Một hơi ăn hết ba bát cơm tẻ cùng bốn món đồ ăn, Trương Thế Nhân ngửa người ra đằng sau, ợ một tiếng, vỗ cái bụng hơi phình lên của mình. Sống sót sau tai nạn, sau đó ăn căng bụng, điều này làm cho Trương Thế Nhân cảm thấy rất thoải mái.
- Tí nữa uống thuốc.
Trầm Khuynh Phiến để thuốc đã được sắc xong ở một bên, nói:
- Đây là do Khâu giáo sư tự tay sắc lấy. Hai ngày này Khâu giáo sư cũng đã vất vả rồi. Đêm qua nàng ở Tàng Thư Lâu xem điển tịch cả đêm, muốn tìm ra biện pháp trị liệu cho huynh. Muội luôn suy nghĩ, tự hỏi sao huynh may mắn vậy nhỉ. Bên cạnh luôn không thiếu người giúp đỡ, hơn nữa phần lớn là con gái.
Trương Thế Nhân phì cười:
- Đại Khuyển và Kỳ Lân nghe được câu này của nàng, sẽ nghĩ gì?
Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:
- Hiện tại có một việc nghiêm túc cần thương lượng với huynh.
- Việc gì?
- Muội ở đây hay là trở về cửa hàng?
Trầm Khuynh Phiến hỏi, ánh mắt đầy chờ mong. Nhưng Trương Thế Nhân trầm tư một lúc, đưa ra câu trả lời làm cho nàng thất vọng. Sau đó nàng u oán nhìn Trương Thế Nhân một cái.
- Quay lại cửa hàng vẫn tốt hơn.
Trương Thế Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Dù sao đã nói chuyện với giáo sư rồi, về sau mỗi ngay đều quay trở lại cửa hàng ở. Nếu như cả hai đều ở trong Kinh Võ Viện, chẳng may có chuyện gì thì muốn chạy thoát cũng khó. Nàng ở bên ngoài, có thể thoát thân dễ dàng.
- Trương Thế Nhân, sao huynh luôn suy tính tới kết quả xấu nhất vậy?
Nàng không nhịn được nói.
Trương Thế Nhân gật đầu, nói:
- Ta vốn không phải là người lạc quan. Hiện tại đang vướng vào vũng bùn lầy, muốn rút người ra không phải là chuyện dễ dàng gì. Một câu của Hoàng Đế đã đẩy mạnh ta một cái. Ta không thể kéo cả nàng vào. Ta đã nói với Trác tiên sinh rồi, mời y giúp đỡ chuyển lời cho Tiểu Yêu. Sau khi nàng ấy từ Tây Bắc trở về không cần phải tới thành Thanh Long ngay lập tức, mà tìm một chỗ bên ngoài ở tạm. Còn mấy người Đại Khuyển và Kỳ Lân cũng đã tới Giang Nam, ta cảm thấy yên tâm hơn.
Hắn thở dài:
- Ai biết sắp tới trong thành Thanh Long sẽ có gió nổi mây phun gì. Ta không thể vì chuyện của người khác mà khiến toàn bộ chúng ta rơi vào nguy hiểm. Ta đang đánh cuộc tiền đồ của mình, lại không thể liên lụy tới mọi người. Nếu ta và nàng đều ở trong Kinh Võ Viện, thì muốn chạy trốn sẽ khó khăn.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cau mày nói:
- Ngay cả người trong Kinh Võ Viện, huynh cũng không tin được?
- Trừ người của mình ra.
Trương Thế Nhân lắc đầu nói:
- Ta sẽ không tin một ai.
Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng:
- Nếu như vậy, muội sẽ trở lại cửa hàng. Nhưng huynh cho rằng, Tiểu Yêu sẽ nghe lời huynh mà ở tạm ngoài thành không?
Trương Thế Nhân ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Với tính tình của nàng ấy…
- Trương Thế Nhân… Có phải huynh cảm thấy chuyện của Di Thân Vương rất khó giải quyết? Hay là huynh phát hiện được điều gì khiến huynh không thể không tính toán đường lui? Di Thân Vương… thực sự có tâm tư kia?
Trương Thế Nhân đáp:
- Hiện tại còn chưa thấy rõ lắm. Không biết rốt cuộc y muốn tranh quyền hay là vì thứ gì khác. Trí tuệ của Hoàng đế, người bình thường khó có thể so sánh được. Ta không biết Di Thân Vương dám có tâm tư kia không. Lợi thế của y là gì? Lấy cái gì để tranh giành thiên hạ với Hoàng đế? Cũng vì ta không biết lợi thế của y, cho nên càng thêm lo lắng. Hoàng đế thông minh, Di Thân Vương cũng không phải kẻ ngu. Nếu như y không nắm chắc, thì y dựa vào cái gì để thành công?
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Vậy chúng ta rời đi được không? Mặc kệ những chuyện thị phi đó.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Không được… Có một việc ta nhất định phải làm.
- Việc gì.
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Hai nghìn dân chúng, tám trăm biên quân Gia Trang, nợ máu phải trả bằng máu. Giờ ta đang hoài nghi, mục đích mà Nguyễn Viễn Sơn tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành liệu có liên quan gì tới Di Thân Vương hay không. Nói không chừng Di Thân Vương là kẻ chủ mưu. Đây cũng là lý do vì sao ta đáp ứng Hoàng đế việc tiếp cận với Di Thân Vương. Ta không phải là một người tốt, nhưng người nào tốt với ta, ta đều nhớ kỹ. Hai nghìn tám trăm quỷ hồn đứng ở phía sau ta, chờ ta lấy lại công bằng cho bọn họ. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền… HIện tại ta không có bản lĩnh giết Nguyễn Văn Dũng và Nguyễn Viễn Sơn, cho nên ta phải bước dần lên phía trên.
Trương Thế Nhân thở phào một tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện này với người khác. Cho nên trong lòng có chút thoải mái.
- Muội giúp huynh.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Tuy rằng muội chưa từng gặp qua những binh lính, dân chúng kia, nhưng huynh đã quyết định, muội liền theo huynh.
Trương Thế Nhân kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi của mình:
- Lúc trước tới thành Thanh Long, ta chỉ nghĩ an ổn sống sót là đủ rồi. Có lúc thậm chí ta nghĩ rằng nếu như có thể không chết, vậy thì một kẻ phế vật không thể tu hành như ta, liền tìm một chỗ trồng trọt làm nông dân cũng tốt. Sau khi tới thành Thanh Long, mọi chuyện diễn ra đều không như suy nghĩ của ta. Ta mới biết thực lực của mình nhỏ yếu như thế nào. Mặc dù ta muốn tìm một chỗ để trồng trọt liệu có khả năng không? Không thể, bởi vì hiện tại ngay cả quyền đi về hướng nào, ta cũng không có.
- Vậy thì ta liền tranh giành cho bản thân. Ít nhất, giành được quyền muốn làm gì thì làm.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Ta cảm thấy sở dĩ Di Thân Vương nắm chắc như vậy, e không thoát được quan hệ với Nguyễn Viễn Sơn. Nhưng Nguyễn Viễn Sơn bất quá chỉ là Đại tướng quân của một Vệ mà thôi. Binh mã của y dù tinh nhuệ hơn nữa cùng làm được gì? Còn có tay thái giám muốn giết ta ở thành Gia Trang kia, vì sao y lại muốn động thủ với một tiểu nhân vật không quan trọng như ta? Nói tiếp, trước kia y là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng, sao có thể vì một biên quân tiểu tốt của Gia Trang mà tự mình ra tay? Quan hệ giữa y và Nguyễn Viễn Sơn như thế nào?
- Y chết ở Gia Trang là do Nguyễn Văn Dũng giết.
Trương Thế Nhân nhíu mày:
- Những kẻ đi theo tay thái giám đó cũng chết hết… Ngay từ đầu ta cứ tưởng rằng Nguyễn Viễn Sơn tàn sát hàng loạt dân trong thành, là vì muốn che dấu chuyện Nguyễn Văn Dũng muốn giết ta, là vì Nguyễn Văn Dũng muốn xóa sạch vết nhơ của mình. Nhưng hiện tại ta mới hiểu ra được, Nguyễn Viễn Sơn chẳng có hứng thú gì để giết ta, sao có thể vì một mình ta mà tàn sát cả dân chúng trong thành Gia Trang chứ? Ta nghĩ… mục đích mà y giết hết người dân trong thành, liệu có phải để che giấu cái chết của tay thái giám kia không.
- Chính vì ta liên lụy vào trong đó, cho nên ta mới thấy mọi việc đều liên quan tới mình. Tưởng rằng Nguyễn Văn Dũng nhằm vào ta, tưởng rằng Nguyễn Viễn Sơn nhằm vào ta. Sở dĩ ta chưa chết, là vì rất may mắn, gặp được Lê đại nương, gặp được lão già què của Hải Dương Quán. Về sau ta mới rõ ràng rằng, trong mắt Nguyễn Viễn Sơn, ta chỉ là một con kiến mà thôi. Làm gì có chuyện y gây chiến vì một con kiến?
- Sau khi nghĩ ra được điều đó, ta liền nghĩ tới tay thái giám kia.
Trương Thế Nhân dừng lại một lát, mới tiếp tục nói:
- Là điều gì khiến cho Nguyễn Viễn Sơn không tiếc giá nào để giết toàn bộ dân chúng trong thành? Còn phải giết vị thái giám cầm bút có quyền lực rất lớn? Phải biết rằng Ngô Bồi Thắng là hoạn quan thân cận nhất của Hoàng đế. Đôi khi y có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của Hoàng đế. Một khi chuyện giết Ngô Bồi Thắng lộ ra ngoài, sẽ liên lụy tới toàn bộ gia tộc. Nguyễn Viễn Sơn không sợ sao? Điều này chỉ nói rõ lên rằng… Nguyễn Viễn Sơn giết Ngô Bồi Thắng, bởi vì y phạm vào một tội còn lớn hơn cả tội giết Ngô Bồi Thắng.
- Tội có thể nặng hơn cả trọng tội như vậy, có thể là gì?
Hắn hỏi.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ:
- Mưu nghịch.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Về sau ta lại nghĩ có phải Ngô Bồi Thắng phát hiện ra bí mật gì của Nguyễn Viễn Sơn hay không? Thế nên Nguyễn Viễn Sơn mới nhất định phải giết y. Mà Ngô Bồi Thắng vì muốn che giấu mình đã biết bí mật đó, mới cố ý thân cận với Nguyễn Viễn Sơn. Thậm chí không ngại cúi thấp tư thế, chạy tới Gia Trang giết ta. Y chỉ là muốn Nguyễn Viễn Sơn mất đi cảnh giác mà thôi. Mà ta, lúc đó chỉ có thân phận bé nhỏ gần như không đáng kể, nếu chết thì chả gây ra ảnh hưởng gì. Nhưng Ngô Bồi Thắng không ngờ Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra. Do Nguyễn Viễn Sơn đã biết, cho nên mới bố trí một sát cục ở Gia Trang. Sát cục này vốn là để nhằm vào Ngô Bồi Thắng, chứ không phải là ta.
- Sở dĩ Ngô Bồi Thắng không lập tức chạy trốn, bởi vì y không biết Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra. Hoặc là Ngô Bồi Thắng muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Trương Thế Nhân trầm giọng nói:
- Việc này nếu không phải ta tới Thanh Long rồi trải qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế, thì ta đã không nghĩ ra được. Bởi vì con người luôn coi mình là trung tâm, nghĩ rằng tất cả mọi việc đều do mình mà xảy ra. Kỳ thực, kỳ thực lúc ấy ta chỉ là một người ngoài cuộc. Hiện tại có điều ta không nghĩ ra, Nguyễn Viễn Sơn rốt cuộc muốn giấu điều gì? Điều y muốn giấu có phải là lợi thế lớn nhất của Di Thân Vương hay không?
- Cho nên… đầu tiên ta phải trở thành tâm phúc của Di Thân Vương đã.
Hắn dừng một chút, rồi nghiêm nghị nói:
- Hiện tại ta đang suy nghĩ. Sở dĩ Hoàng đế giao việc này cho ta làm, có lẽ vì Hoàng đế cũng đang hoài nghi cái chết của Ngô Bồi Thắng. Mà là ta là người duy nhất sống sót ở thành Gia Trang. Hoàng đế biết ta sẽ nguyện ý tra ra manh mối.
…
…
Phủ Di Thân Vương.
Trên lâu thuyền.
Di Thân Vương nhìn cá chép trong hồ, thở dài:
- Vì để chúng sống sót trong mùa đông giá rét, mà quả nhân phải mất nhiều tiền để duy trì sự ấm áp cho cái ao này. Chúng nó tự biết mình, không dám bơi ra ngoài cái ao. Ngay cả một sinh linh nhỏ bé như chúng đều biết rời khỏi quả nhân sẽ không sống nổi, vì sao có ít người luôn cho rằng có thể sống sót nếu rời khỏi quả nhân?
Tần Lục Thất biết y đang nói tới ai. Ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Có lẽ vì Nguyễn Viễn Sơn cảm thấy y đang là con át chủ bài trong tay Vương gia, cho nên khó tránh khỏi kiêu ngạo đắc ý. Y cứ tưởng rằng hiện tại Vương gia không rời khỏi y được.
- Người như vậy là vô sỉ nhất.
Di Thân Vương hừ lạnh một tiếng:
- Lòng tham không đáy… Nguyễn gia bọn chúng bất quá chỉ là một vọng tộc nơi hẻo lánh mà thôi. Không có quả nhân, Nguyễn gia bọn chúng muốn thực sự thịnh vượng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Nguyễn Viễn Sơn đã quên thân phận của y. Càng ngày càng tự đại khiến cho người ta phải chán ghét.
Y tiện tay vứt thư vào trong chậu than.
- Cúng dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với quả nhân. Y tưởng rằng y là người quan trọng sao.
Tần Lục Thất do dự một lát rồi nói:
- Vương gia có cần thuộc hạ phái người đi nhắc nhở y không?
- Không cần.
Di Thân Vương khoát tay nói:
- Y tưởng rằng quả nhân không thể không thiếu y sao? Vậy cứ để y cảm thấy như vậy đi… Càng như vậy, y sẽ càng tận tâm. Bởi vì y sẽ đem tất cả mọi chuyện như chuyện của mình để xử lý.
- Thuộc hạ lo lắng không khống chế được y.
Tần Lục Thất nói.
Di Thân Vương cười cười:
- Tây Bắc không chỉ có một mình Nguyễn Viễn Sơn là người của quả nhân. Y tưởng rằng phái trọng binh trông coi thì bí mật kia liền không có người nào đoạt được, thật quá ngây thơ rồi. Y dùng bồ câu đưa tin, nói rằng sẽ buông lỏng phòng tuyến để cho người Thiên Thuận giết trở lại Mãn Đô Kỳ. Tới lúc đó bệ hạ sẽ tức giận. Việc này chỉ cần khéo léo một chút, Dương Khai liền không thể chủ trì chiến cuộc Tây Bắc được nữa. Nhưng Nguyễn Viễn Sơn đã quên, quả nhân cũng có thể mượn việc này để diệt trừ y.
- Tư thông với người Thiên Thuận, cái tội này như một thanh dao găm lơ lửng trên đầu y.
- Còn có… nói cho Nguyễn Văn Dũng biết, tiếp tục giám sát Nguyễn Viễn Sơn.
Tần Lục Thất gật đầu:
- Trong mật thư của Nguyễn Văn Dũng có nói, y hoài nghi Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra điều gì đó, nên một mực xa lánh y.
- Quả nhân thích nhất là giao tiếp với người trẻ tuổi. Từ lúc đầu quả nhân đã thân cận với những học sinh giỏi của Kinh Võ Viện rồi. Quả nhân đã hao hết tâm tư lôi kéo những học sinh đứng đầu ở đó. Chẳng hạn như Trương Thế Nhân, Ngu Khiếu, Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu… Quả nhân cũng đều từng lôi kéo qua. Bởi vì quả nhân biết tương lai của Đại Nam vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi này. Lúc trước quả nhân vốn cảm thấy Nguyễn Văn Dũng là một nhân vật có cũng được, không có cũng được. Hiện tại nếu Nguyễn Viễn Sơn càng chạy càng xa, thì quả nhân nguyện ý trọng dụng Nguyễn Văn Dũng.
Di Thân Vương cười cười:
- Quả nhân chỉ là một Vương gia nhàn tản không có thực quyền. Cho nên quả nhân lui tới với thanh niên tài tuấn, đó chỉ là nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Đây đúng là một việc thật đẹp thật hay… Không ai ngờ rằng, Hoàng đế vì chấp niệm chinh phạt Thiên Thuận đã chuẩn bị mười năm. Còn quả nhân vì việc này cũng đã chuẩn bị mười mấy năm.
- Vương gia nhìn xa trông rộng, người khác làm sao hiểu được.
Tần Lục Thất cúi đầu nói.
Di Thân Vương cười nói:
- Hiện tại quả nhân lại khiến tất cả mọi người thấy rằng, quả nhân muốn tới Tây Bắc đoạt binh quyền… Nhưng ai mà đoán được, quả nhân có tới Tây Bắc hay không chẳng khác gì nhau. Nếu bệ hạ thực sự để cho quả nhân đi, thì quả nhân lại cảm thấy nhớ nhung… Quả nhân thích thành Thanh Long, nên quả nhân chẳng muốn đi nơi nào cả.
Y xoay người, nhìn Tần Lục Thất, nói:
- Bảo những người trong triều đình tiếp tục thổi gió, đề nghị quả nhân tới Tây Bắc chủ trì quân vụ. Quả nhân hiểu rất rõ vị Thất đệ kia của quả nhân… Càng như vậy, chắc chắn y sẽ càng không để cho quả nhân đi Tây Bắc. Thất đệ cho rằng y đã nhìn thấu mọi việc, kỳ thực y chẳng nhìn thấy cái gì cả! Nguyễn Viễn Sơn cũng cho rằng y hiểu hết về quả nhân, nhưng thực ra y chỉ là một quân cờ có cũng được, không có cũng được mà thôi. Có y, quả nhân càng yên tâm một chút, không có y … Quả nhân vẫn làm việc của mình.
Tần Lục Thất hạ giọng nói:
- Mùng tám tháng hai là ngày đại cát. Nghe nói ngày xuất binh định vào ngày đó.
Di Thân Vương mỉm cười nói:
- Có một lần đại cát, sẽ có lần thứ hai, thứ ba…
- Tí nữa uống thuốc.
Trầm Khuynh Phiến để thuốc đã được sắc xong ở một bên, nói:
- Đây là do Khâu giáo sư tự tay sắc lấy. Hai ngày này Khâu giáo sư cũng đã vất vả rồi. Đêm qua nàng ở Tàng Thư Lâu xem điển tịch cả đêm, muốn tìm ra biện pháp trị liệu cho huynh. Muội luôn suy nghĩ, tự hỏi sao huynh may mắn vậy nhỉ. Bên cạnh luôn không thiếu người giúp đỡ, hơn nữa phần lớn là con gái.
Trương Thế Nhân phì cười:
- Đại Khuyển và Kỳ Lân nghe được câu này của nàng, sẽ nghĩ gì?
Trầm Khuynh Phiến cười cười nói:
- Hiện tại có một việc nghiêm túc cần thương lượng với huynh.
- Việc gì?
- Muội ở đây hay là trở về cửa hàng?
Trầm Khuynh Phiến hỏi, ánh mắt đầy chờ mong. Nhưng Trương Thế Nhân trầm tư một lúc, đưa ra câu trả lời làm cho nàng thất vọng. Sau đó nàng u oán nhìn Trương Thế Nhân một cái.
- Quay lại cửa hàng vẫn tốt hơn.
Trương Thế Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Dù sao đã nói chuyện với giáo sư rồi, về sau mỗi ngay đều quay trở lại cửa hàng ở. Nếu như cả hai đều ở trong Kinh Võ Viện, chẳng may có chuyện gì thì muốn chạy thoát cũng khó. Nàng ở bên ngoài, có thể thoát thân dễ dàng.
- Trương Thế Nhân, sao huynh luôn suy tính tới kết quả xấu nhất vậy?
Nàng không nhịn được nói.
Trương Thế Nhân gật đầu, nói:
- Ta vốn không phải là người lạc quan. Hiện tại đang vướng vào vũng bùn lầy, muốn rút người ra không phải là chuyện dễ dàng gì. Một câu của Hoàng Đế đã đẩy mạnh ta một cái. Ta không thể kéo cả nàng vào. Ta đã nói với Trác tiên sinh rồi, mời y giúp đỡ chuyển lời cho Tiểu Yêu. Sau khi nàng ấy từ Tây Bắc trở về không cần phải tới thành Thanh Long ngay lập tức, mà tìm một chỗ bên ngoài ở tạm. Còn mấy người Đại Khuyển và Kỳ Lân cũng đã tới Giang Nam, ta cảm thấy yên tâm hơn.
Hắn thở dài:
- Ai biết sắp tới trong thành Thanh Long sẽ có gió nổi mây phun gì. Ta không thể vì chuyện của người khác mà khiến toàn bộ chúng ta rơi vào nguy hiểm. Ta đang đánh cuộc tiền đồ của mình, lại không thể liên lụy tới mọi người. Nếu ta và nàng đều ở trong Kinh Võ Viện, thì muốn chạy trốn sẽ khó khăn.
Trầm Khuynh Phiến khẽ cau mày nói:
- Ngay cả người trong Kinh Võ Viện, huynh cũng không tin được?
- Trừ người của mình ra.
Trương Thế Nhân lắc đầu nói:
- Ta sẽ không tin một ai.
Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng:
- Nếu như vậy, muội sẽ trở lại cửa hàng. Nhưng huynh cho rằng, Tiểu Yêu sẽ nghe lời huynh mà ở tạm ngoài thành không?
Trương Thế Nhân ngẩn ra, sau đó lắc đầu:
- Với tính tình của nàng ấy…
- Trương Thế Nhân… Có phải huynh cảm thấy chuyện của Di Thân Vương rất khó giải quyết? Hay là huynh phát hiện được điều gì khiến huynh không thể không tính toán đường lui? Di Thân Vương… thực sự có tâm tư kia?
Trương Thế Nhân đáp:
- Hiện tại còn chưa thấy rõ lắm. Không biết rốt cuộc y muốn tranh quyền hay là vì thứ gì khác. Trí tuệ của Hoàng đế, người bình thường khó có thể so sánh được. Ta không biết Di Thân Vương dám có tâm tư kia không. Lợi thế của y là gì? Lấy cái gì để tranh giành thiên hạ với Hoàng đế? Cũng vì ta không biết lợi thế của y, cho nên càng thêm lo lắng. Hoàng đế thông minh, Di Thân Vương cũng không phải kẻ ngu. Nếu như y không nắm chắc, thì y dựa vào cái gì để thành công?
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Vậy chúng ta rời đi được không? Mặc kệ những chuyện thị phi đó.
Trương Thế Nhân cười cười nói:
- Không được… Có một việc ta nhất định phải làm.
- Việc gì.
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Hai nghìn dân chúng, tám trăm biên quân Gia Trang, nợ máu phải trả bằng máu. Giờ ta đang hoài nghi, mục đích mà Nguyễn Viễn Sơn tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành liệu có liên quan gì tới Di Thân Vương hay không. Nói không chừng Di Thân Vương là kẻ chủ mưu. Đây cũng là lý do vì sao ta đáp ứng Hoàng đế việc tiếp cận với Di Thân Vương. Ta không phải là một người tốt, nhưng người nào tốt với ta, ta đều nhớ kỹ. Hai nghìn tám trăm quỷ hồn đứng ở phía sau ta, chờ ta lấy lại công bằng cho bọn họ. Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền… HIện tại ta không có bản lĩnh giết Nguyễn Văn Dũng và Nguyễn Viễn Sơn, cho nên ta phải bước dần lên phía trên.
Trương Thế Nhân thở phào một tiếng. Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện này với người khác. Cho nên trong lòng có chút thoải mái.
- Muội giúp huynh.
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Tuy rằng muội chưa từng gặp qua những binh lính, dân chúng kia, nhưng huynh đã quyết định, muội liền theo huynh.
Trương Thế Nhân kéo tay nàng, để nàng ngồi trên đùi của mình:
- Lúc trước tới thành Thanh Long, ta chỉ nghĩ an ổn sống sót là đủ rồi. Có lúc thậm chí ta nghĩ rằng nếu như có thể không chết, vậy thì một kẻ phế vật không thể tu hành như ta, liền tìm một chỗ trồng trọt làm nông dân cũng tốt. Sau khi tới thành Thanh Long, mọi chuyện diễn ra đều không như suy nghĩ của ta. Ta mới biết thực lực của mình nhỏ yếu như thế nào. Mặc dù ta muốn tìm một chỗ để trồng trọt liệu có khả năng không? Không thể, bởi vì hiện tại ngay cả quyền đi về hướng nào, ta cũng không có.
- Vậy thì ta liền tranh giành cho bản thân. Ít nhất, giành được quyền muốn làm gì thì làm.
Hắn dừng một chút lại nói:
- Ta cảm thấy sở dĩ Di Thân Vương nắm chắc như vậy, e không thoát được quan hệ với Nguyễn Viễn Sơn. Nhưng Nguyễn Viễn Sơn bất quá chỉ là Đại tướng quân của một Vệ mà thôi. Binh mã của y dù tinh nhuệ hơn nữa cùng làm được gì? Còn có tay thái giám muốn giết ta ở thành Gia Trang kia, vì sao y lại muốn động thủ với một tiểu nhân vật không quan trọng như ta? Nói tiếp, trước kia y là thái giám cầm bút của Ngự Thư Phòng, sao có thể vì một biên quân tiểu tốt của Gia Trang mà tự mình ra tay? Quan hệ giữa y và Nguyễn Viễn Sơn như thế nào?
- Y chết ở Gia Trang là do Nguyễn Văn Dũng giết.
Trương Thế Nhân nhíu mày:
- Những kẻ đi theo tay thái giám đó cũng chết hết… Ngay từ đầu ta cứ tưởng rằng Nguyễn Viễn Sơn tàn sát hàng loạt dân trong thành, là vì muốn che dấu chuyện Nguyễn Văn Dũng muốn giết ta, là vì Nguyễn Văn Dũng muốn xóa sạch vết nhơ của mình. Nhưng hiện tại ta mới hiểu ra được, Nguyễn Viễn Sơn chẳng có hứng thú gì để giết ta, sao có thể vì một mình ta mà tàn sát cả dân chúng trong thành Gia Trang chứ? Ta nghĩ… mục đích mà y giết hết người dân trong thành, liệu có phải để che giấu cái chết của tay thái giám kia không.
- Chính vì ta liên lụy vào trong đó, cho nên ta mới thấy mọi việc đều liên quan tới mình. Tưởng rằng Nguyễn Văn Dũng nhằm vào ta, tưởng rằng Nguyễn Viễn Sơn nhằm vào ta. Sở dĩ ta chưa chết, là vì rất may mắn, gặp được Lê đại nương, gặp được lão già què của Hải Dương Quán. Về sau ta mới rõ ràng rằng, trong mắt Nguyễn Viễn Sơn, ta chỉ là một con kiến mà thôi. Làm gì có chuyện y gây chiến vì một con kiến?
- Sau khi nghĩ ra được điều đó, ta liền nghĩ tới tay thái giám kia.
Trương Thế Nhân dừng lại một lát, mới tiếp tục nói:
- Là điều gì khiến cho Nguyễn Viễn Sơn không tiếc giá nào để giết toàn bộ dân chúng trong thành? Còn phải giết vị thái giám cầm bút có quyền lực rất lớn? Phải biết rằng Ngô Bồi Thắng là hoạn quan thân cận nhất của Hoàng đế. Đôi khi y có thể ảnh hưởng tới suy nghĩ của Hoàng đế. Một khi chuyện giết Ngô Bồi Thắng lộ ra ngoài, sẽ liên lụy tới toàn bộ gia tộc. Nguyễn Viễn Sơn không sợ sao? Điều này chỉ nói rõ lên rằng… Nguyễn Viễn Sơn giết Ngô Bồi Thắng, bởi vì y phạm vào một tội còn lớn hơn cả tội giết Ngô Bồi Thắng.
- Tội có thể nặng hơn cả trọng tội như vậy, có thể là gì?
Hắn hỏi.
Trầm Khuynh Phiến trầm mặc một lúc, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ:
- Mưu nghịch.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Về sau ta lại nghĩ có phải Ngô Bồi Thắng phát hiện ra bí mật gì của Nguyễn Viễn Sơn hay không? Thế nên Nguyễn Viễn Sơn mới nhất định phải giết y. Mà Ngô Bồi Thắng vì muốn che giấu mình đã biết bí mật đó, mới cố ý thân cận với Nguyễn Viễn Sơn. Thậm chí không ngại cúi thấp tư thế, chạy tới Gia Trang giết ta. Y chỉ là muốn Nguyễn Viễn Sơn mất đi cảnh giác mà thôi. Mà ta, lúc đó chỉ có thân phận bé nhỏ gần như không đáng kể, nếu chết thì chả gây ra ảnh hưởng gì. Nhưng Ngô Bồi Thắng không ngờ Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra. Do Nguyễn Viễn Sơn đã biết, cho nên mới bố trí một sát cục ở Gia Trang. Sát cục này vốn là để nhằm vào Ngô Bồi Thắng, chứ không phải là ta.
- Sở dĩ Ngô Bồi Thắng không lập tức chạy trốn, bởi vì y không biết Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra. Hoặc là Ngô Bồi Thắng muốn tìm hiểu nhiều hơn.
Trương Thế Nhân trầm giọng nói:
- Việc này nếu không phải ta tới Thanh Long rồi trải qua bao nhiêu âm mưu quỷ kế, thì ta đã không nghĩ ra được. Bởi vì con người luôn coi mình là trung tâm, nghĩ rằng tất cả mọi việc đều do mình mà xảy ra. Kỳ thực, kỳ thực lúc ấy ta chỉ là một người ngoài cuộc. Hiện tại có điều ta không nghĩ ra, Nguyễn Viễn Sơn rốt cuộc muốn giấu điều gì? Điều y muốn giấu có phải là lợi thế lớn nhất của Di Thân Vương hay không?
- Cho nên… đầu tiên ta phải trở thành tâm phúc của Di Thân Vương đã.
Hắn dừng một chút, rồi nghiêm nghị nói:
- Hiện tại ta đang suy nghĩ. Sở dĩ Hoàng đế giao việc này cho ta làm, có lẽ vì Hoàng đế cũng đang hoài nghi cái chết của Ngô Bồi Thắng. Mà là ta là người duy nhất sống sót ở thành Gia Trang. Hoàng đế biết ta sẽ nguyện ý tra ra manh mối.
…
…
Phủ Di Thân Vương.
Trên lâu thuyền.
Di Thân Vương nhìn cá chép trong hồ, thở dài:
- Vì để chúng sống sót trong mùa đông giá rét, mà quả nhân phải mất nhiều tiền để duy trì sự ấm áp cho cái ao này. Chúng nó tự biết mình, không dám bơi ra ngoài cái ao. Ngay cả một sinh linh nhỏ bé như chúng đều biết rời khỏi quả nhân sẽ không sống nổi, vì sao có ít người luôn cho rằng có thể sống sót nếu rời khỏi quả nhân?
Tần Lục Thất biết y đang nói tới ai. Ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp:
- Có lẽ vì Nguyễn Viễn Sơn cảm thấy y đang là con át chủ bài trong tay Vương gia, cho nên khó tránh khỏi kiêu ngạo đắc ý. Y cứ tưởng rằng hiện tại Vương gia không rời khỏi y được.
- Người như vậy là vô sỉ nhất.
Di Thân Vương hừ lạnh một tiếng:
- Lòng tham không đáy… Nguyễn gia bọn chúng bất quá chỉ là một vọng tộc nơi hẻo lánh mà thôi. Không có quả nhân, Nguyễn gia bọn chúng muốn thực sự thịnh vượng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Nguyễn Viễn Sơn đã quên thân phận của y. Càng ngày càng tự đại khiến cho người ta phải chán ghét.
Y tiện tay vứt thư vào trong chậu than.
- Cúng dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với quả nhân. Y tưởng rằng y là người quan trọng sao.
Tần Lục Thất do dự một lát rồi nói:
- Vương gia có cần thuộc hạ phái người đi nhắc nhở y không?
- Không cần.
Di Thân Vương khoát tay nói:
- Y tưởng rằng quả nhân không thể không thiếu y sao? Vậy cứ để y cảm thấy như vậy đi… Càng như vậy, y sẽ càng tận tâm. Bởi vì y sẽ đem tất cả mọi chuyện như chuyện của mình để xử lý.
- Thuộc hạ lo lắng không khống chế được y.
Tần Lục Thất nói.
Di Thân Vương cười cười:
- Tây Bắc không chỉ có một mình Nguyễn Viễn Sơn là người của quả nhân. Y tưởng rằng phái trọng binh trông coi thì bí mật kia liền không có người nào đoạt được, thật quá ngây thơ rồi. Y dùng bồ câu đưa tin, nói rằng sẽ buông lỏng phòng tuyến để cho người Thiên Thuận giết trở lại Mãn Đô Kỳ. Tới lúc đó bệ hạ sẽ tức giận. Việc này chỉ cần khéo léo một chút, Dương Khai liền không thể chủ trì chiến cuộc Tây Bắc được nữa. Nhưng Nguyễn Viễn Sơn đã quên, quả nhân cũng có thể mượn việc này để diệt trừ y.
- Tư thông với người Thiên Thuận, cái tội này như một thanh dao găm lơ lửng trên đầu y.
- Còn có… nói cho Nguyễn Văn Dũng biết, tiếp tục giám sát Nguyễn Viễn Sơn.
Tần Lục Thất gật đầu:
- Trong mật thư của Nguyễn Văn Dũng có nói, y hoài nghi Nguyễn Viễn Sơn đã phát hiện ra điều gì đó, nên một mực xa lánh y.
- Quả nhân thích nhất là giao tiếp với người trẻ tuổi. Từ lúc đầu quả nhân đã thân cận với những học sinh giỏi của Kinh Võ Viện rồi. Quả nhân đã hao hết tâm tư lôi kéo những học sinh đứng đầu ở đó. Chẳng hạn như Trương Thế Nhân, Ngu Khiếu, Bùi Sơ Hành, Tạ Phù Diêu… Quả nhân cũng đều từng lôi kéo qua. Bởi vì quả nhân biết tương lai của Đại Nam vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi này. Lúc trước quả nhân vốn cảm thấy Nguyễn Văn Dũng là một nhân vật có cũng được, không có cũng được. Hiện tại nếu Nguyễn Viễn Sơn càng chạy càng xa, thì quả nhân nguyện ý trọng dụng Nguyễn Văn Dũng.
Di Thân Vương cười cười:
- Quả nhân chỉ là một Vương gia nhàn tản không có thực quyền. Cho nên quả nhân lui tới với thanh niên tài tuấn, đó chỉ là nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt mà thôi. Tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy. Đây đúng là một việc thật đẹp thật hay… Không ai ngờ rằng, Hoàng đế vì chấp niệm chinh phạt Thiên Thuận đã chuẩn bị mười năm. Còn quả nhân vì việc này cũng đã chuẩn bị mười mấy năm.
- Vương gia nhìn xa trông rộng, người khác làm sao hiểu được.
Tần Lục Thất cúi đầu nói.
Di Thân Vương cười nói:
- Hiện tại quả nhân lại khiến tất cả mọi người thấy rằng, quả nhân muốn tới Tây Bắc đoạt binh quyền… Nhưng ai mà đoán được, quả nhân có tới Tây Bắc hay không chẳng khác gì nhau. Nếu bệ hạ thực sự để cho quả nhân đi, thì quả nhân lại cảm thấy nhớ nhung… Quả nhân thích thành Thanh Long, nên quả nhân chẳng muốn đi nơi nào cả.
Y xoay người, nhìn Tần Lục Thất, nói:
- Bảo những người trong triều đình tiếp tục thổi gió, đề nghị quả nhân tới Tây Bắc chủ trì quân vụ. Quả nhân hiểu rất rõ vị Thất đệ kia của quả nhân… Càng như vậy, chắc chắn y sẽ càng không để cho quả nhân đi Tây Bắc. Thất đệ cho rằng y đã nhìn thấu mọi việc, kỳ thực y chẳng nhìn thấy cái gì cả! Nguyễn Viễn Sơn cũng cho rằng y hiểu hết về quả nhân, nhưng thực ra y chỉ là một quân cờ có cũng được, không có cũng được mà thôi. Có y, quả nhân càng yên tâm một chút, không có y … Quả nhân vẫn làm việc của mình.
Tần Lục Thất hạ giọng nói:
- Mùng tám tháng hai là ngày đại cát. Nghe nói ngày xuất binh định vào ngày đó.
Di Thân Vương mỉm cười nói:
- Có một lần đại cát, sẽ có lần thứ hai, thứ ba…
/241
|