Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chương 29: Thêm chiêu nữa,tự tay nấu cháo

/51


Anh Bồi đỡ An Tiểu Tâm ổn định, đứng thẳng dậy, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh. Chỉ thấy bên cạnh suối phun, phía sau cây hoa quế nơi ánh đèn chiếu không tới được xuất hiện một bóng người cao gấy. “Đinh Phổ Nguyệt?” Anh Bồi híp híp mắt. “Rất kinh ngạc sao? Ha ha!”Đinh Phổ Nguyệt giễu cợt mở miệng, ánh mắt ánh lên vẻ khác thường khi nhìn Anh Bồi và An Tiểu Tâm. “Làm sao cô biết chúng tôi ở nơi này?”Anh Bồi trầm giọng hỏi. “Thế nào, chỗ các người tới, em không được phép tới sao?” Đinh Phổ Nguyệt đến gần mấy bước, đầu ngón tay đem sợi tóc vén sau tai, quyến rũ liếc Anh Bồi nói, “Thật ra thì khi anh vừa vào phòng tiệc, em đã chăm chú nhìn anh rồi nên khi anh ra ngoài, em nhịn không được nên đi theo. Xem ra, tiệc cưới của dì, hai phù dâu đều có thể đỡ được phần tiễn khách rồi. Haha.” “Nếu theo tôi tới rồi, tại sao lại không ra giúp đỡ? Cô xem An Tiểu Tâm say như thế .” Anh Bồi như không có chuyện gì xảy ra nhìn An Tiểu Tâm ở trong lòng. “Ha ha ha, đi ra, không phải sẽ không thấy được những cảnh tốt đẹp như vừa rồi sao.” Đinh Phổ Nguyệt nháy mắt mấy cái. “Sao, cô đều thấy được?”Anh Bồi lựa chọn hỏi thẳng. “Đúng vậy, nên nhìn, không nên nhìn, toàn bộ!” Đinh Phổ Nguyệt cũng rất thẳng thắn nói. “Được rồi, tôi thừa nhận, hiện tại tôi đang theo đuổi An Tiểu Tâm.Tôi hi vọng cô ở trước mặt cô ấy đừng bàn tán những chuyện liên quan đến tôi.”Nếu đã biết rồi thì nên nói thẳng ra thôi. “Khen anh cũng không được?”Đinh Phổ Nguyệt hỏi ngược lại. “Tốt nhất không cần!” “Ừ. . . . . .Nhưng anh quên, em đã không còn là tình nhân của anh. Lời nói của anh, em không cần nghe theo. Ở trước mặt An Tiểu Tâm nói gì, nói thế nào, đều là tự do của em. Em phải nói anh ở trên giường rất dũng mãnh, nói anh thay đổi phụ nữ như thay quần áo, nói anh không muốn nữa sẽ trở mặt vô cùng tàn nhẫn, nói anh . . .” “Đủ rồi!” Anh Bồi quát Đinh Phổ Nguyệt ngừng, anh rốt cuộc hiểu được tại sao An Tiểu Tâm lại thấy ghê tởm rồi, cùng loại phụ nữ này nói chuyện thì chẳng bao giờ nhắc đến đạo lý nhưng vẫn cố nói, “Cô muốn thì cứ tự nhiên .” Anh đỡ An Tiểu Tâm đi đến bãi đậu xe, lúc lướt qua Đinh Phổ Nguyệt lại bị cô ta cười khanh khách kéo lấy cánh tay: “Anh Bồi, mặc dù An Tiểu Tâm đoạt người đàn ông của em, nhưng mà em còn chưa có ngu đến mức đem con thỏ nhỏ uống rượu say giao cho đại sói xám. Em sẽ đưa chị ấy về nhà .” “Tôi nói lại một lần nữa, An Tiểu Tâm không có giành đàn ông của cô. Cô cùng cô ấy, không giống nhau.” Anh Bồi nhẫn tâm nói. “Được, em không nói. Nhưng mà, nếu như anh không có ý đồ gì bất lương, tốt nhất để cho em mang chị ấy về. Yên tâm đi, em sẽ không làm gì chị ấy đâu. Dù thế nào đi nữa, chị ấy vẫn là chị họ của em mà. Hơn nữa, tối nay chị ấy đã thay em trút giận rồi. Anh không thấy nha, ha ha, thời điểm chị ấy gọi anh “Ẩm Ướt”, nét mặt của anh quá đặc sắc, ha ha ha. . . . . .” Anh Bồi lúc này muốn nghẹn họng, mặt lạnh xuống, nửa ngày cứng giọng nói, “Vậy thì đi mau, tôi đưa các cô về nhà.” Đinh Phổ Nguyệt trở lại hiện trường tiệc cưới, cầm tất cả đồ dùng của An Tiểu Tâm, thông báo cho đám người của Tần Xuân Hinh, sau liền trở lại bãi đậu xe cùng Anh Bồi đưa An Tiểu Tâm trở về. Trở về nơi ở của An Tiểu Tâm, Anh Bồi nhanh chóng đem cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt trên giường.Anh đem gối đầu đệm ở dưới đầu An TiểuTâm, lại kéo chăn qua cẩn thận đắp kín giúp cô, ánh mắt bình tĩnh đọng lại trên gương mặt đang say của cô. Đinh Phổ Nguyệt dựa vào cửa phòng haha cười lạnh hạ lệnh trục khách: “Được rồi, Anh Bồi anh đi nhanh lên đi.” Anh Bồi muốn sờ An Tiểu Tâm một chút nhưng vừa định động tay đành phải kìm lại! Anh gật đầu một cái, nói: “Cô tối nay cũng đừng đi, buổi tối cô ấy tỉnh cho cô ấy uống nhiều nước một chút.” “Về điều này thì không chắc chắn được nha, em ngủ rất say, cái này anh cũng biết nha.” Đinh Phổ Nguyệt khiêu khích nói. Anh Bồi đi tới trước cửa, xoay người lại yên lặng quan sát Đinh Phổ Nguyệt mấy lần, không nói lời nào. Đinh Phổ Nguyệt bắt chéo tay trước ngực, nở nụ cười lạnh: “Thế nào, sợ em làm chuyện xấu sao? Ha ha, em cho anh biết, từ nay về sau, em ở trước mặt An Tiểu Tâm sẽ không nhắc đến anh một chữ nào đâu.” Anh Bồi nhíu mày lại, quả nhiên, lời nói chua ngoa của Đinh Phổ Nguyệt vang lên: “Em sẽ không nói tha thứ, em sẽ không nói buông tay cũng sẽ không nói lời chúc phúc. Em sẽ nhìn chị ấy đau lòng, nhìn chị ấy giày vò chính mình, cũng giày vò anh. Anh Bồi, anh đừng nghĩ không có gì là làm không được, vần đề của anh và An Tiểu Tâm không phải chỉ ở em thôi đâu, An Tiểu Tâm là một người cố chấp, anh cảm thấy, anh có thể kiên trì chờ đợi đến một ngày chị ấy hoàn toàn chấp nhận anh sao?” “Tôi không muốn cùng cô thảo luận vấn đề của tôi và An Tiểu Tâm bởi vì đó là chuyện của tôi cùng cô ấy.” Anh Bồi nhấn mạnh hai chữ “tôi và cô ấy” hết sức rõ ràng.”Quan hệ giữa tôi và cô đã sớm kết thúc.Chính cô là người quyết định bắt đầu, kết thúc cũng là theo cách thức đã thảo luận. Tôi hi vọng cô không có bất cứ tình cảm gì với tôi nữa.Đặc biệt là không có tình yêu, về phần hận, cô cứ tự nhiên cũng được.” Đinh Phổ Nguyệt mở cửa chính, điệu bộ cung kính, cười lạnh nói: “Được lắm, Anh Bồi Phó Tổng , tôi sẽ chống mắt chờ đợi, xem anh làm thế nào cạnh tranh với một người đã chết.” Ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ của Anh Bồi khẽ rung động, anh hơi mím môi, lặng lẽ bước ra ngoài, mặc cho Đinh Phổ Nguyệt đập cửa rầm trời. Đinh Phổ Nguyệt chống nạnh, đặt ngồi trên ghế sa lon, cảm giác buồn bực trong lòng đã xả ra cũng không ít. Ánh mắt của cô nhìn quanh gian phòng khách nhỏ, cảm thấy nơi này hình như có chút thay đổi.Khi ánh mắt vô tình lướt qua chiếc bàn nhỏ thì cô vô cùng kinh ngạc. Cô đưa tay cầm lấy chiếc đồng hồ quả quýt đặt trên bàn xem tỉ mỉ, mặt ngoài chiếc đồng hồ có chút cũ kĩ, lẩm bẩm nói: “Haizz, Anh đại thiếu động long thật rồi, vật quan trọng như vậy cũng yên tâm để ở nơi này?” Đột nhiên truyền tới âm thanh ầm ầm, thì ra là An Tiểu Tâm lao ra từ phòng ngủ chạy thẳng đến nhà vệ sinh. Đinh Phổ Nguyệt đảo mắt, uể oải đi theo, nhìn thấy An Tiểu Tâm đang quỳ gối bên cạnh bồn cầu, cực kỳ khổ sở nôn mửa. Đinh Phổ Nguyệt nhíu nhíu mày, nhấn hai lần yết hầu, mới thấy đem mùi rượu ép xuống nổi. An Tiểu Tâm nôn đến chẳng biết trời trăng gì, Đinh Phổ Nguyệt ở bên cạnh nói nói mát: “Chậc chậc, không thể uống cũng đừng uống…, thật là tự làm tự chịu mà.” An Tiểu Tâm thế nhưng nghe được cô nói chuyện, ngẩng đầu lên hỏi câu: “Cô là ai?” Sau đó lại vùi đầu tiếp tục ói. Thật đúng là ai cũng không nhận ra? Đinh Phổ Nguyệt tức giận đáp: “Em là Đinh Phổ Nguyệt.” An Tiểu Tâm gương mặt đầy nước mũi nước miếng, sững sờ lầm bầm lầu bầu nói: “Đinh Phổ Nguyệt? Không biết.” “A, Ẩm Ướt đâu?” An Tiểu Tâm đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi bên cạnh còn có người kia mà. Đinh Phổ Nguyệt thật sự không nhìn nổi, lấy khăn lông ướt giúp An Tiểu Tâm lau mặt nói: “Xem chị là bộ dáng gì đây, cái gì mà Ẩm Ướt, Ẩm Ướt, làm người ta buồn nôn, tến đó đã sớm chết rồi.” “Cô gạt người!” An Tiểu Tâm kích động kêu lên, nhéo cách tay Đinh Phổ Nguyệt, lực mạnh đến kinh người.. “A!” Đinh Phổ Nguyệt bị đau kêu lên, cô tức giận hất tay An Tiểu Tâm ra, “Được được, chị giữ Ẩm Ướt của chị cả đời đi, chị cứ như vậy ở góa luôn đi. Tốt nhất là phải hung ác nhục nhã Anh Bồi một phát, để cho anh ta nếm thử mùi vị không có được , thay em hung hăng xả giận. . . . . .” Đáng tiếc, lời của cô chưa nói xong, An Tiểu Tâm lại vùi đầu tiếp tục sự nghiệp nôn mửa. Đinh Phổ Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, vô lực đem thân thể tựa vào bồn rửa tay bên cạnh, yên lặng nhìn An Tiểu Tâm ói như điên không ngừng. Trong chốc lát, trong nhà vệ sinh chỉ có tiếng nôn mửa của An Tiểu Tâm, trong không khí lại tràn đầy mùi rượu hôi thối.An Tiểu Tâm thì mặt máy nhợt nhạt, nước mắt giàn giụa. Không biết có phải nhìn chằm chằm vào An Tiểu Tâm quá lâu hay không, Đinh Phổ Nguyệt cảm thấy mắt cay cay, cô lẩm bẩm mắng: “An Tiểu Tâm, chị đúng là ngu ngốc, ngu ngốc đến chết mất thôi.” An Tiểu Tâm tỉnh dậy vì cơn khát. Cô vô tri vô giác từ trên giường bò dậy, loạng choạng tới phòng bếp, nhắm mắt từ trong tủ lạnh lấy ra một chai nước suối.Ừng ực uống hơn nửa chai, cuối cùng cũng đem cơn khát ép xuống. “A ôi” cô không chút sức lực day day thái dương, nhe răng từ phòng bếp đi ra, đầu đau như búa bổ. Cô đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, ý thức từng điểm từng điểm khôi phục dần. Ừ. . . . . . Ngày hôm qua mẹ kết hôn, sau đó uống rượu, sau đó mình lại đi uống…, sau đó thì sao? Cô chợt cúi đầu nhìn áo ngủ trên người,ai đã đưa cô trở về nhỉ? Ai thay quần áo cho mình? Sau lại xảy ra chuyện gì? Cô có làm chuyện gì mất mặt hay không? Ô, cô đem đầu đặt vào bàn thủy tinh lạnh băng, MD về sau uống rượu nữa thì ta sẽ không họ An. “Yên tâm đi, là em đưa chị về .” Một giọng nữ uể oải truyền tới. An Tiểu Tâm giật mình, vọt một cái đứng lên, nhìn về phía ghế sa lon. Lúc này mới phát hiện ra Đinh Phổ Nguyệt đang đắp chăn mỏng nằm ngủ trên ghế sa lon. Bộ dáng Đinh Phổ Nguyệt nhìn rõ ràng không được ngủ ngon, mắt sưng lên, vừa duỗi người vừa nói: “Quá muộn nên em không đi, chiếc giường trong phòng kia chị để đâu rồi? Hại em trên ghế sofa lăn lộn cả đêm.” An Tiểu Tâm le lưỡi một cái, sau khi Đinh Phổ Nguyệt đi cô đã đem phòng kia đổi lại là thư phòng rồi, còn có giường nào nữa . Cô ngượng ngùng nói: “Em có thể cùng chị ngủ chung mà, ngủ không ngon sao? Để chị đi làm bữa sáng?” Đinh Phổ Nguyệt trợn to mắt nhìn An Tiểu Tâm, ngồi dậy vén chăn lên nói: “Em mới không cần cùng chị ngủ, tránh để thối bệnh chết. Chị nhìn thời gian một chút đi, bữa sáng gì, bữa trưa cũng qua rồi. Em muốn đi về, hẹn gặp lại.” “Em không tắm qua sao?” An Tiểu Tâm nhìn cô vẫn còn bộ dạng buồn ngủ. “Không, em đi, em không muốn ở lại lâu hơn nữa.” Đinh Phổ Nguyệt mở cửa chính, phất tay một cái thong thả ra ngoài. An Tiểu Tâm mệt đến độ không suy nghĩ nổi nữa, mắt thấy cửa chính khép lại, đành phải nghe theo tiếng gọi thân thể, chạy nhanh như gió vào phòng ngủ nhảy lên giường, một bên thề không bao giờ uống rượu nữa, một bên khép mắt lại tiếp tục ngủ.Không biết ngủ được bao lâu, lần này chính xác là An Tiểu Tâm bị đánh thức.

Âm thanh ồn ào làm cô mở mắt, nghe một hồi mới phản ứng được là tiếng chuông cửa, còn có điện thoại cố định trong phòng khách kêu.

Cô choáng váng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện ánh tà dương như lửa, đã là chạng vạng tối. Cô lảo đảo đi đến phòng khách nhận điện thoại, nghe giọng nam êm dịu vang lên: “Còn đang ngủ? Nhanh lên một chút mở cửa.”

“Ai vậy?” An Tiểu Tâm không sao nghe rõ được, bên kia điện thoại đã cúp. Đau đầu đi đến mở cửa chính, vẻ lạnh lùng của Anh Bồi thoáng lên ý cười, sảng khoái tinh thần đứng ở đó.

An Tiểu Tâm dụi dụi con mắt, nuốt nước miếng một cái, cảm thấy não bị chập mạch cực lợi hại rồi, cô lắp bắp nói: “Anh, không phải tới dùng cơm chứ? Tôi uống nhiều quá, không có. . . . . . Không chuẩn bị. . . . . .”

Anh Bồi đẩy cô đang chắn ở trước cửa, đổi xong dép, đi vào phòng khách nhỏ giơ lên cái gì đó trong tay đặt trên bàn.

“Thứ gì vậy?” An Tiểu Tâm tò mò từ phía sau anh ngoẹo cổ nhìn, hình như là thức ăn trong siêu thị.

Anh Bồi mắt liếc nhìn An Tiểu Tâm, nói: “Đi tắm đi.”

“Vậy còn anh?” An Tiểu Tâm yếu ớt hỏi, trong lòng nghĩ, tôi lại không nấu cơm, anh ở đây làm gì?

“Thật là thúi , An Tiểu Tâm, cô có phải hôm qua không tắm không hả?” Anh Bồi bịt bịt lỗ mũi, làm ra bộ mặt không thể chịu nổi được.

An Tiểu Tâm lúc này mới như ở trong mộng bừng tỉnh, nhớ tới mình làm tổ trên giường cả một ngày, say rượu xong cũng không để ý, bộ dáng bây giờ nhất định cực kỳ đáng sợ.

Mặt cô đỏ lên, như gió chạy vào nhà vệ sinh, không hề nghi ngờ nhìn trong gương thấy bản thân buộc tóc đuôi gà cùng đôi mắt gấu mèo 0.0, còn có áo ngủ thì nhăn nhúm. Cô than một tiếng, chạy ra ngoài lấy quần áo, trở lại vội vàng mở nước tắm rửa.

Bồn tắm rất nhanh được đổ đầy nước, cô thoải mái chui vào, thư thái trong làn nước ấm áp, bàn tay xoa bóp cơ bắp trên cơ thể, cũng buông lỏng tâm tình. Cô tựa vào trong nước nhắm mắt lại, ừ, thật sự nghĩ cứ như vậy mà ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, An Tiểu Tâm từ từ nhớ lại. Ngày hôm qua làm sao mà uống nhiều rượu như vậy đây? Giống như cùng một mỹ nữ uống rượu với nhau, sau lại. . . . . . Sau lại. . . . . . Sau lại có một người đàn ông tới tìm mình, người kia là Ẩm Ướt? Không đúng, nhất định là nằm mơ. Trong mộng, còn giống như. . . . . .

An Tiểu Tâm đột nhiên mở hai mắt ra, trong mộng giống như hôn môi!

Cô sờ sờ môi của mình, đúng, nhất định là nằm mơ. Chỉ là cảm giác này cũng quá chân thật , rất hồi hộp, rất ngọt ngào, rất kích động. Cô nhớ tới loại lửa nóng ngọt ngào đó, trong lòng giống như thỏ con lo lắng, mặt nóng như nướng khoai.

Đang lúc ấy cửa phòng tắm bị gõ hai cái, Anh Bồi ở bên ngoài kêu: “Nếu không ra, thì tôi đi vào đấy.”

“À? Đừng đừng, tôi lập tức ra ngoài.” An Tiểu Tâm lập tức đè xuống một đống hình ảnh kiều diễm trong đầu, cuống quít bò ra ngoài sửa sang lại chính mình. Vừa hốt hoảng mặc quần áo, vừa oán giận mình, trong nhà có người đàn ông làm sao lại quên chứ? Như vậy nửa ngày Anh Bồi không biết đang giở trò quỷ gì.

Vừa mới mở ra cửa phòng, cô lập tức ngửi thấy mùi cháo thơm ngào ngạt. Cô hít hít mũi, theo mùi thơm tìm được đến phòng bếp. Liếc mắt thấy Anh đại thiếu gia đang mang một tạp dể nhỏ, tay thái thức ăn.

“Anh ở đây làm gì?”An Tiểu Tâm tò mò hỏi.

“Nấu cháo, chờ một lát là được rồi.” Anh Bồi cười cười, dùng khăn lông lau khô tay.

“Anh có thể nấu cháo à?”An Tiểu Tâm mặt chất vấn.

“Cô phải sấy tóc khô nữa chứ?” Anh Bồi không để ý tới vấn đề cô hỏi, khoác hai vai An Tiểu Tâm, trực tiếp đem cô quay ngược lại nhà vệ sinh như chuẩn bị giai đoạn làm lễ rửa tội.

Anh nhanh chóng tìm ra máy sấy tóc, cắm điện vào, từ phía sau giúp An Tiểu Tâm sấy tóc.

An Tiểu Tâm không nhịn được quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Làm sao mà anh còn quen thuộc với những thứ này hơn cả tôi vậy?” “Đừng nhúc nhích!”Anh Bồi đem mặt cô quay trở về, nghiêm túc giúp cô sấy tóc. “Uống rượu, tóc lại không sấy khô, đầu sẽ càng đau.Tình huống xầu hơn nữa có thể sẽ bị đau nửa đầu…” Tiếng ồn ào của máy sấy tóc khiến cho lời nói của Anh Bồi bị đứt quãng, An Tiểu Tâm nghe cảm giác mình như vật cưng được cưng chiều, trong lòng không khỏi vui sướng, tuy nhiên cô cũng không dám khẳng định. Anh Bồi chen ngón tay thon dài vào tóc An Tiểu Tâm, đầu ngón tay khẽ day day da đầu của cô, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng xẹt qua vành tai cô như có như không.

An Tiểu Tâm cảm thấy những chỗ da được chạm qua như có dòng điện chạy qua toàn bộ tứ chi cơ thể, làm cô miệng đắng lưỡi khô, tâm khí hoảng loạn. Cô giành máy sấy từ trên tay Anh Bồi nói: “Không cần, để tôi tự mình làm được rồi.”

Anh Bồi tránh ra, tắt máy sấy trên tay, nói: “Được rồi.”

Sau đó, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ ửng của An Tiểu Tâm, bất ngờ búng một phát trên trán cô, nói: “Đừng có đoán mò, bản nhân tôi đối với cô cũng không có gì hứng thú đâu. Đơn giản vì không nhìn quen bộ dạng dơ bẩn của cô thôi.”

An Tiểu Tâm tức giận nhìn bóng lưng của Anh Bồi, nhỏ giọng nói thầm: “Không đánh đã khai, tự cho là đúng!”

Anh Bồi trở lại phòng bếp múc cháo ra, còn bưng thêm một dĩa rau xanh trộn tươi ngon. An Tiểu Tâm chộp lấy chiếc đũa, ngồi ở bên cạnh bàn thèm nhỏ dãi nhìn.

Cháo thơm nức mùi gạo và trứng gà, đổ ra nồi còn thêm chút mật ong, hương vị ngọt lịm, vào miệng tan ra.

Đĩa rau xanh trộn gồm măng được chần qua nước sôi, bên trên là dầu mè trộn với tỏi, thêm vài giọt mù tạt, mùi vị nhẹ nhàng khoan khoái, thích hợp ăn với cháo.

An Tiểu Tâm tối hôm qua ăn cái gì cũng đều nôn ra hết rồi, đói bụng cả ngày, nhìn thấy đồ ăn ngon như vậy sớm đã không nhịn được. Húp sùm sụp một lúc hai chén cháo, cơ hồ đem nửa gương mặt cũng vùi lấp trong chén. Đĩa món ăn cũng bị cô ăn hơn phân nửa, vừa nhai vừa phát âm thanh biểu thị sự hài lòng của mình ô ô.

Anh Bồi buồn cười gõ gõ bàn: “Cô là chó sao?”

An Tiểu Tâm ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn Anh Bồi: “Cái gì? Chó?”

“Vậy cô ô ô cái gì?”

“Haha” An Tiểu Tâm xấu hổ cười cười, “Anh Bồi, anh làm đồ ăn ngon thật.”

“Vậy sao?”Anh Bồi hỏi ngược lại, sau đó thấy mắt của An Tiểu Tâm không ngừng lảo đảo thành vòng tròn.

Chỉ nghe cô nói: “Anh Bồi, anh làm đồ ăn ngon như vậy, cần gì còn phải bắt tôi nấu cho anh ăn nha. Nếu không, 80 bữa cơm của chúng ta liền hủy bỏ đi, tôi lại nghĩ biện pháp khác đền ơn cứu mạng của anh?”

“Không được!” Anh Bồi quả quyết từ chối, anh lười biếng gắp lên một miếng măng, hài lòng gật đầu một cái, sau đó thong thả ung dung nói: “Không có cô làm đồ khó ăn như vậy, tôi làm sao có thể nấu ăn ngon như thế này được?” An Tiểu Tâm phồng má, trong lòng suy nghĩ tìm lời ác độc để nguyền rủa anh. Cuối cùng, cô quyết định ăn hết cháo, khiến Anh Bồi không có cháo để uống.

Ăn xong chén thứ ba, cô đã no rồi, nhưng vẫn còn muốn ăn tiếp nữa. Đang do dự có nên tiếp tục ăn hay không, Anh Bồi giành cái chén và đũa trong tay cô

An Tiểu Tâm trừng anh, anh trừng ngược mắt lại: “Đột nhiên ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ chịu không nổi, buổi tối sẽ bị đau bụng.”

Anh cầm tạp dề mặc vào cho An Tiểu Tâm, vỗ vỗ đầu cô, giống như dụ cún con nói : “Ngoan, đi rửa chén.”

An Tiểu Tâm ăn của người ta rồi, cam tâm tình nguyện đi rửa chén.

Dọn dẹp xong ra ngoài, quả nhiên đèn đã mở, khúc nhạc vi-ô-lông êm dịu vang lên. Anh Bồi đã pha xong cà phê, bên trong ngào ngạt hương thơm tinh khiết, nhàn nhã nằm trên ghế sa lon nhắm mắt dưỡng thần .

An Tiểu Tâm theo thói quen trượt trên sàn nhà đến ghế sofa, bưng ly “Sắc quỷ” lên, nhấp một miếng.

“Ơ? Thế nào không phải cà phê?” An Tiểu Tâm kinh ngạc, trong miệng là nước mật ong âm ấm, hương bưởi thơm ngát phả vào mặt.

“Là trái bưởi mật.Cà phê đối với bao tử không tốt.Cô uống rượu, dạ dày không thể chịu kích thích nữa, uống chút nước mật ong sẽ tốt hơn, lại xoa dịu cơn nhức đầu.” Anh Bồi nằm ở kia, mắt không mở mà nói. An Tiểu Tâm vô cùng khao khát Anh Bồi chính là cái ly kia, chấp nhận uống một ngụm. Cô mặt không nhịn được thoải mái, hương vị không tệ, ngọt vừa phải

Anh Bồi nâng nâng mí mắt, đột nhiên phun một câu: “An Tiểu Tâm, cô muốn làm việc ở bộ phận nào nhất trong công ty chúng ta?”

An Tiểu Tâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hành trình mình cực khổ bước vào công ty, dẩu môi nói: “Tổ sếp tổng! Tôi thật vất vả mới có thể vào được.”

“Tổ tổng giám đốc có cái gì tốt?”

“Người làm trong tổ sếp tổng đều là tinh anh nha, tôi chỉ có một chuyên môn, vừa không biết kỹ thuật, vừa không biết bán hàng, dĩ nhiên vào làm ở tổ sếp tổng là tốt nhất ’’ An Tiểu Tâm cảm thấy Anh Bồi hỏi kỳ quái.

“Sao vậy?Anh hỏi cái này để làm gì?”An Tiểu Tâm mãi mới phát hiện hỏi, Anh Bồi ở chỗ cô, chưa bao giờ nói chuyện công việc. Anh Bồi đặt tay lên đầu, nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm mảnh mai trong ánh sáng lờ mờ, thì thầm hỏi nhỏ: “Cô không cảm thấy làm việc ở tổ tổng giám đốc mệt chết à? Nếu không, đổi sang bộ phận khác đi.”

An Tiểu Tâm cảm thấy tim mình đập bang bang như muốn nhảy ra ngoài, Anh Bồi, không muốn cho mình tiếp tục làm chung ở tổ sếp tổng sao?

“Công việc nha, nơi nào cũng. . . . . .Mệt mỏi. Tôi vẫn cố. . . . . .” An Tiểu Tâm không biết đến tột cùng mình muốn gì, trên góc độ công việc mà nói, cô muốn làm ở tổ sếp tổng . Nhưng sâu trong nội tâm, cô lại khao khát muốn rời xa cái tổ sếp tổng phiền toái kia. Nhất thời An Tiểu tâm lâm vào mâu thuẫn.

“Ừ” Anh Bồi đáp một tiếng, nửa ngày cũng không nói đoạn sau.

An Tiểu Tâm quay đầu nhìn anh, “Ừ” là có ý gì à? Vô duyên vô cớ hỏi chuyện công việc, lại không nói hết.

Cô đặt tay trên ghế sa long phía sau Anh Bồi, anh nhắm mắt lại không có động tĩnh gì. Cô đem tay hướng lên trên lắc lắc người Anh Bồi .

An Tiểu Tâm dứt khoát xoay người lấy tay bắt được cánh tay của Anh Bồi: “Anh vẫn chưa trả lời, hỏi tôi cái này làm gì? Có phải hay không Khúc chủ nhiệm. . . . . .” Ngồi dậy, tay An Tiểu Tâm bị bàn tay vững vàng của Anh Bồi cố định lại. An Tiểu Tâm kinh ngạc ngẩng đầu, đáy mắt đen lay láy của Anh Bồi khiến người ta bất an, anh bình tĩnh ngưng mắt nhìn cô.

Ánh mắt anh nhìn An Tiểu Tâm, cô như đắm chìm vào dải ngân hà xa xăm. Ở nơi ấy như có cái gì? Một chút bí ẩn, lại như có chút mâu thuẫn, hay có chút bất đắc dĩ, có chút. . . . . .Đau? Hay có chút. . . . . .Yêu?

An Tiểu Tâm kinh ngạc muốn đem tay của mình từ tay Anh Bồi rút ra, nhưng Anh Bồi không thả, ngược lại đem tay cô nắm chặt vào trong lòng bàn tay.

An Tiểu Tâm càng hoảng hốt giãy giụa, không dám nhìn Anh Bồi, chỉ nghe Anh Bồi nói: “An Tiểu Tâm, sở trường của cô là giả bộ ngu, đúng không?”

Lời nói của Anh Bồi chậm chạp mà êm ái, nhưng mỗi âm cũng rõ ràng đến khiến An Tiểu Tâm cảm thấy âm thanh chấn động cả không khí. Những lời này từng tiếng từng tiếng tràn vào trong lòng cô, những thứ căng thẳng trong lòng như dây cung bắt đầu không tự chủ được rung động, rung động, vĩnh viễn rung động, gần như lập tức muốn bẻ gảy.

“Leng keng!”Tiếng chuông cửa bỗng nhiên vang lên, phá vỡ sóng ngầm giữa hai người. An Tiểu Tâm rút tay về, đứng dậy, chạy thẳng tới cửa chính.

Cô mở đèn lớn lên, quay đầu lại xem Anh Bồi. Anh Bồi chậm rãi ngồi dậy trên ghế salong, vuốt lại tóc, trở lại bình thường.

Ánh mắt của hai người giao nhau trong yên lặng, An Tiểu Tâm nhanh chóng dời đi. Cô sắp xếp lại tinh thần, cất giọng hướng ngoài cửa hỏi: “Người nào vậy ?”


/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status