úc cười đùa với Hoa Thành Cẩm, ta vô tình kéo tay áo chàng lên, thấy mấy vết máu khô nhìn mà phát hoảng. Ta buông mắt, dùng sức cắn môi đến đau, sau đó mùi tanh tràn ra từ miệng, dạ dày lại bắt đầu cồn cào. Hoa Thành Cẩm phát hiện ra, đưa ngón cái xoa xoa môi ta, lúc rút tay về còn dính vết máu. Chàng tách môi dưới của ta ra, vừa bôi thuốc vừa cười ta trông giống con khỉ, còn bảo ta không có tiền đồ, tham ăn đến mức này.
Suốt một canh giờ, ta cứ dẩu môi dưới, ngốc ngốc ngồi ngắm Hoa Thành Cẩm lật mở trang sách y tiếp theo.
Mấy hôm sau, vết xước trên người chàng ngày càng nhiều, tuy chàng che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần ta lưu ý là vẫn có thể phát hiện, ví như rình trộm chàng tắm rửa…
Ta âm thầm khinh bỉ bản thân mấy lần liền, rình trộm cái gì chứ, ta là thê tử của chàng, xem quang minh chính đại đấy nhé! Nhưng vì sao tim ta không kìm được mà cứ đập rộn ràng thế này? Còn đỏ mặt tía tai nữa chứ? Thậm chí chảy cả nước miếng?
Nhưng đến lúc nhìn thấy vết cào trên người chàng, sự xốn xang trong lòng ta nháy mắt đã biến mất, nếu bên cạnh có con dao, nhất định ta sẽ đâm cho mình vài nhát! Mấy vết cào, vết cắn này là kiệt tác của ta từ bao giờ? Vì sao ta không có chút ấn tượng nào?
Trong cơn ác mộng, ta chạy trốn bạt mạng, giống như phía sau có thú dữ lũ lớn đuổi theo, nhưng cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết. Ta chỉ biết mình phải chạy, ra sức chạy, nếu dừng lại nhất định sẽ chết!
Con đường gập ghềnh, có rất nhiều sỏi đá nhỏ đâm vào lòng bàn chân đau đớn, nhưng ta không dám dừng lại, không thể dừng lại. Bầu trời màu đỏ, chung quanh dày đặc khói như núi lửa phun trào, nóng như bùa chú bắt mạng, mang đến dấu hiệu tử vong.
Bỗng nhiên, từ phía sau xuất hiện một bàn tay túm lấy ta, ta quay đầu nhìn, giữa một khoảng sương mù dày đặc tối mịt, một bàn tay trắng bệch gầy gò vươn ra, dùng sức kéo ta vào bóng tối bên đó.
Ta hoảng hốt, miệng điên cuồng hô hoán, nước mắt trào ra như suối. Ta muốn thoát khỏi bàn tay giết người kia, nhưng nó càng túm càng chặt, tựa như muốn bóp nát xương cốt ta…
Rốt cuộc ta không nhẫn nhịn nổi sự sợ hãi này, quay người cắn vào cánh tay kia, muốn cắn đứt một miếng thịt. Chất lỏng lành lạnh chảy vào miệng ta, đầu óc ta quay cuồng, vừa muốn chạy tiếp thì phát hiện đã muộn, thân thể đã đứng trong làn sương mù dày đặc…
Mở mắt ra chỉ thấy một màu đen kịt. Mùi máu tươi trong miệng từ đâu mà có? Đầu óc mơ hồ cuối cùng đã tỉnh táo, chính tay ta cào lên người Hoa Thành Cẩm, chính răng ta cắn sâu vào da thịt trên vai chàng…
Ta đẩy chàng ra, lau miệng, khóc nói, ai cho phép chàng vào? Có phải bệnh của ta lại nghiêm trọng rồi không? Vì sao chàng không tránh đi hả! Có bị thương nặng không?
Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt chàng, chỉ nghe giọng chàng nói dịu dàng, giấc mơ rất đáng sợ phải không, đừng sợ, ta vẫn ở bên nàng.
Ta đập giường, ai cần chàng tốt bụng! Ai cần chàng ở bên! Ngủ mơ ác mộng cũng chẳng chết được! Mau về thư phòng của chàng đi! Không, trị thương cho chàng trước đã!
Hoa Thành Cẩm cười khẽ, vết thương của ta? Hàm răng nhỏ của nàng mà có thể làm ta bị thương sao?
Ta không thèm để ý đến vẻ thoải mái của chàng, như điên như cuồng đứng lên châm nến, ánh nến soi rọi mái tóc rối bời của chàng, quần áo xộc xệch, trên vai có vết máu bầm. Nước mắt ta chảy càng mau…
Ngày hôm sau, ta vờ như không có việc gì ăn cơm, nhưng ăn gì nôn nấy, lòng ta giật thót, quả thực bệnh tình chuyển biến xấu.
Ta đột nhiên muốn soi gương, nhưng lục hết cả nhà lên cũng không thấy cái gương nào. Sự sợ hãi càng gia tăng, ý tưởng muốn soi gương trở thành chấp niệm, càng điên khùng tìm kiếm mọi nơi.
Bỗng ta vỗ trán, đâu nhất thiết phải là gương? Đứng dậy ra phòng bếp lấy chậu nước trong… Làn da vàng như nến, khuôn mặt tiều tụy, cặp mắt to tròn cơ hồ muốn rơi lọt tròng, môi trắng bệch không còn giọt máu, giống hệt một xác chết vừa ra khỏi cổ mộ… Ta hét to một tiếng, làm rơi chậu nước…
Hoa Thành Cẩm nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vừa nhìn thấy đã biết có chuyện gì. Chàng đỡ ta đang khóc lên, kiên nhẫn phủi bụi trên người ta. Chàng bảo, chẳng qua vì bị ốm thôi mà, khi nào thân thể khỏe lại sẽ còn đẹp hơn trước.
Thân thể khỏe lại? Ta dại ra nhìn chàng, có ngày đó sao? Nhớ tới Phó Tĩnh Nhã trước đây, mỹ nhân đệ nhất của thành Gia Châu, vừa xuất môn đi dâng hương là người người tấp nập chen chúc chiêm ngưỡng dung nhan… Hồi ở thành Gia Châu, Hoa Thành Cẩm bắt chuyện, rõ là giả dạng bà cô lại bị chàng liếc mắt đã nhận ra, còn tặc lưỡi đề nghị ta mặc quần áo lụa…
Ta đột nhiên gào lên, kéo vạt áo Hoa Thành Cẩm, ta không muốn chết đâu, thật sự không muốn chết! Ta muốn sống, ta muốn sống… Tướng công, Thành Cẩm, chàng giúp ta, giúp ta! Ta thật sự không muốn chết đâu, không muốn chết! Chúng ta còn chưa có con, chúng ta còn chưa bạch đầu giai lão, chúng ta còn chưa cùng nhau đến Đông Hải Bồng Lai tìm tiên ngắm biển! Sao ta có thể chết, sao ta có thể chết chứ?!
Hết sức lực, ta thả áo chàng ra, ôm lấy cơ thể mình run run ngồi xuống, miệng không ngừng thì thào, “Ta không muốn chết, thật sự không muốn chết, không muốn chết…”. Hoa Thành Cẩm ngồi xổm trước người ta, kéo tay ta nói, nương tử, nào, nhìn ta.
Ánh mắt ta chầm chậm ngước lên, dừng lại ở gương mặt tuấn tú nhưng lại tiều tụy đau đớn của chàng, lòng như bị kim chích. Tay ta nhẹ nhàng sờ mặt chàng, bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt, ta nói, tướng công, ta phải chết… nếu không đến ngày chàng bị ta giết, vậy ta sẽ sống không bằng chết…
Hoa Thành Cẩm cười nói, nàng ư? Cùng lắm chỉ gây ra vài vết thương nhỏ mà thôi! Mạng của tướng công nàng còn dai lắm! Mới có vậy mà nàng đã muốn buông xuôi, ta không cho phép! Nếu nàng dám chết, ta sẽ tuẫn táng bên cạnh nàng!
Người này trở nên cường thế như vậy từ lúc nào vậy?
Ngay lúc ta đang ngây ngẩn, cạch một tiếng, cửa sau mở ra. Một giọng nữ phóng khoáng quen thuộc truyền đến: “Tiểu sư đệ, Tiểu Nhã Nhã, tỷ đến đây! Mau mau ra đón chào nào!”
Sau đó ta thấy gương mặt Hoa Thành Cầm vừa xong còn cường thế không ai bì nổi nay đã mang vẻ kích động và bất đắc dĩ, ta hỏi chàng, chàng tìm tỷ ấy đến à?
Hoa Thành Cẩm gật đầu.
Ta lắc đầu, tên này, tự làm bậy, không thể sống.
Hoa Thành Cẩm thấy ta như vậy, cơ hồ muốn nhảy dựng lên cắn cổ ta, chàng vô cùng uất ức nói, ta vì ai vì ai vì ai hả!
Giọng nữ phóng khoáng dường như không có xu thế dừng lại: “Tiểu Nhã Nhã, tỷ đến rồi! Mau ra đây ôm tỷ tỷ muội yêu nhất đi! Tiểu sự đệ, mau ra đây, để tỷ xem đệ đã tuấn tú thế nào rồi! Có phải da mặt vẫn mịn màng mềm mại không…”
Ta dùng ánh mắt hỏi chàng, tỷ ấy từng sờ mặt chàng?
Hoa Thành Cẩm vô cùng bi phẫn thừa nhận.
Ta hừ lạnh, lát nữa rửa mặt mười lần cho ta.
Vệ Phong Minh mặc một bộ váy áo ngắn màu tím sẫm, mặt mộc không son phấn, đôi mắt biếng nhác như khép như mở, mái tóc đen búi kiểu đơn giản, cài một cây trâm gỗ mảnh, tay xách một túi vải, nghiêng người dựa vào khung cửa nhà ta.
Đây là Vệ Phong Minh, nữ nhân cuồng chế thuốc, thích lượn quán tiểu quan, nghiên cứu thứ kỳ lạ quái gở, còn đưa ta thuốc phòng ‘sói’.
Vệ Phong Minh thấy ta rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó cười cười nhào đến nhẹ nhàng ôm ta vào ngực, cười hì hì nói: “Tiểu Nhã Nhã, lâu ngày không gặp sao muội lại gầy như thế này? Có phải tiểu sư đệ của ta bắt nạt ngược đãi muội không?” Nói xong đá một cái sang Hoa Thành Cẩm cạnh ta.
Cái đá này vừa nhanh vừa chuẩn, Hoa Thành Cẩm chưa kịp né mông đã trúng một cước. Chàng ôm mông ngượng ngùng nhìn Vệ Phong Minh cười cười, không dám nói câu nào, ta ngạc nhiên nhìn chàng, oai phong của chàng đâu, kiêu ngạo của chàng đâu, cường thế của chàng đâu? Chàng giương nanh múa vuốt nữa đi! Bây giờ đã có người trị nhân tinh rồi…
Trước mắt vừa nhoáng lên, ngón tay Vệ Phong Minh không biết từ lúc nào đã đặt trên cổ tay ta, chỉ một chốc nàng đã buông ra, nhíu mày nói: “Tiểu Nhã Nhã, bệnh của muội không nhẹ đâu…”
Hoa Thành Cẩm lập tức sấn lên hỏi: “Sư tỷ, tỷ có cách không?”
Vệ Phong Minh nhéo hai má Hoa Thành Cẩm, rồi vỗ vỗ vài cái, không nói gì, quay người kéo ta vào buồng trong. Ta quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Thành Cẩm, ánh mắt quét tới quét lui trên gương mặt bị cấu hồng lên của chàng, dùng vẻ mặt cảnh cáo chàng, lát nữa rửa hai mươi lần!
Mặt Hoa Thành Cẩm nháy mắt trắng bệch.
Vệ Phong Minh kéo tay ta nói tới nói lui, từ bạn bè giang hồ tới non núi vùng miền, từ đồ ăn ngon tới quán tiểu quan ở kinh thành… Mấy lần nói dở đến đoạn kịch tính thì bị Hoa Thành Cẩm cắt ngang, nhưng dưới ánh nhìn ghê gớm của Vệ Phong Minh, Hoa Thành Cẩm chỉ có thể đứng nghệt một bên làm câm điếc.
Ta hỏi Vệ Phong Minh đã từng thấy loại bệnh như của ta chưa, có chắc chữa trị được không. Vừa quay đầu, phát hiện Hoa Thành Cẩm cũng sáng mắt nhìn nàng.
Vệ Phong Minh thẳng thắn lắc đầu: “Chưa từng thấy, cũng không chắc chắn có thể chữa.”
Hy vọng le lói của ta bị dập tắt, sắc mặt Hoa Thành Cẩm lập tức u ám. Vệ Phong Minh vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục kéo ta nói chuyện phiếm, nhưng một câu ta cũng không nghe lọt.
Lúc ăn cơm, Hoa Thành Cẩm tự mình xuống bếp, Vệ Phong Minh vô cùng sửng sốt bảo: “Trước đây ta với sư phụ nhiều lần đe dọa dụ dỗ hắn xuống bếp nấu ăn, không lần nào thành công…” Nàng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, vỗ vai ta nói: “Tiểu Nhã Nhã, muội thật lợi hại!”
Lát sau lại kề sát tai ta thấp giọng nói: “Dáng người của tiểu sư đệ ta có phải rất được không?”
Ta lập tức cảnh giác, nghĩ đến chuyện lúc mới đến nàng giở trò với Hoa Thành Cẩm, lòng cảm thấy không thoải mái. Thấy sắc mặt ta không tốt, Vệ Phong Minh cười mấy tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Ta tò mò hỏi Vệ Phong Minh vì sao trước đây muốn Hoa Thành Cẩm xuống bếp? Chẳng lẽ bọn họ biết Hoa Thành Cẩm nấu ăn ngon? Kết quả Vệ Phong Minh đáp trả một câu rất bó tay: “Mặt hắn là tướng nấu cơm!”
Ta suýt nữa cười rút ruột.
Vệ Phong Minh thần bí nói với ta, chuyện trước đây của tiểu sư đệ chắc muội không được nghe kể nhỉ, nào nào, để tỷ tỷ nói cho muội…
Cơm nước xong, ta với Vệ Phong Mình về phòng tâm sự, ta kiệt sức nằm trên giường nghe nàng nói chuyện xưa của Hoa Thành Cẩm, ví như vì một cái kẹo đường hình nhân mà khóc nhè lăn lộn, không cẩn thận ngã vào hố xí giẫm phải phân mà không dám nói, chọc ong mật bị đốt kêu tru tréo, cưỡi ngựa tre chơi cũng phải chơi kiểu lạ…
Hóa ra chuyện hồi nhỏ của Hoa Thành Cẩm lại hay như vậy, ta háo hức nghe, gương mặt nở nụ cười suốt, mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng…
Vừa tỉnh lại, ta ngạc nhiên phát hiện mình không mơ giấc mơ kỳ quái nữa, tinh thần cũng tốt hơn. Ta mỉm cười, Vệ Phong Minh đúng là cứu tinh của ta.
Ta bám Vệ Phong Minh bảo nàng kể hết chuyện cũ của Hoa Thành Cẩm ra, may mà nàng là một nữ tử thông minh, không cần ta nhắc nhở đã tự động bỏ qua chuyện hồi xưa nàng chòng ghẹo Hoa Thành Cẩm thế nào.
Mấy ngày sau, ta phát hiện lão đại phu thành Tây kia quả nhiên là phường lừa gạt! Cái gì mà cuối cùng có thể phát điên đánh người, giết người, bây giờ ngay cả xuống giường ta còn không xuống nổi, tự giết mình nghe còn có lý! Ta bi ai nhìn Hoa Thành Cẩm và Vệ Phong Minh, có cứu tinh cũng chẳng tác dụng mấy.
Hoa Thành Cẩm khổ sở nặn ra một nụ cười, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Phải rồi, tình hình hiện tại của ta yếu đến mức không xuống được giường, bây giờ chỉ có thể nằm giường chờ chết! Đêm biết được điều đó, ta tuyệt vọng cắn chăn, dùng hết sức bình sinh muốn phát tiết hết sự khó chịu và bực bội đã dồn nén lâu ra, ta cắn, cắn đến mức răng tê nhức, cho đến khi ngay cả sức khép hàm cũng không còn…
Trong khoảng thời gian vô vọng chờ chết này, ta lén lút giấu vào trong giường hai viên đá và một sợi dây thừng chắc chắn…
Vệ Phong Minh ngày ngày vẫn đến kể chuyện cho ta nghe, sau khi nói xong chuyện hồi nhỏ của Hoa Thành Cẩm, nàng bắt đầu kể sang công cuộc săn cái đẹp của mình, nói người ở quán tiểu quan nào có da đẹp nhất, cấu một cái tưởng như có thể cấu ra nước được, ai là người tri kỷ nhất, ai có kỹ thuật tốt nhất… Cuối cùng còn hỏi ta có muốn đọc quyển ‘Tố nữ tâm kinh’ nàng vừa sáng tác không, nàng mới bổ sung mấy tư thế, rất tốt cho nữ tử…
Rốt cuộc Hoa Thành Cẩm nghe không nổi nữa, tha Vệ Phong Minh ra ngoài, to nhỏ nói chuyện.
Xem ra bất luận thế nào Hoa Thành Cẩm cũng không so được với sư tỷ của chàng, một lát sau, Vệ Phong Minh đi vào tiếp tục nói cho ta nghe cuộc sống săn cái đẹp của nàng.
Về sau ta lại thảo luận ưu khuyết điểm của thuốc phòng sói với nàng, Vệ Phong Minh gãi cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm, cuối cùng vỗ đùi, hai tay siết chặt tay ta, gương mặt ửng hồng vì kích động: “Tiểu Nhã Nhã, cám ơn muội cho ta gợi ý mới.”
Vẻ mặt thành khẩn đến mức ta chẳng thể nhìn được lâu.
Sự bất an bị che giấu của Hoa Thành Cẩm và Vệ Phong Minh vẫn bị ta nhận ra, ta nhíu mày, tay bất giác sờ đến viên đá.
Cảm giác xù xì lạnh như băng khiến cả người ta giật nảy, tay giật vội về như đụng phải kim. Trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, gương mặt tử thần nhe răng cười dường như đang bay về phía ta, nhắm mắt, bình tĩnh lại, lúc mở ra nhìn thấy bàn tay thô ráp vàng như nến. Năm ngón tay ta xòe ra úp lên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn giường, nghĩ rằng đâu mới là đỉnh màn nhỉ.
Quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lá cây đã rụng từ lâu. Không biết mùa đông đã đến tự lúc nào…
Suốt một canh giờ, ta cứ dẩu môi dưới, ngốc ngốc ngồi ngắm Hoa Thành Cẩm lật mở trang sách y tiếp theo.
Mấy hôm sau, vết xước trên người chàng ngày càng nhiều, tuy chàng che giấu rất kỹ, nhưng chỉ cần ta lưu ý là vẫn có thể phát hiện, ví như rình trộm chàng tắm rửa…
Ta âm thầm khinh bỉ bản thân mấy lần liền, rình trộm cái gì chứ, ta là thê tử của chàng, xem quang minh chính đại đấy nhé! Nhưng vì sao tim ta không kìm được mà cứ đập rộn ràng thế này? Còn đỏ mặt tía tai nữa chứ? Thậm chí chảy cả nước miếng?
Nhưng đến lúc nhìn thấy vết cào trên người chàng, sự xốn xang trong lòng ta nháy mắt đã biến mất, nếu bên cạnh có con dao, nhất định ta sẽ đâm cho mình vài nhát! Mấy vết cào, vết cắn này là kiệt tác của ta từ bao giờ? Vì sao ta không có chút ấn tượng nào?
Trong cơn ác mộng, ta chạy trốn bạt mạng, giống như phía sau có thú dữ lũ lớn đuổi theo, nhưng cụ thể là cái gì thì ta cũng không biết. Ta chỉ biết mình phải chạy, ra sức chạy, nếu dừng lại nhất định sẽ chết!
Con đường gập ghềnh, có rất nhiều sỏi đá nhỏ đâm vào lòng bàn chân đau đớn, nhưng ta không dám dừng lại, không thể dừng lại. Bầu trời màu đỏ, chung quanh dày đặc khói như núi lửa phun trào, nóng như bùa chú bắt mạng, mang đến dấu hiệu tử vong.
Bỗng nhiên, từ phía sau xuất hiện một bàn tay túm lấy ta, ta quay đầu nhìn, giữa một khoảng sương mù dày đặc tối mịt, một bàn tay trắng bệch gầy gò vươn ra, dùng sức kéo ta vào bóng tối bên đó.
Ta hoảng hốt, miệng điên cuồng hô hoán, nước mắt trào ra như suối. Ta muốn thoát khỏi bàn tay giết người kia, nhưng nó càng túm càng chặt, tựa như muốn bóp nát xương cốt ta…
Rốt cuộc ta không nhẫn nhịn nổi sự sợ hãi này, quay người cắn vào cánh tay kia, muốn cắn đứt một miếng thịt. Chất lỏng lành lạnh chảy vào miệng ta, đầu óc ta quay cuồng, vừa muốn chạy tiếp thì phát hiện đã muộn, thân thể đã đứng trong làn sương mù dày đặc…
Mở mắt ra chỉ thấy một màu đen kịt. Mùi máu tươi trong miệng từ đâu mà có? Đầu óc mơ hồ cuối cùng đã tỉnh táo, chính tay ta cào lên người Hoa Thành Cẩm, chính răng ta cắn sâu vào da thịt trên vai chàng…
Ta đẩy chàng ra, lau miệng, khóc nói, ai cho phép chàng vào? Có phải bệnh của ta lại nghiêm trọng rồi không? Vì sao chàng không tránh đi hả! Có bị thương nặng không?
Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt chàng, chỉ nghe giọng chàng nói dịu dàng, giấc mơ rất đáng sợ phải không, đừng sợ, ta vẫn ở bên nàng.
Ta đập giường, ai cần chàng tốt bụng! Ai cần chàng ở bên! Ngủ mơ ác mộng cũng chẳng chết được! Mau về thư phòng của chàng đi! Không, trị thương cho chàng trước đã!
Hoa Thành Cẩm cười khẽ, vết thương của ta? Hàm răng nhỏ của nàng mà có thể làm ta bị thương sao?
Ta không thèm để ý đến vẻ thoải mái của chàng, như điên như cuồng đứng lên châm nến, ánh nến soi rọi mái tóc rối bời của chàng, quần áo xộc xệch, trên vai có vết máu bầm. Nước mắt ta chảy càng mau…
Ngày hôm sau, ta vờ như không có việc gì ăn cơm, nhưng ăn gì nôn nấy, lòng ta giật thót, quả thực bệnh tình chuyển biến xấu.
Ta đột nhiên muốn soi gương, nhưng lục hết cả nhà lên cũng không thấy cái gương nào. Sự sợ hãi càng gia tăng, ý tưởng muốn soi gương trở thành chấp niệm, càng điên khùng tìm kiếm mọi nơi.
Bỗng ta vỗ trán, đâu nhất thiết phải là gương? Đứng dậy ra phòng bếp lấy chậu nước trong… Làn da vàng như nến, khuôn mặt tiều tụy, cặp mắt to tròn cơ hồ muốn rơi lọt tròng, môi trắng bệch không còn giọt máu, giống hệt một xác chết vừa ra khỏi cổ mộ… Ta hét to một tiếng, làm rơi chậu nước…
Hoa Thành Cẩm nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vừa nhìn thấy đã biết có chuyện gì. Chàng đỡ ta đang khóc lên, kiên nhẫn phủi bụi trên người ta. Chàng bảo, chẳng qua vì bị ốm thôi mà, khi nào thân thể khỏe lại sẽ còn đẹp hơn trước.
Thân thể khỏe lại? Ta dại ra nhìn chàng, có ngày đó sao? Nhớ tới Phó Tĩnh Nhã trước đây, mỹ nhân đệ nhất của thành Gia Châu, vừa xuất môn đi dâng hương là người người tấp nập chen chúc chiêm ngưỡng dung nhan… Hồi ở thành Gia Châu, Hoa Thành Cẩm bắt chuyện, rõ là giả dạng bà cô lại bị chàng liếc mắt đã nhận ra, còn tặc lưỡi đề nghị ta mặc quần áo lụa…
Ta đột nhiên gào lên, kéo vạt áo Hoa Thành Cẩm, ta không muốn chết đâu, thật sự không muốn chết! Ta muốn sống, ta muốn sống… Tướng công, Thành Cẩm, chàng giúp ta, giúp ta! Ta thật sự không muốn chết đâu, không muốn chết! Chúng ta còn chưa có con, chúng ta còn chưa bạch đầu giai lão, chúng ta còn chưa cùng nhau đến Đông Hải Bồng Lai tìm tiên ngắm biển! Sao ta có thể chết, sao ta có thể chết chứ?!
Hết sức lực, ta thả áo chàng ra, ôm lấy cơ thể mình run run ngồi xuống, miệng không ngừng thì thào, “Ta không muốn chết, thật sự không muốn chết, không muốn chết…”. Hoa Thành Cẩm ngồi xổm trước người ta, kéo tay ta nói, nương tử, nào, nhìn ta.
Ánh mắt ta chầm chậm ngước lên, dừng lại ở gương mặt tuấn tú nhưng lại tiều tụy đau đớn của chàng, lòng như bị kim chích. Tay ta nhẹ nhàng sờ mặt chàng, bất tri bất giác lệ đã rơi đầy mặt, ta nói, tướng công, ta phải chết… nếu không đến ngày chàng bị ta giết, vậy ta sẽ sống không bằng chết…
Hoa Thành Cẩm cười nói, nàng ư? Cùng lắm chỉ gây ra vài vết thương nhỏ mà thôi! Mạng của tướng công nàng còn dai lắm! Mới có vậy mà nàng đã muốn buông xuôi, ta không cho phép! Nếu nàng dám chết, ta sẽ tuẫn táng bên cạnh nàng!
Người này trở nên cường thế như vậy từ lúc nào vậy?
Ngay lúc ta đang ngây ngẩn, cạch một tiếng, cửa sau mở ra. Một giọng nữ phóng khoáng quen thuộc truyền đến: “Tiểu sư đệ, Tiểu Nhã Nhã, tỷ đến đây! Mau mau ra đón chào nào!”
Sau đó ta thấy gương mặt Hoa Thành Cầm vừa xong còn cường thế không ai bì nổi nay đã mang vẻ kích động và bất đắc dĩ, ta hỏi chàng, chàng tìm tỷ ấy đến à?
Hoa Thành Cẩm gật đầu.
Ta lắc đầu, tên này, tự làm bậy, không thể sống.
Hoa Thành Cẩm thấy ta như vậy, cơ hồ muốn nhảy dựng lên cắn cổ ta, chàng vô cùng uất ức nói, ta vì ai vì ai vì ai hả!
Giọng nữ phóng khoáng dường như không có xu thế dừng lại: “Tiểu Nhã Nhã, tỷ đến rồi! Mau ra đây ôm tỷ tỷ muội yêu nhất đi! Tiểu sự đệ, mau ra đây, để tỷ xem đệ đã tuấn tú thế nào rồi! Có phải da mặt vẫn mịn màng mềm mại không…”
Ta dùng ánh mắt hỏi chàng, tỷ ấy từng sờ mặt chàng?
Hoa Thành Cẩm vô cùng bi phẫn thừa nhận.
Ta hừ lạnh, lát nữa rửa mặt mười lần cho ta.
Vệ Phong Minh mặc một bộ váy áo ngắn màu tím sẫm, mặt mộc không son phấn, đôi mắt biếng nhác như khép như mở, mái tóc đen búi kiểu đơn giản, cài một cây trâm gỗ mảnh, tay xách một túi vải, nghiêng người dựa vào khung cửa nhà ta.
Đây là Vệ Phong Minh, nữ nhân cuồng chế thuốc, thích lượn quán tiểu quan, nghiên cứu thứ kỳ lạ quái gở, còn đưa ta thuốc phòng ‘sói’.
Vệ Phong Minh thấy ta rõ ràng hơi sửng sốt, sau đó cười cười nhào đến nhẹ nhàng ôm ta vào ngực, cười hì hì nói: “Tiểu Nhã Nhã, lâu ngày không gặp sao muội lại gầy như thế này? Có phải tiểu sư đệ của ta bắt nạt ngược đãi muội không?” Nói xong đá một cái sang Hoa Thành Cẩm cạnh ta.
Cái đá này vừa nhanh vừa chuẩn, Hoa Thành Cẩm chưa kịp né mông đã trúng một cước. Chàng ôm mông ngượng ngùng nhìn Vệ Phong Minh cười cười, không dám nói câu nào, ta ngạc nhiên nhìn chàng, oai phong của chàng đâu, kiêu ngạo của chàng đâu, cường thế của chàng đâu? Chàng giương nanh múa vuốt nữa đi! Bây giờ đã có người trị nhân tinh rồi…
Trước mắt vừa nhoáng lên, ngón tay Vệ Phong Minh không biết từ lúc nào đã đặt trên cổ tay ta, chỉ một chốc nàng đã buông ra, nhíu mày nói: “Tiểu Nhã Nhã, bệnh của muội không nhẹ đâu…”
Hoa Thành Cẩm lập tức sấn lên hỏi: “Sư tỷ, tỷ có cách không?”
Vệ Phong Minh nhéo hai má Hoa Thành Cẩm, rồi vỗ vỗ vài cái, không nói gì, quay người kéo ta vào buồng trong. Ta quay đầu trừng mắt nhìn Hoa Thành Cẩm, ánh mắt quét tới quét lui trên gương mặt bị cấu hồng lên của chàng, dùng vẻ mặt cảnh cáo chàng, lát nữa rửa hai mươi lần!
Mặt Hoa Thành Cẩm nháy mắt trắng bệch.
Vệ Phong Minh kéo tay ta nói tới nói lui, từ bạn bè giang hồ tới non núi vùng miền, từ đồ ăn ngon tới quán tiểu quan ở kinh thành… Mấy lần nói dở đến đoạn kịch tính thì bị Hoa Thành Cẩm cắt ngang, nhưng dưới ánh nhìn ghê gớm của Vệ Phong Minh, Hoa Thành Cẩm chỉ có thể đứng nghệt một bên làm câm điếc.
Ta hỏi Vệ Phong Minh đã từng thấy loại bệnh như của ta chưa, có chắc chữa trị được không. Vừa quay đầu, phát hiện Hoa Thành Cẩm cũng sáng mắt nhìn nàng.
Vệ Phong Minh thẳng thắn lắc đầu: “Chưa từng thấy, cũng không chắc chắn có thể chữa.”
Hy vọng le lói của ta bị dập tắt, sắc mặt Hoa Thành Cẩm lập tức u ám. Vệ Phong Minh vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục kéo ta nói chuyện phiếm, nhưng một câu ta cũng không nghe lọt.
Lúc ăn cơm, Hoa Thành Cẩm tự mình xuống bếp, Vệ Phong Minh vô cùng sửng sốt bảo: “Trước đây ta với sư phụ nhiều lần đe dọa dụ dỗ hắn xuống bếp nấu ăn, không lần nào thành công…” Nàng tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, vỗ vai ta nói: “Tiểu Nhã Nhã, muội thật lợi hại!”
Lát sau lại kề sát tai ta thấp giọng nói: “Dáng người của tiểu sư đệ ta có phải rất được không?”
Ta lập tức cảnh giác, nghĩ đến chuyện lúc mới đến nàng giở trò với Hoa Thành Cẩm, lòng cảm thấy không thoải mái. Thấy sắc mặt ta không tốt, Vệ Phong Minh cười mấy tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Ta tò mò hỏi Vệ Phong Minh vì sao trước đây muốn Hoa Thành Cẩm xuống bếp? Chẳng lẽ bọn họ biết Hoa Thành Cẩm nấu ăn ngon? Kết quả Vệ Phong Minh đáp trả một câu rất bó tay: “Mặt hắn là tướng nấu cơm!”
Ta suýt nữa cười rút ruột.
Vệ Phong Minh thần bí nói với ta, chuyện trước đây của tiểu sư đệ chắc muội không được nghe kể nhỉ, nào nào, để tỷ tỷ nói cho muội…
Cơm nước xong, ta với Vệ Phong Mình về phòng tâm sự, ta kiệt sức nằm trên giường nghe nàng nói chuyện xưa của Hoa Thành Cẩm, ví như vì một cái kẹo đường hình nhân mà khóc nhè lăn lộn, không cẩn thận ngã vào hố xí giẫm phải phân mà không dám nói, chọc ong mật bị đốt kêu tru tréo, cưỡi ngựa tre chơi cũng phải chơi kiểu lạ…
Hóa ra chuyện hồi nhỏ của Hoa Thành Cẩm lại hay như vậy, ta háo hức nghe, gương mặt nở nụ cười suốt, mí mắt ngày càng nặng, ngày càng nặng…
Vừa tỉnh lại, ta ngạc nhiên phát hiện mình không mơ giấc mơ kỳ quái nữa, tinh thần cũng tốt hơn. Ta mỉm cười, Vệ Phong Minh đúng là cứu tinh của ta.
Ta bám Vệ Phong Minh bảo nàng kể hết chuyện cũ của Hoa Thành Cẩm ra, may mà nàng là một nữ tử thông minh, không cần ta nhắc nhở đã tự động bỏ qua chuyện hồi xưa nàng chòng ghẹo Hoa Thành Cẩm thế nào.
Mấy ngày sau, ta phát hiện lão đại phu thành Tây kia quả nhiên là phường lừa gạt! Cái gì mà cuối cùng có thể phát điên đánh người, giết người, bây giờ ngay cả xuống giường ta còn không xuống nổi, tự giết mình nghe còn có lý! Ta bi ai nhìn Hoa Thành Cẩm và Vệ Phong Minh, có cứu tinh cũng chẳng tác dụng mấy.
Hoa Thành Cẩm khổ sở nặn ra một nụ cười, nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Phải rồi, tình hình hiện tại của ta yếu đến mức không xuống được giường, bây giờ chỉ có thể nằm giường chờ chết! Đêm biết được điều đó, ta tuyệt vọng cắn chăn, dùng hết sức bình sinh muốn phát tiết hết sự khó chịu và bực bội đã dồn nén lâu ra, ta cắn, cắn đến mức răng tê nhức, cho đến khi ngay cả sức khép hàm cũng không còn…
Trong khoảng thời gian vô vọng chờ chết này, ta lén lút giấu vào trong giường hai viên đá và một sợi dây thừng chắc chắn…
Vệ Phong Minh ngày ngày vẫn đến kể chuyện cho ta nghe, sau khi nói xong chuyện hồi nhỏ của Hoa Thành Cẩm, nàng bắt đầu kể sang công cuộc săn cái đẹp của mình, nói người ở quán tiểu quan nào có da đẹp nhất, cấu một cái tưởng như có thể cấu ra nước được, ai là người tri kỷ nhất, ai có kỹ thuật tốt nhất… Cuối cùng còn hỏi ta có muốn đọc quyển ‘Tố nữ tâm kinh’ nàng vừa sáng tác không, nàng mới bổ sung mấy tư thế, rất tốt cho nữ tử…
Rốt cuộc Hoa Thành Cẩm nghe không nổi nữa, tha Vệ Phong Minh ra ngoài, to nhỏ nói chuyện.
Xem ra bất luận thế nào Hoa Thành Cẩm cũng không so được với sư tỷ của chàng, một lát sau, Vệ Phong Minh đi vào tiếp tục nói cho ta nghe cuộc sống săn cái đẹp của nàng.
Về sau ta lại thảo luận ưu khuyết điểm của thuốc phòng sói với nàng, Vệ Phong Minh gãi cằm, vẻ mặt nghiền ngẫm, cuối cùng vỗ đùi, hai tay siết chặt tay ta, gương mặt ửng hồng vì kích động: “Tiểu Nhã Nhã, cám ơn muội cho ta gợi ý mới.”
Vẻ mặt thành khẩn đến mức ta chẳng thể nhìn được lâu.
Sự bất an bị che giấu của Hoa Thành Cẩm và Vệ Phong Minh vẫn bị ta nhận ra, ta nhíu mày, tay bất giác sờ đến viên đá.
Cảm giác xù xì lạnh như băng khiến cả người ta giật nảy, tay giật vội về như đụng phải kim. Trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt, gương mặt tử thần nhe răng cười dường như đang bay về phía ta, nhắm mắt, bình tĩnh lại, lúc mở ra nhìn thấy bàn tay thô ráp vàng như nến. Năm ngón tay ta xòe ra úp lên mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn giường, nghĩ rằng đâu mới là đỉnh màn nhỉ.
Quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, lá cây đã rụng từ lâu. Không biết mùa đông đã đến tự lúc nào…
/87
|