Chẳng qua cậu chỉ vì muốn trả thù tôi thôi. Cậu vẫn luôn cho rằng tôi làm hại mẹ cậu. Lâm Thanh Âm kích động gào lên.
Đây là mợ thừa nhận sao? Anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Âm.
Tôi chưa từng làm, thì vì cái gì muốn tôi thừa nhận. Bà nhìn chằm chằm Lưu Duệ Hàng.
Vậy tại sao mợ muốn ép tôi thừa nhận chuyện tôi chưa từng làm chứ? Anh ta dùng lực hất cánh tay Lâm Thanh Âm ra rồi phủi lại vạt áo.
Cậu bị bắt cóc thì các người báo cảnh sát chứ ở đây la lối om sòm với tôi có ích lợi gì! Nhìn Lâm Thanh Âm, anh ta ung dung cười, rõ ràng là một bộ dạng hả hê.
Lưu Duệ Hàng, cậu . . . .
Anh im miệng! Băng Ngưng tiến lên đẩy Lưu Duệ Hàng ra nói: Làm sao anh có thể nói chuyện với mẹ như vậy!
Bà ấy cũng không phải là mẹ em, em khẩn trương như vậy làm gì? Nhìn bộ dạng Băng Ngưng giống như gà mẹ bảo vệ con gà con, một lòng che chở cho Lâm Thanh Âm, anh cười khẽ.
Tiểu Ngưng nhi, em che chở cho cái người này làm gì? Nghiêng người tới gần Băng Ngưng, anh ta chợt lộ ra nụ cười đùa giỡn.
Nếu như em biết, bà ấy đã làm những chuyện gì với em, em còn có thể bảo vệ bà ấy như vậy sao? Nghe Lưu Duệ Hàng nói như vậy, sắc mặt của Lâm Thanh Âm liến biến sắc.
Băng Ngưng khó hiểu nhìn Lưu Duệ Hàng. Chuyện gì? Mỗi lần anh ta đều chỉ đem chuyện nói một nửa. . . . . .
Em phải biết là . . . . .
Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Lâm Thanh Âm cất cao giọng ngắt lời của Lưu Duệ Hàng.
Nhìn bộ dạng căng thẳng đến mức hô hấp cũng rối loạn của bà, Lưu Duệ Hàng cười lớn một tiếng: Bà cũng biết căng thẳng sao? Bà làm đủ những chuyện xấu, còn không sợ cả nhà Lạc Khải tìm bà báo thù sao?
Lưu Duệ Hàng! Anh đang làm cái gì? Diệp Dịch Lỗi xông tới, kéo anh ta ra rồi dùng sức đánh anh ta ngã xuống đất.
Anh còn dám quay về sao?
Lưu Duệ Hàng không thèm để ý lau máu nơi khóe miệng, cười nhạo một tiếng rồi nói: Đây là nhà tôi, vì cái gì mà tôi không dám trở về, hay là. . . . . . Cậu sợ tôi trở lại? Bởi vì cậu sợ tôi nói ra những thủ đoạn bẩn thỉu của các người.
Anh im miệng cho tôi.
Diệp Dịch Lỗi quát lớn, tiếp tục xông tới níu lấy cổ áo của anh ta, nặng nề giáng một quyền đánh vào má bên kia. Anh cắn răng, anh thật sự sợ, sợ Lưu Duệ Hàng nói ra chuyện của đời trước.
Chuyện của ba tôi có phải là do anh làm hay không, anh nói đi!
Hừ. . . . . . Lưu Duệ Hàng không thèm để ý chút nào cười cười, đẩy tay anh ra, tiếp theo liền giơ chân lên dùng sức đá vào bụng anh. Diệp Dịch Lỗi ngã trên mặt đất, đau đến một lúc lâu mới thở nổi.
Cậu có bằng chứng gì nói là tôi làm? Anh ta hỏi: Có không? Nếu có thì cậu báo cảnh sát bắt tôi đi!
Khốn nạn! Diệp Dịch Lỗi gắng gượng đứng lên lần nữa, xông lên trước nói: Ông ấy là cậu của anh.
Vậy khi các người tính kế với mẹ của tôi, có nghĩ tới bà là cô của cậu không? Lưu Duệ Hàng tức cười hỏi lại: Bà ấy bị các người làm hại sống không bằng chết, vậy mà cậu còn tốt bụng ở chỗ này chỉ trích tôi sao?
Tôi nói rồi, chuyện đó không liên quan tới chúng tôi.
Vậy cậu dựa vào cái gì kết luận chuyện này có liên quan đến tôi? Anh ta nhìn gân xanh trên tay Diệp Dịch Lỗi dần hiện ra.
Thật ra thì. . . . Cậu đang nói sang chuyện khác mà thôi! Cậu sợ tôi nói ra sự kiện kia. Anh ta chậm rãi lại gần nói nhỏ bên tai Diệp Dịch Lỗi: Cậu nói xem nếu Băng Ngưng biết ba cậu và mẹ cô ấy có quan hệ với nhau thì sẽ thế nào? Nếu cô ấy biết lý do vì sao nhà cô ấy bị hỏa hoạn . . . .
Anh dám! Diệp Dịch Lỗi tức giận nói.
Tôi dám gửi e-mail đến cho Văn Tuấn xem, đương nhiên cũng dám cho Băng Ngưng xem.
Lưu Duệ Hàng! Anh thật hèn hạ!
Anh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lưu Duệ Hàng, e-mail đó lại là do anh ta gửi cho Văn Tuấn sao? Chuyện này thật đáng sợ, nhưng mà. . . .Anh ta làm sao biết được? Chẳng lẽ là do Đường Sâm?
Tôi muốn cậu biết hèn hạ thật sự vẫn còn ở phía sau! Anh ta nói xong liền giơ quả đấm lên, dùng sức đánh về phía Diệp Dịch Lỗi. Tửa giận ở trong lòng đã chất chứa quá lâu, hai người ở trong phòng khách đánh nhau thành một đoàn, tuy nhiên lại không ai có thể tiến lên ngăn cản.
Anh Dịch Lỗi, đừng đánh.
Băng Ngưng mấy lần muốn tiến lên đều bị vú Lưu kéo lại. Phòng khách không ngừng có đồ bị đập vỡ. Tiếng đánh nhau, tiếng thủy tinh, đồ sứ bể tan tành xen
Đây là mợ thừa nhận sao? Anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Âm.
Tôi chưa từng làm, thì vì cái gì muốn tôi thừa nhận. Bà nhìn chằm chằm Lưu Duệ Hàng.
Vậy tại sao mợ muốn ép tôi thừa nhận chuyện tôi chưa từng làm chứ? Anh ta dùng lực hất cánh tay Lâm Thanh Âm ra rồi phủi lại vạt áo.
Cậu bị bắt cóc thì các người báo cảnh sát chứ ở đây la lối om sòm với tôi có ích lợi gì! Nhìn Lâm Thanh Âm, anh ta ung dung cười, rõ ràng là một bộ dạng hả hê.
Lưu Duệ Hàng, cậu . . . .
Anh im miệng! Băng Ngưng tiến lên đẩy Lưu Duệ Hàng ra nói: Làm sao anh có thể nói chuyện với mẹ như vậy!
Bà ấy cũng không phải là mẹ em, em khẩn trương như vậy làm gì? Nhìn bộ dạng Băng Ngưng giống như gà mẹ bảo vệ con gà con, một lòng che chở cho Lâm Thanh Âm, anh cười khẽ.
Tiểu Ngưng nhi, em che chở cho cái người này làm gì? Nghiêng người tới gần Băng Ngưng, anh ta chợt lộ ra nụ cười đùa giỡn.
Nếu như em biết, bà ấy đã làm những chuyện gì với em, em còn có thể bảo vệ bà ấy như vậy sao? Nghe Lưu Duệ Hàng nói như vậy, sắc mặt của Lâm Thanh Âm liến biến sắc.
Băng Ngưng khó hiểu nhìn Lưu Duệ Hàng. Chuyện gì? Mỗi lần anh ta đều chỉ đem chuyện nói một nửa. . . . . .
Em phải biết là . . . . .
Cậu nói bậy bạ cái gì đó? Lâm Thanh Âm cất cao giọng ngắt lời của Lưu Duệ Hàng.
Nhìn bộ dạng căng thẳng đến mức hô hấp cũng rối loạn của bà, Lưu Duệ Hàng cười lớn một tiếng: Bà cũng biết căng thẳng sao? Bà làm đủ những chuyện xấu, còn không sợ cả nhà Lạc Khải tìm bà báo thù sao?
Lưu Duệ Hàng! Anh đang làm cái gì? Diệp Dịch Lỗi xông tới, kéo anh ta ra rồi dùng sức đánh anh ta ngã xuống đất.
Anh còn dám quay về sao?
Lưu Duệ Hàng không thèm để ý lau máu nơi khóe miệng, cười nhạo một tiếng rồi nói: Đây là nhà tôi, vì cái gì mà tôi không dám trở về, hay là. . . . . . Cậu sợ tôi trở lại? Bởi vì cậu sợ tôi nói ra những thủ đoạn bẩn thỉu của các người.
Anh im miệng cho tôi.
Diệp Dịch Lỗi quát lớn, tiếp tục xông tới níu lấy cổ áo của anh ta, nặng nề giáng một quyền đánh vào má bên kia. Anh cắn răng, anh thật sự sợ, sợ Lưu Duệ Hàng nói ra chuyện của đời trước.
Chuyện của ba tôi có phải là do anh làm hay không, anh nói đi!
Hừ. . . . . . Lưu Duệ Hàng không thèm để ý chút nào cười cười, đẩy tay anh ra, tiếp theo liền giơ chân lên dùng sức đá vào bụng anh. Diệp Dịch Lỗi ngã trên mặt đất, đau đến một lúc lâu mới thở nổi.
Cậu có bằng chứng gì nói là tôi làm? Anh ta hỏi: Có không? Nếu có thì cậu báo cảnh sát bắt tôi đi!
Khốn nạn! Diệp Dịch Lỗi gắng gượng đứng lên lần nữa, xông lên trước nói: Ông ấy là cậu của anh.
Vậy khi các người tính kế với mẹ của tôi, có nghĩ tới bà là cô của cậu không? Lưu Duệ Hàng tức cười hỏi lại: Bà ấy bị các người làm hại sống không bằng chết, vậy mà cậu còn tốt bụng ở chỗ này chỉ trích tôi sao?
Tôi nói rồi, chuyện đó không liên quan tới chúng tôi.
Vậy cậu dựa vào cái gì kết luận chuyện này có liên quan đến tôi? Anh ta nhìn gân xanh trên tay Diệp Dịch Lỗi dần hiện ra.
Thật ra thì. . . . Cậu đang nói sang chuyện khác mà thôi! Cậu sợ tôi nói ra sự kiện kia. Anh ta chậm rãi lại gần nói nhỏ bên tai Diệp Dịch Lỗi: Cậu nói xem nếu Băng Ngưng biết ba cậu và mẹ cô ấy có quan hệ với nhau thì sẽ thế nào? Nếu cô ấy biết lý do vì sao nhà cô ấy bị hỏa hoạn . . . .
Anh dám! Diệp Dịch Lỗi tức giận nói.
Tôi dám gửi e-mail đến cho Văn Tuấn xem, đương nhiên cũng dám cho Băng Ngưng xem.
Lưu Duệ Hàng! Anh thật hèn hạ!
Anh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lưu Duệ Hàng, e-mail đó lại là do anh ta gửi cho Văn Tuấn sao? Chuyện này thật đáng sợ, nhưng mà. . . .Anh ta làm sao biết được? Chẳng lẽ là do Đường Sâm?
Tôi muốn cậu biết hèn hạ thật sự vẫn còn ở phía sau! Anh ta nói xong liền giơ quả đấm lên, dùng sức đánh về phía Diệp Dịch Lỗi. Tửa giận ở trong lòng đã chất chứa quá lâu, hai người ở trong phòng khách đánh nhau thành một đoàn, tuy nhiên lại không ai có thể tiến lên ngăn cản.
Anh Dịch Lỗi, đừng đánh.
Băng Ngưng mấy lần muốn tiến lên đều bị vú Lưu kéo lại. Phòng khách không ngừng có đồ bị đập vỡ. Tiếng đánh nhau, tiếng thủy tinh, đồ sứ bể tan tành xen
/279
|