“Đập nát tay nó cho tao, cho tàn phế luôn.” Người thanh niên chỉ vào Bạch Siêu, ba người đàn ông vạm vỡ xông lên ngay lập tức, Lý Thúy và Bạch Ngưu Lan vội vàng ra ngăn.
“Có gì từ từ nói với nhau! Sao lại động tay đánh người như thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan cũng đều đứng lên.
“Bố, mẹ, là vừa rồi Bạch Siêu say rượu nên lao vào nhà vệ sinh có hành động khiếm nhã với chị này, cho nên.......” Lúc này Trần Mộng Dao mới từ bên ngoài bước vào.
“Cái gì?” Trần Thủ Quốc kinh ngạc, thằng nhóc Bạch Siêu này lại to gan thế à? Cái thành phố Vân Hải rồng cuộn hổ ngồi này, nó chỉ là một thằng nhóc từ quê lên không biết phân biệt trái phải đúng sai mà dám khiếm nhã với người ta, không bị đánh mới lạ.
“Không thể nào, Siêu Siêu làm sao có thể khiếm nhã với người không quen biết chứ, nhất định là nhầm rồi, nó ra ngoài là để......để......” Lý Thúy nói đến đây đột nhiên không nói tiếp nữa, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Nguy thật, suýt nữa thì lộ hết cả chân tướng sự việc.
Nhưng kể cả Lý Thúy không nói ra thì Mộng Dao cũng đã đoán được đại khái, ngay lúc này cô cảm thấy vô cùng buồn nôn, chỉ muốn cả đời này không bao giờ phải gặp lại nhà anh em họ hàng này nữa, cô không dám tưởng tượng nếu vừa rồi người bị khiếm nhã trong nhà vệ sinh là cô, thì không biết hậu quả sẽ như thế nào, kể cả bị loại người này chạm vào người thôi, cô cũng sẽ không thể chịu nổi.
“Nó ra ngoài là để làm gì?” Trần Thủ Quốc nhìn thẳng vào Lý Thúy.
“Tất nhiên là cháu nó đi vào nhà vệ sinh rồi, chứ có thể làm gì chứ? Chắc chắn là nó uống say nên không nhìn rõ ai với ai cả, sao có thể trách Siêu Siêu nhà chị được?” Lý Thúy nói với vẻ đương nhiên.
Lý Thúy vừa nói dứt lời, người thanh niên đứng ở cửa liền cười phá lên: “Tôi cứ tưởng Trương Hào tôi đã rất trơ tráo rồi, lại không ngờ hôm nay gặp phải người còn trơ tráo hơn, đừng nói là con trai bà khiếm nhã với người của tôi, kể cả hắn động vào nhân viên phục vụ, thì cũng bị người phụ trách của khách sạn này đánh cho què chân ấy chứ!”
“Tao thích nhất là loại liều lĩnh như mày, đánh hắn cho tao, đập cho tàn phế luôn hai bàn tay chó kia!” Trương Hào khoát tay, ba người đàn ông vạm vỡ gạt Lý Thúy, Bạch Ngưu Lan, Trần Thủ Quốc ra, ấn Bạch Siêu lên bàn rồi cứ thế đấm túi bụi, máu mũi máu miệng cứ thế tuôn ra.
Lý Thúy vợt lấy chai rượu bên cạnh đập mạnh vào đầu một người đàn ông, kết quả bị người đàn ông ngang ngược đó tát cho một phát ngã xấp xuống mặt đất.
“Đánh chết người rồi! Có người giết người! Giết người rồi này!” Lý Thúy vừa dậm chân vừa hét lên, khiến bảo vệ và nhân viên phục vụ cũng đều nghe thấy.
Một đám người chạy ào ào đến, đội trưởng nhóm bảo vệ đi nhanh tới trước mặt Trương Hào.
“Anh Hào, anh làm gì vậy? Chẳng phải anh đang ăn cơm cùng với anh Mao ở phố Phúc Khẩu à?”
“Thằng khốn này khiếm nhã với người của tôi, hôm nay tôi phải cho hắn phế luôn.” Trương Hào cười khẩy.
“Hả? Lại có chuyện đấy à?” Mặt đội trưởng nhóm bảo vệ biến sắc: “Thằng súc sinh này đúng là đáng đánh, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ở khách sạn chúng em, thì chúng em cũng khó xử lắm?”
Trương Hào cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện này, khách sạn năm sao chú trọng nhất là quản lý về an ninh, đem lại cho khách hàng một môi trường ăn uống thoải mái và an toàn, nếu đồn ra ngoài những lời không hay, thì sẽ ảnh hưởng lớn đến kinh doanh của khách sạn.
“Được rồi, dừng tay đi đã, không muốn đánh cũng được, bồi thường cho em yêu của tao một triệu tiền tổn thất về tinh thần, thì tao sẽ tha cho mày.” Trương Hào chỉ thẳng vào Bạch Siêu nói.
Bạch Siêu bị đánh sắp không chịu nổi, hắn run rẩy quỳ xuống đất: “Tôi......tôi lấy đâu ra một triệu đây?”
“Tôi, tôi có một con xe Mescedes, tôi cho anh con xe đó, giờ đưa cho anh luôn, xin anh hãy tha cho tôi!”
“Cô, mau đưa xe Mescedes cho cháu! Lẽ nào cô nhìn thấy cháu chết mà không cứu cháu à?” Bạch Siêu nhìn chằm chằm vào Bạch Ngọc Lan.
“Chờ đã, xe Mescedes nhà em á? Con xe đấy của nhà em từ lúc nào mà biến thành của anh thế?” Trần Mộng Vũ ngạc nhiên vội vàng nói, cô ta không biết nhà mình đã quyết định cho nhà Lý Thúy chiếc xe đó.
Thật ra mà nói trong hai chiếc xe Mescedes đó thì Trần Mộng Vũ đã dự tính cô ta sẽ có một chiếc, vì cô ta đến giờ vẫn chưa có xe, còn đang định chuẩn bị thi bằng lái nữa, có bằng rồi lại có xe luôn, quá đẹp còn gì? Kết quả giờ lại nghe thấy Bạch Siêu nói xe đó là của cậu ta, lại còn định đền cho người ta, nên Trần Mộng Vũ giãy nảy ngay.
“Vốn đã là của anh mà, cô đã đồng ý cho nhà anh chiếc xe đó rồi, cho nên giờ đã là của anh, anh muốn quyết định thế nào cũng được.” Bạch Siêu nói với giọng cứng rắn.
“Không thể nào, anh dựa vào cái gì chứ? Xe đó cả năm trăm nghìn chứ ít đâu, việc gì phải cho anh? Cho nhà anh vay nhiều tiền như thế còn chưa đủ à, sao anh không xin luôn cả căn nhà của nhà em đi? Làm người thì nên có chừng mực chứ?” Trần Mộng Dao đứng lên nói.
Thật ra mà nói, Mộng Dao có nhiều mâu thuẫn với chị cô, nhưng Trần Mộng Vũ nói những lời này, là câu nói hay nhất mà từ lâu lắm rồi cô mới được nghe, chị ấy đã nói hết ra những gì mà cô không dám nói, cả nhà cậu mợ đúng là được đằng chân lân đằng đầu, lấy cớ là anh em họ hàng rồi thích làm gì thì làm, tham lam vô độ.
Nhưng câu nói này của cô ta giống như ngòi nổ vậy, Lý Thúy đứng lên chỉ thẳng mặt Trần Mộng Vũ rồi chửi: “Cái con ranh con, mày còn chanh chua hơn cả con em gái mày, sao nào? Có mỗi chiếc xe thôi đã sao? Cứu được con trai tao là được, chẳng phải chỉ là chiếc xe thôi à? Chứ có bảo mày chết đâu, mà mày giãy nảy lên như thế?”
“Kể cả ra sao thì cũng là xe của nhà cháu, dựa vào cái gì mà phải cho mợ chứ? Cháu bảo mợ cho cháu vài trăm nghìn mợ có cho không?” Tính tình Trần Mộng Vũ vốn đanh đá sẵn, lúc này cũng tức lên, khoanh hai tay trước ngực đấu khẩu với Lý Thúy.
“Hỏng rồi hỏng rồi, hỗn láo quá thể, mày dám nói chuyện với mợ mày thế à? Giói quá rồi, có tý tiền thì giỏi lắm hả?”
“Bạch Ngọc Lan, em nhìn con gái của em đi, đến mạng sống của con trai chị mà nó cũng không muốn cứu! Sau này em cũng đừng hòng về nhà mẹ đẻ nữa!” Lý Thúy tức đến mức suýt ngất đi.
“Đủ rồi, đừng có lắm mồm nữa, một con xe Mesceses thì bố mày cũng không thèm, không muốn bị chặt bàn tay, lại không muốn đền tiền, vậy thì chỉ còn một cách cuối cùng, vì mày đã khiếm nhã với người phụ nữ của tao, vậy thì phải đền một em khác cho tao.” Trương Hào cười với vẻ nham hiểm, lúc hắn vào đến nơi thấy thích Trần Mộng Vũ, nhưng khi nhìn thấy Trần Mộng Dao thì mục tiêu của hắn lại chuyển sang Trần Mộng Dao, người con gái đẹp thuần khiết đó đã khiến hắn say mê.
“Thằng khốn, có hiểu không đấy? Nếu không hiểu thì hôm nay mày phải chết!” Trương Hào đi đến dẫm chân lên đầu của Bạch Siêu.
“Cô ấy! Đền cô ấy! Tôi đền cho anh cô ấy, cô ấy chính là bạn gái của tôi, tôi không cần nữa, đền cho anh đó!” Bạch Siêu sợ đến mặt tái nhợt ra, chỉ vào Trần Mộng Dao rồi bắt đầu ăn nói linh tinh.
“Ai là bạn gái của anh! Anh đừng có ăn nói linh tinh, em với anh chẳng có quan hệ gì cả!” Trần Mộng Dao sợ đến trố mắt ra, sao lại có người vô liêm sỉ đến vậy? Cô từ lúc nào lại trở thành bạn gái của anh ta chứ?
“Hắn đã nói rồi, cô chính là bạn gái của hắn, giờ hắn đền cô cho tôi, ha ha, xin lỗi nhé người đẹp, đi với anh nào.” Trương Hào phất tay một cái, hai người đàn ông vạm vỡ giữ chặt lấy Trần Mộng Dao.
“Chờ đã!”
Trần Thủ Quốc đi ra.
“Chúng tôi là người nhà họ Trần ở khu Tịnh Yên, người anh em, cậu không được làm vậy.”
Trương Hào cười khẩy một tiếng với sắc mặt khinh bỉ: “Nhà họ Trần thì đã sao? Kể cả nhà ông có lôi mười nhà họ Trần ra thì đã làm gì được tôi? Bố mày hoạt động trong thế lực ngầm, lại sợ ông chắc!”
“Không nói nhiều, đưa đi.”
/522
|