Màu đỏ trong mắt Trương Thế Nhân quả thực quá yêu dị. Thật giống như hai ngọn lửa bốc cháy ở hai mắt hắn vậy. Khâu Dư cùng Trầm Khuynh Phiến theo bản năng lùi về phía sau, sau đó hai ngươi cơ hồ đều phát ra tiếng hô nhỏ. Sự khiếp sợ trong mắt Trầm Khuynh Phiến dần biến thành sự vui sướng. Nàng nhìn nam tử chậm rãi ngồi dậy kia, không nhịn được rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến rơi nước mắt. Lúc này, một nữ nhân quật cường như nàng hạnh phúc chỉ muốn kêu lên.
Màu đỏ trong mắt Trương Thế Nhân kéo dài không lâu, rất nhanh biến mất không thấy. Nhưng thân thể của hắn dần phát sinh biến hóa. Ở bụng của hắn bỗng nhiên có một luồng ánh sáng xuất hiện, lập tức càng ngày càng chói mắt. Theo sát đó, ánh sáng lấy bụng của hắn làm trung tâm, mấy đường kinh mạch màu đỏ kéo dài tới tứ chi của hắn. Từng nơi đi qua đều ánh lên tia sáng.
Đôi mắt màu trắng của Khâu Dư nhìn chằm chằm vào cơ thể của Trương Thế Nhân, miệng há hốc vì kinh ngạc. Nàng muốn nhìn rõ ràng hơn, nên tập trung tu vị vào hai mắt. Bởi vì nhìn quá chăm chú, cũng do tập kết quá nhiều nội kình nên khuôn mặt nàng hằn lên hoa văn màu xanh, hoạt nhìn như hoa văn trên lá cây.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào mấy kinh mạch màu đỏ trên người Trương Thế Nhân, muốn xem thứ đó rốt cuộc là thứ gì.
Lúc kinh mạch màu đỏ từ phía bụng dần dần lan tới tứ chi, ba mươi sáu điểm sáng trên người Trương Thế Nhân rõ ràng có thể nhìn thấy được. Có lẽ lúc này Trương Thế Nhân vẫn còn rơi vào trạng thái hỗn loạn, cũng không biết cơ thể của mình xảy ra thay đổi gì. Màu đỏ trong mắt hắn tuy dần dần biến mất, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng như lúc trước.
Lúc kinh mạch màu đỏ đi tới cuối tứ chi, thì ánh sáng trên ba mươi sáu điểm đã sáng tới cực hạn. Theo sau đó, quần áo trên người Trương Thế Nhân chợt vỡ vụn. Một cơ thể tràn đầy nam tính xuất hiện trước mắt Khâu Dư và Trầm Khuynh Phiến. Không còn quần áo ngăn cản, ánh sáng từ kinh mạch càng thêm rõ ràng.
Sau đó cơ thể của Trương Thế Nhân như được căng lên. Từng phần của cơ thể nảy nở, thoạt nhìn khí phách vô cùng.
Lúc cơ thể của hắn được giãn nở hoàn toàn, thì sự phập phồng cũng dừng lại.
Cơ thể Trương Thế Nhân bỗng run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đen như mực phun ra từ miệng hắn. Trầm Khuynh Phiến vội vàng kéo Khâu Dư sang một bên, bằng không máu đen kia sẽ bắn hết lên người nàng. Máu đen này không hề có một tia màu đỏ nào, đen như mực. Sau khi rơi xuống mặt đất không ngờ phát ra tiếng xì xì, rồi bốc lên một làn khói màu xanh.
Trầm Khuynh Phiến cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc.
Trong đống máu màu đen kia, lại có một đống sâu rất nhỏ đang giãy giụa. Nhìn không ra đầu và đuôi, cũng không có chân. Chúng nó đang giãy dụa trong đống máu màu đen. Dường như ánh sáng chiếu vào người chúng nọ, khiến cho chúng nó rất đau đớn. Rất nhanh, những con sâu này bắt đầu nổ tung, chảy ra mủ cũng màu đen như mực.
Khâu Dư dời ánh mắt khỏi người Trương Thế Nhân sang đám sâu. Ánh mắt của nàng rất ngưng trọng, dường như đang tự hỏi.
Rất nhanh, hơn mười con sâu lần lượt chết đi, hóa thành vũng nước màu đen. Dưới ánh sáng mặt trời, vũng nước màu đen kia dần bốc hơi. Sàn nhà được làm bằng gạch cứng rắn bị máu đen ăn mòn loang lổ, giống như là hòn gạch đã trải qua mấy trăm năm mưa gió vậy. Còn một con sâu vẫn đang giãy giụa, cũng là con sâu lớn nhất, to chừng ngón tay út. Nó rúc vào một chỗ. Nếu không nhìn kỹ, thì sẽ tưởng là một củ lạc.
Con sâu này rúc người vào, giống như một cục than nhỏ. Mà gạch dưới người nó lại giống như băng tuyết, chậm rãi bị ăn mòn thành một cái hố nhỏ. Sau đó nó bất động giống như bị hóa băng. Cuối cùng sau một tiếng “phốc”, nó nổ thành một bãi nước đen.
Sau khi tất cả đám sâu chết hết, cơ thể Trương Thế Nhân bỗng co quắp lại. Hắn há miệng lại phun ra một búng máu. Lần này máu phun ra có màu đỏ bình thường. Cuối cùng hắn ngã vật xuống, lần nữa lâm vào hôn mê.
Khâu Dư và Trầm Khuynh Phiến cơ hồ lao vọt tới đỡ lấy Trương Thế Nhân. Khâu Dư nắm lấy tay, bắt mạch cho Trương Thế Nhân. Mà Trầm Khuynh Phiến áp má vào ngực của Trương Thế Nhân.
Sau đó hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vui sướng.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, khiến cho người ta cực kỳ vui mừng.
Mã Lệ Liên quỳ rạp ở cửa, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc tới tột đỉnh. Thậm chí nàng quên cả lau nước mắt. Nàng không biết tâm tình hiện giờ của mình là gì. Vui mừng hay là sợ hãi. Ánh mắt nàng nhìn về Trương Thế Nhân rất phức tạp. Sau đó kinh hô một tiếng, đứng dậy chạy đi.
Có lẽ, nàng thực sự bị sợ hãi.
Nàng không thể giải thích vì sao một người lại có thể phun ra máu đen đậm đặc như vậy. Cũng không thể giải thích vì sao trong máu đen lại có đám sâu ghê tởm như vậy ngọ nguậy. Sự sợ hãi đã vượt qua sự lo lắng mà nàng cho Trương Thế Nhân. Nàng không thể khống chế bản thân mà chạy trốn.
Lúc nàng chạy trốn, Chu viện trưởng tưởng chừng đã rời đi bỗng xuất hiện ở cửa. Máu đen trên mặt đất đã biến mất không thấy gì. Cho nên ông ta không nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta phải rung động. Vì vậy ánh mắt của ông ta đầy nghi hoặc.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta nhìn Khâu Dư, hỏi.
Khâu Dư há miệng, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không biết, đột nhiên hắn tỉnh lại.
Có lẽ chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không nói thật cho Chu viện trưởng. Nàng không muốn cho người khác biết kinh mạch màu đỏ quỷ dị trên người Trương Thế Nhân, cũng không muốn nói cho người khác biết ba mươi sáu kinh mạch phát sáng của hắn. Ngay cả Chu viện trưởng, nàng cũng không muốn nói ra. Hoặc có lẽ nàng đang suy nghĩ, Trương Thế Nhân chắc cũng không hy vọng có người biết bí mật thân thể của hắn.
Chu viện trưởng nhìn ra được Khâu Dư có điều giấu giếm, nhưng ông ta không hỏi gì thêm. Chỉ gật đầu, sau đó cười nói:
- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Nói xong, Chu viện trưởng xoay người, lần nữa rời đi.
Khâu Dư giơ tay sờ cơ thể của Trương Thế Nhân, phát hiện cơ thể của Trương Thế Nhân cứng rắn như sắt. Nhưng sự cứng rắn này đang dần dần biến mất. Chừng ba mươi giây sau, thì khôi phục bình thường.
…
…
- Thứ đó… là thứ gì?
Trương Thế Nhân ngủ say trên giường, hô hấp vững vàng. Khâu Dư ngồi bên cạnh không nhịn được nhìn Trầm Khuynh Phiến, sau đó hỏi một câu. Nàng cảm thấy, Trầm Khuynh Phiến có lẽ biết chân tướng.
Nhưng Trầm Khuynh Phiến chỉ lắc đầu, ánh mắt mê man.
Nàng nghĩ thầm, có lẽ Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu biết được gì đó. Lúc trước bởi vì nàng còn rất nhỏ, không thuộc đội ngũ quan trọng bảo vệ Trương Thế Nhân. Về sau nàng dần dần trở thành người chỉ huy, bởi vì tu vị của nàng tăng mạnh một cách khủng khiếp, đã vượt qua mọi người.
Nàng nhớ lúc trước Đại Khuyển luôn đeo theo một cái hộp kiếm, còn Mộc Tiểu Yêu thì luôn đeo một cái túi gấm trên cổ.
Lúc gặp lại, Đại Khuyển đã không còn hộp kiếm, Mộc Tiểu Yêu cũng không còn túi gấm. Nàng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng biết rằng trong tất cả những người bảo vệ Trương Thế Nhân, chỉ có Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu là biết nhiều nhất. Hiện tại Mộc Tiểu Yêu đang ở thảo nguyên Tây Bắc, không biết có thể trở về hay không. Đại Khuyển đã đi Giang Nam, cũng không biết khi nào mới trở về.
Khâu Dư thấy Trầm Khuynh Phiến không trả lời, trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Ta chưa từng gặp qua thứ kia, nhưng có thể đoán được một ít.
- Đó là thứ gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Ở Tây Nam Đại Nam có rất nhiều bộ tộc chưa được khai hóa. Ta nghe nói một bộ tộc nằm sâu nhất trong rừng rậm, am hiểm dùng cổ độc để khống chế những người đi vào lãnh địa của bọn họ. Người bị cổ độc khống chế sẽ biến thành cái xác không hồn, hoàn toàn nghe theo lệnh của người gieo cổ độc. Cho dù bảo bọn họ tự sát, bọn họ cũng không hề phản kháng. Đã từng có pháp sư am hiểu sử dụng cổ độc đi ra từ bộ lạc đó, nhưng bị coi là yêu tà, bị hiệp khách giang hồ giết chết.
Khâu Dư thở dài nói:
- Ta đang nghĩ, liệu đám sâu mà Trương Thế Nhân nhổ ra kia, có phải là cổ độc hay không?
- Ý của cô là, Trương Thế Nhân bị kẻ nào đó gieo cổ độc?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Cô cũng từng nghe nói về nó?
Khâu Dư hỏi lại.
Trầm Khuynh Phiến khẽ gật đầu nói:
- Ta là người Nam Yến…. nên nghe qua một số chuyện về cổ độc. Những chuyện mà ta nghe nói qua không khác với chuyện cô vừa kể mấy. Người bị gieo cổ độc sẽ trở thành cái xác không hồn. Nhưng mấy năm nay Trương Thế Nhân dường như không có hành động gì khác lạ. Ăn cơm, uống nước, nói chuyện vẫn như người bình thường.
Khâu Dư lắc đầu, nói:
- Cô là người bên cạnh hắn còn không biết, ta là người ngoài càng khó đoán ra được cái gì. Có lẽ có thứ gì đó áp chế cổ độc, khiến cho cổ độc không thể phát tác. Lại có lẽ vì thể chất đặc thù của hắn, cho nên cổ độc không thể khống chế được hắn, cuối cùng là bị lực lượng của hắn ép ra ngoài.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Trương Thế Nhân nói qua, lúc ở Gia Trang, Trung Thân Vương Dương Kỳ không biết đã dùng biện pháp gì, khiến cho cơ thể của hắn dần dần thay đổi. Có phải Trung Thân Vương đã dùng tu vị của mình, áp chế cổ độc không?
- Có lẽ là vậy…
Khâu Dư thở dài:
- Nghe nói tu vị của Trung Thân Vương đã cao tới mức người ta không nhìn ra được. Nếu quả thực ngài ấy phát hiện cơ thể Trương Thế Nhân có gì đó không ổn mà dùng biện pháp khắc chế, thì có thể giải thích được. Nhưng vì cái gì mà ngài ấy không trực tiếp ép những cổ độc đó đi? Chẳng lẽ với tu vị của Trung Thân Vương, cũng không thể làm được?
- Giải thích như vậy cũng không thông lắm…
Nàng cau mày nói:
- Nếu ngay cả Trung Thân Vương cũng phải bó tay, vì sao Trương Thế Nhân có thể tự mình bức ra được?
- Có lẽ căn bản không phải là Trương Thế Nhân tự mình bức ra, mà là những con sâu kia là tự mình chạy trốn?
Trầm Khuynh Phiến nghĩ tới kinh mạch màu đỏ và ba mươi sáu điểm sáng trên người Trương Thế Nhân:
- Có phải do cơ thể của hắn phát sinh thay đổi, khiến cho cổ độc không thể sinh tồn được?
- Ý của cô là những cổ độc này đã bị Trung Thân Vương áp chế gần như tiêu vong. Sau đó thân thể của Trương Thế Nhân dần dần trở nên mạnh mẽ, cổ độc vốn đã suy yếu không thể sinh tồn được nữa, mà tự mình chui ra ngoài?
Khâu Dư bị suy luận này làm cho hoảng sợ.
- Có lẽ không ai biết được đáp án.
Trầm Khuynh Phiến thở dài một tiếng, nhìn Trương Thế Nhân đang ngủ say, cười cười, nói:
- Bất kể như thế nào, thứ ghê tởm đó bị ép ra khỏi cơ thể của huynh ấy. Với huynh ấy mà nói, là một chuyện đáng để ăn mừng. Chúng ta nên cao hứng vì huynh ấy, chẳng phải sao?
Khâu Dư gật đầu, đứng lên nói:
- Ta đi sắc ít thuốc, cô trông coi hắn đi.
Trầm Khuynh Phiến đứng lên, trịnh trọng thi lễ:
- Cám ơn giáo sư.
Khâu Dư ngơ ngác một lúc, mỉm cười nói:
- Đợi hắn tỉnh, để chính hắn nói với ta.
…
…
Tối om.
Trương Thế Nhân phát hiện mình đang ở một nơi tối om, tối như mực vậy. Hắn duỗi tay mình ra, nhưng không với được cái gì. Hắn không biết nơi này là nơi nào. Dường như rất lớn, rất trông trải, không có giới hạn. Lại dường như rất nhỏ, giống như một không gian đóng kín, bị thu hẹp lại.
Hắn không nhìn thấy cái gì, vì thế hắn lọ mọ đi về phía trước.
Sau đó, hắn bỗng ngửi thấy một mùi thơm, một mùi thơm mê người. Hắn quay đầu lại, phát hiện ở chỗ xa xa dường như có ánh sáng nhạt. Tuy ánh sáng đó rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được, nhưng vẫn khiến cho lòng người ngập tràn hi vọng. Hắn bất đầu chạy, chạy nhanh tới chỗ có ánh sáng.
Càng chạy tới gần, ánh sáng càng rõ ràng. Mùi thơm cũng càng ngày càng nồng nặc.
Mùi thơm này khiến cho hắn vui vẻ thoải mái, hắn tham lam hít lấy.
Hắn thậm chí có thể cảm giác, mùi thơm chui vào mũi rồi lan tỏa khắp cơ thể. Hắn chưa từng cảm nhận được sự thoải mái như vậy, khiến cho người ta phải mê muội.
Lúc ánh sáng càng ngày càng mạnh, hắn chợt nghe thấy có người gọi tên mình.
Thấy Trương Thế Nhân mở mắt, Trầm Khuynh Phiến không nhịn được vui sướng gọi một tiếng. Trương Thế Nhân nằm ở trong ngực nàng, bỗng nhiên hiểu ra, ánh sáng nhạt đó chính là khe hở của đôi mắt. Càng ngày càng sáng ngời, bởi vì hắn đã mở hai mắt ra. Như vậy, mùi thơm khiến cho người ta phải mê muội là thứ gì?
Hắn cẩn thận ngửi, cẩn thận cảm nhận mùi thơm tuyệt vời kia. Một lúc sau, hắn nở nụ cười.
Cảm giác này thật tốt.
Trong lòng hắn thầm vui sướng, có lẽ đây chính là hương vị của nguyên khí thiên địa?
- Sao vậy? Vì sao cười?
Hắn nghe thấy Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Không có gì, còn sống thật là tốt.
Đây là lần đầu tiên Trầm Khuynh Phiến rơi nước mắt. Lúc này, một nữ nhân quật cường như nàng hạnh phúc chỉ muốn kêu lên.
Màu đỏ trong mắt Trương Thế Nhân kéo dài không lâu, rất nhanh biến mất không thấy. Nhưng thân thể của hắn dần phát sinh biến hóa. Ở bụng của hắn bỗng nhiên có một luồng ánh sáng xuất hiện, lập tức càng ngày càng chói mắt. Theo sát đó, ánh sáng lấy bụng của hắn làm trung tâm, mấy đường kinh mạch màu đỏ kéo dài tới tứ chi của hắn. Từng nơi đi qua đều ánh lên tia sáng.
Đôi mắt màu trắng của Khâu Dư nhìn chằm chằm vào cơ thể của Trương Thế Nhân, miệng há hốc vì kinh ngạc. Nàng muốn nhìn rõ ràng hơn, nên tập trung tu vị vào hai mắt. Bởi vì nhìn quá chăm chú, cũng do tập kết quá nhiều nội kình nên khuôn mặt nàng hằn lên hoa văn màu xanh, hoạt nhìn như hoa văn trên lá cây.
Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào mấy kinh mạch màu đỏ trên người Trương Thế Nhân, muốn xem thứ đó rốt cuộc là thứ gì.
Lúc kinh mạch màu đỏ từ phía bụng dần dần lan tới tứ chi, ba mươi sáu điểm sáng trên người Trương Thế Nhân rõ ràng có thể nhìn thấy được. Có lẽ lúc này Trương Thế Nhân vẫn còn rơi vào trạng thái hỗn loạn, cũng không biết cơ thể của mình xảy ra thay đổi gì. Màu đỏ trong mắt hắn tuy dần dần biến mất, nhưng ánh mắt vẫn trống rỗng như lúc trước.
Lúc kinh mạch màu đỏ đi tới cuối tứ chi, thì ánh sáng trên ba mươi sáu điểm đã sáng tới cực hạn. Theo sau đó, quần áo trên người Trương Thế Nhân chợt vỡ vụn. Một cơ thể tràn đầy nam tính xuất hiện trước mắt Khâu Dư và Trầm Khuynh Phiến. Không còn quần áo ngăn cản, ánh sáng từ kinh mạch càng thêm rõ ràng.
Sau đó cơ thể của Trương Thế Nhân như được căng lên. Từng phần của cơ thể nảy nở, thoạt nhìn khí phách vô cùng.
Lúc cơ thể của hắn được giãn nở hoàn toàn, thì sự phập phồng cũng dừng lại.
Cơ thể Trương Thế Nhân bỗng run rẩy kịch liệt, một ngụm máu đen như mực phun ra từ miệng hắn. Trầm Khuynh Phiến vội vàng kéo Khâu Dư sang một bên, bằng không máu đen kia sẽ bắn hết lên người nàng. Máu đen này không hề có một tia màu đỏ nào, đen như mực. Sau khi rơi xuống mặt đất không ngờ phát ra tiếng xì xì, rồi bốc lên một làn khói màu xanh.
Trầm Khuynh Phiến cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc.
Trong đống máu màu đen kia, lại có một đống sâu rất nhỏ đang giãy giụa. Nhìn không ra đầu và đuôi, cũng không có chân. Chúng nó đang giãy dụa trong đống máu màu đen. Dường như ánh sáng chiếu vào người chúng nọ, khiến cho chúng nó rất đau đớn. Rất nhanh, những con sâu này bắt đầu nổ tung, chảy ra mủ cũng màu đen như mực.
Khâu Dư dời ánh mắt khỏi người Trương Thế Nhân sang đám sâu. Ánh mắt của nàng rất ngưng trọng, dường như đang tự hỏi.
Rất nhanh, hơn mười con sâu lần lượt chết đi, hóa thành vũng nước màu đen. Dưới ánh sáng mặt trời, vũng nước màu đen kia dần bốc hơi. Sàn nhà được làm bằng gạch cứng rắn bị máu đen ăn mòn loang lổ, giống như là hòn gạch đã trải qua mấy trăm năm mưa gió vậy. Còn một con sâu vẫn đang giãy giụa, cũng là con sâu lớn nhất, to chừng ngón tay út. Nó rúc vào một chỗ. Nếu không nhìn kỹ, thì sẽ tưởng là một củ lạc.
Con sâu này rúc người vào, giống như một cục than nhỏ. Mà gạch dưới người nó lại giống như băng tuyết, chậm rãi bị ăn mòn thành một cái hố nhỏ. Sau đó nó bất động giống như bị hóa băng. Cuối cùng sau một tiếng “phốc”, nó nổ thành một bãi nước đen.
Sau khi tất cả đám sâu chết hết, cơ thể Trương Thế Nhân bỗng co quắp lại. Hắn há miệng lại phun ra một búng máu. Lần này máu phun ra có màu đỏ bình thường. Cuối cùng hắn ngã vật xuống, lần nữa lâm vào hôn mê.
Khâu Dư và Trầm Khuynh Phiến cơ hồ lao vọt tới đỡ lấy Trương Thế Nhân. Khâu Dư nắm lấy tay, bắt mạch cho Trương Thế Nhân. Mà Trầm Khuynh Phiến áp má vào ngực của Trương Thế Nhân.
Sau đó hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy vui sướng.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, khiến cho người ta cực kỳ vui mừng.
Mã Lệ Liên quỳ rạp ở cửa, nhìn thấy cảnh này cũng kinh ngạc tới tột đỉnh. Thậm chí nàng quên cả lau nước mắt. Nàng không biết tâm tình hiện giờ của mình là gì. Vui mừng hay là sợ hãi. Ánh mắt nàng nhìn về Trương Thế Nhân rất phức tạp. Sau đó kinh hô một tiếng, đứng dậy chạy đi.
Có lẽ, nàng thực sự bị sợ hãi.
Nàng không thể giải thích vì sao một người lại có thể phun ra máu đen đậm đặc như vậy. Cũng không thể giải thích vì sao trong máu đen lại có đám sâu ghê tởm như vậy ngọ nguậy. Sự sợ hãi đã vượt qua sự lo lắng mà nàng cho Trương Thế Nhân. Nàng không thể khống chế bản thân mà chạy trốn.
Lúc nàng chạy trốn, Chu viện trưởng tưởng chừng đã rời đi bỗng xuất hiện ở cửa. Máu đen trên mặt đất đã biến mất không thấy gì. Cho nên ông ta không nhìn thấy cảnh tượng khiến cho người ta phải rung động. Vì vậy ánh mắt của ông ta đầy nghi hoặc.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Ông ta nhìn Khâu Dư, hỏi.
Khâu Dư há miệng, cuối cùng lắc đầu nói:
- Không biết, đột nhiên hắn tỉnh lại.
Có lẽ chính nàng cũng không hiểu vì sao mình không nói thật cho Chu viện trưởng. Nàng không muốn cho người khác biết kinh mạch màu đỏ quỷ dị trên người Trương Thế Nhân, cũng không muốn nói cho người khác biết ba mươi sáu kinh mạch phát sáng của hắn. Ngay cả Chu viện trưởng, nàng cũng không muốn nói ra. Hoặc có lẽ nàng đang suy nghĩ, Trương Thế Nhân chắc cũng không hy vọng có người biết bí mật thân thể của hắn.
Chu viện trưởng nhìn ra được Khâu Dư có điều giấu giếm, nhưng ông ta không hỏi gì thêm. Chỉ gật đầu, sau đó cười nói:
- Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi.
Nói xong, Chu viện trưởng xoay người, lần nữa rời đi.
Khâu Dư giơ tay sờ cơ thể của Trương Thế Nhân, phát hiện cơ thể của Trương Thế Nhân cứng rắn như sắt. Nhưng sự cứng rắn này đang dần dần biến mất. Chừng ba mươi giây sau, thì khôi phục bình thường.
…
…
- Thứ đó… là thứ gì?
Trương Thế Nhân ngủ say trên giường, hô hấp vững vàng. Khâu Dư ngồi bên cạnh không nhịn được nhìn Trầm Khuynh Phiến, sau đó hỏi một câu. Nàng cảm thấy, Trầm Khuynh Phiến có lẽ biết chân tướng.
Nhưng Trầm Khuynh Phiến chỉ lắc đầu, ánh mắt mê man.
Nàng nghĩ thầm, có lẽ Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu biết được gì đó. Lúc trước bởi vì nàng còn rất nhỏ, không thuộc đội ngũ quan trọng bảo vệ Trương Thế Nhân. Về sau nàng dần dần trở thành người chỉ huy, bởi vì tu vị của nàng tăng mạnh một cách khủng khiếp, đã vượt qua mọi người.
Nàng nhớ lúc trước Đại Khuyển luôn đeo theo một cái hộp kiếm, còn Mộc Tiểu Yêu thì luôn đeo một cái túi gấm trên cổ.
Lúc gặp lại, Đại Khuyển đã không còn hộp kiếm, Mộc Tiểu Yêu cũng không còn túi gấm. Nàng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng biết rằng trong tất cả những người bảo vệ Trương Thế Nhân, chỉ có Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu là biết nhiều nhất. Hiện tại Mộc Tiểu Yêu đang ở thảo nguyên Tây Bắc, không biết có thể trở về hay không. Đại Khuyển đã đi Giang Nam, cũng không biết khi nào mới trở về.
Khâu Dư thấy Trầm Khuynh Phiến không trả lời, trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói:
- Ta chưa từng gặp qua thứ kia, nhưng có thể đoán được một ít.
- Đó là thứ gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Ở Tây Nam Đại Nam có rất nhiều bộ tộc chưa được khai hóa. Ta nghe nói một bộ tộc nằm sâu nhất trong rừng rậm, am hiểm dùng cổ độc để khống chế những người đi vào lãnh địa của bọn họ. Người bị cổ độc khống chế sẽ biến thành cái xác không hồn, hoàn toàn nghe theo lệnh của người gieo cổ độc. Cho dù bảo bọn họ tự sát, bọn họ cũng không hề phản kháng. Đã từng có pháp sư am hiểu sử dụng cổ độc đi ra từ bộ lạc đó, nhưng bị coi là yêu tà, bị hiệp khách giang hồ giết chết.
Khâu Dư thở dài nói:
- Ta đang nghĩ, liệu đám sâu mà Trương Thế Nhân nhổ ra kia, có phải là cổ độc hay không?
- Ý của cô là, Trương Thế Nhân bị kẻ nào đó gieo cổ độc?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Cô cũng từng nghe nói về nó?
Khâu Dư hỏi lại.
Trầm Khuynh Phiến khẽ gật đầu nói:
- Ta là người Nam Yến…. nên nghe qua một số chuyện về cổ độc. Những chuyện mà ta nghe nói qua không khác với chuyện cô vừa kể mấy. Người bị gieo cổ độc sẽ trở thành cái xác không hồn. Nhưng mấy năm nay Trương Thế Nhân dường như không có hành động gì khác lạ. Ăn cơm, uống nước, nói chuyện vẫn như người bình thường.
Khâu Dư lắc đầu, nói:
- Cô là người bên cạnh hắn còn không biết, ta là người ngoài càng khó đoán ra được cái gì. Có lẽ có thứ gì đó áp chế cổ độc, khiến cho cổ độc không thể phát tác. Lại có lẽ vì thể chất đặc thù của hắn, cho nên cổ độc không thể khống chế được hắn, cuối cùng là bị lực lượng của hắn ép ra ngoài.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Trương Thế Nhân nói qua, lúc ở Gia Trang, Trung Thân Vương Dương Kỳ không biết đã dùng biện pháp gì, khiến cho cơ thể của hắn dần dần thay đổi. Có phải Trung Thân Vương đã dùng tu vị của mình, áp chế cổ độc không?
- Có lẽ là vậy…
Khâu Dư thở dài:
- Nghe nói tu vị của Trung Thân Vương đã cao tới mức người ta không nhìn ra được. Nếu quả thực ngài ấy phát hiện cơ thể Trương Thế Nhân có gì đó không ổn mà dùng biện pháp khắc chế, thì có thể giải thích được. Nhưng vì cái gì mà ngài ấy không trực tiếp ép những cổ độc đó đi? Chẳng lẽ với tu vị của Trung Thân Vương, cũng không thể làm được?
- Giải thích như vậy cũng không thông lắm…
Nàng cau mày nói:
- Nếu ngay cả Trung Thân Vương cũng phải bó tay, vì sao Trương Thế Nhân có thể tự mình bức ra được?
- Có lẽ căn bản không phải là Trương Thế Nhân tự mình bức ra, mà là những con sâu kia là tự mình chạy trốn?
Trầm Khuynh Phiến nghĩ tới kinh mạch màu đỏ và ba mươi sáu điểm sáng trên người Trương Thế Nhân:
- Có phải do cơ thể của hắn phát sinh thay đổi, khiến cho cổ độc không thể sinh tồn được?
- Ý của cô là những cổ độc này đã bị Trung Thân Vương áp chế gần như tiêu vong. Sau đó thân thể của Trương Thế Nhân dần dần trở nên mạnh mẽ, cổ độc vốn đã suy yếu không thể sinh tồn được nữa, mà tự mình chui ra ngoài?
Khâu Dư bị suy luận này làm cho hoảng sợ.
- Có lẽ không ai biết được đáp án.
Trầm Khuynh Phiến thở dài một tiếng, nhìn Trương Thế Nhân đang ngủ say, cười cười, nói:
- Bất kể như thế nào, thứ ghê tởm đó bị ép ra khỏi cơ thể của huynh ấy. Với huynh ấy mà nói, là một chuyện đáng để ăn mừng. Chúng ta nên cao hứng vì huynh ấy, chẳng phải sao?
Khâu Dư gật đầu, đứng lên nói:
- Ta đi sắc ít thuốc, cô trông coi hắn đi.
Trầm Khuynh Phiến đứng lên, trịnh trọng thi lễ:
- Cám ơn giáo sư.
Khâu Dư ngơ ngác một lúc, mỉm cười nói:
- Đợi hắn tỉnh, để chính hắn nói với ta.
…
…
Tối om.
Trương Thế Nhân phát hiện mình đang ở một nơi tối om, tối như mực vậy. Hắn duỗi tay mình ra, nhưng không với được cái gì. Hắn không biết nơi này là nơi nào. Dường như rất lớn, rất trông trải, không có giới hạn. Lại dường như rất nhỏ, giống như một không gian đóng kín, bị thu hẹp lại.
Hắn không nhìn thấy cái gì, vì thế hắn lọ mọ đi về phía trước.
Sau đó, hắn bỗng ngửi thấy một mùi thơm, một mùi thơm mê người. Hắn quay đầu lại, phát hiện ở chỗ xa xa dường như có ánh sáng nhạt. Tuy ánh sáng đó rất nhạt, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện được, nhưng vẫn khiến cho lòng người ngập tràn hi vọng. Hắn bất đầu chạy, chạy nhanh tới chỗ có ánh sáng.
Càng chạy tới gần, ánh sáng càng rõ ràng. Mùi thơm cũng càng ngày càng nồng nặc.
Mùi thơm này khiến cho hắn vui vẻ thoải mái, hắn tham lam hít lấy.
Hắn thậm chí có thể cảm giác, mùi thơm chui vào mũi rồi lan tỏa khắp cơ thể. Hắn chưa từng cảm nhận được sự thoải mái như vậy, khiến cho người ta phải mê muội.
Lúc ánh sáng càng ngày càng mạnh, hắn chợt nghe thấy có người gọi tên mình.
Thấy Trương Thế Nhân mở mắt, Trầm Khuynh Phiến không nhịn được vui sướng gọi một tiếng. Trương Thế Nhân nằm ở trong ngực nàng, bỗng nhiên hiểu ra, ánh sáng nhạt đó chính là khe hở của đôi mắt. Càng ngày càng sáng ngời, bởi vì hắn đã mở hai mắt ra. Như vậy, mùi thơm khiến cho người ta phải mê muội là thứ gì?
Hắn cẩn thận ngửi, cẩn thận cảm nhận mùi thơm tuyệt vời kia. Một lúc sau, hắn nở nụ cười.
Cảm giác này thật tốt.
Trong lòng hắn thầm vui sướng, có lẽ đây chính là hương vị của nguyên khí thiên địa?
- Sao vậy? Vì sao cười?
Hắn nghe thấy Trầm Khuynh Phiến hỏi.
Trương Thế Nhân cười cười:
- Không có gì, còn sống thật là tốt.
/241
|