Editor: Thiên Y
Lưu Duệ Hàng ôm Băng Ngưng chạy ra. Nơi đó chỉ còn lại một vũng máu, mùi máu tanh từ từ tiêu tan trong không khí. Ngoài cửa sổ bóng đêm quả thật rất đẹp, nhưng lúc này lại không còn có người thưởng thức. Mới vừa rồi vẫn còn lãng mạn và ấm áp, mùi rượu khiến hương hoa trong phòng phiêu đãng. Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị ấy thật tuyệt vời. Nhưng đằng sau cảnh tượng tươi đẹp đó là cả một đống hỗn loạn, chẳng qua là đã âm thầm bị che giấu. Trên đất, khắp nơi đều là đồ ăn bị vương vãi, cánh hoa rơi tán loạn. Ở trên sàn nhà Ice Cream đã tan thành một bãi, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm ở bên trong. Có thể nhìn ra được đây không phải là chiếc nhẫn quá mức đắt tiền, thiết kế đơn giản lại xinh đẹp. Nhưng giờ phút này, nó chỉ có thể cô đơn nằm ở trong đống Ice Cream đã tan, sẽ không bao giờ có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. . . .
Trong một gian phòng khác, Hứa Kiệt từ từ mở mắt. Anh ta sờ sờ gáy mình, tại sao mình lại té xỉu? Anh ta nhớ khi nhìn thấy Lạc Băng Ngưng chạy ra từ bên trong, anh ta liền chạy theo muốn bắt. Không biết người nào ở sau lưng đánh anh ta ngã xuống, sau đó thì cái gì cũng không biết!
Mẹ kiếp! Đừng để cho mình biết được kẻ nào bày mưu với mình! Anh ta mắng thầm.
Nhặt điện thoại di động rơi trên đất lên, anh ta chạy ra. Sự việc lần lượt đều đã bị phá hỏng hai lần. Ở trước mặt của Đường Sâm, anh ta liền cảm thấy có phần khó ăn nói. Bất lực mà gãi đầu, từ trong điện thoại tìm thấy số liền gọi.
Người bên kia thế nào? Được, tôi lập tức đi qua. Anh ta cúp điện thoại, vội vã bước vào thang máy rời khỏi . . . . .
Bệnh viện.
Trên người của Lưu Duệ Hàng đều là máu, tim của anh ta chợt run rẩy. Băng Ngưng lại mang thai. Nhìn cô bị hù doạ như vậy, sợ là ngay cả chính cô cũng không biết nữa. Ngồi ở trên ghế, tay của anh ta siết thật chặt rồi lại buông ra. Sau đó Lưu Duệ Hàng đứng dậy vào toilet, thay đi chiếc áo sơ mi đã nhuốm máu, lại rửa vết máu trên tay. Dùng sức chà xát đôi tay mình, giống như làm như vậy mới có thể rửa đi vết máu đã Dính ở trên tay anh ta, như vậy tay của anh ta mới hoàn toàn sạch sẽ . . . .
Diệp Dịch Lỗi vội vàng hấp tấp chạy ra từ trong thang máy. Cửa phòng của bọn họ khép hờ, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu tới thì một chút tia sáng cũng không có.
Ngưng nhi!
Anh gọi, sau đó mới lắc đầu ảo não nhớ tới Băng Ngưng căn bản không nghe được. Mở cửa phòng đi vào, anh bật công tắc bên trong lên. Nháy mắt, trong phòng sáng lên, nhưng một hồi lại làm anh kinh ngạc đến ngây người. Băng Ngưng không có ở đây. Phòng ngủ, phòng tắm đều nhìn qua, cũng không không thấy bóng dáng của cô. Bên trong sạch bóng, rõ ràng là đã được quét dọn. . . . .
Băng Ngưng rời đi rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Băng Ngưng một tin nhắn, nôn nóng chờ đợi cô trả lời. Nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của anh lại hiện lên cuộc gọi của Ngưng nhi. Tim của anh trầm xuống, chỉ trong nháy mắt liền nhận.
Alo! Anh thận trọng thử thăm dò. Sẽ là ai? Băng Ngưng không nghe được, chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Là tôi! Nghe tiếng của Lưu Duệ Hàng ở bên kia điện thoại, Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn ngây người: Vốn là Băng Ngưng không quan tâm tới việc tôi nói cho cậu, nhưng mà. . . . Tôi suy nghĩ lại, vẫn nên nói một tiếng, dù sao cậu cũng là ba của đứa bé.
Đợi chút. . . . Anh nói cái gì? Diệp Dịch Lỗi còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đứa bé! Anh đang muốn nói cái gì thì Lưu Duệ Hàng đã cắt đứt. Cả người của Diệp Dịch Lỗi như cứng đờ. Anh ta nói đứa bé, anh và Ngưng nhi có đứa bé sao? Sau khi khiếp sợ, trong lòng của Diệp Dịch Lỗi mừng như điên, anh và Ngưng nhi có đứa bé rồi. Siết thật chặt điện thoại di động, anh sải bước đi ra, muốn kéo Băng Ngưng vào trong ngực ngay lập tức. Trên đường tới bệnh viện viện, 10' ngồi ở trong xe khiến anh cảm thấy có phải thời gian đã dừng lại hay không, bằng không thì tại sao trôi qua lâu như vậy mà chưa tới. Ngưng nhi, chúng ta có bảo bảo, là bảo bảo của chúng ta.
Vì quá vui vẻ nên đã làm cho anh quên mất tại sao mình rời đi lâu như vậy, chỉ suy nghĩ xem gặp mặt Ngưng nhi thì nói gì. Thậm chí anh đã bắt đầu suy tính đến tên đứa bé là gì. Anh nghĩ muốn bé gái, giống như Ngưng nhi, là một cô gái xinh đẹp, khéo léo. . . . . .
diễn đàn lê quý dôn
Đã thật lâu cũng chưa từng có chuyện vui vẻ như vậy, cho tới khi Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy Lưu Duệ Hàng liền chạy ngay đến trước mặt anh ta, gọi một tiếng anh họ.
Lưu Duệ Hàng cười nhạo: Cậu uống lộn thuốc sao? Anh họ ư? Hai người cùng nhau lớn lên, cậu ta cũng không có gọi mình một tiếng anh họ như vậy.
Ngưng nhi đâu? Ngưng nhi ở đâu? Vì quá vui vẻ nên anh không thèm để ý đến sự giễu cợt của Lưu
Lưu Duệ Hàng ôm Băng Ngưng chạy ra. Nơi đó chỉ còn lại một vũng máu, mùi máu tanh từ từ tiêu tan trong không khí. Ngoài cửa sổ bóng đêm quả thật rất đẹp, nhưng lúc này lại không còn có người thưởng thức. Mới vừa rồi vẫn còn lãng mạn và ấm áp, mùi rượu khiến hương hoa trong phòng phiêu đãng. Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị ấy thật tuyệt vời. Nhưng đằng sau cảnh tượng tươi đẹp đó là cả một đống hỗn loạn, chẳng qua là đã âm thầm bị che giấu. Trên đất, khắp nơi đều là đồ ăn bị vương vãi, cánh hoa rơi tán loạn. Ở trên sàn nhà Ice Cream đã tan thành một bãi, chiếc nhẫn lẳng lặng nằm ở bên trong. Có thể nhìn ra được đây không phải là chiếc nhẫn quá mức đắt tiền, thiết kế đơn giản lại xinh đẹp. Nhưng giờ phút này, nó chỉ có thể cô đơn nằm ở trong đống Ice Cream đã tan, sẽ không bao giờ có ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. . . .
Trong một gian phòng khác, Hứa Kiệt từ từ mở mắt. Anh ta sờ sờ gáy mình, tại sao mình lại té xỉu? Anh ta nhớ khi nhìn thấy Lạc Băng Ngưng chạy ra từ bên trong, anh ta liền chạy theo muốn bắt. Không biết người nào ở sau lưng đánh anh ta ngã xuống, sau đó thì cái gì cũng không biết!
Mẹ kiếp! Đừng để cho mình biết được kẻ nào bày mưu với mình! Anh ta mắng thầm.
Nhặt điện thoại di động rơi trên đất lên, anh ta chạy ra. Sự việc lần lượt đều đã bị phá hỏng hai lần. Ở trước mặt của Đường Sâm, anh ta liền cảm thấy có phần khó ăn nói. Bất lực mà gãi đầu, từ trong điện thoại tìm thấy số liền gọi.
Người bên kia thế nào? Được, tôi lập tức đi qua. Anh ta cúp điện thoại, vội vã bước vào thang máy rời khỏi . . . . .
Bệnh viện.
Trên người của Lưu Duệ Hàng đều là máu, tim của anh ta chợt run rẩy. Băng Ngưng lại mang thai. Nhìn cô bị hù doạ như vậy, sợ là ngay cả chính cô cũng không biết nữa. Ngồi ở trên ghế, tay của anh ta siết thật chặt rồi lại buông ra. Sau đó Lưu Duệ Hàng đứng dậy vào toilet, thay đi chiếc áo sơ mi đã nhuốm máu, lại rửa vết máu trên tay. Dùng sức chà xát đôi tay mình, giống như làm như vậy mới có thể rửa đi vết máu đã Dính ở trên tay anh ta, như vậy tay của anh ta mới hoàn toàn sạch sẽ . . . .
Diệp Dịch Lỗi vội vàng hấp tấp chạy ra từ trong thang máy. Cửa phòng của bọn họ khép hờ, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu tới thì một chút tia sáng cũng không có.
Ngưng nhi!
Anh gọi, sau đó mới lắc đầu ảo não nhớ tới Băng Ngưng căn bản không nghe được. Mở cửa phòng đi vào, anh bật công tắc bên trong lên. Nháy mắt, trong phòng sáng lên, nhưng một hồi lại làm anh kinh ngạc đến ngây người. Băng Ngưng không có ở đây. Phòng ngủ, phòng tắm đều nhìn qua, cũng không không thấy bóng dáng của cô. Bên trong sạch bóng, rõ ràng là đã được quét dọn. . . . .
Băng Ngưng rời đi rồi sao?
Anh lấy điện thoại di động ra, gửi cho Băng Ngưng một tin nhắn, nôn nóng chờ đợi cô trả lời. Nhưng ngay sau đó, điện thoại di động của anh lại hiện lên cuộc gọi của Ngưng nhi. Tim của anh trầm xuống, chỉ trong nháy mắt liền nhận.
Alo! Anh thận trọng thử thăm dò. Sẽ là ai? Băng Ngưng không nghe được, chắc chắn sẽ không gọi điện thoại cho anh.
Là tôi! Nghe tiếng của Lưu Duệ Hàng ở bên kia điện thoại, Diệp Dịch Lỗi hoàn toàn ngây người: Vốn là Băng Ngưng không quan tâm tới việc tôi nói cho cậu, nhưng mà. . . . Tôi suy nghĩ lại, vẫn nên nói một tiếng, dù sao cậu cũng là ba của đứa bé.
Đợi chút. . . . Anh nói cái gì? Diệp Dịch Lỗi còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đứa bé! Anh đang muốn nói cái gì thì Lưu Duệ Hàng đã cắt đứt. Cả người của Diệp Dịch Lỗi như cứng đờ. Anh ta nói đứa bé, anh và Ngưng nhi có đứa bé sao? Sau khi khiếp sợ, trong lòng của Diệp Dịch Lỗi mừng như điên, anh và Ngưng nhi có đứa bé rồi. Siết thật chặt điện thoại di động, anh sải bước đi ra, muốn kéo Băng Ngưng vào trong ngực ngay lập tức. Trên đường tới bệnh viện viện, 10' ngồi ở trong xe khiến anh cảm thấy có phải thời gian đã dừng lại hay không, bằng không thì tại sao trôi qua lâu như vậy mà chưa tới. Ngưng nhi, chúng ta có bảo bảo, là bảo bảo của chúng ta.
Vì quá vui vẻ nên đã làm cho anh quên mất tại sao mình rời đi lâu như vậy, chỉ suy nghĩ xem gặp mặt Ngưng nhi thì nói gì. Thậm chí anh đã bắt đầu suy tính đến tên đứa bé là gì. Anh nghĩ muốn bé gái, giống như Ngưng nhi, là một cô gái xinh đẹp, khéo léo. . . . . .
diễn đàn lê quý dôn
Đã thật lâu cũng chưa từng có chuyện vui vẻ như vậy, cho tới khi Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy Lưu Duệ Hàng liền chạy ngay đến trước mặt anh ta, gọi một tiếng anh họ.
Lưu Duệ Hàng cười nhạo: Cậu uống lộn thuốc sao? Anh họ ư? Hai người cùng nhau lớn lên, cậu ta cũng không có gọi mình một tiếng anh họ như vậy.
Ngưng nhi đâu? Ngưng nhi ở đâu? Vì quá vui vẻ nên anh không thèm để ý đến sự giễu cợt của Lưu
/279
|