Thiển Ly nghe vậy, cũng không thèm quay đầu nhìn một lần. Giống như không hề quan tâm người đang ngồi trong xe là ai, đại diện cho thế lực nào, chỉ hứng thú bừng bừng quan sát quán nhỏ bên đường, nhàn nhạt nói: “Muốn nói thì cứ nói, không nói xin mời đi.”
Có nghe hay không cũng không sao cả, dù sao nàng cũng không vội.
Người bên trong xe ngựa hiển nhiên bị câu trả lời lưu manh của Thiển Ly làm cho nghẹn một chút, nỗ lực nửa ngày mới áp chế được cơn giận dữ nói: “Cố tiểu thư, ta tin ngươi là người thông minh. Nếu hôm nay ngươi đã tới từ hôn, vậy hãy giao hôn thư kia cho Võ Vương phủ, hôn sự này tự nhiên sẽ được hủy bỏ. Việc này vừa thỏa mãn ý định của ngươi, đồng thời cũng là ý của Võ Vương phủ, tất cả mọi người đều tốt, thế nào?”
“Không tốt.” Thiển Ly ném ra mấy đồng tiền, mua một quả nhìn rất giống quả táo, cắn một ngụm nói: “Bây giờ ta đang không vui.”
Cho nên, nàng không quan tâm đến cái gì ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Người trong xe nghe vậy nhíu mày: “Cố tiểu thư, ngươi không nên cố chấp như vậy. Nếu lúc đó ngươi nói rõ thân phận của mình sớm một chút, Vương phi tuyệt đối sẽ không đối xử với ngươi như vậy, chỉ vì ngươi không hề nói ra, nên cũng không thể oán trách ai. Dù sao Vương phi muốn đánh muốn giết một người, cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.”
Thiển Ly nghe lời nói hùng hồn như vậy, hơi nhíu mi, quay đầu nói, “Vậy ta có nên nói một câu cảm ơn hay không?”
Người ngồi trong xe bị giọng điệu trào phúng của Thiển Ly làm cho lảo đảo, tức giận vén rèm cửa lên.
Bên trong là một ma ma trung niên, là một trong hai ma ma đứng ở cửa Võ Vương phủ lúc nãy.
“Cố tiểu thư, tốt nhất ngươi hãy chú ý thái độ của mình.” Tiếng hét phẫn nộ tuy rằng đã đè xuống thật thấp, nhưng vẫn không che lấp được sự tức giận của bà ta: “Tiểu vương gia không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng, Thiên mệnh Thánh Nữ lại càng là người mà ngươi không thể nào so sánh nổi. Sự tồn tại của ngươi giống như một thứ bỏ đi, tha thứ cho ta khi nói lời này, nhưng đó là sự thật, ngươi chỉ là một phế vật không thể luyện khí.
Từ đầu đến cuối, ngươi hoàn toàn không là cái gì hết. Võ Vương phủ truyền tin tức Tiểu Vương gia muốn cưới Thiên mệnh Thánh Nữ ra ngoài chính là muốn cho Tướng quân phủ các ngươi một chút mặt mũi, để các ngươi tự đến từ hôn, tránh khi Võ Vương phủ tổ chức hỉ sự, nhà các ngươi sẽ mất hết mặt mũi.
Bây giờ, nếu Cố tiểu thư đã tới rồi, nhưng lại vì một việc nhỏ như vậy mà đẩy phủ Tướng quân lâm vào hiểm cảnh, lão nô nói thật, như vậy là đại bất hiếu. Cố tiểu thư, hôm nay ta đến tìm ngươi, đã đại biểu cho việc Vương phi buông xuống thân phận tôn quý mà hạ mình, nếu ngươi vẫn không biết tốt xấu, không ngoan ngoãn giao hôn thư kia ra, hậu quả sau này, ta nghĩ ngươi không gánh vác nổi đâu.
Giao hôn thư ra đây đi, thời gian của Võ Vương phủ vô cùng quý giá, không thể tiếp tục lãng phí vô ích như vậy.
Bị uy hiếp, bị uy hiếp vô cùng nhuần nhuyễn.
Thời gian quý giá, không thể lãng phí?
Lần đầu tiên bị người ta uy hiếp từ hôn như vậy, Thiển Ly cảm thấy bản thân đã được rộng tầm mắt, ai u, ai u, nàng sợ quá.
Thiển Ly dừng bước chân, quay đầu nhìn Lý ma ma.
Lý ma ma nhìn Thiển Ly đầy uy hiếp.
Hai người đối diện nửa ngày, Thiển Ly thuận tay vuốt một ít tóc bên tai, chậm rãi nói: “Lão Vu bà*, ngươi nhìn thử xem đầu lưỡi có còn không?”
Sắc mặt Lý ma ma trầm xuống: “Ngươi có ý gì?”
“Gió lớn, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Thiển Ly nói xong lời này, Lý ma ma tức giận run người, gân xanh trên trán nhảy nhảy, năm ngón tay nắm thành nắm đấm, sát khí bao trùm cả người Thiển Ly: “Ngươi tìm chết.”
Nàng tìm chết?
Nàng có tìm chết hay không, cũng không phải một hạ nhân của Võ Vương phủ như bà ta có thể quyết định.
Ghét nhất có người nói với nàng từ chết.
Thiển Ly ném hạt táo trong tay, xoay người bước tới gần một cửa hàng bán giấy và bút mực.
--- ------ ------ ------ ------
*Lão vu bà: lời khéo léo để chỉ người chết; phần nhiều chỉ người già
Có nghe hay không cũng không sao cả, dù sao nàng cũng không vội.
Người bên trong xe ngựa hiển nhiên bị câu trả lời lưu manh của Thiển Ly làm cho nghẹn một chút, nỗ lực nửa ngày mới áp chế được cơn giận dữ nói: “Cố tiểu thư, ta tin ngươi là người thông minh. Nếu hôm nay ngươi đã tới từ hôn, vậy hãy giao hôn thư kia cho Võ Vương phủ, hôn sự này tự nhiên sẽ được hủy bỏ. Việc này vừa thỏa mãn ý định của ngươi, đồng thời cũng là ý của Võ Vương phủ, tất cả mọi người đều tốt, thế nào?”
“Không tốt.” Thiển Ly ném ra mấy đồng tiền, mua một quả nhìn rất giống quả táo, cắn một ngụm nói: “Bây giờ ta đang không vui.”
Cho nên, nàng không quan tâm đến cái gì ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Người trong xe nghe vậy nhíu mày: “Cố tiểu thư, ngươi không nên cố chấp như vậy. Nếu lúc đó ngươi nói rõ thân phận của mình sớm một chút, Vương phi tuyệt đối sẽ không đối xử với ngươi như vậy, chỉ vì ngươi không hề nói ra, nên cũng không thể oán trách ai. Dù sao Vương phi muốn đánh muốn giết một người, cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.”
Thiển Ly nghe lời nói hùng hồn như vậy, hơi nhíu mi, quay đầu nói, “Vậy ta có nên nói một câu cảm ơn hay không?”
Người ngồi trong xe bị giọng điệu trào phúng của Thiển Ly làm cho lảo đảo, tức giận vén rèm cửa lên.
Bên trong là một ma ma trung niên, là một trong hai ma ma đứng ở cửa Võ Vương phủ lúc nãy.
“Cố tiểu thư, tốt nhất ngươi hãy chú ý thái độ của mình.” Tiếng hét phẫn nộ tuy rằng đã đè xuống thật thấp, nhưng vẫn không che lấp được sự tức giận của bà ta: “Tiểu vương gia không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng, Thiên mệnh Thánh Nữ lại càng là người mà ngươi không thể nào so sánh nổi. Sự tồn tại của ngươi giống như một thứ bỏ đi, tha thứ cho ta khi nói lời này, nhưng đó là sự thật, ngươi chỉ là một phế vật không thể luyện khí.
Từ đầu đến cuối, ngươi hoàn toàn không là cái gì hết. Võ Vương phủ truyền tin tức Tiểu Vương gia muốn cưới Thiên mệnh Thánh Nữ ra ngoài chính là muốn cho Tướng quân phủ các ngươi một chút mặt mũi, để các ngươi tự đến từ hôn, tránh khi Võ Vương phủ tổ chức hỉ sự, nhà các ngươi sẽ mất hết mặt mũi.
Bây giờ, nếu Cố tiểu thư đã tới rồi, nhưng lại vì một việc nhỏ như vậy mà đẩy phủ Tướng quân lâm vào hiểm cảnh, lão nô nói thật, như vậy là đại bất hiếu. Cố tiểu thư, hôm nay ta đến tìm ngươi, đã đại biểu cho việc Vương phi buông xuống thân phận tôn quý mà hạ mình, nếu ngươi vẫn không biết tốt xấu, không ngoan ngoãn giao hôn thư kia ra, hậu quả sau này, ta nghĩ ngươi không gánh vác nổi đâu.
Giao hôn thư ra đây đi, thời gian của Võ Vương phủ vô cùng quý giá, không thể tiếp tục lãng phí vô ích như vậy.
Bị uy hiếp, bị uy hiếp vô cùng nhuần nhuyễn.
Thời gian quý giá, không thể lãng phí?
Lần đầu tiên bị người ta uy hiếp từ hôn như vậy, Thiển Ly cảm thấy bản thân đã được rộng tầm mắt, ai u, ai u, nàng sợ quá.
Thiển Ly dừng bước chân, quay đầu nhìn Lý ma ma.
Lý ma ma nhìn Thiển Ly đầy uy hiếp.
Hai người đối diện nửa ngày, Thiển Ly thuận tay vuốt một ít tóc bên tai, chậm rãi nói: “Lão Vu bà*, ngươi nhìn thử xem đầu lưỡi có còn không?”
Sắc mặt Lý ma ma trầm xuống: “Ngươi có ý gì?”
“Gió lớn, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi.”
Thiển Ly nói xong lời này, Lý ma ma tức giận run người, gân xanh trên trán nhảy nhảy, năm ngón tay nắm thành nắm đấm, sát khí bao trùm cả người Thiển Ly: “Ngươi tìm chết.”
Nàng tìm chết?
Nàng có tìm chết hay không, cũng không phải một hạ nhân của Võ Vương phủ như bà ta có thể quyết định.
Ghét nhất có người nói với nàng từ chết.
Thiển Ly ném hạt táo trong tay, xoay người bước tới gần một cửa hàng bán giấy và bút mực.
--- ------ ------ ------ ------
*Lão vu bà: lời khéo léo để chỉ người chết; phần nhiều chỉ người già
/40
|