Chỉ Sủng Mình Em: Ông Xã Tổng Tài Đâu Dễ Chơi
Chương 8.2: Còn lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả.
/3109
|
Chương 8.2: Còn lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả.
Cô không còn sức đứng vững, chẳng mấy chốc sẽ ngã xuống, Vân Thiên Lâm kéo cô dựa vào ngực anh, thuốc đã phát huy tác dụng với Bạch Hiểu Nguyệt, cô bắt đầu không yên phận mà cọ cọ.
Vân Thiên Lâm cau mày, nhìn thoáng qua người phụ nữ không yên phận trong lòng, đang định dẫn người rời đi thì Lưu Kỳ Sơn vác thêm cái cơ thể béo mầm của mình bước nhanh tới chắn trước mặt anh.
“Để người xuống cho tôi, thằng nhóc chui từ đâu ra, ngay cả người của ông đây cũng dám cướp”. Cái tên Lưu Kỳ Sơn này cũng không phải ngồi không, thấy miếng thịt béo lên tới miệng còn bị cướp đi, sao có thể cam lòng?
Vân Thiên Lâm nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh như băng đảo qua người Lưu Kỳ Sơn, Lưu Kỳ Sơn không khỏi có chút sợ hãi. Ánh mắt của người này quá đáng sợ.
Nhưng nghĩ đến việc miếng thịt đến miệng cứ thế mà bay đi mất, lá gan của ông ta lại to lên: “Mau để người xuống cho tôi, tôi sẽ bỏ qua, nếu không, tôi sẽ cho cậu nằm bẹp luôn cậu có tin không?”
Lưu Kỳ Sơn một tay chống lên cái eo thùng phuy của mình, tay còn lại chỉ vào Vân Thiên Lâm, dáng vẻ hiên ngang khí phách.
Vân Thiên Lâm hơi nhếch môi, ngay sau đó, cái tay còn lại của anh bắt lấy cổ tay Lưu Kỳ Sơn, trên hành lang vang lên tiếng răng rắc thanh thúy, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt. Vân Thiên Lâm cười lạnh một tiếng, đạp một cái cho ông ta bay trên mặt đất.
Lưu Kỳ Sơn che lấy cổ tay đau đớn của mình, ngã trên mặt đấy, nhìn Vân Thiên Lâm, nửa ngày không nói ra được một chữ.
“Hừ! Tôi ghét nhất là người khác chỉ tay vào tôi mà nói chuyện”. Vân Thiên Lâm nói xong thì hơi ôm chặt Hiểu Nguyệt, để cả người cô dán lên người mình.
Quản lý có lẽ nghe thấy tiếng động nên vội vã dẫn người chạy đến. Vừa thấy Vân Thiên Lâm ở đây, anh ta vội vàng bước tới cười làm lành:
“Cậu Vân, không biết có chỗ nào cần giúp dỡ không?”
“Minh Đỉnh bây giờ cũng thả cả chó vào à, tôi thấy, nên để A Thần quản lý kỹ một chút chứ”.
Quản lý sảnh nghe ra, A Thần mà cậu Lâm nhắc đến chính là Cố Thần, ông chủ của khách sạn bọn họ, là anh em tốt chơi với Vân Thiên Lâm từ nhỏ đến lớn, lại có Lăng Phong của nhà họ Lăng.
Ba người này đều là nhân vật số một số hai ở nơi đây, không ai dám trêu chọc bọn họ. Quản lý nhìn thoáng qua, người phụ nữ được cậu Vân ôm trong lòng trông có gì đó không ổn, lại xoay người nhìn lão mập chảy máu trên trán ở đằng sau, đây không phải là ông chủ Lưu sao?
Quản lý có gì mà chưa từng thấy, liếc mắt một cái là hiểu ngay.
“Cậu Vân nói đúng, đây là sơ suất của chúng tôi, cậu Vân tuyệt đối đừng nói với cậu Cố, cái này…chúng tôi còn phải kiếm miếng ăn nữa. Chuyện này cứ giao cho tôi xử lý, cậu Vân cậu xem, có cần tôi sắp xếp cho cậu một phòng không?”.
Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua người phụ nữ càng ngày càng không yên phận trong lòng, cất bước chân, đồng thời trả lời một câu: “Không cần”.
Lưu Kỳ Sơn cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị đưa đi như vậy, được hời cho kẻ khác, sao ông ta có thể cam tâm, ông ta lại bò dậy.
Vân Thiên Lâm dừng chân lại, quay đầu nhìn ông ta một cái, ánh mắt lạnh lẽo khiến Lưu Kỳ Sơn run run, ông ta lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy rồi, nhưng trước nay chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, cậu Vân này rốt cuộc là ai?
“Ai vớ vẩn cho vào đây thế này, mau đem ra ngoài cho tôi”. Quản lý nói một câu, Lưu Kỳ Sơn đã bị người ta đỡ ra ngoài.
Vân Thiên Lâm nhìn thoáng qua, xoay người, đi ra cửa.
Nóng!
Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy rất nóng, bàn tay nhỏ bé không yên phận sờ loạn xạ trên người Vân Thiên Lâm, muốn cho mình thoải mái một chút.
“Này cô, cô mà còn lộn xộn nữa thì tự gánh lấy hậu quả đi”. Vân Thiên Lâm nhìn người phụ nữ trong ngực, khuôn mặt tươi cười đỏ bừng, nét mặt non nớt vô cùng mê hoặc, khiến người ta không kìm lòng được muốn cắn cho một cái.
/3109
|