Editor: Thiên Y
Khách sạn.
Dương Tư Thần vẫn luôn ở cạnh Băng Ngưng, vốn trong lòng còn muốn nói lời an ủi cô, nhưng là bây giờ xem ra. . . . . . Hình như tất cả mọi thứ là tự mình suy nghĩ quá nhiều. Ở saan bay gặp Diệp Dịch Lỗi là ngoài dự đoán, phản ứng của Băng Ngưng cũng nằm ngoài dự đoán.
Nói với anh ta những lời đó để làm gì? Cô lại còn nói đứa bé là của cậu ta.
Bằng không phải nói gì? Băng Ngưng cười đến tự nhiên, giống như việc hai người làm giống như bình thường nói chuyện phiém vậy: Chẳng lẽ em nên nhào tới, nói với anh ta một tiếng anh Dịch Lỗi, em rất nhớ anh sao?
Dương Tư Thần nhún vai, cái này là nằm trong dự liệu. Băng Ngưng trở nên lạnh lùng, mà dường như sự lạnh lùng của cô không phải mới xuất hiện.
Ngưng nhi! Cho dù em làm gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cũng sẽ giúp đỡ em, dù chỉ là một chút. Vì vậy em có làm gì thì hãy nói với anh, được không!
Băng Ngưng gật đầu một cái coi như là đồng ý, làm cái gì? Thật ra với việc bản thân sẽ làm gì, chính cô cũng chưa rõ ràng.
Em không còn là đứa bé nữa, anh không phải lo lắng cho em. Băng Ngưng bước đến, đưa ly rượu đỏ cho cậu ta: À, đúng rồi! Em đã nhận làm người đại diện phát ngôn cho Viễn Hành.
Khụ. . . . . .
Thì sao? Dường như nghe thấy một chuyệ bình thường, bất chợt cậu ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi: Chẳng lẽ em không biết. . . . . .
Đương nhiên em biết! Băng Ngưng lạnh nhạt nói: Cũng vì em biết nên mới đồng ý lời mời của bọn họ.
Ngưng nhi! Em điên rồi có phải không.
Em rất bình thường. Băng Ngưng ngồi xuống, nói: Tư Thần! Em chưa bao giờ giấu diếm anh mục đích em trở về nước. Anh biết rõ ràng chuyện sảy thai của em, không phải sao!
Nhưng Ngưng nhi. . . . . .
Anh còn vừa mới nói sẽ ủng hộ em. Cô ngắt lời của Dương Tư Thần.
Vậy chờ sau khi đạt được mục đích thì sao!
Trở về Toronto. Cô không chút nghĩ ngợi nói.
Sau đó có thể trải qua cuộc sống đơn giản bình thường rồi. Anh biết không, mới vừa lên máy bay là em đã bắt đầu nghĩ đến Verney rồi. Nhắc tới đứa bé, trên khuôn mặt lạnh lùng của Băng Ngưng chợt xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
Dương Tư Thần than nhẹ. Cậu ta không phải chưa từng khuyên, nhưng cuối cùng lại không có tcs dụng. Cậu ta cũng biết nếu như không giải quyết được khúc mắc này, có lẽ cả đời Băng Ngưng cũng sẽ khổ sở. Vậy. . . . Anh sẽ chờ em. Ngưng nhi, chờ em thật sự buông xuống, anh sẽ rời khỏi chỗ này với em. . . . . .
****************
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi không biết mình gặp người của Thịnh Thế và trở về như thế nào. Nếu như không phải có Văn Tuấn ở đây, nói không chừng anh sẽ làm bay mất cái hợp đồng này mất, nhưng mà. . . . Việc này thật sự quá khiếp sợ. Ngưng nhi của anh trở lại, Ngưng nhi của anh oán hận anh. . . . .
Chẳng qua là. . . . . . Không sao. Chỉ cần trở lại là được, Ngưng nhi trở lại là tốt rồi.
Văn Tuấn! Cậu lập tức tra cho tôi Băng Ngưng. . . . . . Tra thử xem Andy đang ở khách sạn nào. Anh khẩn trương xoa trái tim.
Tổng giám đốc . . . . .
Làm theo lời tôi nói đi! Mặc dù khổ sở, nhưng thật sự rất khó kìm nén sự hưng phấn ở trong lòng, Ngưng nhi của anh đã trở lại.
Văn Tuấn gật đầu một cái lui ra ngoài. Vào lúc này, muốn anh nói thế nào việc Andy nhận lời làm người đại diện phát ngôn cho Viễn Hành đây? Chẳng lẽ . . . . Lưu Duệ Hàng cũng biết về tung tích của Băng Ngưng sao? Tổng giám đốc còn đắm chìm trong niềm vui sướng của mình, không biết. . . . . . Tin tức này có phải là một đả kích khác với anh ấy hay không . . . . .
Ngưng nhi! Cuối cùng anh cũng đợi được đến khi em trở lại. Anh ôm tấm ảnh chụp đã ố vàng vào trong ngực giống như đang ôm bảo bối. Lần này anh sẽ không bao giờ để vuột mất em nữa. Ngưng nhi, những gì nợ em, anh bằng lòng dùng cả đời để bồi thường, cho nên. . . . . . Xin em cho anh một cơ hội, được không!
Văn Tuấn tra được khách sạn của Băng Ngưng. Diệp Dịch Lỗi cũng không có kiên nhẫn chờ đợi mà đi thẳng đến. Trước đây anh đã để mất cơ hội, cho nên lần này anh muốn giữ chặt lấy, không bao giờ buông tay nữa.
Từ trong phòng tắm đi ra, Băng Ngưng còn chưa kịp sấy tóc liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Sao nhanh như vậy liền. . . . . . Băng Ngưng mở cửa, lời nói đến một nửa thì nụ cười liền cứng đờ.
Diệp tổng? Cô nhìn
Khách sạn.
Dương Tư Thần vẫn luôn ở cạnh Băng Ngưng, vốn trong lòng còn muốn nói lời an ủi cô, nhưng là bây giờ xem ra. . . . . . Hình như tất cả mọi thứ là tự mình suy nghĩ quá nhiều. Ở saan bay gặp Diệp Dịch Lỗi là ngoài dự đoán, phản ứng của Băng Ngưng cũng nằm ngoài dự đoán.
Nói với anh ta những lời đó để làm gì? Cô lại còn nói đứa bé là của cậu ta.
Bằng không phải nói gì? Băng Ngưng cười đến tự nhiên, giống như việc hai người làm giống như bình thường nói chuyện phiém vậy: Chẳng lẽ em nên nhào tới, nói với anh ta một tiếng anh Dịch Lỗi, em rất nhớ anh sao?
Dương Tư Thần nhún vai, cái này là nằm trong dự liệu. Băng Ngưng trở nên lạnh lùng, mà dường như sự lạnh lùng của cô không phải mới xuất hiện.
Ngưng nhi! Cho dù em làm gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cũng sẽ giúp đỡ em, dù chỉ là một chút. Vì vậy em có làm gì thì hãy nói với anh, được không!
Băng Ngưng gật đầu một cái coi như là đồng ý, làm cái gì? Thật ra với việc bản thân sẽ làm gì, chính cô cũng chưa rõ ràng.
Em không còn là đứa bé nữa, anh không phải lo lắng cho em. Băng Ngưng bước đến, đưa ly rượu đỏ cho cậu ta: À, đúng rồi! Em đã nhận làm người đại diện phát ngôn cho Viễn Hành.
Khụ. . . . . .
Thì sao? Dường như nghe thấy một chuyệ bình thường, bất chợt cậu ta lộ ra vẻ mặt sợ hãi: Chẳng lẽ em không biết. . . . . .
Đương nhiên em biết! Băng Ngưng lạnh nhạt nói: Cũng vì em biết nên mới đồng ý lời mời của bọn họ.
Ngưng nhi! Em điên rồi có phải không.
Em rất bình thường. Băng Ngưng ngồi xuống, nói: Tư Thần! Em chưa bao giờ giấu diếm anh mục đích em trở về nước. Anh biết rõ ràng chuyện sảy thai của em, không phải sao!
Nhưng Ngưng nhi. . . . . .
Anh còn vừa mới nói sẽ ủng hộ em. Cô ngắt lời của Dương Tư Thần.
Vậy chờ sau khi đạt được mục đích thì sao!
Trở về Toronto. Cô không chút nghĩ ngợi nói.
Sau đó có thể trải qua cuộc sống đơn giản bình thường rồi. Anh biết không, mới vừa lên máy bay là em đã bắt đầu nghĩ đến Verney rồi. Nhắc tới đứa bé, trên khuôn mặt lạnh lùng của Băng Ngưng chợt xuất hiện một nụ cười hiếm hoi.
Dương Tư Thần than nhẹ. Cậu ta không phải chưa từng khuyên, nhưng cuối cùng lại không có tcs dụng. Cậu ta cũng biết nếu như không giải quyết được khúc mắc này, có lẽ cả đời Băng Ngưng cũng sẽ khổ sở. Vậy. . . . Anh sẽ chờ em. Ngưng nhi, chờ em thật sự buông xuống, anh sẽ rời khỏi chỗ này với em. . . . . .
****************
Diệp Thị.
Diệp Dịch Lỗi không biết mình gặp người của Thịnh Thế và trở về như thế nào. Nếu như không phải có Văn Tuấn ở đây, nói không chừng anh sẽ làm bay mất cái hợp đồng này mất, nhưng mà. . . . Việc này thật sự quá khiếp sợ. Ngưng nhi của anh trở lại, Ngưng nhi của anh oán hận anh. . . . .
Chẳng qua là. . . . . . Không sao. Chỉ cần trở lại là được, Ngưng nhi trở lại là tốt rồi.
Văn Tuấn! Cậu lập tức tra cho tôi Băng Ngưng. . . . . . Tra thử xem Andy đang ở khách sạn nào. Anh khẩn trương xoa trái tim.
Tổng giám đốc . . . . .
Làm theo lời tôi nói đi! Mặc dù khổ sở, nhưng thật sự rất khó kìm nén sự hưng phấn ở trong lòng, Ngưng nhi của anh đã trở lại.
Văn Tuấn gật đầu một cái lui ra ngoài. Vào lúc này, muốn anh nói thế nào việc Andy nhận lời làm người đại diện phát ngôn cho Viễn Hành đây? Chẳng lẽ . . . . Lưu Duệ Hàng cũng biết về tung tích của Băng Ngưng sao? Tổng giám đốc còn đắm chìm trong niềm vui sướng của mình, không biết. . . . . . Tin tức này có phải là một đả kích khác với anh ấy hay không . . . . .
Ngưng nhi! Cuối cùng anh cũng đợi được đến khi em trở lại. Anh ôm tấm ảnh chụp đã ố vàng vào trong ngực giống như đang ôm bảo bối. Lần này anh sẽ không bao giờ để vuột mất em nữa. Ngưng nhi, những gì nợ em, anh bằng lòng dùng cả đời để bồi thường, cho nên. . . . . . Xin em cho anh một cơ hội, được không!
Văn Tuấn tra được khách sạn của Băng Ngưng. Diệp Dịch Lỗi cũng không có kiên nhẫn chờ đợi mà đi thẳng đến. Trước đây anh đã để mất cơ hội, cho nên lần này anh muốn giữ chặt lấy, không bao giờ buông tay nữa.
Từ trong phòng tắm đi ra, Băng Ngưng còn chưa kịp sấy tóc liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Sao nhanh như vậy liền. . . . . . Băng Ngưng mở cửa, lời nói đến một nửa thì nụ cười liền cứng đờ.
Diệp tổng? Cô nhìn
/279
|