Đối với con người mà nói, cái chết vẫn là một chuyện rất huyền bí. Khi ta còn nhỏ, có đôi khi sẽ nghĩ chết là loại cảm giác như thế nào nhỉ? Đương nhiên, ta là người đã từng chết một lần. Nhưng khi đó cái chết đến quá đột nhiên, ta chưa kịp chuẩn bị, đầu óc lòng dạ chỉ tràn ngập căm phẫn và oán hận với gã nam nhân kia, cho nên đến khi mất đi ý thức, ta cũng chưa kịp cảm nhận gì hết.
Ngồi trong hiệu thuốc, ta ngơ ngác nghe lão đại phu đối diện tuyên bố chẩn đoán cuối cùng, rằng ngày chết đau đớn của ta sắp đến. Giọng nói của lão đại phu lộ vẻ thương cảm, ta hiểu ý ông ta, chẳng qua muốn ta sớm kết liễu chính mình, rời bỏ bể khổ.
Ta sợ hãi, ta rất sợ hãi, bây giờ ta sợ chết như thế đó. Từng hưởng thụ sự ngọt ngào trong đời, từng có yêu hận sân si trong đời, mới thấy hóa ra trần thế hấp dẫn đến vậy, đối mặt với nó, cái chết trở nên mục rữa, tanh tưởi, đẫm máu… Con người càng lưu luyến mọi thứ nơi trần thế, nghĩ hết các cách hòng tránh thoát tiếng gọi của tử vong… Đúng thế, giống như ta bây giờ.
Có lẽ thời hạn nửa năm là đả kích quá lớn với ta, cơn cuồng loạn nóng nảy trong lòng bỗng nhiên bị dồn xuống, cả người đều chìm trong u ám vô tận. Nửa năm, nửa năm, ta nhất định phải chết sao?
Có sinh sẽ có tử, đó là quy luật trên đời này, quy luật của tự nhiên. Nhưng ta còn trẻ, vừa mới thành hôn, vừa bắt đầu những ngày tháng ngọt ngào với nam nhân mình yêu nhất. Vì sao, vì sao lại bị loại bệnh quái lạ này? Ta còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, vì sao lại tước đi tất cả của ta? Đã như vậy, trước đây đừng để ta được hạnh phúc! Nếu thế ta cũng không đến mức quyến luyến sinh mệnh…
Sinh mệnh rất mỏng manh, chứng kiến cái chết của A Lương, ta càng khẳng định chuyện này. Nhưng A Lương tự mình từ bỏ cuộc sống, còn ta, sẽ bị bức ép rời khỏi người yêu ta nhất…
Vẫn nhớ đêm trừ tịch, ta cũng từng sợ hãi hoang mang, cũng từng hồi hộp bất lực, đó là bởi ta có thể cảm nhận được sinh mệnh của Hoa Thành Cẩm từng chút một rời đi, hô hấp cũng ngày một yếu ớt. Sinh mệnh đôi khi tựa như hương thơm bay tới từ trong không khí, khiến người ta nảy sinh ham muốn giam cầm nó vĩnh viễn, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thực hiện được.
Ta vô tri vô giác trở về nhà, mệt mỏi ngã xuống giường, lời của lão đại phu vẫn còn văng vẳng bên tai, ông ta nói cuối cùng ta sẽ không khống chế được bản thân, sẽ tổn thương người khác, sẽ giết người… Hai tay ta vòng quanh người, run rẩy, có lẽ, đã đến lúc thân thể này của ta… hoặc nên nói là thân thể của Phó Tĩnh Nhã, bắt đầu tan vỡ rồi…
Bây giờ ta phải quyết định, có nên tự sát hay không? Ta khá phản cảm với những người không biết quý trọng sinh mệnh, hơi một chút là lấy tính mạng ra để đùa giỡn, họ có biết sinh mệnh yếu ớt thế nào không? Có lẽ chỉ sau một hơi thở, một sinh mệnh cứ thế rời xa chúng ta rồi… Có lẽ phút trước còn đang trò chuyện vui vẻ, ngay sau đó đã ngã xuống đất không động tĩnh. Chẳng lẽ ta cũng phải bước trên con đường ấy, mượn một hồ nước, một mảnh lụa trắng, một cái dao găm, một ly rượu độc… để chấm dứt sinh mệnh của mình ư?
Kết thúc đi, bằng không đến ngày nào đó điên cuồng rồi, ai mà biết liệu ta có thể tổn thương Hoa Thành Cẩm hay không? Có thể đả thương đến những người vô tội không? Ta không khỏi nhớ tới thứ thuốc Vệ Phong Minh đã cho ta, trước đây cũng vì không muốn làm bị thương những người vô tội mà ta mới không dùng nữa, nay bệnh của ta như loài trùng ký sinh trong xương, đâu còn do ta kiểm soát? Cũng giống như ngày trước vứt bỏ thuốc của Vệ Phong Minh, nay ta phải vứt bỏ sinh mệnh của chính mình sao?
Nếu cho ta lựa chọn một cách chấm dứt tính mạng, ta lựa chọn cắt cổ tay. Ta muốn ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời cảm nhận hết thảy, cảm nhận đau đớn, cảm nhận dòng máu dần dần cạn kiệt, cảm nhận sinh mệnh từng chút một rời đi, cảm nhận nhịp đập trái tim ngày càng chậm, hô hấp ngày càng yếu ớt, cho đến khi sinh mệnh hoàn toàn tan biến…
Cạch một tiếng, cửa mở, Hoa Thành Cẩm bước vào, gương mặt có nét mỏi mệt khó phát giác: “Nàng lại mệt à?” Đến gần mới nhận ra ta đang mở to mắt rơi lệ, vẻ mặt chàng lập tức căng thẳng: “Sao vậy sao vậy, có phải lại mơ ác mộng không? Đừng sợ đừng sợ, ta ở đây với nàng…”
Ta nhào người ôm thắt lưng chàng, vùi mặt vào ngực chàng, cảm nhận ngón tay thon dài ấm áp của chàng lướt qua lưng ta, trấn an cảm xúc của ta. Mùi hương truyền đến từ người chàng khiến ta vô cùng bi ai, trời ơi, làm sao ta có thể rời bỏ chàng được?
Rốt cuộc ta nhỏ giọng kể: “Tướng công, hôm nay ta đến hiệu thuốc thành Tây…” Bàn tay vuốt ve sau lưng nhẹ run một chút. Ta nói tiếp: “Lão đại phu hiệu thuốc bắt mạch cho ta, ông ta nói chưa từng thấy bệnh của ta, hơn nữa còn bảo ta sống không quá nửa năm…”
Giọng nói ôn hòa và bình tĩnh của Hoa Thành Cẩm truyền đến từ trên đầu: “Sao nàng lại đi xa như thế? Có mệt không? Lời lão thất phu kia mà nàng cũng nghe à… Hay nàng không tin tưởng y thuật của tướng công nàng?”
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt không mảy may kinh sợ của chàng: “Có phải bệnh của ta không chữa được không? Có phải ta chỉ còn nửa năm nữa? Có phải cuối cùng ta sẽ nổi điên phát cuồng? Chàng nói cho ta biết rốt cuộc ta bị bệnh gì!” Ta càng nói càng lớn tiếng, hơi thở cũng dồn dập.
Chàng đỡ ta dậy, bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt chân thành: “Nương tử, nàng nhất định phải tin ta, bệnh của nàng quả thực ta cũng chưa thấy, nhưng nàng phải tin vào y thuật của ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.”
“Tin tưởng?” Ta cười thảm: “Ngay cả chàng cũng bảo chưa từng gặp loại bệnh này! Cái loại quái bệnh cuối cùng sẽ khiến ta phát điên! Ông trời bất công! Ta đã làm sai cái gì, làm sai cái gì! Vì sao lại muốn trừng phạt ta?! Ta không phục…” Ta điên cuồng túm tóc mình, lăn lộn trên giường gào thét: “Nói cho ta biết rốt cuộc ta có còn là người hay không! Có còn là người hay không…”
Hoa Thành Cẩm ôm chặt ta vào lòng, không màng đến sự vùng vẫy giãy dụa của ta, ta cảm thấy cánh tay chàng ngày càng siết chặt, đầu chàng vùi vào hõm vai ta: “Đừng sợ đừng sợ, sẽ không có ngày đó, nương tử, nàng nhất định phải tin ta. Ta sẽ không để nàng chịu thống khổ, chúng ta không làm sai gì cả, dù là có, ông trời báo ứng một mình ta là được rồi…”
Cuối cùng ta kiệt sức, không giãy dụa nữa, cánh tay chàng vẫn ôm chặt trên lưng ta, cơ hồ khiến ta không thở nổi. Ta suy sụp nằm úp sấp trên người chàng, nước mắt chảy dài, chàng thở hổn hển, ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc của chàng.
Ta có thể thương tổn chàng sao? Không, ta không thể. Ta yêu chàng như vậy đó, yêu đến mức nguyện ý dùng sinh mệnh để trao đổi. Ta cũng biết chàng yêu ta, ta bị bệnh lạ, chàng còn đau đớn, còn bi thương hơn ta. Dù sao đi chăng nữa, chúng ta vẫn yêu nhau như thế, cho nên ta nghĩ, có lẽ không nên tiếp tục…
Vào một đêm có trăng, ta lôi ra cái dao găm đã đặt dưới gối ba ngày, ba ngày, đấu tranh ba ngày, lưu luyến khó dứt với người yêu ba ngày!
Đêm đã khuya, ta bước nhẹ đến bên cửa sổ, bầu trời tối đen phía trên treo cao một bóng trăng tròn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Ta ló đầu ra, đèn thư phòng vẫn sáng.
Giờ đã là đầu thu, gió đêm lùa vào lành lạnh khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu, dao găm dài nhỏ tinh xảo dưới ánh trăng phản chiếu ánh kim sáng ngời, ta nhắm mắt, đưa tay ra phía trước khoát lên cửa sổ. Cửa sổ này đã từng đặt nến long phượng ngày ta thành thân với Hoa Thành Cẩm, tỏa mùi thơm ngát. Dao găm kề trên cổ tay hơi lạnh, ta mím môi, trong lòng ngập tràn quyến luyến và vấn vương, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó cắn răng, tay cầm dao găm dùng sức ấn xuống…
“Phó Tĩnh Nhã!” Giọng nói vang lên trong đêm tối yên tĩnh có phần sởn tóc gáy, ta rùng mình một cái, dao găm trượt xuống, một vệt máu dài xuất hiện trên cánh tay. Ta nhíu mày nhìn dao găm dính máu, ngẩng đầu lên, đã đối diện với Hoa Thành Cẩm đang tức giận bừng bừng.
Ta không tự chủ được rúm ró lùi về sau, muốn giấu cánh tay bị thương và dao găm dính máu, nhưng lại bị chàng đứng bên ngoài cửa sổ với vào đoạt cái dao găm, sau đó căm giận đá văng cửa phòng.
‘Ầm’ một tiếng, cửa đập vào tường phát ra tiếng nổ lớn, ta nín thở, từ trước tới nay chưa từng thấy chàng như vậy, dù là khi ở thành Gia Châu kể về thân thế của mình, chàng cũng không hề có bộ dáng này. Lúc đó chàng chỉ phẫn nộ, còn bây giờ giữa phẫn nộ còn mang theo sự cầu xin vào bi ai tột cùng.
Ta ngoan ngoãn để chàng bôi thuốc, chàng không hỏi ta vì sao muốn tự sát, nghiêm mặt không nói lời nào. Ta nói rất nhiều hòng lấy lòng chàng, chàng vẫn không đáp một câu, ta cảm thấy đau lòng, lần này quả thực không phải ta cố ý làm chàng thương tâm, chỉ là đã cùng đường…
Điều khiến ta không ngờ là ngày hôm sau Hoa Thành Cẩm vẫn như trước, nhẹ nhàng gọi ta tỉnh dậy, nấu đồ ăn thơm ngào ngạt. Chàng càng như thế lòng ta càng tội lỗi, ta thà nghe chàng mắng ta té tát, thậm chí vụt hai tay ta để trút giận còn tốt hơn…
Ánh mắt chàng dừng ở cánh tay đã băng bó của ta, hơi lóe lên, ta không nắm bắt được ý nghĩ hàm chứa trong mắt chàng. Cho đến lúc giữa trưa ta mới hiểu ra, chàng cất hết mọi thứ bén nhọn trong phòng đi rồi, không còn dao kéo gì hết… Chàng không ra Bách Thảo đường khám bệnh nữa, canh giữ bên người ta không rời nửa bước, tay còn cầm sách y…
Mắt ta cay cay, chàng đang làm gì! Đề phòng không cho ta tự sát sao? Tuy ta không đành lòng nhìn chàng tiếp tục tiều tụy vì ta, nhưng ta cũng không thể hứa hẹn về sau mình sẽ không tìm đến cái chết nữa! Chẳng phải ta không thể tổn thương chàng sao? Hại chàng, chi bằng để ta chết đi!
Bệnh của ta ngày càng nặng, ngoài việc sợ hãi tiếng động, ta còn bắt đầu sợ ánh sáng, ánh mặt trời chói chang khiến ta hoảng hốt, đứng dưới nắng một lúc ta đã cảm thấy nước trong cơ thể bốc hơi không còn lấy một giọt, thân thể cũng không chịu nổi mà ngất xỉu.
Triệu chứng bệnh đều chưa từng nghe thấy, Hoa Thành Cẩm đã liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, tìm hết sách y trong nhà, nhưng nhìn gương mặt ủ rũ của chàng là hiểu, bệnh lạ của ta vẫn không có cách chữa.
Người đến thăm viếng bắt đầu nhiều lên, đa phần vẫn là các cô nương, ta nghĩ trong số đó hẳn có không ít bà mối đi, bởi vì chẳng biết từ bao giờ tin ta bị bệnh lan truyền ra ngoài. Ta ở trong phòng căm giận đập giường: Ta còn chưa có chết nhé! Vội vàng đề cử mình như thế sao!
Hoa Thành Cẩm cũng không chịu nổi phiền phức, chàng bảo Nghiêm Đông ngăn mọi người ngoài cửa, nếu ngăn không được, chàng sẽ vứt bỏ mặt nạ lạnh nhạt của Hoa Thành Vân rồi châm biếm các cô nương một phen, khiến người ta vô cùng xấu hổ. Ta tận mắt chứng kiến chàng khiến cho một cô nương khóc nức nở, ta hỏi chàng, chẳng lẽ chàng không sợ cô nương kia tự sát à?
Vừa nghe hai chữ ‘tự sát’, Hoa Thành Cẩm đã nghiêm mặt, chàng xem thường bảo, nàng ta muốn chết thì chết, có liên quan gì tới ta? Nhưng còn nàng! Hai mắt chàng nhìn chằm chằm vào ta, tựa như đang uy hiếp.
Ta phỏng đoán, có lẽ một ngày không lâu nữa, có lẽ thời gian sinh hoạt của ta sẽ hoàn toàn đảo điên, ban ngày ngủ, tối ra ngoài hoạt động. Ta tự giễu, thế chẳng phải biến thành động vật trăm phần trăm rồi sao? Khi đó thật sự không còn là người nữa nhỉ?
Ta không nhớ đã bao lâu mình không soi gương, với sự gầy gò như bây giờ, ta không dám nhìn xem mình đã thành ra bộ dáng gì nữa rồi. Trước đây cánh tay trắng nõn như củ sen, bây giờ, chưa nói đến việc khô như que củi, ngay cả màu da cũng ngả vàng như nến.
Vương đại thẩm đến thăm ta, thấy ta liền rơi nước mắt. Bà vừa khóc, ta cũng không kìm được sự chua xót trong lòng, rốt cuộc ôm bà khóc òa lên. Không biết có phải vì nguyên nhân này không, ngay cả Vương đại thẩm cũng trở thành nhân vật Hoa Thành Cẩm cự tuyệt lai vãng.
Ai biết tháng ngày đảo điên đen trắng tới rất nhanh, ta cơ hồ không thể thích ứng cuộc sống ban ngày được nữa, chỉ có thể mệt mỏi ngủ, sau đó bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, rồi tiếp tục ngủ, tiếp tục tỉnh dậy… Tuần tự như thế cho đến khi bóng tối ập đến, ánh trăng treo cao. Chỉ lúc này ta mới đi dạo được trong sân, nhìn lá rơi dưới đất, ta biết mùa đông đang tới, cũng biết mình không gắng gượng được qua mùa đông này.
Hoa Thành Cẩm đi cùng ta trong sân, mấy lần ta khuyên chàng đi ngủ mà chàng không đồng ý. Hẳn chàng sợ ta lại tự sát. Ta khuyên chàng cứ kệ ta đi, ta không tìm cái chết nữa, nhưng hãy để ta một mình trải qua khoảng thời gian này, còn chàng nên bắt đầu cuộc sống mới.
Ta nói nhẹ nhàng hòa nhã, càng nói càng thấy hợp lý, không ngờ lời này lại khiến chàng sinh ra phản ứng mãnh liệt. Chàng lập tức nổi giận đùng đùng đi vào phòng bếp cầm dao ra nói với ta, nếu nàng nói thêm câu nào như thế, ta sẽ chặt đứt một ngón tay, nếu nàng tìm cái chết, ta lập tức cắt cổ đi theo nàng, tuyệt đối không sống một mình.
Chàng cần gì như thế? Ta nghĩ sau khi ta nói chàng sẽ nhảy dựng lên phản đối ta hoặc lạnh mặt không để ý đến ta, nhưng giờ chàng lại uy hiếp ta? Nhìn con dao lóe ánh sáng lạnh trong tay chàng, lòng ta sinh e ngại, không dám nói nhiều nữa.
Ta phải làm gì bây giờ? Ta ngồi phịch xuống đất khóc òa lên, chàng kéo ta đứng dậy, bảo bây giờ không phải mùa hè, ngồi đất lạnh.
Chàng uy hiếp ta… Ta vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nói sao cũng không đứng dậy, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt ngập khóe mi.
Chàng thở dài, quẳng con dao ra xa, ngồi xuống giúp ta lau nước mắt. Chàng bảo, cho ta một chút tin tưởng, cho ta thêm ít thời gian, được không?
Ánh mắt chàng dường như cũng muốn rơi lệ, ta khó lòng cự tuyệt, đưa mắt nhìn con dao ở đằng xa, giả vờ đánh chàng một cái, nói, chàng ném dao rồi, ngày mai chúng ta nấu cơm thế nào?
Hoa Thành Cẩm thấy ta khôi phục như thường bèn nở nụ cười, ánh mắt sáng như hồ nước trong veo, chàng nói, đừng lo, ta cam đoan ngày mai có đồ ăn ngon.
Ta nhướng mày, vậy ngày mai ta muốn ăn cá kho! Bây giờ không được voi đòi tiên thì chờ tới khi nào!
Không được! Hoa Thành Cẩm nói như đinh đóng cột.
Ngồi trong hiệu thuốc, ta ngơ ngác nghe lão đại phu đối diện tuyên bố chẩn đoán cuối cùng, rằng ngày chết đau đớn của ta sắp đến. Giọng nói của lão đại phu lộ vẻ thương cảm, ta hiểu ý ông ta, chẳng qua muốn ta sớm kết liễu chính mình, rời bỏ bể khổ.
Ta sợ hãi, ta rất sợ hãi, bây giờ ta sợ chết như thế đó. Từng hưởng thụ sự ngọt ngào trong đời, từng có yêu hận sân si trong đời, mới thấy hóa ra trần thế hấp dẫn đến vậy, đối mặt với nó, cái chết trở nên mục rữa, tanh tưởi, đẫm máu… Con người càng lưu luyến mọi thứ nơi trần thế, nghĩ hết các cách hòng tránh thoát tiếng gọi của tử vong… Đúng thế, giống như ta bây giờ.
Có lẽ thời hạn nửa năm là đả kích quá lớn với ta, cơn cuồng loạn nóng nảy trong lòng bỗng nhiên bị dồn xuống, cả người đều chìm trong u ám vô tận. Nửa năm, nửa năm, ta nhất định phải chết sao?
Có sinh sẽ có tử, đó là quy luật trên đời này, quy luật của tự nhiên. Nhưng ta còn trẻ, vừa mới thành hôn, vừa bắt đầu những ngày tháng ngọt ngào với nam nhân mình yêu nhất. Vì sao, vì sao lại bị loại bệnh quái lạ này? Ta còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, vì sao lại tước đi tất cả của ta? Đã như vậy, trước đây đừng để ta được hạnh phúc! Nếu thế ta cũng không đến mức quyến luyến sinh mệnh…
Sinh mệnh rất mỏng manh, chứng kiến cái chết của A Lương, ta càng khẳng định chuyện này. Nhưng A Lương tự mình từ bỏ cuộc sống, còn ta, sẽ bị bức ép rời khỏi người yêu ta nhất…
Vẫn nhớ đêm trừ tịch, ta cũng từng sợ hãi hoang mang, cũng từng hồi hộp bất lực, đó là bởi ta có thể cảm nhận được sinh mệnh của Hoa Thành Cẩm từng chút một rời đi, hô hấp cũng ngày một yếu ớt. Sinh mệnh đôi khi tựa như hương thơm bay tới từ trong không khí, khiến người ta nảy sinh ham muốn giam cầm nó vĩnh viễn, nhưng bất luận thế nào cũng không thể thực hiện được.
Ta vô tri vô giác trở về nhà, mệt mỏi ngã xuống giường, lời của lão đại phu vẫn còn văng vẳng bên tai, ông ta nói cuối cùng ta sẽ không khống chế được bản thân, sẽ tổn thương người khác, sẽ giết người… Hai tay ta vòng quanh người, run rẩy, có lẽ, đã đến lúc thân thể này của ta… hoặc nên nói là thân thể của Phó Tĩnh Nhã, bắt đầu tan vỡ rồi…
Bây giờ ta phải quyết định, có nên tự sát hay không? Ta khá phản cảm với những người không biết quý trọng sinh mệnh, hơi một chút là lấy tính mạng ra để đùa giỡn, họ có biết sinh mệnh yếu ớt thế nào không? Có lẽ chỉ sau một hơi thở, một sinh mệnh cứ thế rời xa chúng ta rồi… Có lẽ phút trước còn đang trò chuyện vui vẻ, ngay sau đó đã ngã xuống đất không động tĩnh. Chẳng lẽ ta cũng phải bước trên con đường ấy, mượn một hồ nước, một mảnh lụa trắng, một cái dao găm, một ly rượu độc… để chấm dứt sinh mệnh của mình ư?
Kết thúc đi, bằng không đến ngày nào đó điên cuồng rồi, ai mà biết liệu ta có thể tổn thương Hoa Thành Cẩm hay không? Có thể đả thương đến những người vô tội không? Ta không khỏi nhớ tới thứ thuốc Vệ Phong Minh đã cho ta, trước đây cũng vì không muốn làm bị thương những người vô tội mà ta mới không dùng nữa, nay bệnh của ta như loài trùng ký sinh trong xương, đâu còn do ta kiểm soát? Cũng giống như ngày trước vứt bỏ thuốc của Vệ Phong Minh, nay ta phải vứt bỏ sinh mệnh của chính mình sao?
Nếu cho ta lựa chọn một cách chấm dứt tính mạng, ta lựa chọn cắt cổ tay. Ta muốn ở thời khắc cuối cùng của cuộc đời cảm nhận hết thảy, cảm nhận đau đớn, cảm nhận dòng máu dần dần cạn kiệt, cảm nhận sinh mệnh từng chút một rời đi, cảm nhận nhịp đập trái tim ngày càng chậm, hô hấp ngày càng yếu ớt, cho đến khi sinh mệnh hoàn toàn tan biến…
Cạch một tiếng, cửa mở, Hoa Thành Cẩm bước vào, gương mặt có nét mỏi mệt khó phát giác: “Nàng lại mệt à?” Đến gần mới nhận ra ta đang mở to mắt rơi lệ, vẻ mặt chàng lập tức căng thẳng: “Sao vậy sao vậy, có phải lại mơ ác mộng không? Đừng sợ đừng sợ, ta ở đây với nàng…”
Ta nhào người ôm thắt lưng chàng, vùi mặt vào ngực chàng, cảm nhận ngón tay thon dài ấm áp của chàng lướt qua lưng ta, trấn an cảm xúc của ta. Mùi hương truyền đến từ người chàng khiến ta vô cùng bi ai, trời ơi, làm sao ta có thể rời bỏ chàng được?
Rốt cuộc ta nhỏ giọng kể: “Tướng công, hôm nay ta đến hiệu thuốc thành Tây…” Bàn tay vuốt ve sau lưng nhẹ run một chút. Ta nói tiếp: “Lão đại phu hiệu thuốc bắt mạch cho ta, ông ta nói chưa từng thấy bệnh của ta, hơn nữa còn bảo ta sống không quá nửa năm…”
Giọng nói ôn hòa và bình tĩnh của Hoa Thành Cẩm truyền đến từ trên đầu: “Sao nàng lại đi xa như thế? Có mệt không? Lời lão thất phu kia mà nàng cũng nghe à… Hay nàng không tin tưởng y thuật của tướng công nàng?”
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt không mảy may kinh sợ của chàng: “Có phải bệnh của ta không chữa được không? Có phải ta chỉ còn nửa năm nữa? Có phải cuối cùng ta sẽ nổi điên phát cuồng? Chàng nói cho ta biết rốt cuộc ta bị bệnh gì!” Ta càng nói càng lớn tiếng, hơi thở cũng dồn dập.
Chàng đỡ ta dậy, bình tĩnh nhìn ta, vẻ mặt chân thành: “Nương tử, nàng nhất định phải tin ta, bệnh của nàng quả thực ta cũng chưa thấy, nhưng nàng phải tin vào y thuật của ta, ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng.”
“Tin tưởng?” Ta cười thảm: “Ngay cả chàng cũng bảo chưa từng gặp loại bệnh này! Cái loại quái bệnh cuối cùng sẽ khiến ta phát điên! Ông trời bất công! Ta đã làm sai cái gì, làm sai cái gì! Vì sao lại muốn trừng phạt ta?! Ta không phục…” Ta điên cuồng túm tóc mình, lăn lộn trên giường gào thét: “Nói cho ta biết rốt cuộc ta có còn là người hay không! Có còn là người hay không…”
Hoa Thành Cẩm ôm chặt ta vào lòng, không màng đến sự vùng vẫy giãy dụa của ta, ta cảm thấy cánh tay chàng ngày càng siết chặt, đầu chàng vùi vào hõm vai ta: “Đừng sợ đừng sợ, sẽ không có ngày đó, nương tử, nàng nhất định phải tin ta. Ta sẽ không để nàng chịu thống khổ, chúng ta không làm sai gì cả, dù là có, ông trời báo ứng một mình ta là được rồi…”
Cuối cùng ta kiệt sức, không giãy dụa nữa, cánh tay chàng vẫn ôm chặt trên lưng ta, cơ hồ khiến ta không thở nổi. Ta suy sụp nằm úp sấp trên người chàng, nước mắt chảy dài, chàng thở hổn hển, ta có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc của chàng.
Ta có thể thương tổn chàng sao? Không, ta không thể. Ta yêu chàng như vậy đó, yêu đến mức nguyện ý dùng sinh mệnh để trao đổi. Ta cũng biết chàng yêu ta, ta bị bệnh lạ, chàng còn đau đớn, còn bi thương hơn ta. Dù sao đi chăng nữa, chúng ta vẫn yêu nhau như thế, cho nên ta nghĩ, có lẽ không nên tiếp tục…
Vào một đêm có trăng, ta lôi ra cái dao găm đã đặt dưới gối ba ngày, ba ngày, đấu tranh ba ngày, lưu luyến khó dứt với người yêu ba ngày!
Đêm đã khuya, ta bước nhẹ đến bên cửa sổ, bầu trời tối đen phía trên treo cao một bóng trăng tròn, tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Ta ló đầu ra, đèn thư phòng vẫn sáng.
Giờ đã là đầu thu, gió đêm lùa vào lành lạnh khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu, dao găm dài nhỏ tinh xảo dưới ánh trăng phản chiếu ánh kim sáng ngời, ta nhắm mắt, đưa tay ra phía trước khoát lên cửa sổ. Cửa sổ này đã từng đặt nến long phượng ngày ta thành thân với Hoa Thành Cẩm, tỏa mùi thơm ngát. Dao găm kề trên cổ tay hơi lạnh, ta mím môi, trong lòng ngập tràn quyến luyến và vấn vương, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, sau đó cắn răng, tay cầm dao găm dùng sức ấn xuống…
“Phó Tĩnh Nhã!” Giọng nói vang lên trong đêm tối yên tĩnh có phần sởn tóc gáy, ta rùng mình một cái, dao găm trượt xuống, một vệt máu dài xuất hiện trên cánh tay. Ta nhíu mày nhìn dao găm dính máu, ngẩng đầu lên, đã đối diện với Hoa Thành Cẩm đang tức giận bừng bừng.
Ta không tự chủ được rúm ró lùi về sau, muốn giấu cánh tay bị thương và dao găm dính máu, nhưng lại bị chàng đứng bên ngoài cửa sổ với vào đoạt cái dao găm, sau đó căm giận đá văng cửa phòng.
‘Ầm’ một tiếng, cửa đập vào tường phát ra tiếng nổ lớn, ta nín thở, từ trước tới nay chưa từng thấy chàng như vậy, dù là khi ở thành Gia Châu kể về thân thế của mình, chàng cũng không hề có bộ dáng này. Lúc đó chàng chỉ phẫn nộ, còn bây giờ giữa phẫn nộ còn mang theo sự cầu xin vào bi ai tột cùng.
Ta ngoan ngoãn để chàng bôi thuốc, chàng không hỏi ta vì sao muốn tự sát, nghiêm mặt không nói lời nào. Ta nói rất nhiều hòng lấy lòng chàng, chàng vẫn không đáp một câu, ta cảm thấy đau lòng, lần này quả thực không phải ta cố ý làm chàng thương tâm, chỉ là đã cùng đường…
Điều khiến ta không ngờ là ngày hôm sau Hoa Thành Cẩm vẫn như trước, nhẹ nhàng gọi ta tỉnh dậy, nấu đồ ăn thơm ngào ngạt. Chàng càng như thế lòng ta càng tội lỗi, ta thà nghe chàng mắng ta té tát, thậm chí vụt hai tay ta để trút giận còn tốt hơn…
Ánh mắt chàng dừng ở cánh tay đã băng bó của ta, hơi lóe lên, ta không nắm bắt được ý nghĩ hàm chứa trong mắt chàng. Cho đến lúc giữa trưa ta mới hiểu ra, chàng cất hết mọi thứ bén nhọn trong phòng đi rồi, không còn dao kéo gì hết… Chàng không ra Bách Thảo đường khám bệnh nữa, canh giữ bên người ta không rời nửa bước, tay còn cầm sách y…
Mắt ta cay cay, chàng đang làm gì! Đề phòng không cho ta tự sát sao? Tuy ta không đành lòng nhìn chàng tiếp tục tiều tụy vì ta, nhưng ta cũng không thể hứa hẹn về sau mình sẽ không tìm đến cái chết nữa! Chẳng phải ta không thể tổn thương chàng sao? Hại chàng, chi bằng để ta chết đi!
Bệnh của ta ngày càng nặng, ngoài việc sợ hãi tiếng động, ta còn bắt đầu sợ ánh sáng, ánh mặt trời chói chang khiến ta hoảng hốt, đứng dưới nắng một lúc ta đã cảm thấy nước trong cơ thể bốc hơi không còn lấy một giọt, thân thể cũng không chịu nổi mà ngất xỉu.
Triệu chứng bệnh đều chưa từng nghe thấy, Hoa Thành Cẩm đã liên tục mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi, tìm hết sách y trong nhà, nhưng nhìn gương mặt ủ rũ của chàng là hiểu, bệnh lạ của ta vẫn không có cách chữa.
Người đến thăm viếng bắt đầu nhiều lên, đa phần vẫn là các cô nương, ta nghĩ trong số đó hẳn có không ít bà mối đi, bởi vì chẳng biết từ bao giờ tin ta bị bệnh lan truyền ra ngoài. Ta ở trong phòng căm giận đập giường: Ta còn chưa có chết nhé! Vội vàng đề cử mình như thế sao!
Hoa Thành Cẩm cũng không chịu nổi phiền phức, chàng bảo Nghiêm Đông ngăn mọi người ngoài cửa, nếu ngăn không được, chàng sẽ vứt bỏ mặt nạ lạnh nhạt của Hoa Thành Vân rồi châm biếm các cô nương một phen, khiến người ta vô cùng xấu hổ. Ta tận mắt chứng kiến chàng khiến cho một cô nương khóc nức nở, ta hỏi chàng, chẳng lẽ chàng không sợ cô nương kia tự sát à?
Vừa nghe hai chữ ‘tự sát’, Hoa Thành Cẩm đã nghiêm mặt, chàng xem thường bảo, nàng ta muốn chết thì chết, có liên quan gì tới ta? Nhưng còn nàng! Hai mắt chàng nhìn chằm chằm vào ta, tựa như đang uy hiếp.
Ta phỏng đoán, có lẽ một ngày không lâu nữa, có lẽ thời gian sinh hoạt của ta sẽ hoàn toàn đảo điên, ban ngày ngủ, tối ra ngoài hoạt động. Ta tự giễu, thế chẳng phải biến thành động vật trăm phần trăm rồi sao? Khi đó thật sự không còn là người nữa nhỉ?
Ta không nhớ đã bao lâu mình không soi gương, với sự gầy gò như bây giờ, ta không dám nhìn xem mình đã thành ra bộ dáng gì nữa rồi. Trước đây cánh tay trắng nõn như củ sen, bây giờ, chưa nói đến việc khô như que củi, ngay cả màu da cũng ngả vàng như nến.
Vương đại thẩm đến thăm ta, thấy ta liền rơi nước mắt. Bà vừa khóc, ta cũng không kìm được sự chua xót trong lòng, rốt cuộc ôm bà khóc òa lên. Không biết có phải vì nguyên nhân này không, ngay cả Vương đại thẩm cũng trở thành nhân vật Hoa Thành Cẩm cự tuyệt lai vãng.
Ai biết tháng ngày đảo điên đen trắng tới rất nhanh, ta cơ hồ không thể thích ứng cuộc sống ban ngày được nữa, chỉ có thể mệt mỏi ngủ, sau đó bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, rồi tiếp tục ngủ, tiếp tục tỉnh dậy… Tuần tự như thế cho đến khi bóng tối ập đến, ánh trăng treo cao. Chỉ lúc này ta mới đi dạo được trong sân, nhìn lá rơi dưới đất, ta biết mùa đông đang tới, cũng biết mình không gắng gượng được qua mùa đông này.
Hoa Thành Cẩm đi cùng ta trong sân, mấy lần ta khuyên chàng đi ngủ mà chàng không đồng ý. Hẳn chàng sợ ta lại tự sát. Ta khuyên chàng cứ kệ ta đi, ta không tìm cái chết nữa, nhưng hãy để ta một mình trải qua khoảng thời gian này, còn chàng nên bắt đầu cuộc sống mới.
Ta nói nhẹ nhàng hòa nhã, càng nói càng thấy hợp lý, không ngờ lời này lại khiến chàng sinh ra phản ứng mãnh liệt. Chàng lập tức nổi giận đùng đùng đi vào phòng bếp cầm dao ra nói với ta, nếu nàng nói thêm câu nào như thế, ta sẽ chặt đứt một ngón tay, nếu nàng tìm cái chết, ta lập tức cắt cổ đi theo nàng, tuyệt đối không sống một mình.
Chàng cần gì như thế? Ta nghĩ sau khi ta nói chàng sẽ nhảy dựng lên phản đối ta hoặc lạnh mặt không để ý đến ta, nhưng giờ chàng lại uy hiếp ta? Nhìn con dao lóe ánh sáng lạnh trong tay chàng, lòng ta sinh e ngại, không dám nói nhiều nữa.
Ta phải làm gì bây giờ? Ta ngồi phịch xuống đất khóc òa lên, chàng kéo ta đứng dậy, bảo bây giờ không phải mùa hè, ngồi đất lạnh.
Chàng uy hiếp ta… Ta vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, nói sao cũng không đứng dậy, tiếng khóc càng lúc càng lớn, nước mắt ngập khóe mi.
Chàng thở dài, quẳng con dao ra xa, ngồi xuống giúp ta lau nước mắt. Chàng bảo, cho ta một chút tin tưởng, cho ta thêm ít thời gian, được không?
Ánh mắt chàng dường như cũng muốn rơi lệ, ta khó lòng cự tuyệt, đưa mắt nhìn con dao ở đằng xa, giả vờ đánh chàng một cái, nói, chàng ném dao rồi, ngày mai chúng ta nấu cơm thế nào?
Hoa Thành Cẩm thấy ta khôi phục như thường bèn nở nụ cười, ánh mắt sáng như hồ nước trong veo, chàng nói, đừng lo, ta cam đoan ngày mai có đồ ăn ngon.
Ta nhướng mày, vậy ngày mai ta muốn ăn cá kho! Bây giờ không được voi đòi tiên thì chờ tới khi nào!
Không được! Hoa Thành Cẩm nói như đinh đóng cột.
/87
|