Editor: Lãng Nhược Y
Lý ma ma sửng sốt nhìn nàng. Cố Thiển Ly này có ý gì, mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt với bà ta, sao đột nhiên lại đi mua giấy bút, nàng ta muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn thỏa hiệp?
Lý ma ma còn chưa kịp quyết định có nên xuống xe vào cửa hàng xem một chút hay không thì Thiển Ly đã bước trở ra.
Trên người nàng không có giấy hay bút mực gì, chỉ có ngón tay hơi đỏ một chút. Sau đó Thiển Ly quay đầu, đi theo một hướng khác với phương hướng ban đầu.
“Đuổi theo, xem nàng ta muốn làm gì.” Lý ma ma thấy vậy, cả người đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
Chiếc xe sừng thú lập tức bám theo phía sau Thiển Ly.
Thiển Ly chưa từng đến kinh đô, nhưng nơi này cũng không quá khó đi, không nhất thiết phải từng đến mới tìm được đường. Nàng vội vàng đi theo một hướng, không lâu sau đã đứng ở cửa thành hoàng cung.
“Ngươi muốn làm gì?” Lý ma ma không ngờ Thiển Ly lại đến nơi này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cố Thiển Ly rốt cuộc muốn làm gì?
Thiển Ly nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lý ma ma đang ngồi trong xe, cười cực kì ôn nhu.
Lý ma ma bất giác cảm thấy căng thẳng, nụ cười này nhìn qua như tắm gió xuân, nhưng không hiểu vì sao bà ta lại cảm thấy tê dại da đầu.
Thiển Ly đột nhiên vươn tay xõa loạn đầu tóc, sau đó cầm lấy thẻ bài của Thiên Ức tướng quân phủ, xé rách quần áo, dùng đầu ngón tay có màu đỏ kia vệt lên khóe miệng, dáng vẻ giống như bị trọng thương hộc máu. Tiếp đó, nàng lấy một lá thư chi chít chữ đỏ ra từ trong ngực, lá thư kia thoạt nhìn rất giống một lá huyết thư, rồi lảo đảo chạy đến cửa lớn hoàng cung.
Một bên khàn giọng khóc lớn: “Cứu mạng, có người muốn mưu sát con gái duy nhất của Thiên Ức tướng quân. Hạ nhân Võ Vương phủ muốn giết ta, cứu mạng cứu mạng! Một hạ nhân cũng dám giết tiểu thư của Tướng quân phủ, Võ Vương phủ làm gì còn đặt hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu vào trong mắt nữa. Đây chẳng phải là muốn mưu triều soán vị hay sao? Cho dù hôm nay ta phải liều cái mạng tàn này, cũng phải gióng trống kêu oan, để bệ hạ cùng Thái Hoàng Thái Hậu và người trong thiên hạ đều biết……Ưm.....”
“Câm miệng.” Lý ma ma vẫn luôn cao ngạo ngồi trong xe, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vọt tới trước mặt Thiển Ly, duỗi tay bưng kín miệng nàng nhanh như chớp.
Thiển Ly bị che miệng cũng không giãy giụa, chỉ cong mắt nhìn Lý ma ma rồi mỉm cười sáng lạn. Ngay sau đó, cũng không biết nàng lấy một cây đao ra từ đâu, vô cùng tốt bụng nắm lấy lưỡi đao, còn đâm vào ngực mình một nhát. Thiển Ly đem chuôi đao đặt vào tay trái của Lý ma ma, sau đó la lên một tiếng giống như bất ngờ trúng phải độc thủ, cả người trở nên mềm nhũn, ngã nhào vào ngực Lý ma ma.
Lý ma ma nháy mắt há hốc mồm, Cố Thiển Ly này…… Cố Thiển Ly……
Động tĩnh nơi này khá lớn, mấy gã thủ vệ thủ thành vừa nghe thấy lời của Thiển Ly, khiếp sợ chạy đến.
Hạ nhân Võ Vương phủ mưu sát con gái duy nhất của Thiên Ức tướng quân, đây là việc lớn, không thể không quản.
“Làm gì đó, mau buông người bị hại ra.”
“Dừng tay, ngoài cửa hoàng cung há có thể để ngươi ngang nhiên mưu sát nữ nhi triều thần……”
“Mau, mau, đem gậy lại đây……”
Âm thanh huyên náo, tiếng quát lớn cách nơi đó không xa truyền tới.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi lại dám vu hãm Võ Vương phủ như thế, ta sẽ không để ngươi có cơ hội.” Lý ma ma nhìn những động tác liên tiếp của Thiển Ly, sắc mặt xanh mét, vươn tay giật lấy huyết thư trong tay Thiển Ly, trực tiếp dùng sức chấn thành bụi phấn.
Lý ma ma sửng sốt nhìn nàng. Cố Thiển Ly này có ý gì, mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt với bà ta, sao đột nhiên lại đi mua giấy bút, nàng ta muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn thỏa hiệp?
Lý ma ma còn chưa kịp quyết định có nên xuống xe vào cửa hàng xem một chút hay không thì Thiển Ly đã bước trở ra.
Trên người nàng không có giấy hay bút mực gì, chỉ có ngón tay hơi đỏ một chút. Sau đó Thiển Ly quay đầu, đi theo một hướng khác với phương hướng ban đầu.
“Đuổi theo, xem nàng ta muốn làm gì.” Lý ma ma thấy vậy, cả người đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.
Chiếc xe sừng thú lập tức bám theo phía sau Thiển Ly.
Thiển Ly chưa từng đến kinh đô, nhưng nơi này cũng không quá khó đi, không nhất thiết phải từng đến mới tìm được đường. Nàng vội vàng đi theo một hướng, không lâu sau đã đứng ở cửa thành hoàng cung.
“Ngươi muốn làm gì?” Lý ma ma không ngờ Thiển Ly lại đến nơi này, sắc mặt lập tức trầm xuống. Cố Thiển Ly rốt cuộc muốn làm gì?
Thiển Ly nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lý ma ma đang ngồi trong xe, cười cực kì ôn nhu.
Lý ma ma bất giác cảm thấy căng thẳng, nụ cười này nhìn qua như tắm gió xuân, nhưng không hiểu vì sao bà ta lại cảm thấy tê dại da đầu.
Thiển Ly đột nhiên vươn tay xõa loạn đầu tóc, sau đó cầm lấy thẻ bài của Thiên Ức tướng quân phủ, xé rách quần áo, dùng đầu ngón tay có màu đỏ kia vệt lên khóe miệng, dáng vẻ giống như bị trọng thương hộc máu. Tiếp đó, nàng lấy một lá thư chi chít chữ đỏ ra từ trong ngực, lá thư kia thoạt nhìn rất giống một lá huyết thư, rồi lảo đảo chạy đến cửa lớn hoàng cung.
Một bên khàn giọng khóc lớn: “Cứu mạng, có người muốn mưu sát con gái duy nhất của Thiên Ức tướng quân. Hạ nhân Võ Vương phủ muốn giết ta, cứu mạng cứu mạng! Một hạ nhân cũng dám giết tiểu thư của Tướng quân phủ, Võ Vương phủ làm gì còn đặt hoàng đế, Thái Hoàng Thái Hậu vào trong mắt nữa. Đây chẳng phải là muốn mưu triều soán vị hay sao? Cho dù hôm nay ta phải liều cái mạng tàn này, cũng phải gióng trống kêu oan, để bệ hạ cùng Thái Hoàng Thái Hậu và người trong thiên hạ đều biết……Ưm.....”
“Câm miệng.” Lý ma ma vẫn luôn cao ngạo ngồi trong xe, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, vọt tới trước mặt Thiển Ly, duỗi tay bưng kín miệng nàng nhanh như chớp.
Thiển Ly bị che miệng cũng không giãy giụa, chỉ cong mắt nhìn Lý ma ma rồi mỉm cười sáng lạn. Ngay sau đó, cũng không biết nàng lấy một cây đao ra từ đâu, vô cùng tốt bụng nắm lấy lưỡi đao, còn đâm vào ngực mình một nhát. Thiển Ly đem chuôi đao đặt vào tay trái của Lý ma ma, sau đó la lên một tiếng giống như bất ngờ trúng phải độc thủ, cả người trở nên mềm nhũn, ngã nhào vào ngực Lý ma ma.
Lý ma ma nháy mắt há hốc mồm, Cố Thiển Ly này…… Cố Thiển Ly……
Động tĩnh nơi này khá lớn, mấy gã thủ vệ thủ thành vừa nghe thấy lời của Thiển Ly, khiếp sợ chạy đến.
Hạ nhân Võ Vương phủ mưu sát con gái duy nhất của Thiên Ức tướng quân, đây là việc lớn, không thể không quản.
“Làm gì đó, mau buông người bị hại ra.”
“Dừng tay, ngoài cửa hoàng cung há có thể để ngươi ngang nhiên mưu sát nữ nhi triều thần……”
“Mau, mau, đem gậy lại đây……”
Âm thanh huyên náo, tiếng quát lớn cách nơi đó không xa truyền tới.
“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi lại dám vu hãm Võ Vương phủ như thế, ta sẽ không để ngươi có cơ hội.” Lý ma ma nhìn những động tác liên tiếp của Thiển Ly, sắc mặt xanh mét, vươn tay giật lấy huyết thư trong tay Thiển Ly, trực tiếp dùng sức chấn thành bụi phấn.
/40
|