Chương 9.2: Lau súng cướp cò.
Cô sáp tới, đôi môi mềm mại hôn lên vành tai anh, Vân Thiên Lâm toàn thân tê dại, Bạch Hiểu Nguyệt rất lộn xộn, hôn lên cổ anh, lát sau lại tràn đến ngực anh, vừa kéo áo sơ mi của anh, dán cả người lên.
Nhìn người phụ nữ mê ly trong lòng, con mắt như chim ưng của anh hơi híp lại, một tay giữ chặt đầu cô, hôn xuống.
Hai người quấn quýt lấy nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, Bạch Hiểu Nguyệt thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên rỉ, kịch liệt lạ thường.
“Giúp tô!”. Bạch Hiểu Nguyệt bất lực túm lấy áo anh, dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng.
“Nhìn cho rõ, tôi là ai?”.
Bạch Hiểu Nguyệt gật đầu, cô đương nhiên nhớ rõ khuôn mặt này, nếu không phải như phải làm chuyện đó, cô thà chọn người trước mắt này.
Vân Thiên Lâm ôm ngang người lên, cất bước chân, chẳng biết tại sao, Bạch Hiểu Nguyệt thế mà lại cảm thấy có một chút thiện cảm đối với người đàn ông chỉ mới gặp hai lần này, thậm chí không chán ghét cái việc anh động chạm vào người mình.
Ngực anh, rất ấm áp, khiến cô cảm thấy vững vàng. Bây giờ, nhìn phòng tắm không đóng cửa, một chút ý thức còn sót lại của Bạch Hiểu Nguyệt dần trở nên mơ hồ.
Càng đến gần cánh cửa ka, tim cô đập càng nhanh…
…
Lúc Bạch Hiểu Nguyệt thức dậy đã là sáng hôm sau, vừa mới mở mắt ra cô đã cảm thấy đau đầu, chợt ngồi dậy, cúi đầu nhìn, đồ mình mặc trên người lại là áo sơ mi của người đàn ông kia.
Trong phòng ngủ mở điều hòa, trông như căn phòng đã từng quen biết, cô mới nhớ đêm qua mình bị tên súc sinh Lưu Kỳ Sơn kia bỏ thuốc, trốn thoát, trên đường gặp một người, hình như là Vân Thiên Lâm.
Căn phòng này, hình như là của anh, không sai, cái áo trên người mình…
Bạch Hiểu Nguyệt ngồi trên giường, chậm rãi nhớ lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua. Hình như cô bị người ta bỏ thuốc, gặp Vân Thiên Lâm, tất cả những gì mình và anh làm ở trong xe, và ở trong phòng.
Sau đó, cô được ôm vào phòng tắm, ném vào trong bồn lắm.
Ngâm mình trong nước lạnh cả đêm, tại sao mình ngủ mất cũng không biết. Nhìn quần áo trên người, Bạch Hiểu Nguyệt đỏ mặt, thế này chẳng phải đã bị anh ta thấy hết cả rồi sao?
Bạch Hiểu Nguyệt che mặt, nhớ lại những gì mình đã làm tối qua, quả thật muốn đâm đầu vào tường chết cho xong. Mặt mũi vứt hết rồi.
Tuy nhiên, đêm qua, anh thế mà lại không…
Xem ra, người này cũng chỉ trông lạnh lùng một chút, nhưng con người rất tốt, ít nhất anh ta không lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, nếu là người khác thì cô đã bị ăn sạch sẽ từ sớm rồi.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa nghĩ đến chuyện mình đã bảo vệ được sự trong sạch của mình mà vui mừng không thôi, nghĩ rằng mình hẳn là nên cảm ơn Vân Thiên Lâm thật tốt, nếu đổi lại là người khác, có lẽ mình sẽ không may mắn như vậy đâu.
Cô mang đôi dép đàn ông to đùng chạy ra ngoài, căn bản không ngờ sẽ gặp phải người khác ở dưới lầu. Cô vừa mới xuống lầu thì đã nhìn thấy ngoài Vân Thiên Lâm đang ngồi ở ghế salon trong phòng khách ra thì còn một quý bà vô cùng quý phái, trông rất dịu hiền nữa.
“Thiên Lâm, đây là…”. Đặng Cầm vốn nghĩ, đứa con trai quanh năm không trở về nhà tổ của bà, mặc dù có dì Ngô chăm sóc, nhưng bà cũng nên thỉnh thoảng tới thăm một chút. Tối hôm qua nhớ ra, ngày hôm nay anh cũng không cần đến công ty, thế là sáng sớm thức dậy hầm canh xương sườn, đem tới cho anh.
Ai ngờ, bây giờ lại phát hiện ra một bí mật động trời như vậy, thảo nào không muốn đi xem mắt, thì ra là đã có thí sinh rồi.
Nhìn cô gái có dáng vẻ vô cùng dịu dàng, chỉ liếc mắt một cái là bà đã thích ngay. Trên người cô gái còn mặc áo sơ mi của con tra mình, dép cũng thế, xem ra, bà có thể trở về chuẩn bị hôn sự cho con trai được rồi.
/3109
|