Càn Long vốn tưởng rằng đi ra sẽ là một dũng sĩ khôi ngô, ít nhất sẽ không cao gầy đơn bạc như Phó Hằng, hơi có chút nghi ngờ, đưa mắt đánh giá hắn cao thấp, nói:
Thì ra là nhà Phú Sát, ngươi là Phó Tân, hay là Phó Hằng?
Lý Vinh Bảo ở bên cạnh đang muốn trả lời, đã thấy vị đế vương trẻ tuổi nâng tay với hắn, Lý Vinh Bảo đành phải đứng ở một bên, cùng những người khác chờ tiểu nhi tử mở miệng nói chuyện.
Bẩm hoàng thượng, thảo dân là Phó Hằng. Phó Hằng cắn chặt răng, tuy rằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng nhịn xuống, hành lễ với Càn Long quỳ một gối xuống, ôm quyền trả lời.
Càn Long sau khi nghe được câu trả lời của hắn, ngẩn người, sau đó cúi đầu xoay chiếc nhẫn đeo trên tay, một bên vừa bước đi thong thả trước đế đài, ánh mắt phảng phất như có như không nhìn thoáng qua đế đài được màn trướng che kín, sau đó mới nói tiếp:
Trẫm biết ngươi. Đứng lên nói đi.
Lời này của hoàng thượng khiến cho mọi người đều không hiểu, tại sao vừa rồi còn nói hỏi hắn là ai, giờ này lại nói biết hắn, đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao?
Phó Hằng sau khi đứng lên, liền có thái y đến xem vết thương cho hắn, Càn Long cố ý ban thưởng ghế cho hắn, để hắn ngồi một bên nói chuyện.
Ngươi săn được con gấu này rất tốt, xem như là vật phẩm tốt nhất, muốn được ban thưởng cái gì, nói đi! Càn Long trở lại đế đài, liền nói như vậy với Phó Hằng.
Chúng thần ồ lên. Lập tức có người đứng ra nói thay cho Na Lạp gia.
Hoàng thượng, cựu thần cho rằng như vậy không ổn. Lúc trước đã nói rằng, người nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ chiến thắng, Phú Sát công tử tuy rằng săn được vật hiếm, nhưng dù sao cũng chỉ có một, nếu là ban cho hắn, vậy chẳng phải là không công bằng với Na Lạp công tử sao? Nói chuyện là một cựu thần tóc bạc nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, đó chính là Cáp Sát tổng quản, Lễ Bộ thượng thư, lúc này ông lên tiếng chính là người thích hợp nhất.
Cáp Sát vừa dứt lời, liền có triều thần đứng ra hưởng ứng, Đúng vậy, hoàng thượng. Thần cũng cho rằng điều đó không ổn.
Lý Vinh Bảo nhìn thương thế ở tiểu nhi tử, lúc này mới nghe những lời nói của những người đó, biết bọn họ là bắt nạt Phó Hằng là con thứ, nếu như hôm nay người săn được gấu đen là Phó Tân, thì những người này tuyệt đối không dám nói như vậy
Đang muốn đứng ra nói chuyện, liền nghe thấy Càn Long vung tay lớn, lên tiếng:
Được rồi, ý trẫm đã quyết, cũng sẽ không thiếu phần ban thưởng cho Na Lạp gia.
Nghe được lời này, chúng thần phản đối mới dần dần yếu đi, ào ào lui về phía sau, không dám nhìn tới ánh mắt của đại thần Lý Vinh Bảo, cả đám đều thu vai rụt cổ lại.
Lý Vinh Bảo vỗ nhẹ một cái vào gáy của Phó Hằng, vẻ mặt như muốn nói với hắn là nhanh đi tạ ơn , Phó Hằng lúc này lảo đảo bước chân quỳ gối ở chính giữa trước đế đài.
Thời điểm hắn bước ra, không phải không thấy ánh mắt mong chờ của a mã, Phó Hằng đương nhiên biết, a mã của hắn là muốn hắn nắm chặt cơ hội này, cầu hoàng thượng phong cho hắn một cái chức quan, hắn không phải không rõ thân phận của bản thân mình, cũng hiểu rõ đây là cơ hội tốt nhất để bản thân thoát khỏi cái thân phận con thứ, nhưng mà...
Phó Hằng hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cố ý xem nhẹ đau đớn đằng sau lưng, quyết định nhanh chóng nói với Càn Long ở vị trí cao nhất:
Hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự.
...
Lời vừa nói ra, cả sân đều lặng ngắt như tờ.
Lý Vinh Bảo cho rằng tiểu nhi tử điên rồi, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Hằng, ý định muốn sửa chữa cho hắn: Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử lần đầu diện thánh, trong lòng tất nhiên hoảng loạn, miệng nói bừa, thật ra nó muốn thay bản thân cầu một chức quan.
Càn Long như đăm chiêu ngồi trở lại ngai vàng phía bên trên, vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm khác nhau của hai cha con, trên vẻ mặt tuấn mỹ của Phó Hằng là vẻ quật cường kiên quyết, Lý Vinh Bảo thì lại nhíu chặt lông mày, giận không thể nói.
Điều chỉnh để bản thân ngồi thoải mái nhất, Càn Long như cười như không nói với Phó Hằng:
Phó Hằng, lúc trước ngươi nói muốn cầu một mối hôn sự, hay là muốn cầu một chức quan?
Lý Vinh Bảo âm thầm đá vào mắt cá nhân Phó Hằng, muốn hắn đừng có tiếp tục hồ đồ, ai ngờ Phó hằng chỉ lạnh nhạt tự nhiên tiến về trước một bước, giọng nói vô cùng rõ ràng, nói với Càn Long:
Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự!
Vẻ mặt của Càn Long hiện lên vẻ hiển nhiên, không khỏi gật đầu tán thưởng dũng khí của Phó Hằng, còn Lý Vinh Bảo lại nhắm hai mắt, thở dài thật sâu.
Muốn cầu hôn sự nhà ai, nói nghe thử xem. Càn Long nhìn tuấn nhan trẻ tuổi của Phó Hằng, không khỏi cũng có chút tò mò, đến cùng là hôn nhân với nhà nào, lại có thể khiến cho tiểu tử này không để ý đến nguy hiểm tính mạng, chạy tới săn gấu, hơn nữa quyết đoán buông tha cơ hội đủ để cho hắn thoát khỏi thân phận con thứ.
Phó Hằng không trốn tránh, kiên định nói với Càn Long:
Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn cầu
Thì ra là nhà Phú Sát, ngươi là Phó Tân, hay là Phó Hằng?
Lý Vinh Bảo ở bên cạnh đang muốn trả lời, đã thấy vị đế vương trẻ tuổi nâng tay với hắn, Lý Vinh Bảo đành phải đứng ở một bên, cùng những người khác chờ tiểu nhi tử mở miệng nói chuyện.
Bẩm hoàng thượng, thảo dân là Phó Hằng. Phó Hằng cắn chặt răng, tuy rằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng nhịn xuống, hành lễ với Càn Long quỳ một gối xuống, ôm quyền trả lời.
Càn Long sau khi nghe được câu trả lời của hắn, ngẩn người, sau đó cúi đầu xoay chiếc nhẫn đeo trên tay, một bên vừa bước đi thong thả trước đế đài, ánh mắt phảng phất như có như không nhìn thoáng qua đế đài được màn trướng che kín, sau đó mới nói tiếp:
Trẫm biết ngươi. Đứng lên nói đi.
Lời này của hoàng thượng khiến cho mọi người đều không hiểu, tại sao vừa rồi còn nói hỏi hắn là ai, giờ này lại nói biết hắn, đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao?
Phó Hằng sau khi đứng lên, liền có thái y đến xem vết thương cho hắn, Càn Long cố ý ban thưởng ghế cho hắn, để hắn ngồi một bên nói chuyện.
Ngươi săn được con gấu này rất tốt, xem như là vật phẩm tốt nhất, muốn được ban thưởng cái gì, nói đi! Càn Long trở lại đế đài, liền nói như vậy với Phó Hằng.
Chúng thần ồ lên. Lập tức có người đứng ra nói thay cho Na Lạp gia.
Hoàng thượng, cựu thần cho rằng như vậy không ổn. Lúc trước đã nói rằng, người nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ chiến thắng, Phú Sát công tử tuy rằng săn được vật hiếm, nhưng dù sao cũng chỉ có một, nếu là ban cho hắn, vậy chẳng phải là không công bằng với Na Lạp công tử sao? Nói chuyện là một cựu thần tóc bạc nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, đó chính là Cáp Sát tổng quản, Lễ Bộ thượng thư, lúc này ông lên tiếng chính là người thích hợp nhất.
Cáp Sát vừa dứt lời, liền có triều thần đứng ra hưởng ứng, Đúng vậy, hoàng thượng. Thần cũng cho rằng điều đó không ổn.
Lý Vinh Bảo nhìn thương thế ở tiểu nhi tử, lúc này mới nghe những lời nói của những người đó, biết bọn họ là bắt nạt Phó Hằng là con thứ, nếu như hôm nay người săn được gấu đen là Phó Tân, thì những người này tuyệt đối không dám nói như vậy
Đang muốn đứng ra nói chuyện, liền nghe thấy Càn Long vung tay lớn, lên tiếng:
Được rồi, ý trẫm đã quyết, cũng sẽ không thiếu phần ban thưởng cho Na Lạp gia.
Nghe được lời này, chúng thần phản đối mới dần dần yếu đi, ào ào lui về phía sau, không dám nhìn tới ánh mắt của đại thần Lý Vinh Bảo, cả đám đều thu vai rụt cổ lại.
Lý Vinh Bảo vỗ nhẹ một cái vào gáy của Phó Hằng, vẻ mặt như muốn nói với hắn là nhanh đi tạ ơn , Phó Hằng lúc này lảo đảo bước chân quỳ gối ở chính giữa trước đế đài.
Thời điểm hắn bước ra, không phải không thấy ánh mắt mong chờ của a mã, Phó Hằng đương nhiên biết, a mã của hắn là muốn hắn nắm chặt cơ hội này, cầu hoàng thượng phong cho hắn một cái chức quan, hắn không phải không rõ thân phận của bản thân mình, cũng hiểu rõ đây là cơ hội tốt nhất để bản thân thoát khỏi cái thân phận con thứ, nhưng mà...
Phó Hằng hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cố ý xem nhẹ đau đớn đằng sau lưng, quyết định nhanh chóng nói với Càn Long ở vị trí cao nhất:
Hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự.
...
Lời vừa nói ra, cả sân đều lặng ngắt như tờ.
Lý Vinh Bảo cho rằng tiểu nhi tử điên rồi, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Hằng, ý định muốn sửa chữa cho hắn: Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử lần đầu diện thánh, trong lòng tất nhiên hoảng loạn, miệng nói bừa, thật ra nó muốn thay bản thân cầu một chức quan.
Càn Long như đăm chiêu ngồi trở lại ngai vàng phía bên trên, vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm khác nhau của hai cha con, trên vẻ mặt tuấn mỹ của Phó Hằng là vẻ quật cường kiên quyết, Lý Vinh Bảo thì lại nhíu chặt lông mày, giận không thể nói.
Điều chỉnh để bản thân ngồi thoải mái nhất, Càn Long như cười như không nói với Phó Hằng:
Phó Hằng, lúc trước ngươi nói muốn cầu một mối hôn sự, hay là muốn cầu một chức quan?
Lý Vinh Bảo âm thầm đá vào mắt cá nhân Phó Hằng, muốn hắn đừng có tiếp tục hồ đồ, ai ngờ Phó hằng chỉ lạnh nhạt tự nhiên tiến về trước một bước, giọng nói vô cùng rõ ràng, nói với Càn Long:
Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự!
Vẻ mặt của Càn Long hiện lên vẻ hiển nhiên, không khỏi gật đầu tán thưởng dũng khí của Phó Hằng, còn Lý Vinh Bảo lại nhắm hai mắt, thở dài thật sâu.
Muốn cầu hôn sự nhà ai, nói nghe thử xem. Càn Long nhìn tuấn nhan trẻ tuổi của Phó Hằng, không khỏi cũng có chút tò mò, đến cùng là hôn nhân với nhà nào, lại có thể khiến cho tiểu tử này không để ý đến nguy hiểm tính mạng, chạy tới săn gấu, hơn nữa quyết đoán buông tha cơ hội đủ để cho hắn thoát khỏi thân phận con thứ.
Phó Hằng không trốn tránh, kiên định nói với Càn Long:
Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn cầu
/22
|