Sau khi Đồng Uyển Nhu đi theo phụ thân và ca ca về đến nhà, liền bị bọn họ gạt sang một bên, nhìn bọn họ tụ lại thành một đống thương lượng đối sách, mà ngạch nương Ô thị của nàng cũng chạy đến, phụ thân và ca ca nàng đem chuyện hôm nay ở bãi săn kể lại cho bà nghe, Ô thị giận tái mặt.
Một thứ tử như hắn mà cũng dám mở miệng, cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì.
Ô thị rất để ý đến việc dòng chính thứ, ở trong lòng bà, con gái bà dù không được vào cung làm nương nương nhưng tối thiểu cũng phải làm chính thê của con trưởng, tương lai con trai trưởng được phong tước phong hầu, con gái cũng là chính thất phu nhân, nhưng mà một tên thứ tử, tiền đồ chưa biết, ngày mai hắn muốn làm cái gì, chính hắn còn chưa biết, dựa vào cái gì mà cưới con gái bà?
Đúng, ngạch nương, người chưa nhìn thấy tiểu tử này, thừa dịp con không ở đó còn đi quấy rầy muội muội, nếu không phải con kịp thời đuổi tới, nói không chừng tiểu tử này làm ra việc khinh bạc muội muội rồi. Đồng Ấu Khanh cũng không muốn muội muội của mình gả cho một tên thứ tử, nên khi nói chuyện cố ý thêm mắm thêm muối, khiến Ô thị càng thêm nổi giận.
Hừ, chuyện này ta không đồng ý. Đồng gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, nuôi con gái lớn chính là muốn gả cao, thứ nữ tây sương phòng Hương Nhu còn gả cho một người con trai trưởng, chính nữ nhà chúng ta sao có thể chịu thiệt gả cho một tên thứ tử, không được, kiên quyết không được.
Ô thị canh cánh chuyện này trong lòng, bà muốn để Đồng Như Chương ra mặt đến Phú Sát gia nói chuyện này, nhưng mà ban ngày Đồng Như Chương cũng tự trải qua việc này, khó xử nói:
Hiện tại nói gì nữa, hoàng thượng đã nói, cho nó thời gian ba ngày, ba ngày sau, Phú Sát gia cho người đến, đến lúc đó bảo Uyển Nhu chính miệng từ chối không được sao.
Ô thị nghe xong, biết là hoàng mệnh khó trái, lúc này cố ý đi nói, tỏ rõ Đồng giai thị bọn họ thiếu kiên nhẫn, nghĩ vậy bà gật gật đầu:
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi bọn họ bàn bạc xong, Đồng Như Chương và Đồng Ấu Khanh nói buổi tối còn mời Mỗ đại nhân một bữa, liền vội vàng đi ra khỏi cửa, Ô thị muốn đi sai người chuẩn bị bữa tối, liền gọi Hỉ Bảo đưa Đồng Uyển Nhu về phòng.
Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng bà rời đi, trước nay chưa từng có lúc nào nàng cảm thấy uể oải như bây giờ, tuy rằng biết a mã và ngạch nương là vì tốt cho nàng, nhưng mà, mỗi khi có chuyện gì, chẳng cần biết là chuyện của nàng hay không, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua ý của nàng, mà tất cả đều tự ôm lấy mọi việc, bọn họ luôn cảm thấy chỉ cần nàng gả vào nhà cao cửa rộng, sau này liền có thể có những ngày tốt, nhưng chuyện sau này, ai có thể chắc chắn được chứ?
Thật giống như đại tỷ, gả vào trong cung, gả cho tiên đế một lão nhân đã trên năm mươi tuổi, chẳng qua là được sủng hạnh một hồi, rồi làm thái phi, vĩnh viễn bị nhốt ở trong một nhà tù tơ vàng; lại giống như con gái của trắc phu nhân nhị nương Cẩn Nhu tỷ tỷ, lấy lễ nghi dòng chính nữ gả vào nhà Bao Y Tả Lĩnh, nhưng mà ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau lớn, một chính thê như tỷ ấy bị ép phải cùng thiếp thất tranh giành tình cảm, ngày ngày sống trong giày vò.
Việc này tuy rằng tỷ ấy chưa từng nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, sinh ra ở một gia đình như vậy, từ nhỏ đã nhìn ngạch nương cùng nhóm di nương đấu đá, khắp nơi vì muốn duy trì vị trí chính thê mà chèn ép các di nương, ép từ sinh kế của các nàng, ép tiền đồ của các thứ tử thứ nữ, chỉ cần nghĩ đến bản thân sau này cũng phải trải qua những ngày như vậy, Đồng Uyển Nhu liền cảm thấy cũng đành vậy, đến lúc đó thật sự rơi vào đường cùng, nàng liền tùy tiện tìm một miếu thờ, liền thanh đăng cổ phật thôi.
Nhưng mà, hết thảy đều thay đổi do lời nói của người kia.
Hắn tên là Phó Hằng đi, tình cảm của hắn đối với mình cuối cùng là tình cảm gì, mới có thể khiến cho hắn có dũng khí lớn đến như vậy, trước mặt mọi người xin hoàng thượng thỉnh hôn, vì nàng mà dám cùng gấu đen lấy mạng ra đánh cược, nàng đáng giá để hắn làm như vậy sao?
Thời gian dài như vậy, cũng không biết vết thương ở sau lưng hắn thế nào, cũng không biết có nặng lắm không, nếu ba ngày sau, a mã và ngạch nương muốn nàng ở trước mặt mọi người từ chối hắn... Vậy thì nên làm gì bây giờ?
Đồng Uyển Nhu vào phòng liền mở ra cửa khắc hoa ở phía tây, ngồi trước cửa sổ nhìn ánh nắng chiều lặng lẽ chiếu xuống, Hỉ Bảo thấy nàng không có dặn dò
Một thứ tử như hắn mà cũng dám mở miệng, cũng không nhìn xem bản thân là thân phận gì.
Ô thị rất để ý đến việc dòng chính thứ, ở trong lòng bà, con gái bà dù không được vào cung làm nương nương nhưng tối thiểu cũng phải làm chính thê của con trưởng, tương lai con trai trưởng được phong tước phong hầu, con gái cũng là chính thất phu nhân, nhưng mà một tên thứ tử, tiền đồ chưa biết, ngày mai hắn muốn làm cái gì, chính hắn còn chưa biết, dựa vào cái gì mà cưới con gái bà?
Đúng, ngạch nương, người chưa nhìn thấy tiểu tử này, thừa dịp con không ở đó còn đi quấy rầy muội muội, nếu không phải con kịp thời đuổi tới, nói không chừng tiểu tử này làm ra việc khinh bạc muội muội rồi. Đồng Ấu Khanh cũng không muốn muội muội của mình gả cho một tên thứ tử, nên khi nói chuyện cố ý thêm mắm thêm muối, khiến Ô thị càng thêm nổi giận.
Hừ, chuyện này ta không đồng ý. Đồng gia chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, nuôi con gái lớn chính là muốn gả cao, thứ nữ tây sương phòng Hương Nhu còn gả cho một người con trai trưởng, chính nữ nhà chúng ta sao có thể chịu thiệt gả cho một tên thứ tử, không được, kiên quyết không được.
Ô thị canh cánh chuyện này trong lòng, bà muốn để Đồng Như Chương ra mặt đến Phú Sát gia nói chuyện này, nhưng mà ban ngày Đồng Như Chương cũng tự trải qua việc này, khó xử nói:
Hiện tại nói gì nữa, hoàng thượng đã nói, cho nó thời gian ba ngày, ba ngày sau, Phú Sát gia cho người đến, đến lúc đó bảo Uyển Nhu chính miệng từ chối không được sao.
Ô thị nghe xong, biết là hoàng mệnh khó trái, lúc này cố ý đi nói, tỏ rõ Đồng giai thị bọn họ thiếu kiên nhẫn, nghĩ vậy bà gật gật đầu:
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Sau khi bọn họ bàn bạc xong, Đồng Như Chương và Đồng Ấu Khanh nói buổi tối còn mời Mỗ đại nhân một bữa, liền vội vàng đi ra khỏi cửa, Ô thị muốn đi sai người chuẩn bị bữa tối, liền gọi Hỉ Bảo đưa Đồng Uyển Nhu về phòng.
Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng bà rời đi, trước nay chưa từng có lúc nào nàng cảm thấy uể oải như bây giờ, tuy rằng biết a mã và ngạch nương là vì tốt cho nàng, nhưng mà, mỗi khi có chuyện gì, chẳng cần biết là chuyện của nàng hay không, bọn họ cũng chưa từng hỏi qua ý của nàng, mà tất cả đều tự ôm lấy mọi việc, bọn họ luôn cảm thấy chỉ cần nàng gả vào nhà cao cửa rộng, sau này liền có thể có những ngày tốt, nhưng chuyện sau này, ai có thể chắc chắn được chứ?
Thật giống như đại tỷ, gả vào trong cung, gả cho tiên đế một lão nhân đã trên năm mươi tuổi, chẳng qua là được sủng hạnh một hồi, rồi làm thái phi, vĩnh viễn bị nhốt ở trong một nhà tù tơ vàng; lại giống như con gái của trắc phu nhân nhị nương Cẩn Nhu tỷ tỷ, lấy lễ nghi dòng chính nữ gả vào nhà Bao Y Tả Lĩnh, nhưng mà ba ngày cãi nhau nhỏ, năm ngày cãi nhau lớn, một chính thê như tỷ ấy bị ép phải cùng thiếp thất tranh giành tình cảm, ngày ngày sống trong giày vò.
Việc này tuy rằng tỷ ấy chưa từng nói qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, sinh ra ở một gia đình như vậy, từ nhỏ đã nhìn ngạch nương cùng nhóm di nương đấu đá, khắp nơi vì muốn duy trì vị trí chính thê mà chèn ép các di nương, ép từ sinh kế của các nàng, ép tiền đồ của các thứ tử thứ nữ, chỉ cần nghĩ đến bản thân sau này cũng phải trải qua những ngày như vậy, Đồng Uyển Nhu liền cảm thấy cũng đành vậy, đến lúc đó thật sự rơi vào đường cùng, nàng liền tùy tiện tìm một miếu thờ, liền thanh đăng cổ phật thôi.
Nhưng mà, hết thảy đều thay đổi do lời nói của người kia.
Hắn tên là Phó Hằng đi, tình cảm của hắn đối với mình cuối cùng là tình cảm gì, mới có thể khiến cho hắn có dũng khí lớn đến như vậy, trước mặt mọi người xin hoàng thượng thỉnh hôn, vì nàng mà dám cùng gấu đen lấy mạng ra đánh cược, nàng đáng giá để hắn làm như vậy sao?
Thời gian dài như vậy, cũng không biết vết thương ở sau lưng hắn thế nào, cũng không biết có nặng lắm không, nếu ba ngày sau, a mã và ngạch nương muốn nàng ở trước mặt mọi người từ chối hắn... Vậy thì nên làm gì bây giờ?
Đồng Uyển Nhu vào phòng liền mở ra cửa khắc hoa ở phía tây, ngồi trước cửa sổ nhìn ánh nắng chiều lặng lẽ chiếu xuống, Hỉ Bảo thấy nàng không có dặn dò
/22
|