Vì có thể nhìn thấy Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp ở bên ngoài, mà nhã gian lại không đóng cửa, sân khấu ở lầu một gần như cao tới lầu hai, cho nên người ở lầu hai và lầu ba có thể thoải mái thưởng thức diễn xuất. Tiểu Đinh Điểm giới thiệu xong vài câu liền đi xuống. Đám tôi tớ lập tức đi lên bố trí sân khấu.
- Thế Nhân, trước kia ngươi đã từng thấy Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp chưa?
Di Thân Vương Dương Dận cười hỏi.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Tùy tùng của Dương Dận đứng canh hai bên cửa. Hắn là khách quen của Hải Dương Quán, cho nên những vị khách phía dưới đều biết căn phòng ở trên lầu hai này là dành riêng cho Di Thân Vương. Mọi người thấy Trương Thế Nhân đi vào, vì thế họ khó tránh khỏi cảm khái.
Đều nói Trương Thế Nhân là một bước lên trời. Một tiểu tốt biên quân Gia Trang, đạt được chín môn ưu tú ở cuộc thi Kinh Võ Viện. Không những được bệ hạ thưởng thức, mà còn có rất nhiều trọng thần bắt đầu lôi kéo vị thanh niên tài tuấn xuất thân hàn môn này. Có người từng nói, triều đình vào mười năm sau có lẽ là triều đình của Trương Thế Nhân. Chính như Thượng Thư Lễ bộ Hoài Thu trước khi lui về phía sau, ông ta có chừng hai mươi năm ngồi ổn định ở vị trí đứng đầu triều thần.
Từ sau khi bệ hạ lên ngôi, ông ta mới lấy lý do tuổi tác, thỉnh cầu cáo lão hồi hương. Bệ hạ không đồng ý, Hoài Thu một mực kiên trì, cuối cùng mới được chuyển công tác sang làm Thượng thư Lễ bộ, nhưng vẫn chưa ly khai triều đình. Phải biết rằng, trước khi bệ hạ đăng cơ, tiên đế cực kỳ coi trọng Hoài Thu.
Phần lớn chính lệnh của triều đình xuất phát từ Hoài Thu, chứ không phải là tiên đế. Nhưng tiên đế vẫn rất tin tưởng ông ta.
Triều đình Đại Nam không có chức vị Tể tướng, mà quan viên tam tỉnh chia sẻ chức quyền của Tể Tướng. Nhưng trong hai mươi năm phong quang của Hoài Thu, mặc dù ông ta không phải là Tể tướng, song lại có quyền lực của Tể tướng. Văn võ cả triều đều đứng dưới ông ta. Rất nhiều chuyện báo cho Hoài Thu trước rồi mới báo cho tiên đế. Sự tín nhiệm như vậy rất ít khi xuất hiện trên người một vị đế vương.
Mà thường thường những người được đế vương tin tưởng và giao cho quyền lực thật lớn đó đều không có kết cục tốt. Hoài Thu thông minh ở chỗ sau khi tân đế lên ngôi, ông ta lập tức giao hết quyền lực của mình, nguyện ý lui xuống. Làm như vậy liền giảm bớt đi rất nhiều phiền toái. Hoàng đế đương nhiệm không cần phải e dè ông ta nữa, mà ông ta cũng có được một kết cục tốt.
Có người nói người càng già càng tham luyến quyền lực. Hoài Thu có thể ở thời điểm mấu chốt giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, là một điều đáng giá ca tụng.
Hoài Thu là điển hình được Thái tông Hoàng đế đẩy lên. Trương Thế Nhân là điển hình được đương kim bệ hạ đẩy lên. Thừa dịp Trương Thế Nhân còn chưa có quyền lực gì, gặp gỡ làm quen với hắn cũng không phải việc gì xấu. Nói không chừng tương lai sẽ thu hoạch nhiều kinh hỉ.
Ngay cả Di Thân Vương Dương Dận đều chủ động làm quen, thì ai có thể bỏ qua được vị thanh niên có tiền đồ huy hoàng trong tương lai này?
Có khối người mang lòng ghen tỵ và đố kỵ. Tuy nhiên điều đó sẽ không ảnh hưởng tới việc họ kích động khi sắp được trông thấy Song Hoa Kiến Điệp của Lê cô nương. Trương Thế Nhân được ngồi cùng Di Thân Vương là chuyện của Trương Thế Nhân, bọn họ đứng ở dưới lầu nhìn lên sân khấu là cuộc sống của bọn họ. Trương Thế Nhân luôn nói mình chỉ là một tiểu nhân vật đứng dưới núi nhìn lên. Nhưng tới hiện tại, trong lúc lặng yên, trong mắt của những người phía dưới kia, hắn đã rời khỏi chân núi, cất bước đi lên lưng chừng núi.
Trương Thế Nhân nhìn đám tôi tớ lanh lẹ bố trí sân khấu, khiêm tốn đáp:
- Bẩm Vương gia, đây mới là lần đầu tiên học sinh may mắn được nhìn thấy Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp. Nhờ Vương gia nâng đỡ, bằng không học sinh cũng không có phúc để chứng kiến.
Dương Dận khoát tay, mỉm cười nói:
- Không cần tạ ơn quả nhân… Đây cũng là lần đầu tiên quả nhân xem Song Hoa Kiến Điệp. Lúc Hải Dương Quán khai trương, quả nhân được Lê đại nương cho một cơ hội mời Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp. Nhưng quả nhân cảm thấy tiếc khi sử dụng cơ hội đó, lúc ấy quả nhân cảm thấy cần có một người biết thưởng thức như ta để cùng xem điệu nhảy đẹp nhất thiên hạ này.
- Quả nhân vốn nghĩ định mời Hoài lão tới thưởng thức cùng quả nhân. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Hoài lão đã già rồi, sao còn biết thưởng thức điệu múa khuynh thành của mỹ nhân nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không nghĩ ra được nên mời ai cùng nhau thưởng thức. Hôm nay ngẫu nhiên gặp ngươi, quả nhân ngay lập tức cảm thấy có thể sử dụng cơ hội duy nhất này. Cho dù về sau không còn cơ hội nhìn thấy vũ kỹ của Lê cô nương, quả nhân cũng không hối hận.
Trương Thế Nhân vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Học sinh sợ hãi, sao gánh được sự ưu ái của Vương gia?
Dương Dận nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi. Ở Hải Dương Quán xem nhảy nghe nhạc, nếu còn cần nhiều lễ tiết quy củ như vậy, thì còn thú vị gì nữa? Tính tình của ta thẳng thắn, sảng khoái, không thích mấy thứ lễ nghĩa rườm rà. Đi chơi chính là đi chơi, ngươi đừng coi quả nhân là Thân Vương. Mà cứ coi quả nhân là một người bằng hữu, được không?
- Học sinh sao dám mạo phạm.
Trương Thế Nhân vẫn rất quy củ trả lời.
Dương Dận hơi lộ vẻ không vui:
- Người trẻ tuổi nên thoải mái chút. Câu nệ ở cấp bậc lễ nghĩa mới là không phóng khoáng. Nếu quả nhân như ngươi, chẳng lẽ tùy tiện tâm sự cũng phải hất hàm vênh mặt?
Trương Thế Nhân bật cười, nói:
- Học sinh đã hiểu. Chỉ có điều học sinh sợ mình không biết ăn nói, ảnh hưởng tới tâm tình xem nhảy múa của Vương gia. Học sinh xuất thân hàn vi, còn nhiều điều bỡ ngỡ, nên khó tránh khỏi sẽ có chút gò bó.
- Thế Nhân, ngươi là một người tốt, có tâm huyết, biết tiến thoái, hiểu tôn ti… Tương lai trong triều đình chắc chắn có một chỗ cho ngươi. Tuy quả nhân không ở triều đình, nhưng tốt xấu hơn ngươi nhiều tuổi, cũng đã nghe qua, gặp qua nhiều hơn ngươi. Cho nên nếu ngươi nguyện ý, không ngại tới phủ của quả nhân chơi. Quả nhân thích những người trẻ tuổi như ngươi. Cũng hy vọng Đại Nam có nhiều người đền đáp triều đình, đền đáp bệ hạ như ngươi. Cho nên quả nhân sẽ không keo kiệt chỉ điểm cho ngươi.
Trương Thế Nhân hơi chấn động, trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng nói tới việc chính.
Hắn vội vàng cúi đầu nói:
- Vậy sau này học sinh phải làm phiền Vương gia rồi.
Nghe những lời này của Trương Thế Nhân, Di Thân Vương Dương Dận không nhịn được bật cười:
- Tốt, tốt lắm… Ta nói không sai mà, ngươi quả nhiên là một người biết tiến thoái và thức thời.
…
…
Hai người đang nói chuyện, nghe thấy tiếng trống vang bên ngoài. Di Thân Vương Dương Dận cười cười, chỉ ra ngoài nói:
- Ngồi chỗ này nhìn không rõ lắm. Ra chỗ lan can xem thế nào?
- Học sinh tuân mệnh.
Trương Thế Nhân đứng dậy, tránh một bên, mời Dương Dận đi ra ngoài trước. Hắn đi theo sau ra khỏi nhã gian. Hai người đứng ở lầu hai, vịn lan can nhìn về phía sân khấu. Dân gian vui đùa, mở màn thường gõ chiêng rồi mới đánh trống. Nhưng Hải Dương Quán lại trái lại, mở màn đánh vài tiếng trống vang dội, rồi mới gõ chiêng.
- Trên chiến trường đánh trống là xông lên, gõ chiêng là lùi lại… Hải Dương Quán này dù phần lớn là con gái, nhưng làm việc chặt chẽ cẩn thận. Một điệu múa còn nghiêm chỉnh như vậy, sao có thể không đắt khách?
Dương Dận nghe thấy tiếng trống, liền tán thưởng một câu.
Từ lâu Trương Thế Nhân đã biết quy củ đánh trống mở màn này của Hải Dương Quán. Nhưng chưa từng liên hệ với tiếng trống ở chiến trường. Mọi người nói Di Thân Vương Dương Dận là một con người tao nhã, xem ra hơn nửa là không giả. Mười năm này, tài danh cùng sự tao nhã của Dương Dận truyền khắp Thanh Long, chắc hẳn có vài phần tính cách thật ở bên trong.
Tiếng trống dừng, mười hai nữ tử mặc váy đỏ đi lên sân khấu. Tuổi của mười hai người này đều mười sáu, eo nhỏ chân dài, giống như tiên tử cưỡi mây từ hai phía đi lên. Lúc các nàng dừng lại, tiếng trống lại vang lên. Sau đó là tiếng nhạc. Không biết Hải Dương Quán dùng cách nào, mà bậc thang đi lên sân khấu bỗng toát ra khói trắng. Kết hợp với tiếng nhạc, biến đại sảnh thành quỳnh lâu, tiên cung đẹp đẽ.
Tất cả khách nhân đều ngừng hô hấp lại, hai mắt mở to chờ đợi vị khuynh thành tuyệt thế đi lên sân khấu.
Sau khi tiếng nhạc vang lên, khói trắng lơ lửng. Một nữ tử mặc váy tím, để chân trần, chậm rãi đi lên. Gót sen khẽ nhấn, liền lao vút lên bậc thang giống như tiên nữ đang bay. Rõ ràng là vũ nữ, nhưng cho dù nhìn kiểu gì cũng thấy nàng rất thánh khiết, giống như tiên tử cưỡi mây hạ xuống phàm trần.
Không ai trầm trồ khen ngợi, bởi vì e sợ làm hỏng bầu không khí thần tiên này. Lúc này bất kẻ là người nhã nhặn hay người thô tục, đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người ở trên sân khấu. Nàng chỉ bước lên đài thôi mà đã khiến cho người xem khó quên.
- Mồ hôi thấm áo lộ da sứ, bờ eo dương liễu, mắt chim câu. Vũ y thấp thoáng, nghê thường thướt tha.
Dương Dận vịn lan can, nhìn nữ tử đó, không nhịn được khen vài câu. Bài thơ này không tính là hay, nhưng hạ bút thành văn, Trương Thế Nhân tự thấy mình không bằng. Để ngâm thơ đúng với ngữ cảnh, không phải tao nhân mặc khách thì khó mà làm được. Trương Thế Nhân vẫn cho rằng mình là một người thô hào, cách tao nhân mặc khách xa lắm.
Cho dù là một kẻ lưu manh nhìn thấy vẻ đẹp của Lê Mỹ Lệ, hắn ta cũng phải sinh lòng trìu mến. Một nữ nhân, chỉ dựa vào tướng mạo đã có thể tẩy rửa được tâm linh của người khác, thì chỉ có thể nói rằng nàng được ông trời cưng chiều.
Tới hiện tại, Trương Thế Nhân thấy chỉ có cô nàng quái dị Vô Song kia là có vẻ đẹp ngang hàng với Lê Mỹ Lệ. Lúc Trương Thế Nhân mới gặp Vô Song, đã giật nảy mình. Cảm thấy không ai có vẻ đẹp ngây thơ như nàng. Nhưng sau khi nàng tới Thanh Long, ấn tượng của Trương Thế Nhân liền bị hủy. Nàng ta lộ ra một cỗ yêu tính, nhất là lúc ở cửa hàng hôm nay. Thậm chí Trương Thế Nhân cảm thấy nàng ta chính là Đát Kỷ hại nước hại dân.
Nhất vũ trường tụ động, lưu vân kinh tiên thần.
Có thể được chứng kiến điệu này Song Hoa Kiến Điệp này, cuộc đời này coi như không uổng. Trương Thế Nhân không giống với bất kỳ người nào ở thời đại này. Hắn đã từng thấy qua rất nhiều thứ xinh đẹp trên tivi. Nhưng dù vậy, điệu múa Song Hoa Kiến Điệp của Lê Mỹ Lệ vẫn khiến cho hắn rung động rất lớn. Thật giống như lần đầu tiên hắn được nhìn thấy điệu múa Quan Âm nghìn tay trên tivi vậy.
- Rượu ngon bình vàng, đàm tiếu nhân gian, ôm cầm nắm địch, say ngủ bên tùng, mơ mơ màng màng, giai nhân khẽ động, tay áo bồng bềnh, hay ở bên trong… Người đâu, thưởng!
Có vẻ như tâm tình của Dương Dận rất tốt, sáng tác ra một bài thơ chẳng đâu vào đâu.
Hắn cười nói:
- Nếu thưởng mấy thứ vàng bạc, có vẻ làm bẩn điệu nhảy tuyệt thế này của Lê cô nương.
Nghĩ một lúc, hắn cởi ngọc bội treo ở thắt lưng xuống, nói:
- Vậy này là lúc trước quả nhân vào cung nhìn thấy rồi xin bệ hạ, đây là ngọc Tây Vực. Chất ngọc thượng thừa, bệ hạ thường xuyên thưởng thức. Mang ra ngoài chính là bảo vật vô giá. Người đâu, đưa tới tiểu đương gia, nói rằng quả nhân tặng cho Lê cô nương.
Tùy tùng vội vàng đi lên, nâng hai tay nhận lấy rồi nhanh chóng bước đi.
- Quả nhân có hào sảng không?
Dương Dận cười hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân nói:
- Vương gia thưởng thứ có giá trị lớn như vậy, chỉ sợ người sau không biết nên tặng cái gì.
Dương Dận cười ha hả:
- Kỳ thực có rất nhiều người tầm nhìn thấp. Họ cứ nắm chặt mọi thứ trong tay, luyến tiếc không chịu bỏ ra. Nếu hiểu ra được phải thả lỏng một chút, thì họ mới có thể đạt được càng nhiều thứ đẹp đẽ hơn. Nếu tầm mắt không mở rộng, chỉ nhìn chằm chằm ba thước phía trước, thì làm sao thấy được ba năm sau này?
- Thế Nhân, ngươi cảm thấy quả nhân nói đúng không?
Hắn híp mắt hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân thầm thở dài, trong lòng rốt cuộc hiểu ra một việc. Nếu có thể trốn khỏi… kiểu phân tranh trong triều đình, hắn hận không thể trốn thật xa. Cho dù đoán được thì trong lòng cũng chỉ cảm thấy buồn bực. Ban đầu hắn còn chưa hiểu vì sao với thân phận tôn quý như Di Thân Vương lại vội vã lôi kéo mình như vậy. Cẩn thận cân nhắc những lời Dương Dận nói lúc trước, cùng với sự việc đang diễn ra… mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Có một số việc bén như dao sắc, hiện tại Trương Thế Nhân không dám đụng vào.
Cũng không thể va vào.
- Học sinh là một người có tầm nhìn hạn hẹp, nhìn không được xa như Vương gia. Nhưng có thể thấy được ba thước phía trước, học sinh cho là mình đã tiến bộ.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Nếu lại có thể nhìn được ba thước đằng sau… thì chính là công đức viên mãn.
- Thế Nhân, trước kia ngươi đã từng thấy Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp chưa?
Di Thân Vương Dương Dận cười hỏi.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ. Tùy tùng của Dương Dận đứng canh hai bên cửa. Hắn là khách quen của Hải Dương Quán, cho nên những vị khách phía dưới đều biết căn phòng ở trên lầu hai này là dành riêng cho Di Thân Vương. Mọi người thấy Trương Thế Nhân đi vào, vì thế họ khó tránh khỏi cảm khái.
Đều nói Trương Thế Nhân là một bước lên trời. Một tiểu tốt biên quân Gia Trang, đạt được chín môn ưu tú ở cuộc thi Kinh Võ Viện. Không những được bệ hạ thưởng thức, mà còn có rất nhiều trọng thần bắt đầu lôi kéo vị thanh niên tài tuấn xuất thân hàn môn này. Có người từng nói, triều đình vào mười năm sau có lẽ là triều đình của Trương Thế Nhân. Chính như Thượng Thư Lễ bộ Hoài Thu trước khi lui về phía sau, ông ta có chừng hai mươi năm ngồi ổn định ở vị trí đứng đầu triều thần.
Từ sau khi bệ hạ lên ngôi, ông ta mới lấy lý do tuổi tác, thỉnh cầu cáo lão hồi hương. Bệ hạ không đồng ý, Hoài Thu một mực kiên trì, cuối cùng mới được chuyển công tác sang làm Thượng thư Lễ bộ, nhưng vẫn chưa ly khai triều đình. Phải biết rằng, trước khi bệ hạ đăng cơ, tiên đế cực kỳ coi trọng Hoài Thu.
Phần lớn chính lệnh của triều đình xuất phát từ Hoài Thu, chứ không phải là tiên đế. Nhưng tiên đế vẫn rất tin tưởng ông ta.
Triều đình Đại Nam không có chức vị Tể tướng, mà quan viên tam tỉnh chia sẻ chức quyền của Tể Tướng. Nhưng trong hai mươi năm phong quang của Hoài Thu, mặc dù ông ta không phải là Tể tướng, song lại có quyền lực của Tể tướng. Văn võ cả triều đều đứng dưới ông ta. Rất nhiều chuyện báo cho Hoài Thu trước rồi mới báo cho tiên đế. Sự tín nhiệm như vậy rất ít khi xuất hiện trên người một vị đế vương.
Mà thường thường những người được đế vương tin tưởng và giao cho quyền lực thật lớn đó đều không có kết cục tốt. Hoài Thu thông minh ở chỗ sau khi tân đế lên ngôi, ông ta lập tức giao hết quyền lực của mình, nguyện ý lui xuống. Làm như vậy liền giảm bớt đi rất nhiều phiền toái. Hoàng đế đương nhiệm không cần phải e dè ông ta nữa, mà ông ta cũng có được một kết cục tốt.
Có người nói người càng già càng tham luyến quyền lực. Hoài Thu có thể ở thời điểm mấu chốt giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, là một điều đáng giá ca tụng.
Hoài Thu là điển hình được Thái tông Hoàng đế đẩy lên. Trương Thế Nhân là điển hình được đương kim bệ hạ đẩy lên. Thừa dịp Trương Thế Nhân còn chưa có quyền lực gì, gặp gỡ làm quen với hắn cũng không phải việc gì xấu. Nói không chừng tương lai sẽ thu hoạch nhiều kinh hỉ.
Ngay cả Di Thân Vương Dương Dận đều chủ động làm quen, thì ai có thể bỏ qua được vị thanh niên có tiền đồ huy hoàng trong tương lai này?
Có khối người mang lòng ghen tỵ và đố kỵ. Tuy nhiên điều đó sẽ không ảnh hưởng tới việc họ kích động khi sắp được trông thấy Song Hoa Kiến Điệp của Lê cô nương. Trương Thế Nhân được ngồi cùng Di Thân Vương là chuyện của Trương Thế Nhân, bọn họ đứng ở dưới lầu nhìn lên sân khấu là cuộc sống của bọn họ. Trương Thế Nhân luôn nói mình chỉ là một tiểu nhân vật đứng dưới núi nhìn lên. Nhưng tới hiện tại, trong lúc lặng yên, trong mắt của những người phía dưới kia, hắn đã rời khỏi chân núi, cất bước đi lên lưng chừng núi.
Trương Thế Nhân nhìn đám tôi tớ lanh lẹ bố trí sân khấu, khiêm tốn đáp:
- Bẩm Vương gia, đây mới là lần đầu tiên học sinh may mắn được nhìn thấy Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp. Nhờ Vương gia nâng đỡ, bằng không học sinh cũng không có phúc để chứng kiến.
Dương Dận khoát tay, mỉm cười nói:
- Không cần tạ ơn quả nhân… Đây cũng là lần đầu tiên quả nhân xem Song Hoa Kiến Điệp. Lúc Hải Dương Quán khai trương, quả nhân được Lê đại nương cho một cơ hội mời Lê cô nương múa Song Hoa Kiến Điệp. Nhưng quả nhân cảm thấy tiếc khi sử dụng cơ hội đó, lúc ấy quả nhân cảm thấy cần có một người biết thưởng thức như ta để cùng xem điệu nhảy đẹp nhất thiên hạ này.
- Quả nhân vốn nghĩ định mời Hoài lão tới thưởng thức cùng quả nhân. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Hoài lão đã già rồi, sao còn biết thưởng thức điệu múa khuynh thành của mỹ nhân nữa? Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không nghĩ ra được nên mời ai cùng nhau thưởng thức. Hôm nay ngẫu nhiên gặp ngươi, quả nhân ngay lập tức cảm thấy có thể sử dụng cơ hội duy nhất này. Cho dù về sau không còn cơ hội nhìn thấy vũ kỹ của Lê cô nương, quả nhân cũng không hối hận.
Trương Thế Nhân vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Học sinh sợ hãi, sao gánh được sự ưu ái của Vương gia?
Dương Dận nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi. Ở Hải Dương Quán xem nhảy nghe nhạc, nếu còn cần nhiều lễ tiết quy củ như vậy, thì còn thú vị gì nữa? Tính tình của ta thẳng thắn, sảng khoái, không thích mấy thứ lễ nghĩa rườm rà. Đi chơi chính là đi chơi, ngươi đừng coi quả nhân là Thân Vương. Mà cứ coi quả nhân là một người bằng hữu, được không?
- Học sinh sao dám mạo phạm.
Trương Thế Nhân vẫn rất quy củ trả lời.
Dương Dận hơi lộ vẻ không vui:
- Người trẻ tuổi nên thoải mái chút. Câu nệ ở cấp bậc lễ nghĩa mới là không phóng khoáng. Nếu quả nhân như ngươi, chẳng lẽ tùy tiện tâm sự cũng phải hất hàm vênh mặt?
Trương Thế Nhân bật cười, nói:
- Học sinh đã hiểu. Chỉ có điều học sinh sợ mình không biết ăn nói, ảnh hưởng tới tâm tình xem nhảy múa của Vương gia. Học sinh xuất thân hàn vi, còn nhiều điều bỡ ngỡ, nên khó tránh khỏi sẽ có chút gò bó.
- Thế Nhân, ngươi là một người tốt, có tâm huyết, biết tiến thoái, hiểu tôn ti… Tương lai trong triều đình chắc chắn có một chỗ cho ngươi. Tuy quả nhân không ở triều đình, nhưng tốt xấu hơn ngươi nhiều tuổi, cũng đã nghe qua, gặp qua nhiều hơn ngươi. Cho nên nếu ngươi nguyện ý, không ngại tới phủ của quả nhân chơi. Quả nhân thích những người trẻ tuổi như ngươi. Cũng hy vọng Đại Nam có nhiều người đền đáp triều đình, đền đáp bệ hạ như ngươi. Cho nên quả nhân sẽ không keo kiệt chỉ điểm cho ngươi.
Trương Thế Nhân hơi chấn động, trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng nói tới việc chính.
Hắn vội vàng cúi đầu nói:
- Vậy sau này học sinh phải làm phiền Vương gia rồi.
Nghe những lời này của Trương Thế Nhân, Di Thân Vương Dương Dận không nhịn được bật cười:
- Tốt, tốt lắm… Ta nói không sai mà, ngươi quả nhiên là một người biết tiến thoái và thức thời.
…
…
Hai người đang nói chuyện, nghe thấy tiếng trống vang bên ngoài. Di Thân Vương Dương Dận cười cười, chỉ ra ngoài nói:
- Ngồi chỗ này nhìn không rõ lắm. Ra chỗ lan can xem thế nào?
- Học sinh tuân mệnh.
Trương Thế Nhân đứng dậy, tránh một bên, mời Dương Dận đi ra ngoài trước. Hắn đi theo sau ra khỏi nhã gian. Hai người đứng ở lầu hai, vịn lan can nhìn về phía sân khấu. Dân gian vui đùa, mở màn thường gõ chiêng rồi mới đánh trống. Nhưng Hải Dương Quán lại trái lại, mở màn đánh vài tiếng trống vang dội, rồi mới gõ chiêng.
- Trên chiến trường đánh trống là xông lên, gõ chiêng là lùi lại… Hải Dương Quán này dù phần lớn là con gái, nhưng làm việc chặt chẽ cẩn thận. Một điệu múa còn nghiêm chỉnh như vậy, sao có thể không đắt khách?
Dương Dận nghe thấy tiếng trống, liền tán thưởng một câu.
Từ lâu Trương Thế Nhân đã biết quy củ đánh trống mở màn này của Hải Dương Quán. Nhưng chưa từng liên hệ với tiếng trống ở chiến trường. Mọi người nói Di Thân Vương Dương Dận là một con người tao nhã, xem ra hơn nửa là không giả. Mười năm này, tài danh cùng sự tao nhã của Dương Dận truyền khắp Thanh Long, chắc hẳn có vài phần tính cách thật ở bên trong.
Tiếng trống dừng, mười hai nữ tử mặc váy đỏ đi lên sân khấu. Tuổi của mười hai người này đều mười sáu, eo nhỏ chân dài, giống như tiên tử cưỡi mây từ hai phía đi lên. Lúc các nàng dừng lại, tiếng trống lại vang lên. Sau đó là tiếng nhạc. Không biết Hải Dương Quán dùng cách nào, mà bậc thang đi lên sân khấu bỗng toát ra khói trắng. Kết hợp với tiếng nhạc, biến đại sảnh thành quỳnh lâu, tiên cung đẹp đẽ.
Tất cả khách nhân đều ngừng hô hấp lại, hai mắt mở to chờ đợi vị khuynh thành tuyệt thế đi lên sân khấu.
Sau khi tiếng nhạc vang lên, khói trắng lơ lửng. Một nữ tử mặc váy tím, để chân trần, chậm rãi đi lên. Gót sen khẽ nhấn, liền lao vút lên bậc thang giống như tiên nữ đang bay. Rõ ràng là vũ nữ, nhưng cho dù nhìn kiểu gì cũng thấy nàng rất thánh khiết, giống như tiên tử cưỡi mây hạ xuống phàm trần.
Không ai trầm trồ khen ngợi, bởi vì e sợ làm hỏng bầu không khí thần tiên này. Lúc này bất kẻ là người nhã nhặn hay người thô tục, đều tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào người ở trên sân khấu. Nàng chỉ bước lên đài thôi mà đã khiến cho người xem khó quên.
- Mồ hôi thấm áo lộ da sứ, bờ eo dương liễu, mắt chim câu. Vũ y thấp thoáng, nghê thường thướt tha.
Dương Dận vịn lan can, nhìn nữ tử đó, không nhịn được khen vài câu. Bài thơ này không tính là hay, nhưng hạ bút thành văn, Trương Thế Nhân tự thấy mình không bằng. Để ngâm thơ đúng với ngữ cảnh, không phải tao nhân mặc khách thì khó mà làm được. Trương Thế Nhân vẫn cho rằng mình là một người thô hào, cách tao nhân mặc khách xa lắm.
Cho dù là một kẻ lưu manh nhìn thấy vẻ đẹp của Lê Mỹ Lệ, hắn ta cũng phải sinh lòng trìu mến. Một nữ nhân, chỉ dựa vào tướng mạo đã có thể tẩy rửa được tâm linh của người khác, thì chỉ có thể nói rằng nàng được ông trời cưng chiều.
Tới hiện tại, Trương Thế Nhân thấy chỉ có cô nàng quái dị Vô Song kia là có vẻ đẹp ngang hàng với Lê Mỹ Lệ. Lúc Trương Thế Nhân mới gặp Vô Song, đã giật nảy mình. Cảm thấy không ai có vẻ đẹp ngây thơ như nàng. Nhưng sau khi nàng tới Thanh Long, ấn tượng của Trương Thế Nhân liền bị hủy. Nàng ta lộ ra một cỗ yêu tính, nhất là lúc ở cửa hàng hôm nay. Thậm chí Trương Thế Nhân cảm thấy nàng ta chính là Đát Kỷ hại nước hại dân.
Nhất vũ trường tụ động, lưu vân kinh tiên thần.
Có thể được chứng kiến điệu này Song Hoa Kiến Điệp này, cuộc đời này coi như không uổng. Trương Thế Nhân không giống với bất kỳ người nào ở thời đại này. Hắn đã từng thấy qua rất nhiều thứ xinh đẹp trên tivi. Nhưng dù vậy, điệu múa Song Hoa Kiến Điệp của Lê Mỹ Lệ vẫn khiến cho hắn rung động rất lớn. Thật giống như lần đầu tiên hắn được nhìn thấy điệu múa Quan Âm nghìn tay trên tivi vậy.
- Rượu ngon bình vàng, đàm tiếu nhân gian, ôm cầm nắm địch, say ngủ bên tùng, mơ mơ màng màng, giai nhân khẽ động, tay áo bồng bềnh, hay ở bên trong… Người đâu, thưởng!
Có vẻ như tâm tình của Dương Dận rất tốt, sáng tác ra một bài thơ chẳng đâu vào đâu.
Hắn cười nói:
- Nếu thưởng mấy thứ vàng bạc, có vẻ làm bẩn điệu nhảy tuyệt thế này của Lê cô nương.
Nghĩ một lúc, hắn cởi ngọc bội treo ở thắt lưng xuống, nói:
- Vậy này là lúc trước quả nhân vào cung nhìn thấy rồi xin bệ hạ, đây là ngọc Tây Vực. Chất ngọc thượng thừa, bệ hạ thường xuyên thưởng thức. Mang ra ngoài chính là bảo vật vô giá. Người đâu, đưa tới tiểu đương gia, nói rằng quả nhân tặng cho Lê cô nương.
Tùy tùng vội vàng đi lên, nâng hai tay nhận lấy rồi nhanh chóng bước đi.
- Quả nhân có hào sảng không?
Dương Dận cười hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân nói:
- Vương gia thưởng thứ có giá trị lớn như vậy, chỉ sợ người sau không biết nên tặng cái gì.
Dương Dận cười ha hả:
- Kỳ thực có rất nhiều người tầm nhìn thấp. Họ cứ nắm chặt mọi thứ trong tay, luyến tiếc không chịu bỏ ra. Nếu hiểu ra được phải thả lỏng một chút, thì họ mới có thể đạt được càng nhiều thứ đẹp đẽ hơn. Nếu tầm mắt không mở rộng, chỉ nhìn chằm chằm ba thước phía trước, thì làm sao thấy được ba năm sau này?
- Thế Nhân, ngươi cảm thấy quả nhân nói đúng không?
Hắn híp mắt hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân thầm thở dài, trong lòng rốt cuộc hiểu ra một việc. Nếu có thể trốn khỏi… kiểu phân tranh trong triều đình, hắn hận không thể trốn thật xa. Cho dù đoán được thì trong lòng cũng chỉ cảm thấy buồn bực. Ban đầu hắn còn chưa hiểu vì sao với thân phận tôn quý như Di Thân Vương lại vội vã lôi kéo mình như vậy. Cẩn thận cân nhắc những lời Dương Dận nói lúc trước, cùng với sự việc đang diễn ra… mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Có một số việc bén như dao sắc, hiện tại Trương Thế Nhân không dám đụng vào.
Cũng không thể va vào.
- Học sinh là một người có tầm nhìn hạn hẹp, nhìn không được xa như Vương gia. Nhưng có thể thấy được ba thước phía trước, học sinh cho là mình đã tiến bộ.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Nếu lại có thể nhìn được ba thước đằng sau… thì chính là công đức viên mãn.
/241
|