Tuy La Úy Nhiên nói không nhiều nhưng Trương Thế Nhân lại nghĩ tới rất nhiều thứ. Đương nhiên những điều hắn suy đoán không thể kiểm chứng được, hắn cũng không có căn cứ gì để khẳng định những chuyện hắn nghĩ là chính xác. Chiến trường Gia Trang tây bắc cách thành Thanh Long xa xôi cả ngàn dặm, chỉ dựa vào mấy lời của La Úy Nhiên thì chẳng thể kết luận được điều gì, chuyện này quả thật có chút khinh suất.
Nhưng có thể khẳng định được rằng ở chiến sự tây bắc chắc chắn có vấn đề.
Trương Thế Nhân biết rõ tố chất của quân đội Đại Nam. Hắn biết nếu năm ngàn tinh binh tụ lại một chỗ sẽ tạo ra lực sát thương lớn tới cỡ nào. Nếu hắn có thể biết thêm được tin tức của trận chiến đầu tiên, có thể hắn sẽ biết được phán đoán của hắn có chính xác hay không.
Trên thực tế, ngay tại chiến trường lớn tây bắc có rất nhiều người trong lòng còn đang nghi vấn. Chiến thuật chia binh hai lần trước sau của Nguyễn Văn Dũng có chính xác không? Ém hai trăm kỵ binh, không sử dụng có chính xác không? Ra khỏi thung lũng năm dặm có chính xác không? Thời khắc cuối cùng suất quân tiến công có chính xác không?
Trương Thế Nhân uống cạn chén rượu, cười cười, nói với La Úy Nhiên:
- Ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Làm sao ta có thể so sánh trí tuệ với bệ hạ? Ta là đứng ở chân núi nhìn lên phong cảnh trên đỉnh núi, còn bệ hạ là đứng trên đỉnh núi quan sát thế giới này. Không có gì nghi ngờ cả, bệ hạ nhìn thấy rõ ràng hơn tất cả mọi người.
La Úy Nhiên gật đầu, nói:
- Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Tuy rằng cuộc chiến ở tây bắc không được thuận lợi như dự liệu ban đầu nhưng tối thiểu thì chúng ta đã đi qua núi Sơn Khê thuận lợi. Chiến trường nằm trên lãnh thổ của Thiên Thuận, bất luận như thế nào, tổn thất của Thiên Thuận lớn hơn chúng ta nhiều.
Mặc dù Trương Thế Nhân không nói nhưng trong lòng hắn không hề đồng tình với quan điểm của La Úy Nhiên. La Úy Nhiên xuất thân từ giang hồ, tuy đã mặc y phục của quan lại mười mấy năm, nhưng vị trí của hắn không hề liên quan đến quân vụ. Bản thân hắn không ở triều đình, có rất nhiều chuyện hắn cũng không thể nhìn thấu triệt được.
Chiến trường đúng là trên lãnh thổ Thiên Thuận. Dựa vào những lời hắn nói lúc trước thì năm nghìn tinh binh Đại Nam giết được hơn một vạn người Thiên Thuận, nên có nói như thế nào cũng không thể xem là chiến bại. Nhưng chiến tranh đâu có đơn giản chỉ là so sánh tổn thất binh lực của song phương? Bảy mươi vạn đại quân tập hợp ở tây bắc, triều đình vì cung ứng cho trận chiến này đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu? Để huấn luyện năm nghìn tinh binh này, triều đình đã phải bỏ ra biết bao nhiêu là tài lực vật lực, tổng chi phí cho cuộc chiến này là nhỏ hay sao?
Bên Thiên Thuận tổn thất nhân mã, song phần lớn là dân du mục. Triều đình Thiên Thuận không tốn một xu nào trên người bọn họ. Tổn thất dân du mục cũng chỉ là bách tính gần cạnh biên quan. Nói một cách tương đối, bảy mươi vạn đại quân đóng ở tây bắc tiêu hao vật tư tiền tài của triều đình trong tháng trước tương đương với đoạt được cả nửa lãnh địa của Thế Lang rồi. Nếu như hai tháng nữa không thể đánh hạ toàn bộ lãnh địa ấy, vậy thì cho dù đánh có đánh tiếp, tới đó cũng không thu hoạch được gì. Đương nhiên, sự vẻ vang của công cuộc mở rộng lãnh thổ ra ngàn dặm thì tuyệt đối không được xem nhẹ.
Nhưng mà, cho dù là thu được ngàn dặm đồng cỏ kia, với Đại Nam mà nói, thứ này cũng chỉ là một khối đất thuộc địa. Để bảo vệ nó sau này còn phải trả giá bao nhiêu nữa?
Đàm luận đến chiến sự tây bắc, cả ba người Đại Khuyển đều không có xen vào. Ngoại trừ lúc nói tới Đại Nam diệt Thương thì vẻ mặt của Đại Khuyển có chút khác thường, những chuyện còn lại thì hắn ngồi nghe La Úy Nhiên và Trương Thế Nhân nói chuyện với vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên. Kể ra thì ba người bọn họ, Kỳ Lân và Trầm Khuynh Phiến cũng không phải là người Đại Nam nên từ trong xương cốt chẳng hề có cái cảm giác cao ngạo. Về bất lợi ở chiến sự tây bắc, bọn họ cũng chẳng có cảm xúc gì.
Thậm chí khi Đại Khuyển nghe nói sau khi chiến đấu, năm ngàn nhân mã của Đại Nam cơ hồ không còn lại gì, trong lòng hắn còn cảm thấy sảng khoái. Dù sao thì hắn là người nước Thương, mà Đại Thương bị diệt chưa được bao lâu, tính đến hiện tại cũng mới qua hai mươi mấy năm mà thôi.
- Tin tức này đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Hiện tại chiến sự tây bắc rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được, dẫu gì cũng cách nhau cả ngàn dặm, thời gian để tin tức báo về và báo đi của lần gần nhất cũng đủ để thay đổi cục diện rồi.
La Úy Nhiên nói:
- Nói không chừng lúc này đại quân đã hạ được thành Phượng Hoàng.
Trương Thế Nhân gật đầu, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Trận chiến ngay khi mới bắt đầu cũng không phải là cuộc chiến diệt quốc. Ta nghĩ mọi người ai cũng rõ ràng. Nếu lấy thực lực của Đại Nam, để giành thắng lợi trong một cuộc chiến thì không phải là việc khó gì. Nhưng nếu muốn như tiêu diệt Thiên Thuận giống như tiêu diệt Thương Quốc thì khó đấy.
- Không phải khó.
La Úy Nhiên thở dài:
- Là căn bản không có khả năng... Bệ hạ muốn, chỉ là mở mang bờ cõi.
Nghe thấy câu này, Trương Thế Nhân bỗng nhiên xúc động. Hắn nhớ tới Hoàng đế bệ hạ đã mấy lần đề cập tới chuyện tổ tiên hắn đều có công lao mở mang bờ cõi nên khi tới lượt hắn làm đế vương, thì làm sao có thể chỉ giữ đất mà không mở rộng biên cương? Bệ hạ không muốn tên của mình chỉ được ghi một cách tầm thường trong sử sách.
Hoàng đế Đại Nam đều cố chấp như thế.
Không hiểu vì sao khi nghĩ đến đây, trong lòng Trương Thế Nhân lại nảy sinh cảm giác bất an. Cái tính cố chấp đúng là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước, nhưng khi cố chấp quá thì liệu còn là chuyện tốt nữa không?
Đúng lúc đó một trận hoan hô ở bên ngoài đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Thế Nhân. Ngồi ở vị trí cửa phòng, Đại Khuyển đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, những tiếng hoan hô này lập tức như thủy triều ào ào giội tới.
- Làm sao vậy?
Trương Thế Nhân hỏi.
Đại Khuyển hơi sửng sốt, nhịn cười không được:
- Ngươi tự đến xem đi.
Trương Thế Nhân đứng dậy đi tới cửa nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy toàn bộ khách khứa trong hành lang trào lên, không ít người vừa vỗ tay vừa hét lên, kích động giống như trúng giải thưởng năm trăm vạn ấy. Theo sát phía sau là tiểu đương gia Hải Dương Quán đang từ từ đi lên sân khấu, dùng hai ngón tay ra hiệu cho quan khách bình tĩnh trở lại.
- Hôm nay các quý khách rất may mắn. Lê cô nương đã tiếp nhận lời mời của Phương công tử, đồng ý lên sân khấu, múa tặng mọi người khúc Song Hoa Kiến Điệp. Nếu các vị không ngồi lại cho đàng hoàng, cứ tiếp tục ồn ào hỗn loạn như thế này thì ta không dám chắc Lê cô nương có chịu múa hay không.
Nghe thấy câu này, Trương Thế Nhân không nhịn được ngẩn ra.
- Vì ta ư?
Hắn lẩm bẩm một câu rồi quay đầu nhìn đám người La Úy Nhiên, mọi người đều nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Hắn quả thật muốn tận mắt ngắm nhìn phong tư tuyệt thế của Lê Mỹ Lệ khi múa khúc Song Hoa Kiến Điệp một lần, nhưng vì lời nói của Lê Họa Mi vô cùng lạnh nhạt nên Trương Thế Nhân căn bản cũng không dám đem chuyện này nói ra, chỉ là trong lúc nói chuyện với Tiểu Đinh Điểm đã buộc miệng nói một câu. Hắn không dám nghĩ sự ảnh hưởng của hắn và Tiểu Đinh Điểm lại có thể làm cho Lê Mỹ Lệ đi lên sân khấu.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là vì câu nói kia của Tiểu Đinh Điểm mà Trương Thế Nhân càng bị các nam nhân ở đây ghen ghét. Và đương nhiên cái tên Trương Thế Nhân này sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán trong thành Thanh Long này.
Trương Thế Nhân còn chưa kịp hiểu sao lại thế này thì đã thấy một người hầu đội chiếc mũ nhỏ mặc y phục màu xanh mỉm cười đi tới, đứng lại trước cửa phòng Trương Thế Nhân hơi cúi người thi lễ nói:
- Xin hỏi ngài có phải là Tiểu Trương đại nhân? Vương gia nhà ta muốn mời ngài qua đó nói chút chuyện.
...
...
Trong thành Thanh Long có vài vị Vương gia, thân phận tuy rằng tôn quý nhưng cũng không có thực quyền gì. Mà trong mấy vị Vương gia này, rảnh rỗi nhất, có tiền nhất, có địa vị tôn quý nhất đương nhiên là Di Thân Vương Dương Dận. Trương Thế Nhân thực sự không ngờ lại gặp được vị Vương Gia này ở Hải Dương Quán.
Tuy rằng Di Thân Vương Dương Dận không hỏi việc triều đình, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của bệ hạ. Năm đó sau một hồi tranh giành quyền lực, mấy vị hoàng tử bại trận đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tính ra cũng chỉ có vị hoàng từ thứ sáu là Di Thân Vương điện hạ do tính tình vui vẻ, phóng khoáng là còn sống đến bây giờ, thậm chí còn có thể sống lâu dài ở Thanh Long mà không cần trở về phong ấp của mình.
Trong trận đấu tranh giành quyền lực của bảy vị hoàng tử năm đó, Dương Dận mặc dù không cùng phe với đương kim Hoàng đế nhưng cũng không cùng phe với Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Cho nên sau khi bệ hạ đăng cơ, hắn không bị chèn ép gì. Nhưng bởi vì mười một năm trước hắn làm một chuyện hồ đồ nên hắn ta đã bị đá văng ra khỏi triều đình. Đối với kẻ trong Hoàng tộc đã từng có hùng tâm tráng chí mà nói, lần đả kích đó không thể gọi là nhỏ.
Lúc mới đầu vị Thân vương điện hạ này quả thật rất buồn bực. Hắn tự giam mình trong thư phòng cả ngày không ra khỏi cửa. Phải mất chừng một năm thì hắn mới từ từ khôi phục lại tinh thần. Từ đó hắn bắt đầu cuộc sống hưởng lạc. Khi thì du ngoạn cùng với mấy văn nhân nổi tiếng trong thành Thanh Long, cùng bọn họ ngâm thơ tác phú. Khi thì lưu luyến thuyền hoa chốn thanh lâu, phong lưu vô cùng. Lúc thì mang theo gia đinh xuất thành thăm thú, khi thì ngồi bên bờ sông thả câu thư nhàn.
Vị điện hạ này có thừa ngân lượng, tướng mạo tuấn tú, địa vị tôn quý. Nữ tử trong thanh lâu hễ nhìn thấy hắn, họ trở nên nóng bỏng, thân mật hơn cả khi họ gặp chồng mình. Những năm gần đây, Dương Dận chẳng những được mệnh danh là kim khách thứ nhất thành Thanh Long mà tài danh của hắn cũng nổi tiếng khắp nơi. Hắn giao du rất rộng nhưng không màng triều sự, thường xuyên nâng cốc ngâm nga với bằng hữu, tuy nhiên cũng chỉ đàm đạo về phong nguyệt hoặc nhũng giai thoại thú vị.
Hắn còn có sở thích sưu tầm. Nghe nói mấy năm nay hắn đã thu thập được không ít tranh chữ của danh nhân và đồ cổ đắt giá. Người cùng sở thích này với hắn là Thượng thư Lễ bộ Hoài. Vị này rất thường xuyên đến phủ của hắn ta để thưởng thức, bình luận trân phẩm.
Một vị Thân vương điện hạ có cuộc sống nhàn tản thoải mái như thế đương nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân cực kỳ hâm mộ.
Nhưng không hiểu tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trương Thế Nhân đã không thích gã. Hai người cũng không xuất hiện cùng một lúc. Nhưng thật ra khi khảo thí ở Kinh Võ Viện, vị Thân vương điện hạ này còn bày ra bố cục để xò xét nhân phẩm của Trương Thế Nhân. Nếu không phải Trương Thế Nhân cẩn thận và giảo hoạt thì lần đó chắc là không thoát khỏi tay gã ta rồi.
Chính là bởi vì không xuất hiện cùng lúc, cho nên khi Trương Thế Nhân nghe nói Di Thân Vương Dương Dận mời qua nói chuyện thì hắn hơi sửng sốt. Ngay lập tức hắn hiểu ra nguyên nhân Lê Mỹ Lệ đồng ý xuất trướng múa khúc Song Hoa Kiến Điệp. Nghĩ tới đây hắn đã không còn hứng thú xem múa nữa.
Tuy rằng Di Thân Vương Dương Dận và Hải Dương Quán cũng có thù cũ vào mười mấy năm trước. Nhưng dựa vào thân phận tôn quý của Di Thân Vương, nhân dịp Hải Dương Quán khai trương, hắn cũng lại đã đích thân đến tạ lỗi. Thế nên mối thù này bất luận như thế nào cũng không thể tiếp tục được nữa, mà Lê Mỹ Lệ cho dù có ngang bướng đến mấy, nàng ta cũng không thể cự tuyệt lời mời của một vị Thân vương.
Vì thế Trương Thế Nhân không còn hứng thú, một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng hắn lại không thể không đi.
- Làm phiền dẫn đường.
Trương Thế Nhân quay đầu lại nói với đám người La Úy Nhiên mấy câu sau đó đi theo người đầy tớ sang bên phía đối diện. Khi hắn đi xuống cầu thang, ở phía dưới lập tức lại nổi lên một phen sóng triều.
- Đa tạ Tiểu Trương đại nhân!
Có người hô to một tiếng, lập tức sự chú ý của mọi người tập trung lên người Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn đã tươi rói trở lại. Hắn vừa đi chắp tay hành lễ chào hỏi mọi người. Những quan khách bên dưới phần lớn đều là phú hộ nhưng lại không có công danh nên rất ghen tỵ với Trương Thế Nhân, tuy nhiên những kẻ muốn nịnh bợ kết thân với hắn cũng không ít. Chỉ có điều, những kẻ có thân phận thực sự chắc chắn sẽ không ngồi trong gian đại sảnh này.
Trương Thế Nhân có vẻ như không quen lắm với những cảnh tượng như thế này. Dẫu cho đây đúng là kết quả mà hắn muốn, song kết quả này là do kẻ khác mang nên hắn cảm thấy không tốt chút nào.
Trương Thế Nhân có chút ngạc nhiên, không hiểu vị Thân vương này cho hắn thể diện lớn như vậy là có mục đích gì?
Khi Trương Thế Nhân đi tới căn phòng đối diện tại chỗ hành lang gấp khúc. Sau một tiếng “két”, cửa liền mở ra. Vị Di Thân Vương mặc bộ y phục hàng ngày mặt mày hớn hở đi từ trong phòng ra, thoạt nhìn giống như là một vị trưởng lão hiền hòa đã cách biệt từ lâu.
- Ta cũng vừa mới biết được ngươi đang ở đây. Nếu như sớm biết thì chúng ta nên ngồi cùng một bàn mới phải. Nếu không phải nhìn thấy ngươi cùng với tiểu đương gia Hải Dương Quán nói chuyện thì ta cũng bỏ lỡ dịp gặp ngươi rồi. Ngươi không đi lại phủ của ta, ta đành phải mời ngươi qua đây để nói chuyện.
Giọng điệu nói chuyện của gã thật ôn hòa, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Trương Thế Nhân vội cúi người thi lễ lại bị Dương Dận đỡ lấy:
- Ở cái chốn này nếu cứ câu nệ lễ nghĩa thì còn gì vui nữa. Nào, mau vào đây nói chuyện.
Gã kéo tay Trương Thế Nhân, quay người tiến vào trong phòng.
Không biết vì sao khi bị gã ta kéo tay, trong đầu Trương Thế Nhân bỗng nhớ tới một chuyện.
“Lại nói về việc Hứa Du bí mật ra khỏi doanh trại, men theo đường nhỏ đến trại Tào bị quân mai phục bắt được. Du lẩm bẩm:
- Ta là bạn cũ Tào Thừa tướng, mau đi thông báo cho ta, nói có Hứa Du Nam Dương tới gặp.
Quân sĩ vội vào trại thông báo. Lúc đó Tào Tháo vừa cởi bỏ y phục để nghỉ ngơi lại nghe nói có Hứa Du bỏ trốn đến trại thì vô cùng mừng rỡ, không kịp đi giày vội vã ra nghênh đón, nhìn thấy Hứa Du từ xa đã vỗ tay cười tít, rồi dắt tay bạn đi vào bên trong.”
Hình ảnh này xuất hiện trong đầu khiến hắn không nhịn được bật cười.
Nhìn qua thì vẻ mặt của hắn giống như rất vui nhưng theo kiểu lo sợ bởi được sủng ái”. Song từ chỗ sâu nhất trong mắt hắn có một ánh sáng khác thường chợt lướt qua.
Nhưng có thể khẳng định được rằng ở chiến sự tây bắc chắc chắn có vấn đề.
Trương Thế Nhân biết rõ tố chất của quân đội Đại Nam. Hắn biết nếu năm ngàn tinh binh tụ lại một chỗ sẽ tạo ra lực sát thương lớn tới cỡ nào. Nếu hắn có thể biết thêm được tin tức của trận chiến đầu tiên, có thể hắn sẽ biết được phán đoán của hắn có chính xác hay không.
Trên thực tế, ngay tại chiến trường lớn tây bắc có rất nhiều người trong lòng còn đang nghi vấn. Chiến thuật chia binh hai lần trước sau của Nguyễn Văn Dũng có chính xác không? Ém hai trăm kỵ binh, không sử dụng có chính xác không? Ra khỏi thung lũng năm dặm có chính xác không? Thời khắc cuối cùng suất quân tiến công có chính xác không?
Trương Thế Nhân uống cạn chén rượu, cười cười, nói với La Úy Nhiên:
- Ta biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Làm sao ta có thể so sánh trí tuệ với bệ hạ? Ta là đứng ở chân núi nhìn lên phong cảnh trên đỉnh núi, còn bệ hạ là đứng trên đỉnh núi quan sát thế giới này. Không có gì nghi ngờ cả, bệ hạ nhìn thấy rõ ràng hơn tất cả mọi người.
La Úy Nhiên gật đầu, nói:
- Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Tuy rằng cuộc chiến ở tây bắc không được thuận lợi như dự liệu ban đầu nhưng tối thiểu thì chúng ta đã đi qua núi Sơn Khê thuận lợi. Chiến trường nằm trên lãnh thổ của Thiên Thuận, bất luận như thế nào, tổn thất của Thiên Thuận lớn hơn chúng ta nhiều.
Mặc dù Trương Thế Nhân không nói nhưng trong lòng hắn không hề đồng tình với quan điểm của La Úy Nhiên. La Úy Nhiên xuất thân từ giang hồ, tuy đã mặc y phục của quan lại mười mấy năm, nhưng vị trí của hắn không hề liên quan đến quân vụ. Bản thân hắn không ở triều đình, có rất nhiều chuyện hắn cũng không thể nhìn thấu triệt được.
Chiến trường đúng là trên lãnh thổ Thiên Thuận. Dựa vào những lời hắn nói lúc trước thì năm nghìn tinh binh Đại Nam giết được hơn một vạn người Thiên Thuận, nên có nói như thế nào cũng không thể xem là chiến bại. Nhưng chiến tranh đâu có đơn giản chỉ là so sánh tổn thất binh lực của song phương? Bảy mươi vạn đại quân tập hợp ở tây bắc, triều đình vì cung ứng cho trận chiến này đã phải tiêu tốn biết bao nhiêu? Để huấn luyện năm nghìn tinh binh này, triều đình đã phải bỏ ra biết bao nhiêu là tài lực vật lực, tổng chi phí cho cuộc chiến này là nhỏ hay sao?
Bên Thiên Thuận tổn thất nhân mã, song phần lớn là dân du mục. Triều đình Thiên Thuận không tốn một xu nào trên người bọn họ. Tổn thất dân du mục cũng chỉ là bách tính gần cạnh biên quan. Nói một cách tương đối, bảy mươi vạn đại quân đóng ở tây bắc tiêu hao vật tư tiền tài của triều đình trong tháng trước tương đương với đoạt được cả nửa lãnh địa của Thế Lang rồi. Nếu như hai tháng nữa không thể đánh hạ toàn bộ lãnh địa ấy, vậy thì cho dù đánh có đánh tiếp, tới đó cũng không thu hoạch được gì. Đương nhiên, sự vẻ vang của công cuộc mở rộng lãnh thổ ra ngàn dặm thì tuyệt đối không được xem nhẹ.
Nhưng mà, cho dù là thu được ngàn dặm đồng cỏ kia, với Đại Nam mà nói, thứ này cũng chỉ là một khối đất thuộc địa. Để bảo vệ nó sau này còn phải trả giá bao nhiêu nữa?
Đàm luận đến chiến sự tây bắc, cả ba người Đại Khuyển đều không có xen vào. Ngoại trừ lúc nói tới Đại Nam diệt Thương thì vẻ mặt của Đại Khuyển có chút khác thường, những chuyện còn lại thì hắn ngồi nghe La Úy Nhiên và Trương Thế Nhân nói chuyện với vẻ mặt rất bình tĩnh và tự nhiên. Kể ra thì ba người bọn họ, Kỳ Lân và Trầm Khuynh Phiến cũng không phải là người Đại Nam nên từ trong xương cốt chẳng hề có cái cảm giác cao ngạo. Về bất lợi ở chiến sự tây bắc, bọn họ cũng chẳng có cảm xúc gì.
Thậm chí khi Đại Khuyển nghe nói sau khi chiến đấu, năm ngàn nhân mã của Đại Nam cơ hồ không còn lại gì, trong lòng hắn còn cảm thấy sảng khoái. Dù sao thì hắn là người nước Thương, mà Đại Thương bị diệt chưa được bao lâu, tính đến hiện tại cũng mới qua hai mươi mấy năm mà thôi.
- Tin tức này đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Hiện tại chiến sự tây bắc rốt cuộc như thế nào thì không ai biết được, dẫu gì cũng cách nhau cả ngàn dặm, thời gian để tin tức báo về và báo đi của lần gần nhất cũng đủ để thay đổi cục diện rồi.
La Úy Nhiên nói:
- Nói không chừng lúc này đại quân đã hạ được thành Phượng Hoàng.
Trương Thế Nhân gật đầu, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Trận chiến ngay khi mới bắt đầu cũng không phải là cuộc chiến diệt quốc. Ta nghĩ mọi người ai cũng rõ ràng. Nếu lấy thực lực của Đại Nam, để giành thắng lợi trong một cuộc chiến thì không phải là việc khó gì. Nhưng nếu muốn như tiêu diệt Thiên Thuận giống như tiêu diệt Thương Quốc thì khó đấy.
- Không phải khó.
La Úy Nhiên thở dài:
- Là căn bản không có khả năng... Bệ hạ muốn, chỉ là mở mang bờ cõi.
Nghe thấy câu này, Trương Thế Nhân bỗng nhiên xúc động. Hắn nhớ tới Hoàng đế bệ hạ đã mấy lần đề cập tới chuyện tổ tiên hắn đều có công lao mở mang bờ cõi nên khi tới lượt hắn làm đế vương, thì làm sao có thể chỉ giữ đất mà không mở rộng biên cương? Bệ hạ không muốn tên của mình chỉ được ghi một cách tầm thường trong sử sách.
Hoàng đế Đại Nam đều cố chấp như thế.
Không hiểu vì sao khi nghĩ đến đây, trong lòng Trương Thế Nhân lại nảy sinh cảm giác bất an. Cái tính cố chấp đúng là động lực thúc đẩy con người tiến về phía trước, nhưng khi cố chấp quá thì liệu còn là chuyện tốt nữa không?
Đúng lúc đó một trận hoan hô ở bên ngoài đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Thế Nhân. Ngồi ở vị trí cửa phòng, Đại Khuyển đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, những tiếng hoan hô này lập tức như thủy triều ào ào giội tới.
- Làm sao vậy?
Trương Thế Nhân hỏi.
Đại Khuyển hơi sửng sốt, nhịn cười không được:
- Ngươi tự đến xem đi.
Trương Thế Nhân đứng dậy đi tới cửa nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy toàn bộ khách khứa trong hành lang trào lên, không ít người vừa vỗ tay vừa hét lên, kích động giống như trúng giải thưởng năm trăm vạn ấy. Theo sát phía sau là tiểu đương gia Hải Dương Quán đang từ từ đi lên sân khấu, dùng hai ngón tay ra hiệu cho quan khách bình tĩnh trở lại.
- Hôm nay các quý khách rất may mắn. Lê cô nương đã tiếp nhận lời mời của Phương công tử, đồng ý lên sân khấu, múa tặng mọi người khúc Song Hoa Kiến Điệp. Nếu các vị không ngồi lại cho đàng hoàng, cứ tiếp tục ồn ào hỗn loạn như thế này thì ta không dám chắc Lê cô nương có chịu múa hay không.
Nghe thấy câu này, Trương Thế Nhân không nhịn được ngẩn ra.
- Vì ta ư?
Hắn lẩm bẩm một câu rồi quay đầu nhìn đám người La Úy Nhiên, mọi người đều nhìn hắn đầy nghi hoặc.
Hắn quả thật muốn tận mắt ngắm nhìn phong tư tuyệt thế của Lê Mỹ Lệ khi múa khúc Song Hoa Kiến Điệp một lần, nhưng vì lời nói của Lê Họa Mi vô cùng lạnh nhạt nên Trương Thế Nhân căn bản cũng không dám đem chuyện này nói ra, chỉ là trong lúc nói chuyện với Tiểu Đinh Điểm đã buộc miệng nói một câu. Hắn không dám nghĩ sự ảnh hưởng của hắn và Tiểu Đinh Điểm lại có thể làm cho Lê Mỹ Lệ đi lên sân khấu.
Nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là vì câu nói kia của Tiểu Đinh Điểm mà Trương Thế Nhân càng bị các nam nhân ở đây ghen ghét. Và đương nhiên cái tên Trương Thế Nhân này sẽ nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán trong thành Thanh Long này.
Trương Thế Nhân còn chưa kịp hiểu sao lại thế này thì đã thấy một người hầu đội chiếc mũ nhỏ mặc y phục màu xanh mỉm cười đi tới, đứng lại trước cửa phòng Trương Thế Nhân hơi cúi người thi lễ nói:
- Xin hỏi ngài có phải là Tiểu Trương đại nhân? Vương gia nhà ta muốn mời ngài qua đó nói chút chuyện.
...
...
Trong thành Thanh Long có vài vị Vương gia, thân phận tuy rằng tôn quý nhưng cũng không có thực quyền gì. Mà trong mấy vị Vương gia này, rảnh rỗi nhất, có tiền nhất, có địa vị tôn quý nhất đương nhiên là Di Thân Vương Dương Dận. Trương Thế Nhân thực sự không ngờ lại gặp được vị Vương Gia này ở Hải Dương Quán.
Tuy rằng Di Thân Vương Dương Dận không hỏi việc triều đình, nhưng dù sao cũng là đệ đệ của bệ hạ. Năm đó sau một hồi tranh giành quyền lực, mấy vị hoàng tử bại trận đều không có kết cục tốt đẹp gì. Tính ra cũng chỉ có vị hoàng từ thứ sáu là Di Thân Vương điện hạ do tính tình vui vẻ, phóng khoáng là còn sống đến bây giờ, thậm chí còn có thể sống lâu dài ở Thanh Long mà không cần trở về phong ấp của mình.
Trong trận đấu tranh giành quyền lực của bảy vị hoàng tử năm đó, Dương Dận mặc dù không cùng phe với đương kim Hoàng đế nhưng cũng không cùng phe với Đại hoàng tử và Tam hoàng tử. Cho nên sau khi bệ hạ đăng cơ, hắn không bị chèn ép gì. Nhưng bởi vì mười một năm trước hắn làm một chuyện hồ đồ nên hắn ta đã bị đá văng ra khỏi triều đình. Đối với kẻ trong Hoàng tộc đã từng có hùng tâm tráng chí mà nói, lần đả kích đó không thể gọi là nhỏ.
Lúc mới đầu vị Thân vương điện hạ này quả thật rất buồn bực. Hắn tự giam mình trong thư phòng cả ngày không ra khỏi cửa. Phải mất chừng một năm thì hắn mới từ từ khôi phục lại tinh thần. Từ đó hắn bắt đầu cuộc sống hưởng lạc. Khi thì du ngoạn cùng với mấy văn nhân nổi tiếng trong thành Thanh Long, cùng bọn họ ngâm thơ tác phú. Khi thì lưu luyến thuyền hoa chốn thanh lâu, phong lưu vô cùng. Lúc thì mang theo gia đinh xuất thành thăm thú, khi thì ngồi bên bờ sông thả câu thư nhàn.
Vị điện hạ này có thừa ngân lượng, tướng mạo tuấn tú, địa vị tôn quý. Nữ tử trong thanh lâu hễ nhìn thấy hắn, họ trở nên nóng bỏng, thân mật hơn cả khi họ gặp chồng mình. Những năm gần đây, Dương Dận chẳng những được mệnh danh là kim khách thứ nhất thành Thanh Long mà tài danh của hắn cũng nổi tiếng khắp nơi. Hắn giao du rất rộng nhưng không màng triều sự, thường xuyên nâng cốc ngâm nga với bằng hữu, tuy nhiên cũng chỉ đàm đạo về phong nguyệt hoặc nhũng giai thoại thú vị.
Hắn còn có sở thích sưu tầm. Nghe nói mấy năm nay hắn đã thu thập được không ít tranh chữ của danh nhân và đồ cổ đắt giá. Người cùng sở thích này với hắn là Thượng thư Lễ bộ Hoài. Vị này rất thường xuyên đến phủ của hắn ta để thưởng thức, bình luận trân phẩm.
Một vị Thân vương điện hạ có cuộc sống nhàn tản thoải mái như thế đương nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân cực kỳ hâm mộ.
Nhưng không hiểu tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên, Trương Thế Nhân đã không thích gã. Hai người cũng không xuất hiện cùng một lúc. Nhưng thật ra khi khảo thí ở Kinh Võ Viện, vị Thân vương điện hạ này còn bày ra bố cục để xò xét nhân phẩm của Trương Thế Nhân. Nếu không phải Trương Thế Nhân cẩn thận và giảo hoạt thì lần đó chắc là không thoát khỏi tay gã ta rồi.
Chính là bởi vì không xuất hiện cùng lúc, cho nên khi Trương Thế Nhân nghe nói Di Thân Vương Dương Dận mời qua nói chuyện thì hắn hơi sửng sốt. Ngay lập tức hắn hiểu ra nguyên nhân Lê Mỹ Lệ đồng ý xuất trướng múa khúc Song Hoa Kiến Điệp. Nghĩ tới đây hắn đã không còn hứng thú xem múa nữa.
Tuy rằng Di Thân Vương Dương Dận và Hải Dương Quán cũng có thù cũ vào mười mấy năm trước. Nhưng dựa vào thân phận tôn quý của Di Thân Vương, nhân dịp Hải Dương Quán khai trương, hắn cũng lại đã đích thân đến tạ lỗi. Thế nên mối thù này bất luận như thế nào cũng không thể tiếp tục được nữa, mà Lê Mỹ Lệ cho dù có ngang bướng đến mấy, nàng ta cũng không thể cự tuyệt lời mời của một vị Thân vương.
Vì thế Trương Thế Nhân không còn hứng thú, một chút hứng thú cũng không có.
Nhưng hắn lại không thể không đi.
- Làm phiền dẫn đường.
Trương Thế Nhân quay đầu lại nói với đám người La Úy Nhiên mấy câu sau đó đi theo người đầy tớ sang bên phía đối diện. Khi hắn đi xuống cầu thang, ở phía dưới lập tức lại nổi lên một phen sóng triều.
- Đa tạ Tiểu Trương đại nhân!
Có người hô to một tiếng, lập tức sự chú ý của mọi người tập trung lên người Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh khuôn mặt hắn đã tươi rói trở lại. Hắn vừa đi chắp tay hành lễ chào hỏi mọi người. Những quan khách bên dưới phần lớn đều là phú hộ nhưng lại không có công danh nên rất ghen tỵ với Trương Thế Nhân, tuy nhiên những kẻ muốn nịnh bợ kết thân với hắn cũng không ít. Chỉ có điều, những kẻ có thân phận thực sự chắc chắn sẽ không ngồi trong gian đại sảnh này.
Trương Thế Nhân có vẻ như không quen lắm với những cảnh tượng như thế này. Dẫu cho đây đúng là kết quả mà hắn muốn, song kết quả này là do kẻ khác mang nên hắn cảm thấy không tốt chút nào.
Trương Thế Nhân có chút ngạc nhiên, không hiểu vị Thân vương này cho hắn thể diện lớn như vậy là có mục đích gì?
Khi Trương Thế Nhân đi tới căn phòng đối diện tại chỗ hành lang gấp khúc. Sau một tiếng “két”, cửa liền mở ra. Vị Di Thân Vương mặc bộ y phục hàng ngày mặt mày hớn hở đi từ trong phòng ra, thoạt nhìn giống như là một vị trưởng lão hiền hòa đã cách biệt từ lâu.
- Ta cũng vừa mới biết được ngươi đang ở đây. Nếu như sớm biết thì chúng ta nên ngồi cùng một bàn mới phải. Nếu không phải nhìn thấy ngươi cùng với tiểu đương gia Hải Dương Quán nói chuyện thì ta cũng bỏ lỡ dịp gặp ngươi rồi. Ngươi không đi lại phủ của ta, ta đành phải mời ngươi qua đây để nói chuyện.
Giọng điệu nói chuyện của gã thật ôn hòa, tỏ ra vô cùng thân thiết.
Trương Thế Nhân vội cúi người thi lễ lại bị Dương Dận đỡ lấy:
- Ở cái chốn này nếu cứ câu nệ lễ nghĩa thì còn gì vui nữa. Nào, mau vào đây nói chuyện.
Gã kéo tay Trương Thế Nhân, quay người tiến vào trong phòng.
Không biết vì sao khi bị gã ta kéo tay, trong đầu Trương Thế Nhân bỗng nhớ tới một chuyện.
“Lại nói về việc Hứa Du bí mật ra khỏi doanh trại, men theo đường nhỏ đến trại Tào bị quân mai phục bắt được. Du lẩm bẩm:
- Ta là bạn cũ Tào Thừa tướng, mau đi thông báo cho ta, nói có Hứa Du Nam Dương tới gặp.
Quân sĩ vội vào trại thông báo. Lúc đó Tào Tháo vừa cởi bỏ y phục để nghỉ ngơi lại nghe nói có Hứa Du bỏ trốn đến trại thì vô cùng mừng rỡ, không kịp đi giày vội vã ra nghênh đón, nhìn thấy Hứa Du từ xa đã vỗ tay cười tít, rồi dắt tay bạn đi vào bên trong.”
Hình ảnh này xuất hiện trong đầu khiến hắn không nhịn được bật cười.
Nhìn qua thì vẻ mặt của hắn giống như rất vui nhưng theo kiểu lo sợ bởi được sủng ái”. Song từ chỗ sâu nhất trong mắt hắn có một ánh sáng khác thường chợt lướt qua.
/241
|