“Thả tôi ra!”
Sức của Trần Mộng Dao quá yếu, còn Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan cũng không có cách nào ngăn được bọn đàn em của Trương Hào cả, đánh đứng im nhìn Trần Mộng Dao bị lôi đi.
Đi trong hành lang khách sạn, người phụ nữ của Trương Hào thấy Trần Mộng Dao không ngừng giãy giụa nên tát cho một phát, khuôn mặt trắng nõn của Trần Mộng Dao ngay lập tức đỏ au.
“Được anh Hào để ý là vinh hạnh của mày đấy, kêu cái gì, có tin là tao cắt lưỡi của mày bây giờ không?”
“Đánh nhẹ tay thôi, chân yếu tay mềm thế kia, đánh tím hết người thì không còn ngon nghẻ nữa đâu, mà đã không ngon nghẻ thì chẳng còn nhã hứng gì hết.” Trương Hào cười híp mắt nói.
Lúc này điện thoại trong túi của Mộng Dao vang lên, giống như một ngọn cỏ yếu ớt cố nắm giữ một hy vọng sống cuối cùng, Trần Mộng Dao giãy giụa muốn lấy được chiếc điện thoại ra, kết quả lại bị Trương Hào giật lấy điện thoại.
“Để tôi nghe giúp cô.”
“Ối trời? Lại còn anh Sở Phàm? Chắc là bồ chứ gì?” Trương Hào nhìn thấy hiển thị tên người gọi đến, liền cười híp mắt.
“Anh ấy là bạn trai của tôi!” Trần Mộng Dao bướng bỉnh nói.
“Bạn trai?” Trương Hào cười, rồi nhìn sang nháy mắt với bọn đàn em xong đột nhiên hắn cười to: “Bạn trai thì được đấy, rất được, tôi thích nhất là người đã có bạn trai, cô nói xem tôi vừa chơi với cô vừa gọi video với bạn trai cô, cảm giác nghĩ thôi cũng đã thích rồi?”
Trần Mộng Dao sợ tái mặt, cô nheo mắt lại, cô thà lựa chọn cái chết chứ tuyệt đối không để xảy ra chuyện đó được.
Trương Hào đã ấn nghe máy.
“Alo? Người anh em, bạn gái của mày đang ở trong tay tao, lát nữa tao cho mày xem clip thú vị nhé.” Trương Hào cười với giọng xảo quyệt.
Phía đầu dây bên kia im lặng trong ba giây.
“Mày là ai? Mộng Dao đang ở đâu?” Giọng nói Sở Phàm đanh thép lạnh lùng đến thấu xương.
“Vội thế làm gì, ở đâu có quan trọng không? Tao là ai thì cũng có quan trọng không? Quan trọng là mày nên chuẩn bị tâm lý sẵn đi, lát nữa còn xem phim tình cảm của bố mày chứ!” Trương Hào nói với giọng hưng phấn.
Đúng lúc này Mộng Dao hét lên một tiếng: “Anh Sở Phàm, em đang ở tầng năm của khách sạn Thiên Thắng! Anh báo cảnh sát đi!”
“Ôi vãi, mày muốn chết à!” Trương Hào tát mạnh Trần Mộng Dao một phát.
Phía bên kia điện thoại Sở Phàm nghe rõ mồn một.
“Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
Sở Phàm nổi điên lên, lái xe đến khách sạn Thiên Thắng với tốc độ nhanh nhất có thể.
Phía bên này Trần Mộng Dao bị Trương Hào túm lấy đưa vào một phòng.
Trần Thủ Quốc và Bạch Ngọc Lan ngồi trong phòng ăn lo lắng đến sốt ruột.
“Bạch Ngưu Lan, Lý Thúy, nếu con gái tôi mà có chuyện gì thì anh chị ngồi tù đi!” Trần Thủ Quốc bình thường ở nhà nghiêm khắc với Mộng Dao là vì đều là người một nhà, hơn nữa cũng là vì cả gia đình được yên ổn.
Giờ thì khác, Bạch Siêu vì muốn thoát nạn lại đi bán đứng Mộng Dao như thế, chuyện này ai mà chịu nổi?
Kể cả Mộng Dao không phải là con ruột của ông ta, nhưng tình cảm hơn mười năm trời, lẽ nào lại không bằng một đứa con của một người họ hàng hay sao? Hơn nữa Mộng Dao còn đem đến cho nhà bọn họ những lợi ích bền vững, là cái máy in tiền của nhà bọn họ, ông ta làm sao mà không tức giận được?
“Không phải chứ, Trần Thủ Quốc, chú nói thế là có ý gì? Chú định trơ trơ nhìn con trai chị bị người ta đánh gãy tay à? Có người chú nào lại như chú không?" Lý Thúy không hề cảm thấy áy náy.
“Con trai chị là người? Còn con gái tôi thì không là người à? Hai trăm nghìn kia chị cũng đừng mong mà vay nữa!” Trần Thủ Quốc tức giận.
“Bạch Ngọc Lan, em nhìn chồng em có ra cái gì không? Cũng chỉ là ngủ với đàn ông một lần thôi? Làm gì mà làm lớn chuyện lên thế? Có đáng không? Lại còn không cho vay tiền nữa? Chị thấy mấy người không muốn về quê ngoại nữa chứ gì? Bạch Ngọc Lan em nói đi, có phải là như thế không?” Lý Thúy chỉ thẳng mặt Trần Thủ Quốc, rồi hỏi vặn Bạch Ngọc Lan.
“Chuyện này......”
Thực ra Bạch Ngọc Lan chẳng có cảm giác gì mấy, Mộng Dao vốn không phải là con đẻ của bà ta, nếu không phải ngày xưa bà Trần bế con bé từ chùa về bảo bà ta nuôi, hàng tháng đều cho nhà bà ta tiền, thì bà ta đã không muốn nuôi rồi, giờ xảy ra chuyện như vậy, bà ta không hề cảm thấy đau lòng hay sốt sắng gì cả, nếu so sánh, thì bà ta càng coi trọng cách nhìn của người khác về mình hơn, nếu hôm nay làm to chuyện lên, bà chị Lý Thúy này về quê sẽ rêu rao khiến cho bà ta sau này có về nhà mẹ đẻ cũng chắc chắn sẽ bị mọi người coi thường, làm chuyện tốt thì không ai biết nhưng hơi có gì xấu là đồn khắp ngay.
“Haiz, hay là báo cảnh sát đi?” Trần Thủ Quốc thở dài, giờ không phải là lúc để cãi nhau, ông ta cũng chẳng muốn cãi nhau qua lại với Lý Thúy làm gì.
“Vô dụng thôi, tên Trương Hào này con có từng nghe qua rồi, hắn ở trong giới thế lực ngầm cũng có chút tiếng tăm, báo cảnh sát chắc chắn không giải quyết được gì, có mấy người đắc tội với hắn trước đây đều bị hắn âm thầm xử lý hết rồi, mấy chuyện chặt chân chặt tay thì như cơm bữa.” Trần Mộng Vũ nói.
Cô ta và mẹ cô ta giống nhau, trong lòng không hề lo lắng, mà còn có chút sảng khoái, thời gian gần đây có gì tốt đẹp đều bị con em gái này cướp đi hết, giờ cũng đến lúc dạy cho nó một bài học, vụ Cao Vĩnh lần trước không thành công, hôm nay lại rơi vào tay tên Trương Hào này, nhưng mà cũng được.
“Vậy phải làm thế nào? Cứ đứng trơ trơ nhìn Mộng Dao bị người ta làm nhục à con?” Trần Thủ Quốc vỗ đôm đốp vào đùi, mắt trừng lên.
Cả căn phòng trở nên im lặng, không biết được Mộng Dao bị tên Trương Hào đó đưa đến nơi nào rồi, kể cả có ra ngoài tìm không không thể tìm được, khách sạn Thiên Thắng này quá lớn, lễ tân cũng sẽ không cho xem camera đâu.
“Anh Mao, em tìm được hàng ngon lắm, có muốn cùng thưởng thức ‘chơi sâm’ cho thú vị tý không?”
Trương Hào đem Mộng Dao vào trong phòng mình, bên trong Mao Cương đang ngồi dựa vào ghế sofa, hai tay đang ôm hai em, hai cô gái kia đang bóp đùi cho hắn, thấy Trương Hào về hắn liền quay đầu ra xem.
“Hí hí, không ngờ lần này lại đỏ thế không biết, vừa đúng kiểu người em thích, em nghe nói anh Mao cũng thích những em ngây thơ trong sáng như thế này, nên em đã nghĩ ngay đến việc đưa đến đây để chia sẻ với anh đấy.” Trương Hào còn đang ở đó khoe khoang, và không để ý gì đến mặt của Mao Cương đang dần biến sắc.
“Mộng Dao à?”
“Trương Hào, cậu làm cái gì vậy?” Mao Cương đột ngột đứng lên, đi nhanh về phía trước.
“Tất nhiên là đem tới đây để cùng anh Mao hưởng thụ rồi, chứ còn làm gì chứ?” Trương Hào gãi đầu, không biết vì sao anh Mao lại dựng tóc gáy lên, sắc mặt tối sầm lại.
Chờ đã, vừa rồi anh Mao có gọi cô ta một câu là Mộng Dao? Lẽ nào lại quen biết nhau? Nghĩ đến đây Trương Hảo chột dạ, nhưng hắn còn chưa nghĩ xong thì đã ăn ngay một phát tát nảy lửa, Mao Cương vô cùng tức giận, túm lấy Trương Hào quật mạnh xuống đất.
“Mẹ mày ăn gan hùm mật gấu rồi à? Đến em gái nuôi của tôi mà cậu cũng dám bắt? Trương Hào cậu đúng là không biết trời cao đất dày là gì rồi hả? Cậu tưởng cậu là đại ca của khu Tịnh Yên này chắc?” Mao Cương chửi lớn, thấy một bên má của Trần Mộng Dao đỏ au, trong lòng hắn hoảng hốt, nếu để Sở Phàm biết thì không xong rồi.
“Anh Mao, em sai rồi, em có biết đâu? Chuyện này, ai mà biết là người nhà mình đâu?”
“Mộng Dao, em không sao chứ? Thằng khốn này đánh em mấy phát? Nào, em tát lại đi, tức tối bực bội gì cứ thế mà đánh, kể cả hôm nay em đánh cho hắn chết cũng không sao, anh Mao em sẽ ở đây giành lại công bằng cho em.” Mao Cương hỏi với giọng quan tâm.
“Em không sao.” Trần Mộng Dao lắc đầu, trong lòng thở phào, không kìm nén được sự vui mừng, không ngờ lại gặp được Mao Cương ở đây, nếu là người khác thì e rằng hôm nay coi như xong, Mao Cương có quan hệ rất tốt với anh Sở Phàm, sẽ không để cho cô xảy ra chuyện gì đâu.
“Chuyện này Sở Phàm có biết không?” Mao Cương đột nhiên hỏi nhỏ.
“Có biết, chắc là anh ấy đang trên đường đến đây.” Mộng Dao gật đầu.
Nghe thấy câu đó, Mao Cương hít một hơi thật sâu, nhìn sang Trương Hào: “Cậu tự mà lo liệu đi, lần này tôi không cứu được cậu đâu.”
/522
|