh còn cho họ tiền nữa sao?”, Trần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.
Sở Phàm gật đầu sau đó kể cho Mộng Dao chuyện khi ấy. Nghe xong Trần Mộng Dao thấy cũng có lý nên không tính toán việc Sở Phàm cho vợ chồng Trần Thủ Quốc tiền nữa.
Có điều rõ ràng họ đã lấy nhiều tiền như vậy sao không yên lặng mà sống đi còn điên rồ đi gọi điện cho cô ấy làm gì?
“Em gọi lại đi. Có những người không giải quyết triệt để họ sẽ bám lấy em như ruồi nhặng”, Sở Phàm ngồi bên cạnh Trần Mộng Dao, chậm rãi nói.
Đối với đôi vợ chồng này Sở Phàm nghĩ mình đã đối xử đủ tốt với họ rồi. Nếu họ vẫn còn không biết điều đòi thêm gì nữa thì Sở Phàm sẽ không ngại dạy cho họ một bài học đâu.
“Được, em gọi ngay đây”.
Trần Mộng Dao gật đầu rồi gọi ngay tới số của Bạch Ngọc Lan.
Vừa gọi đi thì đầu bên kia đã có người bắt máy, sau đó là giọng khóc lóc của Bạch Ngọc Lan truyền tới: “Dao Dao à, con nhất định phải cứu bố mẹ con. Nếu con mặc kệ chúng ta thì chúng ta chết chắc đó!”
Trần Mộng Dao kinh ngạc, cô ấy không nghĩ bà ta sẽ nói những lời này.
Khi cô ấy đang bối rối không biết phải trả lời thế nào thì Sở Phàm cầm lấy điện thoại lạnh lùng nói: “Bạch Ngọc Lan, bà có nhớ lần trước khi lấy số tiền đó từ tôi đã hứa gì với tôi không?”
“Sở… Sở Phàm?”
Vừa nghe ra giọng Sở Phàm Bạch Ngọc Lan liền ngưng khóc ngay lập tức.
Bà ta có vẻ như rất sợ, ngập ngừng nói: “Sở… Sở Phàm, đương nhiên là tôi nhớ chuyện đã hứa với cậu, hơn nữa lần này lỗi cũng không phải do chúng tôi mà là do hai thằng cháu tôi!”
“Hai đứa cháu của bà?”
Sở Phàm chau mày, trong đầu nghĩ lại mặt mũi của nhà anh cả Bạch Ngọc Lan.
Có điều là sau chuyện đó trở đi chẳng phải cháu trai lớn của bà ta vẫn ngồi tù sao? Cháu trai thứ thì về quê cùng bố mẹ, sao lại gây chuyện được?
Sở Phàm hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: “Nói rõ đi. Tôi nhắc trước chưa chắc tôi đã giúp các người đâu. Nhưng dù tôi có giúp hay không thì từ nay về sau các người không được làm phiền Dao Dao nữa!”
“Nếu không các người lấy bao nhiêu tiền từ chỗ tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ cách bắt các người nôn hết ra đấy!”
Nghe giọng điệu đầy sát khí của Sở Phàm mà Bạch Ngọc Lan ở đầu dây bên kia không khỏi run rẩy.
Sở Phàm bây giờ đã hoàn toàn khác so với trước đây. Bây giờ bà ta không còn dám lên mặt với Sở Phàm như trước nữa mà chỉ dám nói lắp bắp một cách thận trọng.
Bạch Ngọc Lan hít một hơi sâu rồi bắt đầu kể toàn bộ chuyện đã xảy ra.
/522
|