Chương 9.1: Lau súng cướp cò.
Bạch Hiểu Nguyệt khó chịu cắn môi dưới, cô cũng không biết mình bị làm sao, tùy tiện xé quần áo mình, cô rất khó chịu, nhiệt độ khô nóng trong cơ thể như con sóng, đợt này mạnh hơn đợt trước, Bạch Hiểu Nguyệt không kiềm chế được mà phát ra một tiếng rên nho nhỏ.
Vân Thiên Lâm hít sâu một hơi, ôm người lên xe, A Nham đã chờ trên xe, lại là cô gái này, thế giới này đúng là nhỏ.
“Đây là cái gì?”.
“Cậu chủ, đây là cái mà sáng hôm nay cậu bảo tôi điều tra, thông tin của cô Bạch, toàn bộ đều ở đây. Bây giờ…”.
“Ưm…nóng quá, tôi, tôi khát quá, tôi muốn uống nước”. Bạch Hiểu Nguyệt rất không yên phận ôm cổ Vân Thiên Lâm, sáp lại, bị Vân Thiên Lâm né.
Đây là lần đầu tiên A Nham nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cậu chủ, lại không dám cười thành tiếng.
“Về Phong Cư trước”. Vân Thiên Lâm vừa cau mày, vừa cầm lấy hai bàn tay nhỏ bé không yên phận, Bạch Hiểu Nguyệt bị giữ chặt, rất buồn bực, hừ hừ giãy dụa, thật sự không biết rằng động tác trong lúc vô thức này lại khiến cho người kia càng khó chịu.
Dần dần, hơi thở của Vân Thiên Lâm cũng có chút bất ổn, Bạch Hiểu Nguyệt không chỉ đu trên người anh như con bạch tuộc, không ngừng kêu gào khó chịu, mà còn cọ tới cọ lui trên người anh.
Trong lòng ôm cơ thể mềm mại, Vân Thiên Lâm anh cho dù là Liễu Hạ Huệ cũng không thể nào ngồi yên mà lòng không loạn.
Cuối cùng bị Bạch Hiểu Nguyệt tìm được cơ hội, Bạch Hiểu Nguyệt sáp tới, ngậm lấy môi Vân Thiên Lâm. Cánh môi mềm mại mang theo một chút hương vị khiến Vân Thiên Lâm hơi mất lí trí.
Anh tiện tay kéo tấm ngăn trong xe xuống, nhìn người trong ngực, đôi mắt mê ly, tràn đầy mê hoặc. Lúc này, cũng là lúc Vân Thiên Lâm chủ động hôn, khoảnh khắc cánh môi lạnh như băng gần kề, Bạch Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc mình như nổ tung một cái.
Khuôn mặt gần trong gang tấc, hoàn mỹ đến mức không tìm thấy một chút tì vết nào, cánh môi lạnh lẽo như con người của anh, lạnh lùng mà ngang ngược. Chẳng qua hôn như vậy lại càng dấy lên dục vọng trong cơ thể Bạch Hiểu Nguyệt, cô muốn được nhiều hơn.
Hiểu Nguyệt nghênh đón mà chẳng có phương pháp gì cả, lại không thỏa mãn với một nụ hôn như vậy, bàn tay nhỏ bé sờ đến ngực anh, vuốt ve lung tung. Phương pháp vụng về này lạ làm dấy lên ngọn lửa dục mà Vân Thiên Lâm đã đè nén trong lòng.
Hai người vừa hôn thỏa thích, bàn tay hơi chai sạn luồng vào trong áo, tùy ý dạo chơi, dẫn đến Bạch Hiểu Nguyệt lại rên rỉ.
Âm thanh kiều mị này khiến Vân Thiên Lâm càng không kiểm soát được bản thân.
Xe nhanh chóng dừng lại, Vân Thiên Lâm rút tay về, nhìn đôi môi bị anh hôn hồng hào và đầy đặn, rất thỏa mãn.
Bạch Hiểu Nguyệt vì cái sự dừng lại đột ngột đó mà chau mày, bắt đầu kêu, đu trên người anh, không yên phận giãy dụa, ánh mắt hiện hơi nước.
Vân Thiên Lâm ôm người xuống xe, đi thẳng vào nhà, dặn dò A Nham sáng mai nghỉ.
A Nham nhìn cậu chủ ôm cô gái vào Phong Cư mà cười cười, xem ra chẳng mấy chốc anh ta sẽ có mợ chủ thôi, cậu chủ cuối cùng cũng thông suốt, nếu bà chủ mà biết thì nhất định sẽ vui vẻ.
Vân Thiên Lâm ôm người về phòng ngủ, trên người mình cũng toát mồ hôi, ném người trên giường xong, anh hơi phiền não cởi áo khoác của mình, nhìn cái người không yên phận trên giường, bất đắc dĩ thở dài.
“Tỉnh lại đi!”. Vân Thiên Lâm vừa đi tới là bị bắt lại ngay, Bạch Hiểu Nguyệt khó khăn lắm mới tìm được cứu tinh, làm sao có thể buông tay đơn giản như vậy!
/3109
|