Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc, không tra ra được thêm manh mối nào, mà bọn bắt cóc sau cuộc gọi hôm trước thì lại bặt vô âm tín. Dường như là muốn hành hạ chơi đùa với bọn họ, vì vậy mà Diệp Dịch Lỗi càng thêm chắc chắn nghi vấn ban đầu của mình, mục tiêu của bọn bắt cóc không phải đơn giản chỉ là tiền chuộc mà là muốn trả thù nhà họ Diệp. Cũng không điều tra được gì từ Lưu Duệ Hàng, bên phía Đường Sâm cũng không có gì bất thường cả, anh hoàn toàn không có một chút đầu mối nào.
Mỗi ngày Lâm Thanh Âm ở nhà lo lắng bất an, không màng ăn uống, chỉ hận không thể ôm luôn cái điện thoại mà ngủ, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào. Diệp Dịch Lỗi đón Diệp Triển Bằng từ nhà cũ về biệt thự để có thể cử người bảo vệ cẩn thận hơn. Dường như mỗi người trong nhà đều tự nhận biết được tình hình căng như dây đàn lúc này, ai nấy cũng đều bồn chồn không yên. Có phải có chuyện lớn gì sắp xảy ra không...
Bệnh viện.
Mỗi ngày Băng Ngưng đều ở lì trong phòng bệnh, ngoài cửa luôn có người thay phiên canh chừng, ngay cả bác sĩ và y tá muốn vào thăm bệnh cũng phải qua một lượt kiểm tra cẩn thận. Cô không biết Diệp Dịch Lỗi làm vậy có mục đích gì, khi cô hỏi tình hình trong nhà thì anh cũng chỉ trả lời qua loa cho có, mỗi lần đến thăm cô anh chỉ ngồi trong chốc lát liền vội vã rời đi, mặc dù nhìn ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh không có việc gì nhưng Băng Ngưng biết, chuyện lần này nhất định rất nghiêm trọng, khó mà giải quyết cho ổn thoả được...
Mọi người trong công ty đều đang đồn ầm lên, có phải công ty đang gặp vấn đề lớn gì không, không biết có vượt qua được không. Những tin đồn này làm cho lòng người hoang mang lo âu, tất cả mọi người không ai còn tinh thần làm việc nữa, thậm chí có người đã đi tìm công việc mới.
Diệp Dịch Lỗi day day trán, tin đồn ở công ty không nghi ngờ gì là do Lưu Duệ Hàng tung ra, nhưng lúc này anh đã không còn tâm trí đâu mà trấn an lòng người. Liên tục căng thẳng mấy ngày mấy đêm, cả người anh mệt muốn chết, không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa đây. Chưa kể đến việc còn chưa gom đủ tiền chuộc, coi như gom đủ rồi thì cũng không biết địa điểm giao tiền ở đâu. Bọn bắt cóc từ đó đến nay không hề có động tĩnh gì, cũng không điều tra thêm được gì từ Đường Sâm. Ngày tháng trôi qua chậm chạp, mọi chuyện đều không có tiến triển nào.
“Giám đốc, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!” Văn Tuấn lo lắng đề nghị.
“Bây giờ bọn bắt cóc đang án binh bất động, báo cảnh sát thì có ích gì. Có thể âm thầm bắt cóc ba tôi từ trong nghĩa trang mang đi mà thần không biết quỷ không hay như vậy cũng đã nói lên bọn chúng không phải tầm thường. Nếu như muốn nhắm vào nhà họ Diệp thì chắc chắn bọn chúng đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Cho dù có báo cảnh sát, cũng không có kết quả gì đâu.”
“Nhưng... Nếu chúng ta có giao tiền chuộc thì cũng chưa chắc bọn chúng sẽ bỏ qua...” Văn Tuấn càng nói càng nhỏ.
“Nhưng nếu giờ báo cảnh sát thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ba tôi.” Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là đợi bọn chúng liên lạc lại thôi.
Diệp Dịch Lỗi tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh cũng đã hỏi mẹ những chuyện của Đường Sâm, nhưng kì lạ là mẹ cũng không biết gì về người đàn ông này. Việc này nếu không phải là do đối thủ trên thương trường làm thì cũng là vì trả thù riêng. Xoa xoa thái dương, một chút đầu mối cũng không tìm được, ai đó có thể cho anh chút manh mối không...
“Cậu ra ngoài trước đi, còn nữa. Từ giờ về sau cậu cũng phải chú ý an toàn.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở. Không biết có phải đã trở nên mẫn cảm hơn hay không mà anh đột nhiên cảm thấy sợ cảm giác này, sợ những người bên cạnh đột ngột xảy ra chuyện, sợ liên luỵ đến người khác.
Văn Tuấn ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu tỏ ý đã biết. Diệp Dịch Lỗi nổi tiếng lạnh lùng mà cũng có lúc quan tâm đến người khác như thế này sao. Ha ha... Thật khó tin. Anh ta không nhịn được mà nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Văn Tuấn vừa rời khỏi phòng, anh liền ằm gục xuống bàn. Mọi chuyện rối như mớ bòng bong, khó mà lần ra được nguyên do. Rõ ràng là cực kì mệt mỏi nhưng anh không sao ngủ được. Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, anh giật mình ngồi bật dậy.
“Alô! Cái gì? Được! Tôi lập tức đến ngay.” Sau đó Diệp Dịch Lỗi cầm chìa khoá vội vã chạy đi, hình như có việc gì đó quan trọng lắm.
Bệnh viện.
“Aaa... Đau quá, đau quá... Cho tôi thuốc, thuốc...” Tiếng kêu gào thê thảm khổ sở của Băng Ngưng vang vọng khắp hành lang bệnh viện, trong phòng bệnh các bác sĩ và y tá đều đang kềm chế cô lại. Trên tay bọn họ đều có rất nhiều dấu vết bị cào cấu, ngay trên người Băng Ngưng cũng có không ít vết trầy. Trán cô rịn ướt mồ hôi, đôi môi cũng cắn chặt đến bật máu, có thể thấy được là cô đang đau đớn hết mức nào.
“Buông tôi ra, buông ra!” Băng Ngưng gào thét, cô không ngừng giãy giụa làm giường bệnh cũng kêu kẽo kẹt, âm thanh
Mỗi ngày Lâm Thanh Âm ở nhà lo lắng bất an, không màng ăn uống, chỉ hận không thể ôm luôn cái điện thoại mà ngủ, nhưng vẫn không có một chút tin tức nào. Diệp Dịch Lỗi đón Diệp Triển Bằng từ nhà cũ về biệt thự để có thể cử người bảo vệ cẩn thận hơn. Dường như mỗi người trong nhà đều tự nhận biết được tình hình căng như dây đàn lúc này, ai nấy cũng đều bồn chồn không yên. Có phải có chuyện lớn gì sắp xảy ra không...
Bệnh viện.
Mỗi ngày Băng Ngưng đều ở lì trong phòng bệnh, ngoài cửa luôn có người thay phiên canh chừng, ngay cả bác sĩ và y tá muốn vào thăm bệnh cũng phải qua một lượt kiểm tra cẩn thận. Cô không biết Diệp Dịch Lỗi làm vậy có mục đích gì, khi cô hỏi tình hình trong nhà thì anh cũng chỉ trả lời qua loa cho có, mỗi lần đến thăm cô anh chỉ ngồi trong chốc lát liền vội vã rời đi, mặc dù nhìn ngoài mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh không có việc gì nhưng Băng Ngưng biết, chuyện lần này nhất định rất nghiêm trọng, khó mà giải quyết cho ổn thoả được...
Mọi người trong công ty đều đang đồn ầm lên, có phải công ty đang gặp vấn đề lớn gì không, không biết có vượt qua được không. Những tin đồn này làm cho lòng người hoang mang lo âu, tất cả mọi người không ai còn tinh thần làm việc nữa, thậm chí có người đã đi tìm công việc mới.
Diệp Dịch Lỗi day day trán, tin đồn ở công ty không nghi ngờ gì là do Lưu Duệ Hàng tung ra, nhưng lúc này anh đã không còn tâm trí đâu mà trấn an lòng người. Liên tục căng thẳng mấy ngày mấy đêm, cả người anh mệt muốn chết, không biết còn chống đỡ được bao lâu nữa đây. Chưa kể đến việc còn chưa gom đủ tiền chuộc, coi như gom đủ rồi thì cũng không biết địa điểm giao tiền ở đâu. Bọn bắt cóc từ đó đến nay không hề có động tĩnh gì, cũng không điều tra thêm được gì từ Đường Sâm. Ngày tháng trôi qua chậm chạp, mọi chuyện đều không có tiến triển nào.
“Giám đốc, hay là chúng ta báo cảnh sát đi!” Văn Tuấn lo lắng đề nghị.
“Bây giờ bọn bắt cóc đang án binh bất động, báo cảnh sát thì có ích gì. Có thể âm thầm bắt cóc ba tôi từ trong nghĩa trang mang đi mà thần không biết quỷ không hay như vậy cũng đã nói lên bọn chúng không phải tầm thường. Nếu như muốn nhắm vào nhà họ Diệp thì chắc chắn bọn chúng đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Cho dù có báo cảnh sát, cũng không có kết quả gì đâu.”
“Nhưng... Nếu chúng ta có giao tiền chuộc thì cũng chưa chắc bọn chúng sẽ bỏ qua...” Văn Tuấn càng nói càng nhỏ.
“Nhưng nếu giờ báo cảnh sát thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ba tôi.” Bây giờ chỉ còn cách duy nhất là đợi bọn chúng liên lạc lại thôi.
Diệp Dịch Lỗi tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Anh cũng đã hỏi mẹ những chuyện của Đường Sâm, nhưng kì lạ là mẹ cũng không biết gì về người đàn ông này. Việc này nếu không phải là do đối thủ trên thương trường làm thì cũng là vì trả thù riêng. Xoa xoa thái dương, một chút đầu mối cũng không tìm được, ai đó có thể cho anh chút manh mối không...
“Cậu ra ngoài trước đi, còn nữa. Từ giờ về sau cậu cũng phải chú ý an toàn.” Diệp Dịch Lỗi nhắc nhở. Không biết có phải đã trở nên mẫn cảm hơn hay không mà anh đột nhiên cảm thấy sợ cảm giác này, sợ những người bên cạnh đột ngột xảy ra chuyện, sợ liên luỵ đến người khác.
Văn Tuấn ngẩn người, sau đó mới gật gật đầu tỏ ý đã biết. Diệp Dịch Lỗi nổi tiếng lạnh lùng mà cũng có lúc quan tâm đến người khác như thế này sao. Ha ha... Thật khó tin. Anh ta không nhịn được mà nhoẻn miệng cười vui vẻ.
Văn Tuấn vừa rời khỏi phòng, anh liền ằm gục xuống bàn. Mọi chuyện rối như mớ bòng bong, khó mà lần ra được nguyên do. Rõ ràng là cực kì mệt mỏi nhưng anh không sao ngủ được. Đúng lúc này thì điện thoại di động vang lên, anh giật mình ngồi bật dậy.
“Alô! Cái gì? Được! Tôi lập tức đến ngay.” Sau đó Diệp Dịch Lỗi cầm chìa khoá vội vã chạy đi, hình như có việc gì đó quan trọng lắm.
Bệnh viện.
“Aaa... Đau quá, đau quá... Cho tôi thuốc, thuốc...” Tiếng kêu gào thê thảm khổ sở của Băng Ngưng vang vọng khắp hành lang bệnh viện, trong phòng bệnh các bác sĩ và y tá đều đang kềm chế cô lại. Trên tay bọn họ đều có rất nhiều dấu vết bị cào cấu, ngay trên người Băng Ngưng cũng có không ít vết trầy. Trán cô rịn ướt mồ hôi, đôi môi cũng cắn chặt đến bật máu, có thể thấy được là cô đang đau đớn hết mức nào.
“Buông tôi ra, buông ra!” Băng Ngưng gào thét, cô không ngừng giãy giụa làm giường bệnh cũng kêu kẽo kẹt, âm thanh
/279
|