Chỉ Muốn Có Được Tình Yêu Của Em

Chương 30: Mớ bòng bong

/51


“Là em, Tiểu Thao.” Âm thanh nghe thoải mái tự nhiên vang lên, là Đặng Dịch Thao.

Trái tim đang lơ lửng của An Tiểu Tâm cuối cùng thả lỏng xuống

Cửa vừa mới mở ra, Tiểu Thao liền hăng hái bước vào, hai tay nắm chặt bả vai An Tiểu Tâm, cặp mắt nhìn chằm chằm vào An Tiểu Tâm nhiệt liệt mà nói: “Tâm Tâm, em thật hạnh phúc!”

Nói xong, cậu lập tức đem An Tiểu Tâm kéo vào trong ngực. Cánh tay dài của cậu đem An Tiểu Tâm ôm thật chặt, cúi xuống, gương mặt dán vào cổ An Tiểu Tâm, trong miệng lẩm bẩm nói: “Tâm Tâm, em rất vui, em thật sự rất vui.”

“Chuyện gì vui vẻ như vậy, buông ra rồi nói, cậu siết tôi, khụ khụ khụ.” An Tiểu Tâm dùng sức đẩy cậu.

Thế nhưng Tiểu Thao lại càng ôm chặt hơn: “Không thả không thả, em nói cho chị biết, em có thể đi Đức du học.”

“Vậy sao?” An Tiểu Tâm vui mừng, cũng vui vẻ ôm ngược trở về “Trời ạ, thật tốt quá!”

Tiểu Thao rốt cuộc kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhưng đôi tay nhưng vẫn đặt ở trên vai An Tiểu Tâm : “Mới vừa rối thầy giáo gọi điện thoại cho em, nói công ty tài trợ hai sinh viên trường chúng em đi đến Đức để nghiên cứu dịch thuật tiếng Đức và tiếng Anh, em đã được chọn đi rồi. Em còn chưa tới trường học liền chạy tới nơi này nói cho chị biết đấy.”

“Thật tốt quá thật tốt quá! Cậu yên tâm đi, chị sẽ giúp cậu chăm sóc dì.” An Tiểu Tâm vui vẻ vỗ Tiểu Thao. Phiên dịch Đức Anh, bình thường yêu cầu tiếng mẹ đẻ là Anh ngữ mới được. Bây giờ Tiểu Thao có cơ hội đến Đức để nghiên cứu sâu hơn, tiếng Anh của cậu ấy cũng rất tốt. Bình thường không phải tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh, cũng khó để phiên dịch hai tiếng nước ngoài này .

Đột nhiên, nét mặt Tiểu Thao khựng lại. Bởi vì cậu phát hiện sau lưng An Tiểu Tâm, là người đàn ông đang đứng yên lặng. Người đàn ông vóc người thon dài, ngũ quan xuất sắc vả lại sắc sảo rõ ràng, khí chất trầm ổn lại tự tin, làm cho người ta nhìn một cái cũng biết là người sinh ra trong môi trường ưu việt lại còn được trau dồi thành nhân vật ưu tú hơn người.

Người này, Tiểu Thao gặp một lần, là Đinh Phổ Nguyệt mang về Phó Tổng Anh Bồi.

Sắc mặt Tiểu Thao không tự chủ được tái nhợt, trực giác nói cho cậu biết, chuyện mà cậu lo lắng nhiều năm qua, khả năng đã xảy ra.

Nhìn thấy Tiểu Thao cứng ngắc, An Tiểu Tâm quay đầu lại, phát hiện Anh Bồi mím môi, ôm vai đứng ở phía sau mình, như đang quan sát mình và Tiểu Thao.

An Tiểu Tâm không khỏi chột dạ, nhẹ nhàng rời khỏi tay Tiểu Thao, phát hiện ánh mắt của Anh Bồi dừng lại trên tay kia sau đó chuyển về mặt của mình.

Tiểu Thao cũng quan sát mọi cử động giữa An Tiểu Tâm cùng Anh Bồi, cậu ho khan một cái, An Tiểu Tâm lúc này mới phát giác không khí dường như có chút quỷ dị. Tiểu Thao và Anh Bồi tựa hồ vẫn không lên tiếng, chẳng qua cùng nhìn nhau . “Ừ ừ, Tiểu Thao, vị này là Phó Tổng công ty chị, Anh Bồi.” An Tiểu Tâm giới thiệu. Tiểu Thao trầm mặt, cũng không có tiến đến bắt tay chỉ nhẹ giọng đáp: “Em biết rõ, lần trước, Đinh Phổ Nguyệt mang về chúng ta đã gặp qua rồi.”

Đinh Phổ Nguyệt mấy chữ dường như có ma lực gì, làm cho không khí đột ngột tăng lên rất nhiều.

“Ừ. . . . . .” An Tiểu Tâm luống cuống chỉ vào Tiểu Thao nói: “Đây là Đặng Dịch Thao, sinh viên trường Đại học Ngoại ngữ, sắp tốt nghiệp. . . . . .”

Anh Bồi cũng không động đậy, gật đầu một cái, không chút để ý cắt đứt lời nói An Tiểu Tâm nói: “Tôi biết, là em trai Đặng Dịch Triều “

Đặng Dịch Triều! Cái tên này từ trong miệng Anh Bồi nói ra, mặt Tiểu Thao cùng An Tiểu Tâm trắng bệch không còn chút máu.

Nhìn sắc mặt của An Tiểu Tâm, chân mày Anh Bồi lập tức nghiêm lại. Chỉ là, biểu hiện đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc, anh liền thân mật vỗ vỗ đầu An Tiểu Tâm, cười nói: “Cô có khách, vậy tôi đi trước.”

Đột nhiên, Anh Bồi như nhớ ra điều gì nói: “A, đúng rồi, trái bưởi mật phải để vào tủ lạnh.”

Nói xong, anh xoay người lại đi đến bàn ăn cầm lên một bình lớn bưởi mật, đi vào phòng bếp. Sau một hồi ra ngoài, đi tới trước cửa, thay xong giầy, đối diện với mặt ngơ ngác của An Tiểu Tâm nhếch miệng cười một tiếng, rồi hướng Tiểu Thao gật đầu một cái, mở cửa chính đi ra ngoài.

“Két” cửa nhẹ nhàng được khép lại.

Tiểu Thao vẫn nhìn bộ dạng ngẩn người của An Tiểu Tâm, cố gắng kìm nén bản thân nổi giận hỏi: “Anh ta tại sao ở chỗ này?”

“Hả. . . . . .” An Tiểu Tâm nhìn Tiểu Thao một cái, cố gắng bình tĩnh nói: “Tới dùng cơm, mau vào ngồi.”

Tiểu Thao ngó phòng bên trong xem một chút, hỏi: “Đinh Phổ Nguyệt đâu?”

“Hả?” An Tiểu Tâm không hiểu.

“Đinh Phổ Nguyệt không có ở đây, anh ta tới làm gì?” Tiểu Thao giọng điệu cực kém.

An Tiểu Tâm day day lông mày, đứa nhỏ này làm sao mà lại khó đối phó như vậy nhỉ: “Anh ấy là bạn chị, ở Châu Phi đã cứu mạng của chị nên chị thỉnh thoảng mời anh ấy ăn bữa cơm?”

“Thỉnh thoảng? Vậy là không phải chỉ một lần hai người một mình ở cùng nhau!” Giọng điệu Tiểu Thao hung hăng, nhìn bên ngoài như đang chất vấn vợ mình.

An Tiểu Tâm bị hỏi đến nổi trận lôi đình, không khách khí rống: “Đặng Dịch Thao, tại sao lại hỏi tôi như vậy? Cậu là gì của tôi hả? Chẳng lẽ tôi cùng người nào ăn cơm, cũng phải được cậu cho phép?”

Tiểu Thao nhìn An Tiểu Tâm chống nạnh rống mình, sắc mặt không ngừng biến đổi, nửa ngày hỏi một câu: “Chị không phải yêu anh tôi sao?”

Chỉ một câu nói, An Tiểu Tâm như bong bóng hoàn toàn bị xẹp xuống, mệt mỏi xua tay: “Lôi anh cậu vào làm gì?”

Tiểu Thao cũng nhỏ giọng xuống: “Tâm Tâm, em là lo lắng cho chị. Anh Bồi là bạn trai Đinh Phổ Nguyệt, chị và anh ta ở cùng nhau, Đinh Phổ Nguyệt sẽ nghĩ sao? Năm đó, Đinh Phổ Nguyệt cùng anh em cũng bởi vì chị . . . . .”

Tiểu Thao thu miệng, biết mình nói nhiều. An Tiểu Tâm lúc này sắc mặt đột ngột thay đổi, cô níu lấy Tiểu Thao hỏi: “Cậu nói cái gì? Làm sao cậu biết Đinh Phổ Nguyệt thích anh cậu?”

“Ừ ừ, chỉ là biết chút ít thôi.” Tiểu Thao nói quanh co . “Không có chuyện khác?” An Tiểu Tâm hỏi.

Tiểu Thao ngượng ngùng cười: “Mọi ý nghĩ của anh ấy đều ở trên người chị rồi, có thể có chuyện gì à?”

An Tiểu Tâm buông tay Tiểu Thao ra, ngã ngồi ở trên ghế sofa, suy nghĩ lâm vào mớ bòng bong. Cô nói, Anh Bồi vì sao cố tình chọc phải Đinh Phổ Nguyệt đây?Trước kia Đinh Phổ Nguyệt thích Ẩm Ướt là mình không biết, hiện tại. . . . . .

Cô xoa mái tóc rối mù, cảm giác đầu óc thật hỗn loạn chỉ muốn ngất đi cho xong.

“Tâm Tâm, chị cùng anh ta, thật không có gì?” Tiểu Thao ở bên cạnh thận trọng hỏi. An Tiểu Tâm nhìn Đặng Dịch Triều cũng có năm phần giống gương mặt ấy, trong lòng cảm giác dâng lên một nỗi xót xa.

Cô vỗ vỗ vai Tiểu Thao: “Chị hiểu cậu quan tâm chị, chị cùng Anh Bồi chỉ là bạn bè bình thường.”

“Thật?” Tiểu Thao nửa tin nửa ngờ.

“Thật!” An Tiểu Tâm hét lớn một tiếng, đứa nhỏ này thế nào đáng ghét như vậy a !

Tiểu Thao bị rống mặt mày lại hớn hở .

Ngày hôm sau là thứ hai, An Tiểu Tâm một đêm không có ngủ ngon, sáng sớm đã đến sân vận động để chạy bộ. Điều làm cô không ngờ là, Anh Bồi cũng ở đây chạy bộ rèn luyện thân thể. Giống như thường ngày, hai người không lên tiếng, cả hai đều tập trung chạy.

Chỉ là lúc gần đi, An Tiểu Tâm không nhịn được hỏi: “Nhìn anh tinh thần không tốt chút nào?”

“Ừ, ngủ không ngon!”Anh Bồi day day huyệt thái dương.

Ngủ không ngon?An Tiểu Tâm nhún nhún vai, câu này thật đúng là không biết làm sao đáp.

Cô chỉ nói: “A, tôi đi trước.”

Anh Bồi nhìn bóng lưng của cô, nói một câu: “Tôi muốn uống cà phê của cô.”

An Tiểu Tâm làm bộ như không nghe thấy, không quay đầu lại.

Ăn sang xong, trong đầu An Tiểu Tâm vẫn còn luẩn quẩn vang lên câu nói của Anh Bồi: “Tôi muốn uống cà phê cô pha.”

Cô vừa thay quần áo, vừa nghĩ, Anh Bồi nhìn qua rất mệt mỏi, ban ngày còn phải đối phó với một đống công việc, có lẽ cà phê thật sự có thể giúp đỡ anh.

Nghĩ tới đây, cô tự giễu nói: “An Tiểu Tâm, chớ tùy tiện quan tâm người khác, nhất là Anh Bồi.”

Ra cửa, một đường đi thẳng đến phòng làm việc, cách giờ làm việc còn chừng 1 tiếng. Cô ngồi ở chỗ ngồi của mình, quỷ thần xui khiến lấy cà phê ra cho Anh Bồi. Sau đó, nghiền nhỏ cà phê cho hai người, tới phòng giải khát đi pha. Không bao lâu, cà phê nấu xong, cô nhìn chất lỏng màu nâu trong bình cà phê cười khổ, nấu phần cho hai người!

“Ừ, thơm quá, tôi biết ngay cô sẽ đến pha cà phê cho tôi mà!” Đột nhiên một cánh tay lướt qua vai cô, lấy bình cà phê kia.

An Tiểu Tâm sợ hết hồn, kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Anh Bồi ở ngay sát cạnh, thân thể thon dài gần như dán phía sau lưng của cô. Cô bị bao vây giữa anh với bàn trong phòng giải khát, muốn tránh cũng không được. Anh Bồi chớp chớp mắt như truyền tới ngàn ánh sáng rực rỡ, nhìn chăm chú. An Tiểu Tâm chỉ hận không thể tìm cái hang chui vào đó.

May nhờ Anh Bồi kịp thời kéo dài khoảng cách của hai người, anh đem cà phê rót vào hai cái ly, đặt ở trong khay, nhét vào trong tayAn Tiểu Tâm.

Sau đó ở bên tai cô hài hước nói: “An thư ký, đem cà phê bưng vào tới phòng làm việc của tôi nhé.”

Nói xong, anh ung dung xoay người, An Tiểu Tâm không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt theo đuôi đi theo anh vào phòng làm việc. Anh Bồi chỉ chỉ ghế sa lon nói: “Ngồi đi.”

An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, buổi sáng cô quét dọn còn chưa tới, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi thuốc lá của ngày hôm qua.

Cô đi tới phía trước mở cửa sổ ra, quay trở lại nói: “Thật ra thì uống quá nhiều cà phê cùng hút thuốc lá, đối với thân thể cũng không tốt.”

Anh Bồi cởi áo khoác ra, dựa vào sô pha trầm thấp cười: “Ha ha, chỉ có thể bỏ một thứ thôi.”

“Vậy thì cai thuốc đi, hút một điếu thuốc giảm bớt 5 phút tuổi thọ.Cà phê thật ra thì đối với thân thể con người không hoàn toàn có hại.”An Tiểu Tâm thoải mái nói.

“Ừ.” Anh Bồi gật đầu, chỉ là cười.

An Tiểu Tâm lúc này mới cảm giác được giọng điệu của mình dường như có chút khác thường. Hơn nữa ở trong phòng làm việc, hoàn cảnh không khí cũng rất quỷ dị.

Cô đứng ở đó đột nhiên cảm thấy luống cuống.

Anh Bồi vừa chỉ chỉ ghế sa lon, cười cười ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngồi đi.”

“Không, tôi đi ra ngoài trước. Nếu để người khác tới, thấy được sẽ không tốt.” An Tiểu Tâm lo lắng nói.

Anh Bồi gật đầu: “Cũng đúng, cô uống xong cà phê rồi hẵng đi.”

Vì vậy, An Tiểu Tâm ngồi xuống lẳng lặng uống cà phê.

Không khí yên lặng, mùi thơm cà phê tràn ngập trong không khí, tim An Tiểu Tâm từ từ lắng xuống. Thật tốt, sáng sớm yên bình, tinh khiết và mùi thơm cà phê, khẽ đưa làn gió mát, Còn nữa…, đối diện là người đàn ông đang trầm tư. Giờ phút này, tất cả làm cho người khác cảm giác rất thoải mái.

Không biết thế nào An Tiểu Tâm đột nhiên nhớ đến khối đồng hồ quả quýt kia, cô nói: “Anh Bồi, cái đồng hồ kia vẫn còn ở chỗ tôi.”

Anh Bồi giương mắt nhìn An Tiểu Tâm, trầm tư một chút nói: “Tạm thời cô cứ giữ nó đi! Chỉ là, đừng làm mất.Cái đó không phải của tôi, về sau có cơ hội, tôi vẫn muốn trả lại cho chủ nhân của nó .”

“Cái kia bề ngoài nhìn rất cũ kỹ rồi.”An Tiểu Tâm tò mò nói.

“Ừ, chủ nhân của nó là người con gái, có một câu chuyện xưa cũng lâu rồi, rất lâu trước kia.” Mặt Anh Bồi dường như nhớ về những hồi ức đó.Tựa hồ, có chút thẫn thờ.

An Tiểu Tâm bưng cà phê quan sát anh, trong lòng cảm giác một tia khác thường.

Anh Bồi chú ý tới An Tiểu Tâm chuyên tâm nhìn mình, cười cười hỏi: “Muốn nghe sao? Tôi có thể nói cho cô nghe. . . . . .”

An Tiểu Tâm sửng sốt một chút, đem cà phê ly để xuống, đột ngột đứng dậy nói: “Anh phó tổng , tôi muốn đi ra ngoài làm việc.”

Không đợi Anh Bồi tỏ thái độ, cô đi nhanh ra ngoài, cô mới không cần, nhất định là câu chuyện về mối tình đầu mà.

An Tiểu Tâm đi ra khỏi phòng làm việc của Anh Bồi, qua bàn Đinh Phổ Nguyệt, đi tới đại sảnh làm việc ở ngoài. Một thân mỹ nữ ăn mặc xinh đẹp, đang đi giày cao gót, chống nạnh, đối với cô hắc hắc cười lạnh. An Tiểu Tâm một hồi chột dạ, vội vàng cười nghênh đón: “Chị Anh Ái , sớm như vậy đã tới rồi à!”

Lí Anh Ái vòng quanh An Tiểu Tâm, lên lên xuống xuống quan sát, trong miệng hắc hắc cười lạnh.

An Tiểu Tâm bị cô ta xem đến sợ hãi : “Chị rốt cuộc làm sao vậy?”

“Chị thế nào không phát hiện ra? Chậc chậc chậc, thì ra là cái người này cô rất có bản lãnh nha, rất phức tạp rất phức tạp.”Lí Anh Ái híp mắt lầm bầm lầu bầu.

“Trời ơi, được rồi, chị nói gì vậy?”An Tiểu Tâm không nhịn được.

Lí Anh Ái mở to hai mắt, bất mãn nói: “Cô còn rống chị?Em không biết em luôn là người đến sớm nhất công ty à. Chị sang sớm cố gắng chạy tới công ty để cùng em nói chuyện cho vui. Thế nhưng chị thấy được cái gì nhỉ? Em lại có thể từ phòng làm việc của Anh phó tổng đi ra. Nói thẳng xem, các người rốt cuộc có chuyện gì?”

An Tiểu Tâm trợn trắng mắt: “Nhàm chán, em pha cho Anh phó tổng ly cà phê thôi.”

Lí Anh Ái nhìn An Tiểu Tâm, thương hại nói: “Em còn không biết à? Nhìn em có sắc đỏ, tím rồi lại nhanh chóng hóa đen.Chị đoán chừng, vừa đi làm, bất cứ ai trong công ty đều biết chuyện của em đấy.”

“Hả?”An Tiểu Tâm không hiểu nổi.

“Em qua đây.”Lí Anh Ái kéocô đến mấy bàn xử lí văn kiện.

Lí Anh Ái nhanh tay mở máy vi tính ra, vào trang web nội bộ công ty, thường xuyên được mọi người cập nhật, mở ra phía trên đầu có bài đăng. Bài đăng ghi tiêu đề to màu đỏ “Chị em mới của Khúc chủ nhiệm.”

Phía dưới đều là hình ảnh rõ ràng, hiệu quả có thể so với phòng chụp ảnh . Bức thứ nhất là An Tiểu Tâm mặc váy ngắn đứng trước cửa phòng tiệc dáng vẻ xinh đẹp, da trắng nõn, mặt mày như vẽ, xinh đẹp như ngọc thạch. Bức thứ hai là An Tiểu Tâm và Sở Úc đứng chung một chỗ, nữ cao gầy động lòng người, nam phóng khoáng tuấn lãng, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ, cảnh tượng thật xinh đẹp. Tấm thứ ba là An Tiểu Tâm nghiêng cổ thon dài, Sở Úc đang giơ tay lên giúp cô chỉnh lại kẹp tóc trên đầu . Bức thứ tư, bức thứ năm, bức thứ sáu. . . . . .Tất cả các dáng vẻ của An Tiểu Tâm và Sở Úc, còn có hình ảnh trong bữa tiệc chú rễ cùng cô dâu. Mỗi tấm hình ảnh bên cạnh còn có chữ viết minh họa, nói rõ mối quan hệ giữa các nhân vật.

Phần dưới gồm vài tấm ảnh chỉ có một mình Khúc Như Y, cùng vài tấm Khúc Như Y và Khúc Tín Hành chụp chung. Kéo xuống cuối cùng là ảnh An Tiểu Tâm và Đinh Phổ Nguyệt chụp chung. Một xinh đẹp, một cá tính, thật sự là một đôi chị em xinh đẹp.

An Tiểu Tâm đứng ở sau lưng Lí Anh Ái đầu óc choáng váng nhìn, Lí Anh Ái vừa nhìn vừa cảm thán: “Oa, An Tiểu Tâm, không nhìn ra em thật là ăn ảnh nha. Còn nữa…, mẹ em trông thật trẻ tuổi, lớn tuổi như vậy mà còn có thể gả cho rùa vàng. Bất quá, ba của Khúc Như Y cũng rất hấp dẫn.Lần này tốt rồi, em thành chị của Khúc Như Y.”

“Những thứ nhàm chán này, đăng lên làm gì?”An Tiểu Tâm tức giận muốn chết.

“Làm gì? Đây chính là đề tài mà tòan bộ phụ nữ công ty bàn tán cả nửa năm nay rồi. Em còn chưa phát hiện ra em tạo ra hiệu ứng giải trí lớn đến cỡ nào sao? Em là chị họ của tình nhân Anh Bồi Phó tổng , bây giờ lại thành chị kế Đại Lão Bà của công ty. Hơn nữa, em và Sở Phó Tổng của chúng ta quan hệ mập mờ, mà Sở Phó Tổng là bạn trai ở nước ngoài trong truyền thuyết của Khúc chủ nhiệm nha

Lý Anh Ái ngồi xuống giương cặp mắt rõ phiền não nhìn An Tiểu Tâm: “Cái này cũng chưa tính, còn cho chị xem một màn sáng sớm sớm tinh mơ em và Anh phó tổng tài uống cà phê. Chậc chậc chậc, An Tiểu Tâm, chị làm sao lại không nhìn ra, bên cạnh chị thì ra là một hồ ly tinh ngàn năm nha. Sở Úc và Anh Bồi, bất kể là ai, em đều giành người đàn ông của em mình, coi như là tiếng xấu lưu truyền rồi.”

An Tiểu Tâm cảm thấy tay chân phát run, nhịp tim vô cùng hỗn loạn, mặt nóng lên, tay rét run, trong cổ họng giống như bị nghẹn lại, một đống lời nói trước ngực không ra được cũng không xuống được, kìm nén đến sắc mặt trắng bệch.

Lúc này các đồng chí đã lục tục bắt đầu vào phòng làm việc, nhân viên của Tổ tổng giám đốc cũng bắt đầu đến phòng làm việc có lẽ mọi người cũng xem qua bài này rồi, thấy Lí Anh Ái và An Tiểu Tâm, đều đến trước bắt chuyện, sau đó mấy người sáp lại gần châu đầu ghé tai bàn luận xôn xao.

Lí Anh Ái đồng tình nhìn An Tiểu Tâm, vỗ vỗ bả vai của cô nói: “Tốt nhất là cứ giả vờ như không có việc gì xảy ra, chỉ là tan việc em đừng đi trước, chị có việc hỏi em.”

An Tiểu Tâm nhìn màn hình máy vi tính kia đến ngẩn người, người đăng cái này lên là muốn làm gì? Là ai?

“Mau trở về thôi, đứng ngốc ở chỗ này, em chê độ chú ý của cô còn chưa đủ à!” Lí Anh Ái đẩy An Tiểu Tâm, An Tiểu Tâm như ở trong mộng mới tỉnh, xoay người tính toán trở lại chỗ ngồi.

“An Tiểu Tâm!” Một thanh âm cực kỳ tức giận truyền tới, Lí Anh Ái và An Tiểu Tâm đồng thời xoay người, nhìn thấy Khúc Như Y ăn mặc thời trang đang vọt tới.

Khúc Như Y khí thế hung hăng vọt tới trước mặt, bất luận ai cũng không thể phản ứng kịp, bao gồm người xui xẻo là An Tiểu Tâm. Chỉ nghe“Bốp” một tiếng, An Tiểu Tâm bị Khúc Như Y giáng một bạt tai.

“Không biết xấu hổ, cô cho rằng mẹ cô gả cho ba tôi, cô thật sự thành chị tôi rồi hả? Đê tiện, dung thủ đoạn này để nổi danh, cô với mẹ cô cùng một dạng đê tiện như nhau thôi.”Khúc Như Y mặt đỏ lên, phẫn hận nói.

“Bốp” thanh âm cực kỳ thanh thúy vang lên, lại làm cho mọi người không kịp phản ứng, bao gồm cả Khúc Như Y.

An Tiểu Tâm tái mặt, đáp lễ một cái khác. Chỉ một thoáng, trong phòng làm việc yên lặng như tờ, tất cả mọi người không nghĩ tới được xem trực tiếp của phim tin đồn mấy ngày nay, còn được đặc quyền chứng kiến, mong chờ cảnh sinh động tiếp theo.

“Cô đánh tôi một cái, tôi có thể không để tâm, coi như chị hiền nhường đứa em láo thôi.Còn cái tát này, là thay mẹ tôi đánh, thay bà ấy giáo dục cô con gái mới chưa hiểu chuyện.Tôi thấy là nếu bác Khúc ở đây, sẽ tự ra tay đấy.”An Tiểu Tâm thẳng người lên, cực kỳ bình tĩnh nói.

“Cô!” Khúc Như Y giận đến mặt mày biến dạng vung tay lên cánh tay lên muốn đánh lại cái nữa. Đáng tiếc, tay còn ở giữa không trung, thì bị một người nắm chặt lấy.

“Khúc chủ nhiệm, xin cô chú ý một chút, đây là phòng làm việc, có chuyện riêng gì cô có thể tự mình giải quyết yên lặng đi.”Sở Úc một tay nắm cánh tay Khúc Như Y, mặt trầm tĩnh như nước, ánh mắt sắc nét nhìn chằm chằm Khúc Như Y.

“Oa!”Khúc Như Y luôn luôn thấy Sở Úc ôn hòa, trước mặt nhiều người như vậy quát lớn mình, ngẩn người một chút sau đột nhiên khóc ầm lên. Giống như khi còn bé ở chung một chỗ chơi bị khi dễ, khóc bù lu bù loa. Sở Úc lần này lúng túng, thu tay không biết phải làm sao. An Tiểu Tâm vừa giận vừa buồn cười nhìn Khúc Như Y, cô gái này rốt cuộc đang làm gì? Cho công ty là nhà hát à? “Khụ khụ khụ.”Có người đằng sau cố tình lên tiếng.

Toàn thể nhân viên chuyển sang nhìn nguồn gốc âm thanh, thì ra là Anh Bồi, đoán chừng từ đầu đến cuối đều nhìn thấy màn đùa giỡn vừa rồi, khóe miệng nhếch lên không rõ vui hay giận.

“Còn đứng đây làm gì?”Anh Bồi thong thả nói, giọng nói vô cùng lãnh đạm, nhưng tất cả mọi người đều câm như hến lặng lẽ trở lại trên bàn làm việc.

Anh Bồi chậm rãi quét một vòng, trừ nhân vật chính ra, không có chướng ngại vật ở trước mắt anh.

Anh cúi đầu kêu một tiếng: “Khúc chủ nhiệm, cùng tôi đi vào.”

Khúc Như Y từ lúc nhìn thấy Anh Bồi, liền lập tức ngừng kêu la.Cô ta biết sang nay mình đã bốc đồng, chỉ đành yên lặng theo Anh Bồi vào phòng làm việc của anh.

Sở Úc nhìn chằm chằm một mặt đỏ sưng, một mặt mặt tái nhợt của An Tiểu Tâm, trong đáy lòng âm thầm thở dài.

An Tiểu Tâm cứng ngắc xoay người đi, chỉ nghe Sở Úc cũng thấp giọng nói: “An Tiểu Tâm, đi với anh.”

A, ông trời a, còn ngại chuyện không đủ phức tạp sao?An Tiểu Tâm nghĩ muốn ngửa mặt lên trời thở dài. Không có biện pháp, ngay trước nhiều đồng nghiệp như vậy, cũng không thể nói không đi.Buộc lòng phải lê bước theo Sở Úc từ từ đi vào.

Vừa ra đại sảnh, chỉ nghe thấy khu vực đằng sau “Oang” một tiếng, nghe như tiếng đập nồi. Có thể biết những người vừa nãy câm như hến cần phát tiết đến cỡ nào. Làn sóng âm thanh vô tình kia đổ đến làm An Tiểu Tâm lảo đảo một cái. Sở Úc vội vàng đỡ cô lên, An Tiểu Tâm hướng về phía Sở Úc cười khổ: “Tôi đây, thật đúng là nổi danh rồi.”

“Khúc Như Y, tôi hoài nghi cô có hiểu tư cách cơ bản để đảm nhiệm chức vụ quản lí tổ tổng giám đốc của Công ty Thần Sâm hay không.” Anh Bồi mặt mày tối sầm, vẻ mặt thường ngày khó phân biệt vui buồn, vừa vào phòng làm việc, lập tức sắc bén chỉ trích Khúc Như Y.

“Anh Bồi à. . . . . .”Khúc Như Y muốn làm nũng.

“Đây là phòng làm việc, xin gọi tôi là Anh phó tổng .”Anh Bồi nghiêm giọng cắt đứt lời cô.

“Anh cũng phải biết An Tiểu Tâm quá mức đến cỡ nào, đem chuyện mẹ cô ta cùng ba em đang trên mạng nội bộ của công ty.Còn không phải muốn mượn cớ phục vụ cho mục đích cá nhân của cô ta sao.Công tư bất phân chính là cô ta.”Khúc Như Y bĩu môi nói.

“Bài viết nào?”Anh Bồi hỏi.

“Anh không thấy à? Để em vào cho anh xem.” Khúc Như Y vội vàng mở trang web đó trong may tính của Anh Bồi.

Anh Bồi nhanh chóng ngó xuống, nhìn thấy những hình kia, chân mày càng lúc càng nhíu lại.

“Làm sao em biết là An Tiểu Tâm đăng?”Anh Bồi hỏi.

“Cái này còn phải nói sao?Ai biết chuyện mẹ cô ta và ba em? Ai có thể chụp được nhiều hình như vậy?”

“Hừ, theo anh được biết, An Tiểu Tâm không phải là người như thế.” Anh Bồi trầm ngâm nói, “Lại nói, coi như là cô ấy đăng, cũng không thể trở thành cái cớ để em đánh người. Đây là công ty, hơn nữa em còn là cấp trên của cô ấy”

“Cô ta cũng đánh em lại mà!”Khúc Như Y kêu.

“Đáng đời em!Em không động thủ trước, cô ấy có thể đánh em sao? Hơn nữa em còn ăn nói vô lễ, nhục mạ bề trên!” Anh Bồi nghiêm túc nói.

Khúc Như Y giương mắt nhìn Anh Bồi, tay chân run rẩy, không rõ ràng nói: “Anh . . . . .Anh bởi vì An Tiểu Tâm như vậy mắng em? Anh không phải đã để ý cô ta chứ? Uổng công chị Đường Tâm nhờ anh chăm sóc cho em. . . . . .”

“Để anh chăm sóc em, không cho anh dung túng em.”Anh Bồi ngắt lời cô ta.

“Ô. . . . . .”Khúc Như Y nhỏ giọng nghẹn ngào .

“Em đi ra ngoài đi, xảy ra chuyện như vậy lần nữa, anh tuyệt không tha thứ.” Anh Bồi khoát khoát tay.

Khúc Như Y hận trừng mắt nhìn Anh Bồi, dậm chân một cái, xoay người đi ra ngoài, đem cửa mạnh mẽ đóng sầm.

Vừa quay người ra thấy Đinh Phổ Nguyệt ngồi ở vị trí thư kí nhẹ nhàng nhìn cô ta cười. Hừ, cô ta đi như gió, để lại Đinh Phổ Nguyệt đang run rầy vai, cười hết cỡ.

Anh Bồi ngồi ở trên ghế làm việc, mắt không chớp nhìn chằm chằm bộ dạng xinh đẹp của An Tiểu Tâm trên màn hình. Cô gái này, ở không cười như vậy làm gì ? Rồi hướng về phía Sở Úc, thật là không để cho người ta bớt lo về phụ nữ.

Bất quá, cuối cùng cũng còn biết đánh lại, không coi là quá ngu. Cũng không biết bị đánh một cái có sao không.

“Cốc cốc cốc” có tiếng gõ cửa.

“Đi vào.”Anh Bồi lên tiếng.

Sở Úc đẩy cửa đi vào: “Nhìn cái gì vậy?”

Anh Bồi buông tay ra, đem máy tính xoay qua chỗ khác cho Sở Úc nhìn.

Sở Úc nhìn thoáng qua, ánh mắt cùng Anh Bồi coi qua hai giây, sau đó hai người đàn ông này đồng thời nhếch miệng bất đắc dĩ cười .

Anh Bồi đứng lên, lôi Sở Úc ngồi xuống ghế sofa.

“Phụ nữ thật phiền phức!”Anh Bồi trước tiên nói.

“Vậy cậu còn thường mang phụ nữ ở bên người.”Sở Úc cười nhạo báng anh.

Anh Bồi há mồm nghĩ giải thích, Sở Úc cười nhìn anh nói: “Đừng nói ahhh…Tôi biết rõ Logic của cậu.Dùng một phụ nữ, giúp cậu làm bia đỡ đạn, ngăn vô số những phụ nữ khác có vọng tưởng trèo cao.”

“Thằng nhãi” Anh Bồi cho Sở Úc một đấm, “Nào có như cậu nói khoa trương vậy, chỉ là, từ khi cậu về, phiền toái đến thật không ít.”

“Đâu có?”Sở Úc không chấp nhận cái tội danh này.

“Cậu xem, An Tiểu Tâm an toàn ở Thần Sâm mấy năm, yên lặng làm một nhân viên vô danh. Cậu vừa tới cô ấy lập tức trở thành nguồn gốc cho đám bát quái trong công ty. Gần đây giống như chuyện gì cũng đều có chút quan hệ với cô ấy.” Anh Bồi nhún nhún vai.

“Ừ” Sở Úc trầm tư, nhíu nhíu mày nói: “Hình như là tôi mang đến cho cô ấy không ít khó khăn, là tôi không tốt.”

“Cậu còn đang suy nghĩ cùng cô ấy gương vỡ lại lành?” Anh Bồi cẩn thận thử dò xét.

Sở Úc miễn cưỡng cười cười, lắc đầu một cái, không trả lời.

“Tôi xem, muốn đem An Tiểu Tâm điều đi mới được. Cô ấy quan hệ với Đinh Phổ Nguyệt, Khúc Như Y, sẽ không phù hợp trụ lại ở tổ tổng giám đốc.” Anh Bồi nói

“Cái gì? Điều An Tiểu Tâm đi? Cô ấy lại không phạm sai lầm, cậu bây giờ điều cô ấy đi, không phải cố ý bỏ qua cho Khúc Như Y sao? Cậu như vậy không phải nối giáo cho giặc à.”Sở Úc lập tức phản đối.

“Sở Úc, Khúc Như Y làm chủ nhiệm tổ tổng giám đốc, chuyện khác để qua một bên, năng lực của cô ấy vẫn có con mắt nhìn. Vì có thể khai triển công việc tốt hơn, chỉ có đem An Tiểu Tâm điều đi. Lại nói, Khúc Như Y cũng là từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên, chúng ta không thể làm tổn thương cô ấy quá được.” Anh Bồi chậm rãi nói.

“Tôi thấy, cậu nên đem Đinh Phổ Nguyệt điều đi mới đúng.”Sở Úc nổi đóa.

“Cô ta. . . . . .rất nhanh sẽ đi thôi, chúng tôi đã không còn mối quan hệ kia nữa rồi.” Anh Bồi mặt không chút thay đổi.

Sở Úc kinh ngạc nhìn Anh Bồi, đưa ngón tay cái lên: “Được, cậu lợi hại, một chút cũng không dài dòng dây dưa.”

“Quyết định như vậy đi, điều An Tiểu Tâm đến bộ phận khác. Mấy ngày trước phó quản lý Hà ở phòng quan hệ công chúng nói qua việc cứu tế lần trước rất hài lòng năng lực của An Tiểu Tâm, muốn cho cô ấy qua đó. Cậu cảm thấy như thế nào?” Anh Bồi hỏi.

“Phòng quan hệ công chúng? Có thể sẽ có nhiều áp lực công việc hơn nữa môi trường lại phức tạp?” Sở Úc do dự.

“Cậu đừng xem thường An Tiểu Tâm, năng lực sinh tồn mạnh lắm. Tiêu biểu cho việc dùng phương pháp đóng vai. Nhân tài như vậy cần phải được phát huy nha.” Anh Bồi mặt nở nụ cười.

Sở Úc cho anh một đấm, tức giận nói: “Tôi thấy cậu làm như thế để ít phiền muộn hơn thì có.”

/51

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status