Tôi và cậu cùng nhau bước đi trên con đường về nhà quen thuộc của tôi. Chỉ là vì cậu muốn ghé qua chào bố mẹ tôi một tiếng thôi đấy mà. Phải nói rằng, cậu càng ngày càng đẹp trai. Đôi mắt ấy của cậu khiến tôi muốn ngắm nhìn thật lâu. Mái tóc kia khiến tôi muốn sờ vào nó quá! Sao mà cậu đẹp lắm vậy trời hè???
Bộ chưa nghe câu Đẹp trai mới có nhiều đứa yêu à! ? Thế này, để tôi giải thích nha. Đẹp trai thì cậu đã có sẵn từ lúc tôi mới quen cậu rồi. Nhưng... càng ngày, theo thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu đã đẹp trai hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ lúc nhỏ cậu đã có cả tỉ fan gơ rồi thì nếu bây giờ cậu càng đẹp trai hơn thì càng có nhiều người yêu hơn hay sao? Càng nghĩ khiến tôi càng bực. Tuy mắt thẩm mĩ nhìn người của tôi không kém nhưng lại chọn nhầm đối tượng để yêu rồi. Tự nhiên chọn soái ca như cậu để yêu làm gì nhỉ? Có mà bọn fan nó đánh cho SML cái mặt xinh đẹp của tôi luôn ý.
Cô đang chìm vào suy nghĩ nhưng ánh mắt của cô cũng không thể nào rời khỏi cậu. Ánh mắt ấy vô cùng đắm đuối khiến cậu sởn cả gai óc sau gáy. Nhưng cậu sao lại thích cô nhìn cậu như thế này nhỉ? Tuy là cậu chẳng bao giờ nói ra ngoài nhưng hành động của cậu đã cho thấy rằng cậu cũng có một chút rung động về cô.
Cô không biết đấy thôi! Khi nhận ra cô, cậu đã vui mừng như thế nào! Chỉ muốn chạy lại và ôm ngay cô vào lòng đấy thôi. Nhưng số phận lại trớ trêu. Nó không cho phép cậu tới bên cô. Không muốn cậu bảo vệ cô. Vì... mục đích về nước lần này của cậu không phải là về để gặp cô thôi đâu. Nó là một phần lớn thôi! Còn về phần kia là do ba mẹ cậu thúc ép cậu phải về xem mặt một tiểu thư đài cát nào đó mà không phải là cô.
Cậu muốn được cô chú ý về cậu nhiều hơn nữa. Nhưng có vẻ cô đã biết rằng cậu phát hiện ra rằng cô đang nhìn cậu. Ừ, thì có sao đâu. Cô yêu cậu mà mắc gì phải ngại. May là cô còn hơn mấy đứa con gái khác chứ nếu không cậu mất cái đời trinh từ lâu rồi đấy. Cô vừa suy nghĩ vừa lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của mình.
Cậu thấy vậy liền phì cười. Nụ cười ngàn năm có một ấy liền được truyền tới cô. Đúng là mị lực của tình yêu và sắc đẹp mà. Cô ngắm nó ngẩn ngơ đến thẩn thơ mà quên mất rằng trước mặt mình đang có một cục đá to chà bá. Và cô đã vấp phải nó và té chóng cẳng. Cô đau và muốn khóc lắm nhưng lương tâm trái tim cô lại chẳng cho phép. Có thể là cô bị trật chân rồi đấy! Thế là cô ôm lấy chân mà âm thầm chịu đựng.
Cậu thấy vậy thì đâm lo. Nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, cậu hỏi cô:
-Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không? Sao lúc nào cậu cũng giở chứng tật ra vậy? Xấu hổ quá đấy!
Tình trạng đã rất căng thẳng vậy mà cậu còn lỡ tay thêm mắm thêm muối vào. Cô tức hộc máu, bật khóc thành tiếng:
-Hức, hức. Tại cậu cả đấy! Tại cậu đẹp quá làm chi cho tôi ngắm để giờ té chỏng vó như vầy nè! Cậu ác lắm! Lúc nào cũng vậy - luôn bắt nạt tôi đấy à. Hức, hức.
Cô vừa khóc, vừa trách tội cậu. Cậu luống cuống khi thấy vậy. Giọng cậu dịu dàng, một tay xoa lấy đầu cô, một tay vòng qua ôm gọn cả thân hình xinh xắn của cô, cậu dỗ dành:-Đừng khóc nữa! Có tôi đây rồi. Là tại tôi sai. Cậu cứ mắng cho đã đi. Nín. Con gái khóc là xấu lắm đấy!
Cô cũng dần dần nín lại rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Trong lòng cô vui lắm, cô nói với cậu, nhân tiện tha thứ:
-Uk. Như vậy là tốt rồi! Tha thứ cho cậu đó.
-Nhưng nói cho tôi biết đi. Có chuyện gì??
-À thì... tôi bị... bong gân rồi.
-Sao cậu không nói sớm hơn. Cậu đau chỗ nào nói đi, tôi xoa bóp cho._Cậu hỏi tới tấp. Ánh mắt của cậu vô cùng lo lắng.
-Đau chỗ kia kìa. Bởi vì cậu đã từng nói với tôi rằng cậu không thích con gái yếu đuối nên tôi mới không nói đấy thôi!
Cậu cười. Bồng cô lên và đặt cô trên một chiếc ghế khiến cô thoáng đỏ mặt. Cậu lấy hai tay xoa bóp chỗ bong gân cho cô, cậu nói:
-Cho tôi xin lỗi. Tại bữa đó tôi quên nói với cậu rằng. Tôi không thích con gái yếu đuối nhưng nếu cô ấy là cậu thì sẽ không sao.
Mắt cô lấp la lấp lánh lóng la lóng lánh sáng rực như muôn vì sao. Cô vui, rất vui. Vì câu nói đó của cậu. Cô lại cảm thấy cô yêu cậu hơn rồi. Nhưng... như vậy có tốt không nhỉ? Cô hoàn toàn không biết được, chỉ có cách chờ cậu mà thôi.
Bộ chưa nghe câu Đẹp trai mới có nhiều đứa yêu à! ? Thế này, để tôi giải thích nha. Đẹp trai thì cậu đã có sẵn từ lúc tôi mới quen cậu rồi. Nhưng... càng ngày, theo thời gian thấm thoắt thoi đưa, cậu đã đẹp trai hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ lúc nhỏ cậu đã có cả tỉ fan gơ rồi thì nếu bây giờ cậu càng đẹp trai hơn thì càng có nhiều người yêu hơn hay sao? Càng nghĩ khiến tôi càng bực. Tuy mắt thẩm mĩ nhìn người của tôi không kém nhưng lại chọn nhầm đối tượng để yêu rồi. Tự nhiên chọn soái ca như cậu để yêu làm gì nhỉ? Có mà bọn fan nó đánh cho SML cái mặt xinh đẹp của tôi luôn ý.
Cô đang chìm vào suy nghĩ nhưng ánh mắt của cô cũng không thể nào rời khỏi cậu. Ánh mắt ấy vô cùng đắm đuối khiến cậu sởn cả gai óc sau gáy. Nhưng cậu sao lại thích cô nhìn cậu như thế này nhỉ? Tuy là cậu chẳng bao giờ nói ra ngoài nhưng hành động của cậu đã cho thấy rằng cậu cũng có một chút rung động về cô.
Cô không biết đấy thôi! Khi nhận ra cô, cậu đã vui mừng như thế nào! Chỉ muốn chạy lại và ôm ngay cô vào lòng đấy thôi. Nhưng số phận lại trớ trêu. Nó không cho phép cậu tới bên cô. Không muốn cậu bảo vệ cô. Vì... mục đích về nước lần này của cậu không phải là về để gặp cô thôi đâu. Nó là một phần lớn thôi! Còn về phần kia là do ba mẹ cậu thúc ép cậu phải về xem mặt một tiểu thư đài cát nào đó mà không phải là cô.
Cậu muốn được cô chú ý về cậu nhiều hơn nữa. Nhưng có vẻ cô đã biết rằng cậu phát hiện ra rằng cô đang nhìn cậu. Ừ, thì có sao đâu. Cô yêu cậu mà mắc gì phải ngại. May là cô còn hơn mấy đứa con gái khác chứ nếu không cậu mất cái đời trinh từ lâu rồi đấy. Cô vừa suy nghĩ vừa lắc đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của mình.
Cậu thấy vậy liền phì cười. Nụ cười ngàn năm có một ấy liền được truyền tới cô. Đúng là mị lực của tình yêu và sắc đẹp mà. Cô ngắm nó ngẩn ngơ đến thẩn thơ mà quên mất rằng trước mặt mình đang có một cục đá to chà bá. Và cô đã vấp phải nó và té chóng cẳng. Cô đau và muốn khóc lắm nhưng lương tâm trái tim cô lại chẳng cho phép. Có thể là cô bị trật chân rồi đấy! Thế là cô ôm lấy chân mà âm thầm chịu đựng.
Cậu thấy vậy thì đâm lo. Nhưng cậu vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, cậu hỏi cô:
-Có chuyện gì vậy? Cậu có sao không? Sao lúc nào cậu cũng giở chứng tật ra vậy? Xấu hổ quá đấy!
Tình trạng đã rất căng thẳng vậy mà cậu còn lỡ tay thêm mắm thêm muối vào. Cô tức hộc máu, bật khóc thành tiếng:
-Hức, hức. Tại cậu cả đấy! Tại cậu đẹp quá làm chi cho tôi ngắm để giờ té chỏng vó như vầy nè! Cậu ác lắm! Lúc nào cũng vậy - luôn bắt nạt tôi đấy à. Hức, hức.
Cô vừa khóc, vừa trách tội cậu. Cậu luống cuống khi thấy vậy. Giọng cậu dịu dàng, một tay xoa lấy đầu cô, một tay vòng qua ôm gọn cả thân hình xinh xắn của cô, cậu dỗ dành:-Đừng khóc nữa! Có tôi đây rồi. Là tại tôi sai. Cậu cứ mắng cho đã đi. Nín. Con gái khóc là xấu lắm đấy!
Cô cũng dần dần nín lại rồi ngước mắt lên nhìn cậu. Trong lòng cô vui lắm, cô nói với cậu, nhân tiện tha thứ:
-Uk. Như vậy là tốt rồi! Tha thứ cho cậu đó.
-Nhưng nói cho tôi biết đi. Có chuyện gì??
-À thì... tôi bị... bong gân rồi.
-Sao cậu không nói sớm hơn. Cậu đau chỗ nào nói đi, tôi xoa bóp cho._Cậu hỏi tới tấp. Ánh mắt của cậu vô cùng lo lắng.
-Đau chỗ kia kìa. Bởi vì cậu đã từng nói với tôi rằng cậu không thích con gái yếu đuối nên tôi mới không nói đấy thôi!
Cậu cười. Bồng cô lên và đặt cô trên một chiếc ghế khiến cô thoáng đỏ mặt. Cậu lấy hai tay xoa bóp chỗ bong gân cho cô, cậu nói:
-Cho tôi xin lỗi. Tại bữa đó tôi quên nói với cậu rằng. Tôi không thích con gái yếu đuối nhưng nếu cô ấy là cậu thì sẽ không sao.
Mắt cô lấp la lấp lánh lóng la lóng lánh sáng rực như muôn vì sao. Cô vui, rất vui. Vì câu nói đó của cậu. Cô lại cảm thấy cô yêu cậu hơn rồi. Nhưng... như vậy có tốt không nhỉ? Cô hoàn toàn không biết được, chỉ có cách chờ cậu mà thôi.
/16
|