Vốn là lần trước Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc lấy được một tấm thẻ ngân hàng năm triệu tệ từ tay Sở Phàm, bọn họ cảm thấy cuộc đời như được lên tiên.
Phải biết rằng khi cả nhà họ Trần còn chưa lụi bại thì cũng chỉ có tài sản khoảng chục triệu tệ, bây giờ trong tay hai người họ lại có hẳn năm triệu tệ cơ đấy!
Số tiền này dù bọn họ có tiêu kiểu gì thì cũng chẳng hết được!
Cuộc đời như lên được đỉnh cao nhất, với tính cách của Bạch Ngọc Lan thì sao có thể kìm chế được mà không khoe khoang, nhưng bà ta không ngờ rằng việc khoe khoang của bà ta đã hấp dẫn Bạch Ngưu Lan – anh trai bà ta và chị dâu Lý Thúy của mình.
Cả nhà này cứ như một đám ruồi nhặng, vừa ngửi thấy mùi trứng thối là bâu vào ngay.
Trần Thủ Quốc đang đâu lại lắm lời, sau khi Bạch Ngưu Lan chuốc cho vài chén rượu thì nói hết ra chuyện năm triệu tệ.
Lần này thì hay rồi, cả nhà Bạch Ngưu Lan đòi ngay hai triệu tệ, một xu cũng không được thiếu! Nếu không ông ta sẽ đi rêu rao chuyện bọn họ vong ơn phụ nghĩa khắp làng, để cho bọn họ không còn mặt mũi gặp ai khi về quê nữa!
Bạch Ngọc Lan mặt tái mét, nghĩ bụng anh trai với chị dâu mình càng ngày càng quá quắt!
Hồi trước còn biết bảo là đi vay để bưng bít bớt xấu hổ, tuy rằng vay không trả nhưng ít nhất vẫn coi trọng thể diện.
Lần này thì hay rồi, không hỏi vay mà đòi ngay hai triệu tệ, bọn họ tưởng số tiền này từ trên trời rơi xuống chắc?
Nhưng nếu không đưa thì biết làm gì được đây?
Tính Bạch Ngọc Lan vốn dĩ ham hư vinh, danh tiếng, vừa nghĩa tới việc khi về quê sẽ bị người ta nhìn bằng con mắt dè bỉu, coi khinh thì bà ta cảm thấy rất sợ hãi, nhưng bà ta lại không nỡ bỏ ra hai triệu tệ kia.
Cuối cùng không còn cách nào khác, bà ta và Bạch Ngưu Lan thống nhất với nhau: chỉ cần đưa cho ông ta một triệu tệ, nhưng điều kiện là phải bảo lãnh cho thằng Bạch Siêu đang ngồi tù ra ngoài.
Chuyện này thì cũng không có gì là khó, tuy rằng lúc đó Bạch Siêu lái xe đâm vào người ta bỏ trốn, nhưng chủ xe là Sở Phàm, cần bồi thường bao nhiêu, lo liệu mọi thứ thế nào đều được giải quyết ổn thỏa đâu vào đấy. Thế nên bà cô bị đâm cũng không gây rắc rối, ngược lại còn thấy Sở Phàm rất hiểu chuyện, bà cô vui vẻ nên cũng không truy cứu nữa.
Bây giờ Bạch Siêu đã bị giam mấy tháng rồi, ở trong tù cũng tích cực nên chỉ cần tốn tí tiền là có thể được thả ra.
Tuy nhiên, người được thả ra rồi thì lại xảy ra chuyện tệ hại hơn.
Bạch Siêu từ bé đã bị chiều mất nết, vào tù một hai lần không thể làm hắn nên người được, sau khi được thả ra lại nghe bảo nhà mình vừa có một triệu tệ, hắn vui đến nỗi suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Hắn và em trai Bạch Kiệt mang tiền đi, mua ngay một căn biệt thự nhỏ ở Trần Quý Viên mất hơn chín trăm nghìn tệ.
Một triệu tệ chỉ trong chốc lát đã tiêu gần hết, tuy rằng Lý Thúy rất xót nhưng bà ta làm sao nỡ mắng con trai mình, hơn nữa còn cho rằng Bạch Siêu đi tù lâu như thế, chút tiền này coi như là bù đắp cho con.
Bà ta còn ngây thơ cho rằng, tiêu hết số tiền này thì lại giở trò cũ, uy hiếp cả nhà Bạch Ngọc Lan để đòi tiếp một triệu tệ nữa.
Trong tay Bạch Ngọc Lan bây giờ còn những hơn bốn triệu tệ, với hai vợ chồng Bạch Ngọc Lan thì có tiêu cả đời này cũng không hết, bà ta làm thế là đang giúp họ đấy chứ!
Chỉ là Lý Thúy không ngờ được hai thằng con trai của mình tệ hại tới mức nào, bởi mua được căn biệt thự nhỏ nên cũng bắt đầu mấp mé bước vào giới có tiền ở khu Tịnh Yên.
Điều này khiến Bạch Siêu và Bạch Kiệt nghĩ rằng sắp được đổi đời, ảo tưởng rằng cuộc đời mình sẽ rẽ sang hướng khác, nói tạm biệt với quá khứ của bọn hắn.
Thực ra bọn họ ở khu Tịnh Yên cũng chẳng là gì, còn lâu mới sánh được với đám con nhà giàu thực sự, nhưng bọn họ lại cứ nghĩ rằng mình giỏi lắm, thích qua lại với đám người không ra gì.
Chỉ mới mấy ngày tiếp xúc thôi mà Bạch Siêu và Bạch Kiệt đã cùng chơi đồ cấm với bọn chúng!
Đợi đến khi phát hiện ra thì hai anh em bọn hắn đã bị nghiện, số tiền một triệu tệ còn lại đều bị bọn hắn mang đi mua thuốc hết.
Một khi dính phải cái này, cho dù Lý Thúy là kẻ mù pháp luật thì cũng biết đây là phạm pháp, nhưng bà ta không đành lòng để hai thằng con chịu sự dày vò của cơn nghiện nên giục Bạch Ngưu Lan đi tìm Bạch Ngọc Lan đòi tiền để mua thuốc phiện.
Hai vợ chồng Bạch Ngọc Lan còn chưa biết chuyện của hai thằng cháu trai, còn tưởng là nhà Bạch Ngưu Lan thích mua cái gì đó nên mới đòi tiền, tuy rằng không vui vẻ gì nhưng cuối cùng bà ta cũng lòi tiền ra.
Lúc Lý Thúy cầm tiền đi mua thuốc phiện thì lại đề phòng, bà ta lấy tên của Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc.
Không lâu sau, ổ thuốc phiện kia bị cảnh sát triệt phá, khi điều tra lịch sử giao dịch thì Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc cứ thế bị cảnh sát giám sát, sau khi đi hầu tòa, hỏi ra thì mới biết đầu đuôi sự việc.
Nhưng cả nhà Lý Thúy khi nghe được tin tức thì đã chạy từ lâu rồi, Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc không có cách nào thoát khỏi hiềm nghi, bây giờ đang ở trong đồn cảnh sát đợi tra thẩm lần hai.
Sở Phàm nghe xong thì cười khẩy trong bụng.
Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy cả nhà Bạch Ngưu Lan, Sở Phàm đã biết đám người này sẽ trở thành mầm tai họa, may mà anh sáng suốt giữ khoảng cách với bọn họ chứ không thì sớm muộn gì cũng bị dính vào rắc rối.
Nhưng Bạch Ngọc Lan vì chút hư danh mà vẫn qua lại với nhà bọn họ. Chuyện ra nông nỗi này trách ai được, chỉ có thể trách mình mà thôi.
“Chuyện này tôi không giúp được, nếu như hai người không tham gia vào thì cảnh sát sẽ không bắt hai người, nếu hai người có dính vào thật thì tôi cũng chẳng có cách nào được, thế nhé”.
Nói xong Sở Phàm cúp máy, sau đó cho luôn số điện thoại của Bạch Ngọc Lan và Trần Thủ Quốc vào danh sách hạn chế, tránh trường hợp bọn họ lại gọi đến nữa.
“Thật không ngờ hai tên đó lại dám dính vào đồ cấm”, Trần Mộng Dao cau mày, thản nhiên nói.
“Không có văn hóa thực sự rất đáng sợ, hai anh em bọn họ có học hành gì đâu, làm sao biết được mấy thứ này, bọn hắn chỉ nghĩ là muốn ra oai, không kéo theo cả nhà chết cùng là may lắm rồi!”
Sở Phàm cười khẩy nói.
Lúc này Sở Phàm bỗng nhiên nhận được điện thoại của bác Đinh: “Bác Đinh, có việc gì vậy? Cháu vừa mới về đến nhà”.
Bác Đinh đáp: “Cậu chủ, tôi biết hôm nay cậu vừa mới về, bình thường thì tôi không nên làm phiền cậu, nhưng mấy hôm nay ở cao ốc Thiên Môn cứ có hai người lén la lén lút, khiến người khác hoang mang, bảo vệ của chúng ta đã chặn họ lại hỏi thì họ bảo tới gặp cậu”.
“Gặp cháu sao? Ai vậy?”, Sở Phàm ngờ vực hỏi.
Bác Đinh im lặng một lát rồi nói: “Hai anh em Bạch Kiệt và Bạch Siêu”.
“Bọn họ á?!”
Sở Phàm cau mày, lạnh lùng nói: “Hai tên này còn có gan tới tìm cháu cơ đấy, vậy thì phiền bác nói bảo vệ báo cảnh sát, tiễn hai tên đó đi, đỡ mất công người của cục cảnh sát lại đi tìm người”.
“Cậu chủ, nếu chỉ có vậy thì tôi đã làm thế rồi, sao lại gọi điện thoại tới cho cậu làm gì”.
Bác Đinh cười gượng, nói: “Hai anh em nhà này nói bọn hắn biết một số chuyện liên quan tới lai lịch của cô Trần Mộng Dao, muốn gặp cậu để nói chuyện, vì thế tôi mới không dám tùy tiện xử lý bọn họ”.
“Cái gì?!”, Sở Phàm sửng sốt, vô thức nhìn sang Trần Mộng Dao bên cạnh rồi đáp ngay: “Cháu biết rồi, cháu qua đó ngay, nếu bác có phương thức liên lạc với bọn họ thì gọi bọn họ tới, cháu đợi ở văn phòng!”
“Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đi liên hệ ngay”, bác Đinh cung kính đáp.
Sở Phàm cúp điện thoại và ra ngoài ngay lập tức.
/522
|