Editor: Thiên Y
Chương 141.2
Lạc Băng Ngưng! Sau này không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!
Anh lạnh lùng xoay người nhưng trái tim co rút đau đớn, giống như không thể hô háp, đôi mắt anh có một chút ướt. Đi tới ngoài cửa, đột nhiên anh gầm lên một tiếng rồi dùng sức đánh một quyền vào vách tường, sau đó vô lực ngã ngồi ở trên ghế. Lạc Băng Ngưng, em thật sự ngoan độc, em thắng rồi. . . . . .
Băng Ngưng ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn về phía hai chiếc nhẫn. Thì ra đây chỉ là đạo cụ, đạo cụ. . . . Dĩ nhiên không cần quá quý trọng. Lạc Băng Ngưng! Đây là mày tự chuốc lấy đau khổ, đáng đời mày, đáng đời. . . .
Lưu Duệ Hàng đứng cách đó không xa. Lời của bọn họ anh ta nghe thấy, dáng vẻ khổ sở của Diệp Dịch Lỗi cũng được thu hết vào trong mắt. Từ từ đi đến bên người anh, nhưng Lưu Duệ Hàng còn chưa kịp nói gì, Diệp Dịch Lỗi liền đứng dậy trừng mắt nhìn anh ta rồi sải bước rời đi. . . . . .
Anh ta đứng ở cửa nhìn Băng Ngưng rồi từ từ đi vào: Bây giờ em không thể bị nhiễm lạnh, lên giường nghỉ ngơi đi! Tay của Lưu Duệ Hàng đặt ở trên vai của Băng Ngưng.
Nhìn thấy anh ta, đột nhiên Băng Ngưng che bụng hỏi: Anh họ! Đứa bé của em thế nào? Đứa bé của em đâu?
Lưu Duệ Hàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: Em đừng như vậy, trước tiên khoan hãy nói chuyện này, chăm sóc cơ thể tốt mới quan trọng. . . . .
Anh nói vậy là có ý gì? Băng Ngưng hỏi: Đứa bé, đứa bé không còn sao?
Lúc đầu vốn là có thể giữ được, nhưng. . . . . . Lưu Duệ Hàng muốn nói lại thôi.
Băng Ngưng đờ người, vế sau cô cũng có thể đoán ra được. Là anh không cần, Diệp Dịch Lỗi không cần đứa bé này, vì vậy mới chạy đến đây.
Em đừng khổ sở. Có lẽ Dịch Lỗi chỉ nghĩ em mới phẫu thuật trước đó, lại dùng nhiều thuốc như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên. . . . Lưu Duệ Hàng dịu dàng vỗ vỗ vai của cô, an ủi cô.
Thật sự là một lý do an ủi tốt đẹp! Băng Ngưng cười: Chẳng qua là anh ấy không muốn đứa bé này, có phải không!
Lưu Duệ Hàng không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Băng Ngưng tự mình đứng lên một cách chậm rãi. Cô nhớ Diệp Dịch Lỗi đã từng nói: Anh không cần đứa bé của cô, cô không xứng. Cho nên. . . . Hiện tại bởi vì cô không xứng, cho nên đứa con của cô bị giết chết. . . . . . Tay của cô từ từ nắm chặt.
Anh ấy không cần đứa bé này, đứa bé vốn là bảo vệ được nhưng nó bị anh hại chết. Diệp Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ôm bụng thật chặt, thân thể run rẩy suýt nữa đứng không vững.
Ha ha. . . . . . Anh Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể như vậy, làm sao anh có thể giết chết đứa bé của tôi rồi sau đó còn dùng ánh mắt thù hận nhìn tôi, làm sao anh có thể như vậy? Bởi vì tâm tình quá mức kích động khiến thân thể của Băng Ngưng run rẩy. Giết chết đứa bé của cô, sau đó nói thả tự do cho cô. Ha ha. . . . . .
Ngưng nhi. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi! Anh là tên súc sinh, súc sinh! Băng Ngưng mất khống chế mà hét to.
Cô muốn đi hỏi anh tại sao, tại sao đối xử với cô ác như vậy. Nhưng lúc này cô quá yếu đuối, vừa tiến lên phía trước liền ngã xuống. Lưu Duệ Hàng kịp thời đưa tay đỡ cô.
Ngưng nhi! Em bình tĩnh một chút!
d.d.l.q.d
Anh buông ra, tôi không tin lời của anh, tôi không tin! Băng Ngưng kêu to: Tôi muốn đi tìm anh ấy, anh buông tôi ra!
Em tìm cậu ta làm cái gì! Ánh mắt của Lưu Duệ hàng đỏ rực, quát: Phải đến lúc nào thì em mới có thể tỉnh táo, Diệp Dịch Lỗi không thương em. Cậu ta đối xử với em tuyệt tình bao nhiêu, không phải em rất rõ ràng sao!
Anh buông ra! Băng Ngưng kêu gào kịch liệt: Tôi không tin anh.
Chẳng lẽ em nhất định phải nghe chính miệng cậu ta nói tất cả đều là cậu ta làm thì mới chết tâm, có phải không! Lưu Duệ Hàng quát lớn: Em đừng ngây thơ nữa Băng Ngưng. Ở Diệp gia, anh và em mới là người ngoài, bằng không làm sao Diệp Dịch Lỗi có thể che giấu những việc Lâm Thanh Âm đã làm với em.
Băng Ngưng quên mất giãy giụa, quên mất kêu gào, chỉ kinh ngạc nhìn Lưu Duệ Hàng. Bà làm cái gì?
Mẹ. . . . . .
Bà ta không phải mẹ em! Lưu Duệ Hàng cao giọng nói: Em có biết không, em không nghe được căn bản là do Lâm Thanh Âm đổ tội cho Tư Đồ Mạch. Việc em không nghe được cái gì như ngày hôm nay, đều là do Lâm Thanh Âm tạo
Chương 141.2
Lạc Băng Ngưng! Sau này không cần xuất hiện ở trước mặt của tôi, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa!
Anh lạnh lùng xoay người nhưng trái tim co rút đau đớn, giống như không thể hô háp, đôi mắt anh có một chút ướt. Đi tới ngoài cửa, đột nhiên anh gầm lên một tiếng rồi dùng sức đánh một quyền vào vách tường, sau đó vô lực ngã ngồi ở trên ghế. Lạc Băng Ngưng, em thật sự ngoan độc, em thắng rồi. . . . . .
Băng Ngưng ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, nhìn về phía hai chiếc nhẫn. Thì ra đây chỉ là đạo cụ, đạo cụ. . . . Dĩ nhiên không cần quá quý trọng. Lạc Băng Ngưng! Đây là mày tự chuốc lấy đau khổ, đáng đời mày, đáng đời. . . .
Lưu Duệ Hàng đứng cách đó không xa. Lời của bọn họ anh ta nghe thấy, dáng vẻ khổ sở của Diệp Dịch Lỗi cũng được thu hết vào trong mắt. Từ từ đi đến bên người anh, nhưng Lưu Duệ Hàng còn chưa kịp nói gì, Diệp Dịch Lỗi liền đứng dậy trừng mắt nhìn anh ta rồi sải bước rời đi. . . . . .
Anh ta đứng ở cửa nhìn Băng Ngưng rồi từ từ đi vào: Bây giờ em không thể bị nhiễm lạnh, lên giường nghỉ ngơi đi! Tay của Lưu Duệ Hàng đặt ở trên vai của Băng Ngưng.
Nhìn thấy anh ta, đột nhiên Băng Ngưng che bụng hỏi: Anh họ! Đứa bé của em thế nào? Đứa bé của em đâu?
Lưu Duệ Hàng nhẹ nhàng lắc đầu một cái: Em đừng như vậy, trước tiên khoan hãy nói chuyện này, chăm sóc cơ thể tốt mới quan trọng. . . . .
Anh nói vậy là có ý gì? Băng Ngưng hỏi: Đứa bé, đứa bé không còn sao?
Lúc đầu vốn là có thể giữ được, nhưng. . . . . . Lưu Duệ Hàng muốn nói lại thôi.
Băng Ngưng đờ người, vế sau cô cũng có thể đoán ra được. Là anh không cần, Diệp Dịch Lỗi không cần đứa bé này, vì vậy mới chạy đến đây.
Em đừng khổ sở. Có lẽ Dịch Lỗi chỉ nghĩ em mới phẫu thuật trước đó, lại dùng nhiều thuốc như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, cho nên. . . . Lưu Duệ Hàng dịu dàng vỗ vỗ vai của cô, an ủi cô.
Thật sự là một lý do an ủi tốt đẹp! Băng Ngưng cười: Chẳng qua là anh ấy không muốn đứa bé này, có phải không!
Lưu Duệ Hàng không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.
Băng Ngưng tự mình đứng lên một cách chậm rãi. Cô nhớ Diệp Dịch Lỗi đã từng nói: Anh không cần đứa bé của cô, cô không xứng. Cho nên. . . . Hiện tại bởi vì cô không xứng, cho nên đứa con của cô bị giết chết. . . . . . Tay của cô từ từ nắm chặt.
Anh ấy không cần đứa bé này, đứa bé vốn là bảo vệ được nhưng nó bị anh hại chết. Diệp Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, tại sao có thể làm ra chuyện như vậy. Cô ôm bụng thật chặt, thân thể run rẩy suýt nữa đứng không vững.
Ha ha. . . . . . Anh Dịch Lỗi! Làm sao anh có thể như vậy, làm sao anh có thể giết chết đứa bé của tôi rồi sau đó còn dùng ánh mắt thù hận nhìn tôi, làm sao anh có thể như vậy? Bởi vì tâm tình quá mức kích động khiến thân thể của Băng Ngưng run rẩy. Giết chết đứa bé của cô, sau đó nói thả tự do cho cô. Ha ha. . . . . .
Ngưng nhi. . . . . .
Diệp Dịch Lỗi! Anh là tên súc sinh, súc sinh! Băng Ngưng mất khống chế mà hét to.
Cô muốn đi hỏi anh tại sao, tại sao đối xử với cô ác như vậy. Nhưng lúc này cô quá yếu đuối, vừa tiến lên phía trước liền ngã xuống. Lưu Duệ Hàng kịp thời đưa tay đỡ cô.
Ngưng nhi! Em bình tĩnh một chút!
d.d.l.q.d
Anh buông ra, tôi không tin lời của anh, tôi không tin! Băng Ngưng kêu to: Tôi muốn đi tìm anh ấy, anh buông tôi ra!
Em tìm cậu ta làm cái gì! Ánh mắt của Lưu Duệ hàng đỏ rực, quát: Phải đến lúc nào thì em mới có thể tỉnh táo, Diệp Dịch Lỗi không thương em. Cậu ta đối xử với em tuyệt tình bao nhiêu, không phải em rất rõ ràng sao!
Anh buông ra! Băng Ngưng kêu gào kịch liệt: Tôi không tin anh.
Chẳng lẽ em nhất định phải nghe chính miệng cậu ta nói tất cả đều là cậu ta làm thì mới chết tâm, có phải không! Lưu Duệ Hàng quát lớn: Em đừng ngây thơ nữa Băng Ngưng. Ở Diệp gia, anh và em mới là người ngoài, bằng không làm sao Diệp Dịch Lỗi có thể che giấu những việc Lâm Thanh Âm đã làm với em.
Băng Ngưng quên mất giãy giụa, quên mất kêu gào, chỉ kinh ngạc nhìn Lưu Duệ Hàng. Bà làm cái gì?
Mẹ. . . . . .
Bà ta không phải mẹ em! Lưu Duệ Hàng cao giọng nói: Em có biết không, em không nghe được căn bản là do Lâm Thanh Âm đổ tội cho Tư Đồ Mạch. Việc em không nghe được cái gì như ngày hôm nay, đều là do Lâm Thanh Âm tạo
/279
|