Editor: Thiên Y
Phản ứng của Lâm Thanh Âm khiến Băng Ngưng có phần kinh sợ, bà ấy lại muốn quỳ xuống sao? Người phụ nữ cao ngạo không ai bì nổi này, hôm nay lại khóm lưng uốn gối đến mức độ như vậy, rốt cuộc bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là . . . . Bà ấy đã xảy ra chuyện gì.
Bà làm cái gì vạy? Cô vội vàng tiến lên, nhưng mà đã chậm một bước, Lâm Thanh Âm quỳ xuống. Bụp. Nghe thấy âm thanh kia, mặc dù không vang như vậy, thế nhưng nó giống như vang vào tận trong lòng của Băng Ngưng. Trong lòng của cô giống như trong nháy mắt đau đớn.
Lâm Thanh Âm! Cái người này, bà định làm cái gì? Diễn khổ nhục kế ở đây sao? Lạc Tử Úc giống như cũng có chút không chịu nổi, nói: Đừng đóng kịch nữa, mau đi ra ngoài.
Tôi nói đều là thật. Lâm Thanh Âm thề.
Ngưng nhi! Tử Úc! Tôi thật sự không có phóng hỏa, không có hại chết ba mẹ của hai người, cầu xin con phải tin tưởng tôi! Bà khóc thành tiếng: Tin tưởng tôi một lần, có được không?
Trước tiên bà đứng lên rồi nói. Băng Ngưng luống cuống muốn dìu nhưng mà Lâm Thanh Âm giống như kiên quyết muốn quỳ như vậy.
Rốt cuộc và muốn thế nào? Băng Ngưng cực kỳ tức giận.
Ngưng nhi! Cầu xin con cho Dịch Lỗi một cơ hội nữa! Lâm Thanh Âm nói nghẹn ngào: Mẹ cầu xin con.
Trái tim của Băng Ngưng nhói đau.
Bà đứng lên trước đã! Tôi sẽ suy nghĩ. Âm thanh của cô nhàn nhạt.
Nếu bà không đứng dậy, vậy tôi cũng không cần cân nhắc nữa. Thái độ của cô trở nên cứng rắn. Lạc Băng Ngưng, mày đang mềm lòng với bà ấy sao?
Được! Được! Nghe Băng Ngưng nói như vậy, Lâm Thanh Âm vội vàng đứng dậy, vừa nói cám ơn, vừa ho kịch liệt: Ngưng nhi! Mẹ hiểu rõ hiện tại mình nói những thứ này cũng vô dụng, nhưng mà mẹ thật sự sẽ bồi thường, mẹ bảo đảm.
Đối mặt với thái độ thành khẩn của bà, cô chỉ cười lạnh.
Bồi thường sao? Coi như xong! Những thứ bà nợ tôi, bà bồi thường không nổi. Băng Ngưng hít sâu một hơi, nói: Trở về đi! Đừng đến đây nữa.
Lâm Thanh Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Băng Ngưng có thể nghe bà nói cho hết lời đã coi như là ‘ kỳ tích ’ rồi ! Nếu con bé nói bằng lòng cân nhắc, vậy thì cho con bé chút thời gian, hi vọng. . . . Tất cả vẫn còn kịp.
Mẹ thật sự sẽ bồi thường. Ngưng nhi! Tin tưởng mẹ một lần. diễnsđànslêsquýsđôn
*****************
Sau khi Lâm Thanh Âm đi, Băng Ngưng vẫn ngồi ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, trong ánh mắt có chút trống rỗng, trong đầu trống không, dường như ngay cả sức lực để suy xét cũng không có.
Thế nào, bởi vì bà ta làm vậy, em liền tin sao? Lạc Tử Úc nhìn chằm chằm đứa em gái, có chút bất mãn.
Không phải! Cô lắc đầu một cái.
Nhưng mà . . . . Em cảm thấy được lời của bà ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể tin. Băng Ngưng quay đầu lại nhìn chị mình.
Dù sao chúng ta cũng đang điều tra chuyện này, điều tra cẩn thận một chút cũng không có hại. Ngộ nhỡ lời bà ấy nói là sự thật, chúng ta không điều tra, vậu thì không phải hung thủ đứng đằng sau sẽ được nhỏn nhơ ngoài vòng pháp luật ư! Cô cố gắng làm cho giọng của mình nghe khách quan một chút. Chị gái có bao nhiêu nỗi căm hận với nhà họ Diệp, cô hiểu rất rõ.
Cho dù lời của bà ấy là thật, vậy em định thế nào? Lạc Tử Úc tiến lên, hỏi: Chẳng lẽ bà ấy làm tổn thương em thế nào, em đã quên rồi ư? Lạc Băng Ngưng! Em có tiền đồ không vậy?
Băng Ngưng sờ lỗ tai. Nếu như chuyện của nhà họ Lạc không liên quan đến bà ấy, vậy thì bỏ qua đi! Hận một người thật sự rất mệt mỏi. . . .
Em có thể quên, nhưng chị không quên được.
Lạc Tử Úc xoay người bỏ đi. Sự việc phát sinh như ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự liệu của chị. Lạc Tử Úc không muốn ép buộc Băng Ngưng làm chuyện mà con bé không thích, càng không muốn Băng Ngưng khổ sở, nhưng mà không có nghĩa là chị sẽ buông tha.
Được! Việc này em cũng đừng quan tâm, giao chuyện này cho chị! Tay của chị từ từ nắm chặt, chị đã sớm thề sẽ không bỏ qua. Cho dù Lâm Thanh Âm không liên quan đến vự hoả hoạn của nhà họ Lạc, nhưng bà ấy không cách nào chối được việc đã làm tổn thương em gái của chị.
************************
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cho Băng Ngưng hoàn toàn bị xáo trộn. Cô đi ra khỏi nhà vẫn cúi đầu đi từ từ, lòng dạ cô rối bời nên hoàn toàn không có chú ý tới, từ khi cô vừa ra khỏi nhà họ Lăng đã có người len lén đi theo cô.
Điền Quân ngồi ở trong xe. Vốn là ông ta coi như không thù không oán với nhà họ Diệp và nhà họ Lạc, nhưng Đường Sâm phân phó ông ta đối phó với Băng Ngưng nên ông ta sẽ nghe theo. Không có Đường Sâm sẽ không có ông ta của ngày hôm nay. Năm đó ông ta có thể trả thù nhà họ Điền cũng là bởi vì có Đường Sâm trợ giúp. Vì vậy ông ta thề, đời này cho dù chết cũng muốn báo đáp ân tình của Đường Sâm. Mắt nhìn chằm chằm Băng Ngưng ở trước mặt, tay lái ông ta lái từ từ nhanh hơn.
Lạc Băng Ngưng! Cô không nên trở về, hoặc là. . . . Cô không nên là người phụ nữ mà Diệp Dịch Lỗi yêu sâu sắc, lại càng không nên có quan hệ với Lăng Vĩ Luân. Nhưng mà. . . . Tất cả đã như thế, như vậy chứng minh toàn bộ đều là số mệnh. Cho nên, cam chịu số phận đi! Ông ta hít sâu một hơi, nói: Nhớ kĩ hành động sạch sẻ lưu loát, nhà họ Diệp và nhà họ Lăng đang ở gần đây. Nếu như lần này thất thủ, về sau hành động sẽ khó khăn.
Vâng!
Trong xe, hai người ngồi sau cũng đã chuẩn bị. Xe từ từ đến gần, nhưng mà bọn họ còn không kịp mở cửa thì xe đột nhiên thắng gấp. Hai người không chút nào phòng bị liền lao người về phía trước.
Anh Quân, sao vạy? Bọn họ không hiểu.
Điền Quân không lên tiếng. Nhìn chiếc xe xuất hiện ở đầu đường, ông ta từ từ dừng xe lại.
Là Diệp Dịch Lỗi! Ông ta thầm mắng một tiếng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không phải cậu ta không trở về nhà họ Diệp ư, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Dịch Lỗi nghe lời nói của Văn Tuấn mới quyết định trở về xem. Văn Tuấn nói mẹ anh rất quái lạ, thật ra thì anh cũng cảm thấy. Nhất là năm nay, bà thay đổi khiến bản thân anh cũng sắp không nhận ra được. Nếu không phải là gương mặt đó, nhất định anh sẽ cảm thấy đó không phải là mẹ mình. Ngoài dự đoán, anh nhìn thấy Băng Ngưng. Nhìn thấy cô, trái tim của anh lại âm ỉ đau. Không dám kinh động nàng, Anh chỉ có thể đi theo phía xa, nhìn xa xa. Cô trở về lâu như vậy, nên giải thích anh cũng đều giải thích rõ, anh không muốn tin tưởng lời nói của Băng Ngưng, dù là lừa mình dối người cũng được! Cái câu không thương mà Băng Ngưng nói, anh vẫn đang cố gắng quên.
Băng Ngưng đi, vô tình lại đang đi tới nhà họ Diệp. Đứng ở ngoài cửa lớn, cô đi qua rồi nhìn vào bên trong. Thật kỳ quái, liếc mắt một cái, cô lại có thể tìm được phòng của mình, ha ha . . . . Cũng đúng! Cuộc sống của cô, một nữa là trải qua ở nơi này. Nhà họ Diệp. Cô đã từng tâm niệm muốn rời khỏi, nhưng đợi đến khi thật sự rời đi, cô mới phát hiện thế giới bên ngoài cũng không có tự do như vậy.
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở cách đó không xa, chậm rãi đi tới sau lưng Băng Ngưng. Không biết là bước chân của anh quá nhẹ hay là Băng Ngưng quá nhập tâm mà cô không quay đầu lại. Đã bao lâu rồi không có bên cạnh nhau ở khoảng cách gần như vậy, Sau đó im lặng đứng lại, tay của Diệp Dịch Lỗi từ từ nắm chặt, cảm giác mũi có chút chua xót.
. . . . . . Ngưng nhi! Thật sự anh rất muốn mở miệng gọi cô, nhưng cổ của anh giống như bị một bàn tay to nắm chặt, không phát ra được âm thanh nào. Tay đưa lên thử mấy lần, nhưng cuối cùng lại giống như không có dũng khí cầm tay của cô. Anh rất sợ thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng.
Không biết có phải do nhìn chằm chằm một chỗ quá lâu hay không, mắt của Băng Ngưng có chút cay, còn có chút ẩm ướt, hít một hơi thật sâu cô xoay người.
Á! Quay lại nhìn thấy người phía sau, Băng Ngưng bị doạ sợ kêu lên một tiếng.
Ngưng nhi! Không ngờ cô sẽ xoay người, Diệp Dịch Lỗi cũng sợ hết hồn. Nhìn sắc mặt của cô thay đổi, Diệp Dịch Lỗi có một chút đau lòng: Thật xin lỗi, doạ đến em!
Gặp nhau dưới tình huống như vậy có chút ngoài dự liệu của cô, nhưng mà rất nhanh thay đổi cảm xúc của mình.
Anh . . . . Băng Ngưng định nói chợt dừng lại, cũng không thể nói sao anh lại ở chỗ này được!
Tôi ngăn cản con đường của anh sao? Đột nhiên cô nói rồi lùi sang một bên.
Ngưng nhi.
Nụ cười tự nhiên của Băng Ngưng làm anh hoảng hốt. Nghĩ là cô lại muốn rời đi, trong lúc nhất thời, không suy nghĩ được nhiều như vậy, anh liền tiến lên ôm lấy cô, ôm lấy thật chặt.
Đừng nữa đi được không, chúng ta về nhà đi! Trở về nhà của chúng ta!
Diệp Dịch Lỗi! Anh làm cái gì vậy? Băng Ngưng giãy giụa, trong anh mắt tràn ngập đề phòng: Anh. . . .
Đi với anh tới một chỗ. Không muốn nghe những lời tuyệt tình kia nữa, anh kéo thẳng Băng Ngưng về phía xe của mình. Không dự liệu được anh sẽ đột nhiên có phản ứng này, nhất thời cô chưa chuẩn bị đã bị nhét vào trong xe.
Anh làm gì đấy? Băng Ngưng chưa kịp xuống xe thì Diệp Dịch Lỗi đã ngồi vào .
Dẫn em đến một chỗ. Anh nói xong liền khởi động xe, tốc độ lái xe có chút nhanh, giống như không kịp chờ đợi mà muốn chạy tới nơi đó.
Diệp Dịch Lỗi! Anh có phải điên rồi hay không? Chậm một chút! Băng Ngưng nắm thật chặt tay vịn. dđ/le^quy’đo^n
Anh không muốn sống nhưng tôi còn muốn! Đối với tốc độ xe quá nhanh, ở trong lòng của Băng Ngưng vẫn còn có chút sợ hãi: Dừng xe lại, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!
Anh không điên! Anh lắc đầu. Chẳng qua là muốn đưa cô tới căn hộ của bọn họ nhìn một chút, muốn cô biết nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn luôn đợi cô trở lại. Nếu những lời giải thích vô dụng, vậy dùng một chút thủ đoạn cưỡng chế thì thích hợp hơn. Anh không muốn cho cô thêm cơ hội để trốn tránh.
Bởi vì tốc độ xe rất nhanh, trong lúc lơ đãng anh đã cắt đuôi xe của Điền Quân, cũng đến ‘ nhà ’ của anh rất nhanh.
Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, không vui hỏi: Anh dây dưa như vậy có ý gì? Cô hối hận. Mình không nên xuất hiện ở cửa nhà họ Diệp, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nếu đã đến rồi, đi vào xem một chút được không? Anh kéo Băng Ngưng đi vào, mật mã cửa chính vẫn như cũ. Nhìn anh ấn mật mã, đột nhiên Băng Ngưng bật cười. Vẫn là sinh nhật Tuyết Ngưng sinh nhật.
Chẳng lẽ. . . . Em cũng không có nghĩ tới, ý định ban đầu của mật mã này thật ra là vì em sao? Anh xoay người nhìn Băng Ngưng, trong mắt có chút đau thương: Ngay từ đầu, trong lòng của em phủ định tình cảm
Phản ứng của Lâm Thanh Âm khiến Băng Ngưng có phần kinh sợ, bà ấy lại muốn quỳ xuống sao? Người phụ nữ cao ngạo không ai bì nổi này, hôm nay lại khóm lưng uốn gối đến mức độ như vậy, rốt cuộc bà ấy muốn làm cái gì, hoặc là . . . . Bà ấy đã xảy ra chuyện gì.
Bà làm cái gì vạy? Cô vội vàng tiến lên, nhưng mà đã chậm một bước, Lâm Thanh Âm quỳ xuống. Bụp. Nghe thấy âm thanh kia, mặc dù không vang như vậy, thế nhưng nó giống như vang vào tận trong lòng của Băng Ngưng. Trong lòng của cô giống như trong nháy mắt đau đớn.
Lâm Thanh Âm! Cái người này, bà định làm cái gì? Diễn khổ nhục kế ở đây sao? Lạc Tử Úc giống như cũng có chút không chịu nổi, nói: Đừng đóng kịch nữa, mau đi ra ngoài.
Tôi nói đều là thật. Lâm Thanh Âm thề.
Ngưng nhi! Tử Úc! Tôi thật sự không có phóng hỏa, không có hại chết ba mẹ của hai người, cầu xin con phải tin tưởng tôi! Bà khóc thành tiếng: Tin tưởng tôi một lần, có được không?
Trước tiên bà đứng lên rồi nói. Băng Ngưng luống cuống muốn dìu nhưng mà Lâm Thanh Âm giống như kiên quyết muốn quỳ như vậy.
Rốt cuộc và muốn thế nào? Băng Ngưng cực kỳ tức giận.
Ngưng nhi! Cầu xin con cho Dịch Lỗi một cơ hội nữa! Lâm Thanh Âm nói nghẹn ngào: Mẹ cầu xin con.
Trái tim của Băng Ngưng nhói đau.
Bà đứng lên trước đã! Tôi sẽ suy nghĩ. Âm thanh của cô nhàn nhạt.
Nếu bà không đứng dậy, vậy tôi cũng không cần cân nhắc nữa. Thái độ của cô trở nên cứng rắn. Lạc Băng Ngưng, mày đang mềm lòng với bà ấy sao?
Được! Được! Nghe Băng Ngưng nói như vậy, Lâm Thanh Âm vội vàng đứng dậy, vừa nói cám ơn, vừa ho kịch liệt: Ngưng nhi! Mẹ hiểu rõ hiện tại mình nói những thứ này cũng vô dụng, nhưng mà mẹ thật sự sẽ bồi thường, mẹ bảo đảm.
Đối mặt với thái độ thành khẩn của bà, cô chỉ cười lạnh.
Bồi thường sao? Coi như xong! Những thứ bà nợ tôi, bà bồi thường không nổi. Băng Ngưng hít sâu một hơi, nói: Trở về đi! Đừng đến đây nữa.
Lâm Thanh Âm do dự nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu. Băng Ngưng có thể nghe bà nói cho hết lời đã coi như là ‘ kỳ tích ’ rồi ! Nếu con bé nói bằng lòng cân nhắc, vậy thì cho con bé chút thời gian, hi vọng. . . . Tất cả vẫn còn kịp.
Mẹ thật sự sẽ bồi thường. Ngưng nhi! Tin tưởng mẹ một lần. diễnsđànslêsquýsđôn
*****************
Sau khi Lâm Thanh Âm đi, Băng Ngưng vẫn ngồi ở cửa sổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, trong ánh mắt có chút trống rỗng, trong đầu trống không, dường như ngay cả sức lực để suy xét cũng không có.
Thế nào, bởi vì bà ta làm vậy, em liền tin sao? Lạc Tử Úc nhìn chằm chằm đứa em gái, có chút bất mãn.
Không phải! Cô lắc đầu một cái.
Nhưng mà . . . . Em cảm thấy được lời của bà ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể tin. Băng Ngưng quay đầu lại nhìn chị mình.
Dù sao chúng ta cũng đang điều tra chuyện này, điều tra cẩn thận một chút cũng không có hại. Ngộ nhỡ lời bà ấy nói là sự thật, chúng ta không điều tra, vậu thì không phải hung thủ đứng đằng sau sẽ được nhỏn nhơ ngoài vòng pháp luật ư! Cô cố gắng làm cho giọng của mình nghe khách quan một chút. Chị gái có bao nhiêu nỗi căm hận với nhà họ Diệp, cô hiểu rất rõ.
Cho dù lời của bà ấy là thật, vậy em định thế nào? Lạc Tử Úc tiến lên, hỏi: Chẳng lẽ bà ấy làm tổn thương em thế nào, em đã quên rồi ư? Lạc Băng Ngưng! Em có tiền đồ không vậy?
Băng Ngưng sờ lỗ tai. Nếu như chuyện của nhà họ Lạc không liên quan đến bà ấy, vậy thì bỏ qua đi! Hận một người thật sự rất mệt mỏi. . . .
Em có thể quên, nhưng chị không quên được.
Lạc Tử Úc xoay người bỏ đi. Sự việc phát sinh như ngày hôm nay cũng nằm ngoài dự liệu của chị. Lạc Tử Úc không muốn ép buộc Băng Ngưng làm chuyện mà con bé không thích, càng không muốn Băng Ngưng khổ sở, nhưng mà không có nghĩa là chị sẽ buông tha.
Được! Việc này em cũng đừng quan tâm, giao chuyện này cho chị! Tay của chị từ từ nắm chặt, chị đã sớm thề sẽ không bỏ qua. Cho dù Lâm Thanh Âm không liên quan đến vự hoả hoạn của nhà họ Lạc, nhưng bà ấy không cách nào chối được việc đã làm tổn thương em gái của chị.
************************
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy làm cho Băng Ngưng hoàn toàn bị xáo trộn. Cô đi ra khỏi nhà vẫn cúi đầu đi từ từ, lòng dạ cô rối bời nên hoàn toàn không có chú ý tới, từ khi cô vừa ra khỏi nhà họ Lăng đã có người len lén đi theo cô.
Điền Quân ngồi ở trong xe. Vốn là ông ta coi như không thù không oán với nhà họ Diệp và nhà họ Lạc, nhưng Đường Sâm phân phó ông ta đối phó với Băng Ngưng nên ông ta sẽ nghe theo. Không có Đường Sâm sẽ không có ông ta của ngày hôm nay. Năm đó ông ta có thể trả thù nhà họ Điền cũng là bởi vì có Đường Sâm trợ giúp. Vì vậy ông ta thề, đời này cho dù chết cũng muốn báo đáp ân tình của Đường Sâm. Mắt nhìn chằm chằm Băng Ngưng ở trước mặt, tay lái ông ta lái từ từ nhanh hơn.
Lạc Băng Ngưng! Cô không nên trở về, hoặc là. . . . Cô không nên là người phụ nữ mà Diệp Dịch Lỗi yêu sâu sắc, lại càng không nên có quan hệ với Lăng Vĩ Luân. Nhưng mà. . . . Tất cả đã như thế, như vậy chứng minh toàn bộ đều là số mệnh. Cho nên, cam chịu số phận đi! Ông ta hít sâu một hơi, nói: Nhớ kĩ hành động sạch sẻ lưu loát, nhà họ Diệp và nhà họ Lăng đang ở gần đây. Nếu như lần này thất thủ, về sau hành động sẽ khó khăn.
Vâng!
Trong xe, hai người ngồi sau cũng đã chuẩn bị. Xe từ từ đến gần, nhưng mà bọn họ còn không kịp mở cửa thì xe đột nhiên thắng gấp. Hai người không chút nào phòng bị liền lao người về phía trước.
Anh Quân, sao vạy? Bọn họ không hiểu.
Điền Quân không lên tiếng. Nhìn chiếc xe xuất hiện ở đầu đường, ông ta từ từ dừng xe lại.
Là Diệp Dịch Lỗi! Ông ta thầm mắng một tiếng, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Không phải cậu ta không trở về nhà họ Diệp ư, tại sao hôm nay lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Dịch Lỗi nghe lời nói của Văn Tuấn mới quyết định trở về xem. Văn Tuấn nói mẹ anh rất quái lạ, thật ra thì anh cũng cảm thấy. Nhất là năm nay, bà thay đổi khiến bản thân anh cũng sắp không nhận ra được. Nếu không phải là gương mặt đó, nhất định anh sẽ cảm thấy đó không phải là mẹ mình. Ngoài dự đoán, anh nhìn thấy Băng Ngưng. Nhìn thấy cô, trái tim của anh lại âm ỉ đau. Không dám kinh động nàng, Anh chỉ có thể đi theo phía xa, nhìn xa xa. Cô trở về lâu như vậy, nên giải thích anh cũng đều giải thích rõ, anh không muốn tin tưởng lời nói của Băng Ngưng, dù là lừa mình dối người cũng được! Cái câu không thương mà Băng Ngưng nói, anh vẫn đang cố gắng quên.
Băng Ngưng đi, vô tình lại đang đi tới nhà họ Diệp. Đứng ở ngoài cửa lớn, cô đi qua rồi nhìn vào bên trong. Thật kỳ quái, liếc mắt một cái, cô lại có thể tìm được phòng của mình, ha ha . . . . Cũng đúng! Cuộc sống của cô, một nữa là trải qua ở nơi này. Nhà họ Diệp. Cô đã từng tâm niệm muốn rời khỏi, nhưng đợi đến khi thật sự rời đi, cô mới phát hiện thế giới bên ngoài cũng không có tự do như vậy.
Diệp Dịch Lỗi dừng xe ở cách đó không xa, chậm rãi đi tới sau lưng Băng Ngưng. Không biết là bước chân của anh quá nhẹ hay là Băng Ngưng quá nhập tâm mà cô không quay đầu lại. Đã bao lâu rồi không có bên cạnh nhau ở khoảng cách gần như vậy, Sau đó im lặng đứng lại, tay của Diệp Dịch Lỗi từ từ nắm chặt, cảm giác mũi có chút chua xót.
. . . . . . Ngưng nhi! Thật sự anh rất muốn mở miệng gọi cô, nhưng cổ của anh giống như bị một bàn tay to nắm chặt, không phát ra được âm thanh nào. Tay đưa lên thử mấy lần, nhưng cuối cùng lại giống như không có dũng khí cầm tay của cô. Anh rất sợ thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng.
Không biết có phải do nhìn chằm chằm một chỗ quá lâu hay không, mắt của Băng Ngưng có chút cay, còn có chút ẩm ướt, hít một hơi thật sâu cô xoay người.
Á! Quay lại nhìn thấy người phía sau, Băng Ngưng bị doạ sợ kêu lên một tiếng.
Ngưng nhi! Không ngờ cô sẽ xoay người, Diệp Dịch Lỗi cũng sợ hết hồn. Nhìn sắc mặt của cô thay đổi, Diệp Dịch Lỗi có một chút đau lòng: Thật xin lỗi, doạ đến em!
Gặp nhau dưới tình huống như vậy có chút ngoài dự liệu của cô, nhưng mà rất nhanh thay đổi cảm xúc của mình.
Anh . . . . Băng Ngưng định nói chợt dừng lại, cũng không thể nói sao anh lại ở chỗ này được!
Tôi ngăn cản con đường của anh sao? Đột nhiên cô nói rồi lùi sang một bên.
Ngưng nhi.
Nụ cười tự nhiên của Băng Ngưng làm anh hoảng hốt. Nghĩ là cô lại muốn rời đi, trong lúc nhất thời, không suy nghĩ được nhiều như vậy, anh liền tiến lên ôm lấy cô, ôm lấy thật chặt.
Đừng nữa đi được không, chúng ta về nhà đi! Trở về nhà của chúng ta!
Diệp Dịch Lỗi! Anh làm cái gì vậy? Băng Ngưng giãy giụa, trong anh mắt tràn ngập đề phòng: Anh. . . .
Đi với anh tới một chỗ. Không muốn nghe những lời tuyệt tình kia nữa, anh kéo thẳng Băng Ngưng về phía xe của mình. Không dự liệu được anh sẽ đột nhiên có phản ứng này, nhất thời cô chưa chuẩn bị đã bị nhét vào trong xe.
Anh làm gì đấy? Băng Ngưng chưa kịp xuống xe thì Diệp Dịch Lỗi đã ngồi vào .
Dẫn em đến một chỗ. Anh nói xong liền khởi động xe, tốc độ lái xe có chút nhanh, giống như không kịp chờ đợi mà muốn chạy tới nơi đó.
Diệp Dịch Lỗi! Anh có phải điên rồi hay không? Chậm một chút! Băng Ngưng nắm thật chặt tay vịn. dđ/le^quy’đo^n
Anh không muốn sống nhưng tôi còn muốn! Đối với tốc độ xe quá nhanh, ở trong lòng của Băng Ngưng vẫn còn có chút sợ hãi: Dừng xe lại, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!
Anh không điên! Anh lắc đầu. Chẳng qua là muốn đưa cô tới căn hộ của bọn họ nhìn một chút, muốn cô biết nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn luôn đợi cô trở lại. Nếu những lời giải thích vô dụng, vậy dùng một chút thủ đoạn cưỡng chế thì thích hợp hơn. Anh không muốn cho cô thêm cơ hội để trốn tránh.
Bởi vì tốc độ xe rất nhanh, trong lúc lơ đãng anh đã cắt đuôi xe của Điền Quân, cũng đến ‘ nhà ’ của anh rất nhanh.
Anh dẫn tôi tới đây làm gì? Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, không vui hỏi: Anh dây dưa như vậy có ý gì? Cô hối hận. Mình không nên xuất hiện ở cửa nhà họ Diệp, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Nếu đã đến rồi, đi vào xem một chút được không? Anh kéo Băng Ngưng đi vào, mật mã cửa chính vẫn như cũ. Nhìn anh ấn mật mã, đột nhiên Băng Ngưng bật cười. Vẫn là sinh nhật Tuyết Ngưng sinh nhật.
Chẳng lẽ. . . . Em cũng không có nghĩ tới, ý định ban đầu của mật mã này thật ra là vì em sao? Anh xoay người nhìn Băng Ngưng, trong mắt có chút đau thương: Ngay từ đầu, trong lòng của em phủ định tình cảm
/279
|