CHƯƠNG 8
Trần Mỹ Lệ cũng không vội, cô ta cười nói “Chị biết em nhất định sẽ không muốn, dù sao em cũng là gái nhà lành, để em không danh không phận sinh cho anh rể em một đứa con là làm khó em, vậy đi, chị cho em một khoản tiền, mười vạn thế nào? Đến lúc đó em có thể dùng số tiền này chữa bệnh cho bà nội em, còn có thể sửa sang lại căn nhà ở quê, nếu em sinh con trai cho chị, chị sẽ... cho em thêm mười vạn nữa, tổng là hai mươi vạn.”
Đối với người ở nông thôn, hai mươi vạn là số tiền mấy đời cũng không thể kiếm được, nhưng hiện tại Trần Vân chỉ cần đồng ý sinh con trai cho Tần Hạo Nam là có được, Trần Mỹ Lệ không tin cô không bị cám dỗ.
Trần Vân quả thực bị dao động trong giây lát, cô ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua hai mươi vạn, nhưng như vậy không có đạo đức, hơn nữa... cô có chút sợ hãi với người anh rể kia, Trần Vân vẫn lắc đầu “Chị họ, em thực sự không thể làm được việc này."
"Tại sao không? Sinh con rồi về quê, ở ngoài sẽ không ai biết em đã sinh con, em vẫn còn trẻ, vẫn có thể lấy chồng, đến lúc đó em có hai mươi vạn, muốn tìm đàn ông nào mà chẳng có?"
Nhưng dù Trần Mỹ Lệ có nói gì thì Trần Vân cũng chỉ cúi đầu không chịu gật đầu, cô không thể làm điều này, theo sự giáo dục mà cô nhận được bao năm nay thì việc như vậy quá trái đạo đức.
Trần Mỹ Lệ không còn cách nào khác ngoài việc sử dụng tuyệt chiêu, cô ta thổi thổi một chút rồi quý gối xuống trước mặt Trần Vân.
“Chị họ ” Trần Vân giật mình “Chị đang làm gì vậy chị họ?”
“Em gái, em biết mấy năm nay chị sống thế nào không, ở trong thôn vì nhà nghèo nên bị bắt nạt, không còn cách nào khác mới lên thành phố làm việc, chị thật vất vả mới có thể gả cho một kẻ có tiền như anh rể em, nếu nhà bọn họ vì chị không thể sinh con mà ly hôn thì chị cũng không thể nào tiếp tục sống nữa. Em gái, coi như là em thương chị, chị tốt xấu gì cũng là chị họ của em, chị nhất định sẽ không hại em."
"Nhưng... nhưng việc này không thể được, chị họ, chị bảo em làm gì cũng được, nhưng chuyện này thì em không thể làm được." Trần Vân không phải không muốn giúp chị họ, mà chuyện này cô không thể giúp.
“Nhưng chị không thể sinh con, nếu chị và anh rể em ly hôn thì người khác cũng không cần chị, chị là một người phụ nữ không thể sinh con, chẳng lẽ em muốn chị sống cô độc hết quãng đời còn lại, chết cũng không có ai đưa ma sao?”
Trần Vân sửng sốt, có chút do dự, chị họ không thể sinh, cho dù không sống cùng anh rể thì sống với người khác cũng sẽ bị ghét bỏ...
"Em gái, em gái, em giúp chị lần này đi, chỉ lần này thôi, chuyện này sau khi xong chị sẽ đưa tiền cho em, đứa nhỏ là do chị sinh, không liên quan gì đến em, về sau em kết hôn chị nhất định sẽ giúp đỡ em."
"Em gái, em không thể thấy chị chết mà không cứu được "
"Em..." Trần Vân nhất thời không nói nên lời, cô làm sao có thể trơ mắt nhìn chị họ mình gặp khó khăn.
"Hơn nữa, em hãy nghĩ đến bà nội đang ở quê của em, bà đã lớn tuổi như vậy, phải để bà hưởng phúc cuối đời mới đúng, em có tiền sẽ giúp bà có cuộc sống tốt hơn, cũng có thể cứu được chị họ của em."
Trần Vân cúi đầu, không biết cô đang nghĩ gì, Trần Mỹ Lệ biết không nên cho cô quá nhiều thời gian suy nghĩ, nếu cô suy nghĩ cẩn thận rồi từ chối thì sẽ không có cách nào khống chế được cô.
"Em gái, nếu em không đồng ý thì chẳng khác nào ép chị vào đường chết, vậy thì chị thà chết luôn đi cho xong, ít nhất bây giờ chết còn có một người thân như em để nhặt xác cho." Nói xong, Trần Mỹ Lệ đứng dậy lao ra ngoài.
Trần Vân nhanh tay bắt lấy cô ta "Chị họ, chị đừng làm như vậy."
"Bỏ chị ra, để chị chết đi, chị còn sống làm cái gì nữa "
"Em đồng ý, em đồng ý với chị không phải là được rồi sao " Trần Vân hoảng sợ nói.
/110
|