Ble ble, chuyện trên đông dưới hè. Chuyện trên Tây ngang Nam tôi đây đếch quan tâm. Chỉ nhớ mỗi cậu thôi à!!!! Nhớ lắm luôn ý.
Vẫn như mọi khi, tôi lại xách ba lô đến trường. Vậy thôi - thật sự rất quen thuộc nhưng lại không đầy vì cậu có ở đây đâu. Tầng 3, lớp tôi học là một cái tầng đông về lạnh nhất, hè sang nóng cực độ. Đây đã vào mùa đông, chiếc cửa của lớp được mở toang ra để cho lọc sạch cái không khí. Gió Đông tạt vào lớp học, lướt qua tóc tôi.
Tiếng cô vẫn còn đang giảng bài thánh thót. Chim chóc vẫn cứ hót đấy thôi. Nhưng Hàn Bảo Dương của tôi đi rồi, từ 2 năm trước. Kệ, tôi vẫn yêu cậu đấy! 2 năm tốt nghiệp cuối kì lại không được cùng cậu như những năm trước đó làm tôi nhớ nhung cỡ nào. Tiếng trống vang lên. Hồi 1, hồi 2, hồi 3. Tất cả các cậu nam sinh hâm mộ tôi nườm nượp chạy đến. Nhưng tôi nào quan tâm. Bước chân tôi đi qua bọn họ, rải trên con đường.
Nhà tôi rất gần trường nên chỉ cần đi bộ một loáng là cũng đến nơi. Muốn vượt qua đó thì phải đi ngang qua một con hẻm suốt ngày chỉ được bọc trong thứ gọi màu đen, đen tối của ban đêm. Giờ đang là ban ngày nhưng nó vẫn vắng tanh như thường.
Một chút tiếng nói cũng chẳng lấy nốt một câu, vẫn tĩnh lặng như tờ giấy. Không khí lạnh lùng đến đáng sợ! Nhích thêm một bước là tôi càng gần về đến nhà hơn. Sắp qua con hẻm rồi thì bỗng Bụp, bụp nghe như là những tiếng đấm đá xảy ra. Tò mò, tôi xách chiếc ba lô đang còn nằm nguyên trên cái bàn tay của tôi chạy đến nơi phát ra tiếng động.
Trước mắt tôi là hình ảnh của một bọn côn đồ và một chàng trai cực kì soái chuẩn gu của tôi, lạnh lùng y đúc cậu hồi trước. Mái tóc màu xanh dương tựa như những gợn sóng biển. Một đôi mắt được đặt lên đó là một cặp kính. Nhìn qua thì cũng đủ biết là body cực chuẩn. Phải công nhận là ngoại hình rất đẹp, rất giống cậu. Cuộc đời trớ trêu làm sao! Khi tôi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ cậu mới biết đó là người mà mình luôn thầm nhớ, nhớ hết mồn một về cậu. Vậy mà giờ chẳng ra, chỉ khi có sợi dây chuyền tôi mới biết được.
Tôi đứng thẩn ra đó. Một cú đấm xém suýt chút nữa bốp vào mặt tôi. Thế vậy nhưng tôi cũng đờ ra đó tiếp. Tưởng là sẽ sưng mỏ phù má rồi thì tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay đã lâu rồi tôi không được chạm vào nó, không được nó ôm ấp, che chở. Đúng là tôi ngốc quá mà! Nhớ nó cơ đấy!
Một giọng nói lạnh lùng nhưng đối với tôi lại rất ấm áp thì cũng cất lên:
-Cẩn thận chứ! Vào đây làm gì? Muốn ăn đấm à?
Rồi cậu lại tiếp tục lao vào đấm đám côn đồ kia. Chưa đến 3 phút chúng đã đuối sức nằm dưới chân cậu mà van xin rồi. Cậu vẫn vậy, vẫn là một nét lạnh lùng thoáng trên mặt. Tôi nhớ cậu! Cậu có biết không? Nước mắt tôi lăn thành hai hàng dài trên gò má ửng hồng vì cái giá đông lạnh rét. Tôi chạy ngay đến bên cậu, ôm lấy cậu mà khóc cho sưng húp cả đôi mắt:
-Huhu. Bảo Dương à! Sao giờ cậu mới về? Có biết mình nhớ cậu lắm không hả? Huhu.
Tiếng khóc nấc của tôi cứ thế mà kéo dài lê thê. Cậu nhìn tôi một cách chăm chú khiến tôi thoáng đỏ mặt. Cậu nở nụ cười, xoa đầu tôi nhưng nét mặt thì lại lạnh lùng như trước:
-Cậu nhớ tôi. Giờ thì tôi đã ở đây rồi còn gì? Đừng khóc nữa. Cậu khóc sẽ khiến tôi bị ung thư mắt mất.
Nụ cười tinh nghịch đã đổi chỗ. Nét mặt cậu được vẻ vui lắm không bằng. Tuy cậu vui nhưng tôi lại tức giận sôi máu. Cậu gan! Gan lắm đấy! Chưa về đến nhà mà đã đứng chọc tôi rồi. Nhưng cậu đấu chẳng lại tôi đâu. Dù cho giông tố bão bùng thì cậu vẫn chẳng thể dập tắt ngọn lửa cua cậu trong tôi được đâu, cậu bạn à!!!
Vẫn như mọi khi, tôi lại xách ba lô đến trường. Vậy thôi - thật sự rất quen thuộc nhưng lại không đầy vì cậu có ở đây đâu. Tầng 3, lớp tôi học là một cái tầng đông về lạnh nhất, hè sang nóng cực độ. Đây đã vào mùa đông, chiếc cửa của lớp được mở toang ra để cho lọc sạch cái không khí. Gió Đông tạt vào lớp học, lướt qua tóc tôi.
Tiếng cô vẫn còn đang giảng bài thánh thót. Chim chóc vẫn cứ hót đấy thôi. Nhưng Hàn Bảo Dương của tôi đi rồi, từ 2 năm trước. Kệ, tôi vẫn yêu cậu đấy! 2 năm tốt nghiệp cuối kì lại không được cùng cậu như những năm trước đó làm tôi nhớ nhung cỡ nào. Tiếng trống vang lên. Hồi 1, hồi 2, hồi 3. Tất cả các cậu nam sinh hâm mộ tôi nườm nượp chạy đến. Nhưng tôi nào quan tâm. Bước chân tôi đi qua bọn họ, rải trên con đường.
Nhà tôi rất gần trường nên chỉ cần đi bộ một loáng là cũng đến nơi. Muốn vượt qua đó thì phải đi ngang qua một con hẻm suốt ngày chỉ được bọc trong thứ gọi màu đen, đen tối của ban đêm. Giờ đang là ban ngày nhưng nó vẫn vắng tanh như thường.
Một chút tiếng nói cũng chẳng lấy nốt một câu, vẫn tĩnh lặng như tờ giấy. Không khí lạnh lùng đến đáng sợ! Nhích thêm một bước là tôi càng gần về đến nhà hơn. Sắp qua con hẻm rồi thì bỗng Bụp, bụp nghe như là những tiếng đấm đá xảy ra. Tò mò, tôi xách chiếc ba lô đang còn nằm nguyên trên cái bàn tay của tôi chạy đến nơi phát ra tiếng động.
Trước mắt tôi là hình ảnh của một bọn côn đồ và một chàng trai cực kì soái chuẩn gu của tôi, lạnh lùng y đúc cậu hồi trước. Mái tóc màu xanh dương tựa như những gợn sóng biển. Một đôi mắt được đặt lên đó là một cặp kính. Nhìn qua thì cũng đủ biết là body cực chuẩn. Phải công nhận là ngoại hình rất đẹp, rất giống cậu. Cuộc đời trớ trêu làm sao! Khi tôi nhìn thấy mặt dây chuyền trên cổ cậu mới biết đó là người mà mình luôn thầm nhớ, nhớ hết mồn một về cậu. Vậy mà giờ chẳng ra, chỉ khi có sợi dây chuyền tôi mới biết được.
Tôi đứng thẩn ra đó. Một cú đấm xém suýt chút nữa bốp vào mặt tôi. Thế vậy nhưng tôi cũng đờ ra đó tiếp. Tưởng là sẽ sưng mỏ phù má rồi thì tôi đã cảm nhận được hơi ấm từ một bàn tay đã lâu rồi tôi không được chạm vào nó, không được nó ôm ấp, che chở. Đúng là tôi ngốc quá mà! Nhớ nó cơ đấy!
Một giọng nói lạnh lùng nhưng đối với tôi lại rất ấm áp thì cũng cất lên:
-Cẩn thận chứ! Vào đây làm gì? Muốn ăn đấm à?
Rồi cậu lại tiếp tục lao vào đấm đám côn đồ kia. Chưa đến 3 phút chúng đã đuối sức nằm dưới chân cậu mà van xin rồi. Cậu vẫn vậy, vẫn là một nét lạnh lùng thoáng trên mặt. Tôi nhớ cậu! Cậu có biết không? Nước mắt tôi lăn thành hai hàng dài trên gò má ửng hồng vì cái giá đông lạnh rét. Tôi chạy ngay đến bên cậu, ôm lấy cậu mà khóc cho sưng húp cả đôi mắt:
-Huhu. Bảo Dương à! Sao giờ cậu mới về? Có biết mình nhớ cậu lắm không hả? Huhu.
Tiếng khóc nấc của tôi cứ thế mà kéo dài lê thê. Cậu nhìn tôi một cách chăm chú khiến tôi thoáng đỏ mặt. Cậu nở nụ cười, xoa đầu tôi nhưng nét mặt thì lại lạnh lùng như trước:
-Cậu nhớ tôi. Giờ thì tôi đã ở đây rồi còn gì? Đừng khóc nữa. Cậu khóc sẽ khiến tôi bị ung thư mắt mất.
Nụ cười tinh nghịch đã đổi chỗ. Nét mặt cậu được vẻ vui lắm không bằng. Tuy cậu vui nhưng tôi lại tức giận sôi máu. Cậu gan! Gan lắm đấy! Chưa về đến nhà mà đã đứng chọc tôi rồi. Nhưng cậu đấu chẳng lại tôi đâu. Dù cho giông tố bão bùng thì cậu vẫn chẳng thể dập tắt ngọn lửa cua cậu trong tôi được đâu, cậu bạn à!!!
/16
|