“Sở Phàm! Mẹ mày chứ, mày hại chết bọn tao rồi!” Trương Nhài gào khóc, ánh mắt đỏ au nhìn Sở Phàm một cách căm phẫn.
Sở Phàm hoàn toàn là vì muốn cứu Chu Doanh Doanh và Phùng Lạc Lạc, chứ chẳng có liên quan gì đến mấy người kia cả, cứu bọn họ cũng chỉ là tiện thể mà thôi.
Thực ra qua những gì mà Hoàng Đào vừa thể hiện, khiến Sở Phàm không còn muốn cứu hắn nữa, loại người này cứ phải cho hắn chết cho biết tay, dù sao có cứu thì hắn cũng không biết cảm ơn.
“Mấy tên vệ sỹ chó hoang mèo dại của anh cũng chẳng phải đối thủ của tôi, nếu muốn đọ sức thì chỉ có bên phía anh thiệt hại, để cho bọn họ đi đi, tôi ở đây chơi cùng với anh, với người độ lượng như vua cá cược anh, không đến mức chút thách thức này của tôi cũng không dám nhận chứ?”
Sở Phàm cười nói.
Giang Mậu biết rõ đối phương đang khích tướng hắn, nhưng gương mặt hắn vẫn giữ nguyên nụ cười ban đầu: “Mày nói người của tao là chó hoang mèo dại? Được, nếu mày đánh thắng được hai vệ sỹ riêng của tao, thì tao sẽ thả bọn kia ra, thấy sao?”
“Nhưng, nếu mày không đánh lại được, thì xin lỗi, những người kia tao không những chặt chân tay của bọn chúng, mà còn muốn cho mày chìm xuống đáy sông luôn.”
“Không vấn đề.” Sở Phàm đồng ý luôn.
“Sắt Đen, Đồng Đen, xử hắn đi!”
Giang Mậu cũng không nói nhiều, hắn khoát tay, hai vệ sỹ riêng của hắn ngay lập tức xông lên.
Từ khi ba năm thử thách được kết thúc, lệnh cấm dùng võ cũng từ đó được xóa bỏ, đã lâu lắm rồi Sở Phàm chưa thực sự thể hiện hết được khả năng võ thuật quyền cước của mình, hai tên Sắt Đen với Đồng Đen này cũng là cao thủ hoành luyện hiếm có, hai tên gân cốt cứng như sắt, một cú đấm cũng đủ để khiến một người bình thường ngã gục và mất hoàn toàn sức lực, kể cả là đánh hắc quyền cũng là cao thủ top đầu, hai người bọn họ cùng kết hợp với nhau, hiếm có ai mà địch lại nổi, càng huống hồ đối phương chỉ là một thanh niên miệng còn hôi sữa.
Hai luồng gió mãnh liệt đến cực độ thổi đến mặt Sở Phàm, sức mạnh của hai cú đấm gộp một như sức mạnh nghìn cân, kể cả là đá thì cũng ngay lập tức bị nát vụn, đối diện với cú đánh này chỉ có thể lựa chọn tránh nhanh né nhanh.
Nhưng phản xạ của Sở Phàm khác hoàn toàn với những gì mà người khác tưởng tượng, hai bàn tay anh ‘phóc’ một tiếng móc chặt lấy hai nắm đấm đó, kéo mạnh về phía trước, toàn bộ sức mạnh khủng khiếp dồn về phần hông, kéo cho hai người bổ nhào về phía trước, trong lúc hai tên đó loạng choạng, anh nhẹ nhàng thả tay ra, nhanh như chớp chọc mạnh vào phần bụng bọn họ.
Hoành luyện, không đơn giản chỉ luyện sức mạnh của gân cốt, mà phải biết kiểm soát khoảng cách lớn nhỏ rồi công phá, ngay lúc này dường như cú đấm một inch đã công phá ra, đưa ra một đòn quyết định cuối cùng, gan và mật của hai người đó vỡ hết, nôn thốc nôn tháo ra toàn máu, lùi nhanh về phía sau, cuối cùng ngã gục xuống đất, hai mắt trắng dã, gần như đã không còn sức để đánh tiếp nữa.
Một đám đấu võ, lại đấu với ‘con nhà võ’ thì đúng là còn kém xa.
“Thực hiện lời hứa đi chứ.”
Cho đến tận khi Sở Phàm mở miệng, mọi người mới bắt đầu hoàn hồn, Hoàng Đào đừng nhìn từ xa nuốt nước miếng ừng ực, nhìn cú đấm của Sở Phàm vào hai người kia, hai người đó rõ ràng bị thương rất nặng, xem ra Sở Phàm đã nhẹ tay với hắn sao? Không ngờ tên này lại biết võ thuật? Từ lúc nào thế?
Ba năm qua, bọn họ chưa bao giờ thấy Sở Phàm thể hiện gì về võ thuật cả, cho dù chỉ là một chút.
Ba cô gái lại càng sửng sốt rồi đến ngưỡng mộ, như gặp được người tình trong mộng, một anh hùng trong mơ vậy.
“Được được được, võ thuật cổ truyền tốt đấy, Giang Mậu tao coi như đã được mở mang tầm mắt.”
“Giang Mậu tao xưa nay đã nói là làm, để bọn họ đi đi!” Giang Mậu khoát tay, cảnh cửa căn phòng được mở ra, Hoàng Đào lết cái tấm thân nặng nề của mình cùng Triệu Đại Hải co chân chạy khỏi đó, Trương Nhài cũng chạy nhanh không kém, chỉ có Phùng Lạc Lạc và Chu Doanh Doanh là đi vài bước lại ngoái đầu nhìn, đứng ở phía ngoài cửa phòng nhìn Sở Phàm một cách lo lắng.
Bọn họ biết, thủ đoạn của Giang Mậu không chỉ có vậy đâu, một mình Sở Phàm ở lại đó rất nguy hiểm, nhưng nghĩ lại thì bọn họ có ở lại cũng chẳng giúp được gì, còn làm liên lụy đến Sở Phàm hơn.
“Sở Phàm, cậu phải hết sức cẩn thận, khi nào cậu ra khỏi đây thì nhắn cho tớ một tin nhé!” Chu Doanh Doanh nói với vẻ quan tâm.
“Cậu yên tâm đi.” Sở Phàm giơ tay ta hiệu OK không sao đâu.
Chờ cho bọn họ đều rời khỏi đó xong, căn phòng một lần nữa lại trở nên yên lặng.
“Mày tên là Sở Phàm? Thú vị đấy, cho mày một con đường sống, làm vệ sỹ cho tao, mỗi tháng tao trả mày một trăm nghìn tiền lương, còn thưởng thêm nữa!” Giang Mậu nói với giọng ra oai.
“Anh không sợ tôi sẽ giết anh à?” Sở Phàm cảm thấy có chút nực cười.
“Ha ha, tao dám tuyển mày thì tao sẽ không sợ mày không trung thành, tao có thể cho mày những thứ khiến mày phải rung động.” Giang Mậu ha ha cười lớn.
“Tự tin đấy, tiếc là anh chưa đủ tư cách để tuyển dụng tôi.” Sở Phàm lắc đầu.
“Thằng ranh! Muốn chết hay sao!” Giang Mậu đột nhiên ngồi thẳng người lên, đôi mắt nheo lại nhìn như một con rắn độc.
“Anh Giang lăn lộn trong giới thế lực ngầm ở khu Tịnh Yên bao nhiêu năm nay, sau này chắc chắn cũng là nhân vật làm mưa làm gió ở cả thành phố Vân Hải này, mày ăn nói ngang ngược như vậy, không sợ bị mất lưỡi à thằng ranh?” Lão mập hắng giọng nói.
“Tốt lắm, võ thuật rất đỉnh, những cũng chỉ là một loại phương pháp để mày kiếm sống mà thôi, tao muốn giết mày thì có cả hàng trăm cách, ví dụ như......”
Vừa nói Giang Mậu rút ra một khẩu súng đen xì, nhắm thẳng vào Sở Phàm.
Giây phút này, Sở Phàm mới có cảm giác tính mạng của mình bị người khác khống chế, một cảm giác không hề thoải mái chút nào.
Cũng đúng lúc này, cánh cửa căn phòng bị một lực đá siêu mạnh, khiến cánh cửa lìa khỏi tường văng ra một góc.
Xuất hiện trước mắt là một người phụ nữ, mặc một bộ đồ màu đen, người phụ nữ này rất xinh đẹp, mái tóc đen nhánh dài vừa chạm vai, nhìn vào giữa hai lông mày khiến cho người khác thấy được một sự sát phạt đến sắc sảo, cơ thể mảnh dẻ nhưng lại bộc phá ra được một sức mạnh đến khủng khiếp.
Khi thấy người phụ nữ này đến, Giang Mậu ngay lập tức bật dậy.
“Trúc...... chị Trúc Tử, sao chị lại tới đây vậy?” Giang Mậu cười rạng rỡ, nhanh chóng cất khẩu súng lại: “Chẳng phải chị đã rút khỏi giang hồ rồi à? Sao lại......”
“Tôi không đến đây, thì sau đêm nay thế giới này sẽ không có anh nữa đâu.” Người phụ nữ tên Trúc Tử nhìn đối phương một cái, rồi đánh mắt sang phía Sở Phàm: “Cậu chính là Sở Phàm đúng không?”
“Đúng vậy, chị là?” Sở Phàm cảm thấy thắc mắc, anh có thể khẳng định rằng anh không hề quen người phụ nữ này.
“Tôi là người mà anh Thái giới thiệu đến, thấy bông hoa hồng trên bàn, tôi hỏi nhân viên câu lạc bộ mới biết được cậu bị người ta lôi đến đây.” Trúc Tử nói.
“Chị? Chị chính là nhân vật máu mặt...... mà Thái Phúc giới thiệu sao?” Sở Phàm không dám tin vào mắt mình.
Sao lại là một người phụ nữ nhỉ? Sở Phàm cứ tưởng chắc chắn là một người đàn ông trung niên hổ báo như Mao Cương, có chút nham hiểm và ngoại hình chắc chắn cũng phải trông nguy hiểm một chút.
“Là tôi đây, tôi tên là Hạ Trúc.” Người phụ nữ này giới thiệu ngắn gọn với Sở Phàm.
Còn phía bên cạnh, Giang Mậu lúc này mới hoàn hồn, nhìn hai người với vẻ nghi ngờ: “Chị Trúc, chị quen thằng cha này à?”
“Thằng cha? Có tin là tôi sẽ tát cho anh một phát không?” Hạ Trúc gườm mặt lại, tay nắm chặt nắm đấm, kêu răng rắc như đang bóp nát những hạt đậu nhỏ vậy.
“Không dám, không dám......” Giang Mậu vội vàng xin tha.
Trong lòng Sở Phàm càng thấy khó hiểu hơn, người phụ nữ này là con nhà võ, hơn nữa nhìn thái độ của Giang Mậu hình như rất sợ chị ấy, rốt cuộc là Thái Phúc tìm được nhân tài này ở đâu? Trong khi Sở Phàm còn đang nghĩ vẩn vơ thì câu nói sau của Hạ Trúc lại càng khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
/522
|