Nghe thấy vậy, Trương Nhài, Hoàng Đào, Triệu Đại Hải đều sợ tái xanh mặt mày, hai chân mềm nhũn, gần như muốn quỳ luôn xuống đất dập đầu nhận lỗi.
“Mà, tôi là người của nhà họ Chu!” Mặt Chu Doanh Doanh trắng nhợt, nói với giọng run rẩy.
“Người của nhà họ Chu? Người nhà họ Chu nào? Lão mập? Đây là người quen của cậu à?” Người trung niên có vết sẹo trên trán quay sang hỏi lão mập bên cạnh.
“Linh tinh, nhà họ Chu tôi làm gì có người này?” Lão mập lắc đầu, ông ta họ Chu, nhưng ông ta là người ở Tấn Nam chứ không phải ở đây.
“Tôi là người của nhà họ Chu ở khu Tịnh Yên......” Chu Doanh Doanh lí nhí nói.
“Chưa nghe tới bao giờ, đừng có lấy mấy dòng họ vớ vẩn ra để o ép tao, vô dụng thôi, chúng mày cứ thử đi hỏi danh tiếng của tao là Giang Mậu vua cá cược phố Tây đi, thì mày sẽ biết có phải là người mà nhà họ Chu chúng mày có thể động vào hay không.”
Thì ra người trung niên có vết sẹo dài trên trán này chính là đại ca của phố Tây, vua cá cược Giang Mậu, một lớp thế hệ sau xuất sắc nhất của nhà họ Giang, ở khu Tịnh Yên này chuyện làm ăn của hắn phất lên như diều gặp gió, đến Mao Cương cũng phải sợ hắn, và không phải đối thủ của hắn.
Nghe thấy danh tiếng của Giang Mậu, một kẻ lưu manh loi choi chưa bước hẳn ra ngoài xã hội như Hoàng Đào đột nhiên sợ đến mức bay hồn bạt vía, giống như bị một gáo nước lạnh tạt cho từ đầu xuống chân, chỉ muốn trốn khỏi nơi này ngay lập tức.
Cánh cửa chính của căn phòng đã đóng chặt, mấy tên vệ sỹ mặt mày hung dữ đứng gác ở đó, có mọc cánh cũng khó mà thoát ra nổi.
“Vua cá cược......anh là vua cá cược Giang Mậu?” Triệu Đại Hải run lẩy bẩy nói.
Những người sống và làm việc ở khu Tịnh Yên có ai mà chưa nghe danh vua cá cược Giang Mậu chứ? Là một đại ca có tiếng trong giới thế lực ngầm của khu Tịnh Yên, sau lưng có nhà họ Giang chống lưng, thế lực khó mà tưởng tượng nổi, gần như tất cả bọn lưu manh giang hồ loi choi đều phải cúi đầu trước hắn, muốn làm đàn em của hắn, còn những người thực sự được đi theo hắn thì chỉ có vài người.
“Ngoài tao ra, khu Tịnh Yên này lại có một Giang Mậu thứ hai?” Giang Mậu cảm thấy có chút nực cười: “Giờ thì chúng mày biết chúng mày đã động vào ai rồi chứ? Lão mập là đối tác của tao, chúng mày đánh cậu ấy, tao phải cho cậu ấy một câu trả lời thỏa đáng, mỗi người một bàn tay, không quá đáng đấy chứ, hả?” Giang Mậu sờ cằm nói.
Đứng trước mặt hắn, là lão mập đang nhìn chằm chằm vào Chu Doanh Doanh, Phùng Lạc Lạc và Trương Nhài cười một cách dâm dê.
Ba người đều là sinh viên đại học, tuy Trương Nhài không được xinh bằng Chu Doanh Doanh và Phùng Lạc Lạc nhưng cô ta ăn mặc sexy, đi tất lưới đen, lại càng thêm quyến rũ hơn.
“Anh Giang, ba cô em kia tạm thời đừng chặt vội, để tôi vui vẻ một chút thấy sao? Coi như là bù đắp cho tổn thất vừa nãy.”
“Được, hôm nay tôi là chủ nhà, sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu, ba cô em này cậu cứ chơi thoải mái, đừng có xảy ra mạng người, còn những thứ khác tôi đều giải quyết tốt.” Giang Mậu đồng ý ngay.
Còn ba cô gái kia thì lạnh hết sống lưng, bị loại dê xồm này làm nhục, thà chết còn hơn.
“Anh Giang tha cho chúng em, chúng em đều là sinh viên đại học Vân Hải, nếu chúng em có xảy ra chuyện gì thì nhà trường và cảnh sát sẽ không để yên đâu.” Hoàng Đào khóc lóc nói, hắn nức nở một tiếng rồi quỳ xuống, lúc này ai còn màng đến danh dự làm gì? Được bảo toàn tính mạng, bảo toàn đôi tay này đã phúc lắm rồi, chứ đối đầu với người trong thế lực ngầm này? Chỉ có chết mất xác luôn ấy chứ.
“Sinh viên đại học? Sinh viên đại học trường đại học Vân Hải? Thế thì đã sao? Vụ án mất tích của sinh viên đại học Vân Hải năm ngoái có biết không? Chính là bố mày làm đấy, bố mày cho vào trong bao tải, nhét đá vào rồi cho chìm xuống sông rồi, giở trò ở địa bàn của tao lại dám dọa tao, kết cục chỉ có chết thôi con ạ!”
Giang Mậu vừa nói vậy, bọn Hoàng Đào đột nhiên nhớ lại ngay, hơn một năm trước đúng là có một vụ án mất tích gây chấn động cả trường, cuối cùng vụ án đó cũng chìm xuống, cho đến nay vẫn chưa tìm ra được hung thủ.
Rốt cuộc là chưa tìm ra hung thủ, hay là tìm ra hung thủ rồi nhưng không dám bắt, thì không phải ai cũng dám đoán bừa.
Sau khi sực tỉnh, bọn Hoàng Đào và Triệu Đại Hải sợ đến mức mặt tái mét cắt không còn giọt máu, đây chính là một kẻ giết người không thèm chớp mắt, chứ đâu phải một kẻ mà đám sinh viên bọn họ có thể chống đối được? Kể cả Chu Doanh Doanh lôi dòng họ của mình ra, nhưng đối phương cũng không coi ra gì, biết đâu sau này người nhà họ Chu của Chu Doanh Doanh sau khi biết được còn đích thân đến tận nhà xin lỗi, vì sợ bị Giang Mậu ghi hận, sau này sẽ trả thù bọn họ.
“Anh Giang...... anh bảo em làm trâu làm chó cho anh cũng được, em xin anh, đừng chặt tay em, em không có tý liên quan gì đến chuyện này cả, em không hề biết tên này lại ra tay đánh người của anh, nếu không em cũng sẽ không tha cho cậu ta, chứ đừng nói là anh Giang nữa!” Sắc mặt Hoàng Đào tái nhợt, quỳ xuống dập đầu, bán đứng luôn Triệu Đại Hải.
Mặt Triệu Đại Hải xanh như đít nhái, đứng run lẩy bẩy ở đó, hắn không còn dám nhìn vào phía đối diện nữa.
Giang Mậu lại cười mà không thèm để ý bọn họ.
“Tao nói mà chúng mày vẫn đứng đực ở đấy làm gì? Tao đã quyết định rồi lại thay đổi chắc?”
“Lão mập, ba cô em này cậu đưa đi đi, bốn thằng nhóc còn lại chặt mỗi thằng một bàn tay, đừng có dài dòng, tối nay tôi còn có chuyện khác phải làm, không có tâm trạng lãng phí thời gian ở đây.”
“Cứu tôi với!”
“Đừng qua đây, xin các anh, đừng qua đây mà!” Phùng Lạc Lạc sợ đến phát khóc, ngồi sụp dưới đất khóc nức nở.
Chu Doanh Doanh đứng chết lặng ở đó, lúc này cô ấy không biết làm gì cả, còn Trương Nhài thì khá là điềm tĩnh, so với việc bị chặt tay thì ngủ cùng với lão mập này một hôm vẫn cảm thấy đỡ hơn nhiều.
“Giang Mậu, anh cũng là một nhân vật máu mặt, đâu nhất thiết đi chấp nhặt với đám sinh viên?”
Trong bầu không khí như đông đặc lại, khi đàn em của Giang Mậu đang ấn bọn Hoàng Đào và Chu Doanh Doanh xuống, giọng nói của Sở Phàm vang thẳng tới tai Giang Mậu.
Giang Mậu hơi chớp mắt nhíu mày, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía Sở Phàm.
“Cho bọn họ đi đi, coi như là nể mặt tôi một lần.” Sở Phàm tiếp tục nói.
Sở Phàm không ngờ rằng lần đầu tiên gặp Giang Mậu lại là ở nơi như thế này, anh sớm đã nghe danh hắn từ lâu, ban đầu anh còn định chuẩn bị nâng Mao Cương lên, đẩy Giang Mậu xuống, nhưng lòng dạ của Mao Cương do dự, ngồi hướng này trông hướng nọ, khiến Sở Phàm đành từ bỏ Mao Cương, nên chuyện đối phó với Giang Mậu vẫn còn gác ở đó chưa thực hiện, nhưng không ngờ lần đầu tiên gặp hắn lại trong câu lạc bộ Nữ Hoàng này, hơn nữa lại còn trong hoàn cảnh này.
“Sở Phàm cậu điên rồi à!” Chu Doanh Doanh trố mắt lên.
“Mẹ mày chứ mày muốn chết thì đứng có kéo theo bọn tao, anh Giang là người để mày ra lệnh à? Mẹ kiếp, cái loại mày không soi gương đi xem mày là ai?” Hoàng Đào tóm nhanh lấy cơ hội này nịnh hót Giang Mậu.
“Anh Giang, để em dạy cho thằng không biết trời cao đất dày này một trận!” Nói xong Hoàng Đào giơ nắm đấm nên đánh chĩa thẳng vào Sở Phàm, tay đấm chân đá, như muốn một chưởng đánh chết luôn Sở Phàm vậy.
“Mày đúng là khiến người khác thấy buồn nôn đấy.”
Sở Phàm né sang một bên tránh luôn được cú đấm của Hoàng Đào, một cú lên gối huých mạnh vào bụng hắn, ngay lập tức Hoàng Đào bị bắn ra một phía, đau đến mức cảm giác như nội tạng đã vỡ nát hết ra, mồm miệng be bét toàn máu, gục ở bên tường không biết sống chết ra sao.
“Tốp tốp tốp ~” Giang Mậu đứng lên vỗ tay: “Thú vị, thú vị đấy, tao vốn định chặt đứt tay của chúng mày, giờ tao thay đổi ý định, tao muốn chặt đứt cả chân tay chúng mày luôn!”
/522
|