Editor: Mèo ™
Diệp Dịch Lỗi cởi từng nút áo của Băng Ngưng, đầu ngón tay vô tình chạm lên làn da trơn mịn trắng nõn của cô, đầu ngón tay anh như có luồng điện chạy qua. Diệp Dịch Lỗi, mày đang làm gì vậy? Anh ảo não vì hành động của mình, nhưng dần dần cảm giác rung động và ảo não cùng biến thành cảm giác đau lòng. Da Băng Ngưng rất trắng, vậy nên mới khiến cho vết sẹo trên ngực cô trở nên thật chói mắt.
Đoàng——!
Anh vĩnh viễn cũng không thể nào quên được tiếng súng nổ và ánh mắt tuyệt vọng của Băng Ngưng khi đó.
Bộp—! Một giọt nước mắt từ đáy mắt anh rơi xuống cơ thể của Băng Ngưng. Diệp Dịch Lỗi không kềm được kéo Băng Ngưng ôm vào trong lòng ngực mình. Ôm thật chặt. Ngưng nhi, xin lỗi, xin lỗi em, anh vô cùng hận chính bản thân mình. Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ bù đắp những tổn thương mà em phải chịu bấy lâu nay, anh bảo đảm... Diệp Dịch Lỗi cứ ôm như vậy, mãi cũng không buông ra.
Bên trong biệt thự, im lặng tuyệt đối, thời gian cứ dần trôi qua, anh vẫn duy trì tư thế ôm chặt cô, cho đến khi toàn thân tê cứng cũng không muốn buông ra. Nếu như có thể, anh thật hy vọng thời gian dừng lại ngay tại thời khắc này, như vậy sẽ không có ai quấy rầy bọn họ, không có những chuyện vụn vặt đáng ghét kia, không có ân oán thù hận đời trước...
Ngưng nhi, hãy tha thứ cho anh nhé! Được không em?
Khi Băng Ngưng tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, đèn trong phòng đã được bật sáng rỡ. Cô từ từ xoay mặt nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ngồi gục đầu bên mép giường, trên tủ đầu giường có đặt một chậu nước và khăn lông...
Trong nháy mắt, Băng Ngưng cảm thấy thật chua xót. Tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhúc nhích, không thể rút ra được. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ Mà cô cử động làm cho Diệp Dịch Lỗi choàng tỉnh, thấy Băng Ngưng tỉnh dậy anh cũng vội vàng đứng dậy, nhưng anh đã ngồi trên mặt đất hồi lâu nên chân bị tê, suýt chút nữa là ngã ra đất.
“Ngưng nhi, em tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh nắm tay cô hốt hoảng hỏi han. “Em muốn doạ chết anh sao.”
“Tôi không sao!” Cô dùng sức rút mạnh tay ra khỏi tay anh, sau đó bước xuống giường.
“Ngưng nhi, đã muộn thế này rồi, em muốn đi đâu?” Diệp Dịch Lỗi có chút hốt hoảng kéo cô lại, sau đó ôm chặt cô từ phía sau. “Em đừng đi!”
“Đương nhiên là về nhà!” Băng Ngưng cau mày. “Buông ra!”
“Ngưng nhi, anh biết sai rồi, đừng chán ghét anh như vậy được không?” Diệp Dịch Lỗi khẽ nói. “Anh thừa nhận, anh không nên ép em.” Tay anh nắm chặt tay cô có chút run rẩy. “Hãy cho anh một cơ hội, chỉ một lần này thôi!” Vẻ mặt và giọng điệu như van nài của anh khiến Băng Ngưng cảm thấy thật khó chịu. Một người đàn ông lúc nào cũng vênh mặt hất hàm trước mặt cô mà cũng có ngày hôm nay sao.
Cô cười nhạo một tiếng rồi hất tay anh ra.
“Buông ra!” Băng Ngưng giãy giụa muốn thoát ra nhưng không được, ngược lại chỉ khiến mình tốn sức đổ mồ hôi, có thể thấy được là cô giẫy giụa rất cật lực, mà Diệp Dịch Lỗi cũng dùng hết sức ôm chặt cô.
“Ngưng nhi, đừng hận anh nữa được không? Hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em, nhé...” Anh chầm chậm đặt tay lên bụng cô. “Anh yêu em! Rất yêu em!”
“Nhưng tôi không yêu anh!”
“Vậy thì cho anh cơ hội được theo đuổi em lần nữa nhé, được không?” Diệp Dịch Lỗi lùi một bước năn nỉ cô. “Anh không cầu xin em phải đồng ý ngay, nhưng xin em đừng tránh né anh. Ngưng nhi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, anh yêu em, vẫn luôn yêu em!”
“Tôi nói anh buông tay ra.” Băng Ngưng tức giận. “Diệp Dịch Lỗi, những lời này anh đã nói quá nhiều lần rồi, anh cho rằng vẫn còn tác dụng sao?”
“Anh sẽ không bao giờ buông tay đâu, dù chết cũng không!” Giọng Băng Ngưng rất cao nhưng rõ ràng bị giọng nói của Diệp Dịch Lỗi lấn áp. “Lạc Băng Ngưng, anh sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy. Anh sẽ khiến em lại yêu
Diệp Dịch Lỗi cởi từng nút áo của Băng Ngưng, đầu ngón tay vô tình chạm lên làn da trơn mịn trắng nõn của cô, đầu ngón tay anh như có luồng điện chạy qua. Diệp Dịch Lỗi, mày đang làm gì vậy? Anh ảo não vì hành động của mình, nhưng dần dần cảm giác rung động và ảo não cùng biến thành cảm giác đau lòng. Da Băng Ngưng rất trắng, vậy nên mới khiến cho vết sẹo trên ngực cô trở nên thật chói mắt.
Đoàng——!
Anh vĩnh viễn cũng không thể nào quên được tiếng súng nổ và ánh mắt tuyệt vọng của Băng Ngưng khi đó.
Bộp—! Một giọt nước mắt từ đáy mắt anh rơi xuống cơ thể của Băng Ngưng. Diệp Dịch Lỗi không kềm được kéo Băng Ngưng ôm vào trong lòng ngực mình. Ôm thật chặt. Ngưng nhi, xin lỗi, xin lỗi em, anh vô cùng hận chính bản thân mình. Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em, sẽ bù đắp những tổn thương mà em phải chịu bấy lâu nay, anh bảo đảm... Diệp Dịch Lỗi cứ ôm như vậy, mãi cũng không buông ra.
Bên trong biệt thự, im lặng tuyệt đối, thời gian cứ dần trôi qua, anh vẫn duy trì tư thế ôm chặt cô, cho đến khi toàn thân tê cứng cũng không muốn buông ra. Nếu như có thể, anh thật hy vọng thời gian dừng lại ngay tại thời khắc này, như vậy sẽ không có ai quấy rầy bọn họ, không có những chuyện vụn vặt đáng ghét kia, không có ân oán thù hận đời trước...
Ngưng nhi, hãy tha thứ cho anh nhé! Được không em?
Khi Băng Ngưng tỉnh dậy thì bên ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, đèn trong phòng đã được bật sáng rỡ. Cô từ từ xoay mặt nhìn Diệp Dịch Lỗi đang ngồi gục đầu bên mép giường, trên tủ đầu giường có đặt một chậu nước và khăn lông...
Trong nháy mắt, Băng Ngưng cảm thấy thật chua xót. Tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nhúc nhích, không thể rút ra được. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ Mà cô cử động làm cho Diệp Dịch Lỗi choàng tỉnh, thấy Băng Ngưng tỉnh dậy anh cũng vội vàng đứng dậy, nhưng anh đã ngồi trên mặt đất hồi lâu nên chân bị tê, suýt chút nữa là ngã ra đất.
“Ngưng nhi, em tỉnh rồi, có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?” Anh nắm tay cô hốt hoảng hỏi han. “Em muốn doạ chết anh sao.”
“Tôi không sao!” Cô dùng sức rút mạnh tay ra khỏi tay anh, sau đó bước xuống giường.
“Ngưng nhi, đã muộn thế này rồi, em muốn đi đâu?” Diệp Dịch Lỗi có chút hốt hoảng kéo cô lại, sau đó ôm chặt cô từ phía sau. “Em đừng đi!”
“Đương nhiên là về nhà!” Băng Ngưng cau mày. “Buông ra!”
“Ngưng nhi, anh biết sai rồi, đừng chán ghét anh như vậy được không?” Diệp Dịch Lỗi khẽ nói. “Anh thừa nhận, anh không nên ép em.” Tay anh nắm chặt tay cô có chút run rẩy. “Hãy cho anh một cơ hội, chỉ một lần này thôi!” Vẻ mặt và giọng điệu như van nài của anh khiến Băng Ngưng cảm thấy thật khó chịu. Một người đàn ông lúc nào cũng vênh mặt hất hàm trước mặt cô mà cũng có ngày hôm nay sao.
Cô cười nhạo một tiếng rồi hất tay anh ra.
“Buông ra!” Băng Ngưng giãy giụa muốn thoát ra nhưng không được, ngược lại chỉ khiến mình tốn sức đổ mồ hôi, có thể thấy được là cô giẫy giụa rất cật lực, mà Diệp Dịch Lỗi cũng dùng hết sức ôm chặt cô.
“Ngưng nhi, đừng hận anh nữa được không? Hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em, anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em, nhé...” Anh chầm chậm đặt tay lên bụng cô. “Anh yêu em! Rất yêu em!”
“Nhưng tôi không yêu anh!”
“Vậy thì cho anh cơ hội được theo đuổi em lần nữa nhé, được không?” Diệp Dịch Lỗi lùi một bước năn nỉ cô. “Anh không cầu xin em phải đồng ý ngay, nhưng xin em đừng tránh né anh. Ngưng nhi, anh sẽ dùng hành động để chứng minh cho em thấy, anh yêu em, vẫn luôn yêu em!”
“Tôi nói anh buông tay ra.” Băng Ngưng tức giận. “Diệp Dịch Lỗi, những lời này anh đã nói quá nhiều lần rồi, anh cho rằng vẫn còn tác dụng sao?”
“Anh sẽ không bao giờ buông tay đâu, dù chết cũng không!” Giọng Băng Ngưng rất cao nhưng rõ ràng bị giọng nói của Diệp Dịch Lỗi lấn áp. “Lạc Băng Ngưng, anh sẽ dùng hành động chứng minh cho em thấy. Anh sẽ khiến em lại yêu
/279
|