Edit: Su_ri
Vừa nghe Lâm Khả Nhi nói, trong mắt Bắc Dã Thương lập tức ánh lên vẻ giận dữ, mấy ngày hôm nay, Đường Chá đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm sắc bén, nhằm vào hắn ở khắp mọi nơi, đã không ít lần thành công công kích hắn, thậm chí hắn còn bị đả kích trầm trọng. Có lẽ hắn đã coi thường người đàn ông này, anh ta không phải là một con mèo hiền lành mà chính là một con sư tử đang ngủ say.
“Tìm Đường Chá? Đừng có ăn nói ngông cuồng!” Bắc Dã Thương lạnh lùng châm chọc. Đã bị hắn nhìn trúng thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Lâm Khả Nhi tay đấm chân đá Bắc Dã Thương nhưng đối với hắn chỉ như gãi ngứa mà thôi, một chút cũng không có tác dụng, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn. Bắc Dã Thương vác cô tới bãi đậu xe trong tư thế đầu chúi xuống đất hại cô buồn nôn một trận.
Đem Lâm Khả Nhi ném vào ghế sau chiếc Cadillac, Bắc Dã Thương ngồi vào bên cạnh cô, lạnh lùng nói với tên tài xế đang mở cửa xe cho hắn: “Lái xe đi!”
Tên tài xế vội vàng ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.
Chiếc xe vừa mới ra khỏi bãi đậu xe, Lâm Khả Nhi bỗng nhìn thấy một chiếc BMW quen thuộc vọt vào cửa hộp đêm Lam Quang. Xe chưa kịp dừng hẳn đã thấy Đường Chá từ trong xe nhảy ra lao bổ về phía hộp đêm.
Lâm Khả Nhi nóng lòng kêu to: “Chá thúc thúc, người ta ở đây! Khả Nhi ở chỗ này!”
Nhưng Đường Chá đang chạy vào bên trong hộp đêm sao có thể nghe được âm thanh cô qua lớp cửa kính cách âm của chiếc Cadillac.
Lâm Khả Nhi không cam lòng đập đập cửa kính, lúc chiếc xe nhanh chóng rời đi cô xoay người đập vào cửa kính phía sau, hy vọng có thể khiến Đường Chá chú ý, nhưng anh thậm chí còn không quay đầu lại, nhanh chóng chạy vào cửa chính của hộp đêm.
“Chá thúc thúc” Lâm Khả Nhi chảy nước mắt, vô lực ngồi thụp xuống ghế. Cô biết anh nhất định là chạy tới cứu cô, nhưng lại chậm một bước.
Bắc Dã Thương một tay nắm lấy mái tóc Lâm Khả Nhi, ôm cô vào trong ngực, lãnh mị nói: “Cô gái nhỏ, rất thất vọng sao? Chá thúc thúc của em không cứu được em đâu! Hắn còn chưa đủ tư cách giành phụ nữ với tôi!”.
Lâm Khả Nhi bị Bắc Dã Thương bóp hơi đau đau, cô khinh thường hừ nhẹ: “Xem ra anh còn kém Chá thúc thúc xa, chỉ có thủ đoạn dùng vũ lực để cưỡng đoạt! Có bản lĩnh thì hãy tìm cách lấy lòng tôi chứ cưỡng bức thân thể tôi thì còn gọi gì là bản lĩnh nữa!”
Nghe Lâm Khả Nhi nói, Bắc Dã Thương đột nhiên điên cuồng cười to, tiếng cười của hắn có một loại ma lực khiến người ta run sợ, làm tên tài xế đang ngồi phía trước nghe thấy sợ đến mức chân đạp nhầm lên hộp ly hợp khiến chiếc xe mất điều khiển mà bay lên phía trước.
“A!” Lâm Khả Nhi mất thăng bằng, ngã vào ngực Bắc Dã Thương.
Bắc Dã Thương thuận thế ôm lấy hông cô, ghé sát mặt vào cô nói: “Cô gái nhỏ, Bắc Dã Thương tôi rất tham lam, cái tôi muốn không chỉ là thân thể em mà còn cả trái tim em nữa, một thứ cũng không được thiếu!”
“Trái tim tôi? Anh đừng có mơ!” Lâm Khả Nhi trợn to đôi mắt đẹp, tức giận hét lên. Trong lòng cô chỉ có Chá thúc thúc thân yêu mà thôi, cái tên xấu xa Bắc Dã Thương này có nằm mơ cũng đừng hòng mà lấy được.
Vừa nghĩ tới Chá thúc thúc, cô liền thấy sốt ruột. Hôn lễ của Chá thúc thúc sắp tới rồi, nếu cô không kịp chạy tới, chẳng lẽ lại đem Chá thúc thúc tặng cho Lệ Tây Á sao?
Tất cả đều do trận tai vạ này, chẳng những khiến cô bị bắt, đem lại cơ hội cho Lệ Tây Á.
Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi Bắc Dã Thương, đi giải cứu cho Chá thúc thúc của cô.
“Dù có nằm mơ thì cũng thành sự thật rồi, tôi thực sự rất muốn em!” Bắc Dã Thương tà tứ cười, miết miết đôi môi Lâm Khả Nhi, bá đạo hôn lên môi cô.
Vừa nghe Lâm Khả Nhi nói, trong mắt Bắc Dã Thương lập tức ánh lên vẻ giận dữ, mấy ngày hôm nay, Đường Chá đột nhiên thay đổi, trở nên âm trầm sắc bén, nhằm vào hắn ở khắp mọi nơi, đã không ít lần thành công công kích hắn, thậm chí hắn còn bị đả kích trầm trọng. Có lẽ hắn đã coi thường người đàn ông này, anh ta không phải là một con mèo hiền lành mà chính là một con sư tử đang ngủ say.
“Tìm Đường Chá? Đừng có ăn nói ngông cuồng!” Bắc Dã Thương lạnh lùng châm chọc. Đã bị hắn nhìn trúng thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Lâm Khả Nhi tay đấm chân đá Bắc Dã Thương nhưng đối với hắn chỉ như gãi ngứa mà thôi, một chút cũng không có tác dụng, ngược lại còn bị hắn ôm chặt hơn. Bắc Dã Thương vác cô tới bãi đậu xe trong tư thế đầu chúi xuống đất hại cô buồn nôn một trận.
Đem Lâm Khả Nhi ném vào ghế sau chiếc Cadillac, Bắc Dã Thương ngồi vào bên cạnh cô, lạnh lùng nói với tên tài xế đang mở cửa xe cho hắn: “Lái xe đi!”
Tên tài xế vội vàng ngồi vào ghế lái, nhanh chóng khởi động xe.
Chiếc xe vừa mới ra khỏi bãi đậu xe, Lâm Khả Nhi bỗng nhìn thấy một chiếc BMW quen thuộc vọt vào cửa hộp đêm Lam Quang. Xe chưa kịp dừng hẳn đã thấy Đường Chá từ trong xe nhảy ra lao bổ về phía hộp đêm.
Lâm Khả Nhi nóng lòng kêu to: “Chá thúc thúc, người ta ở đây! Khả Nhi ở chỗ này!”
Nhưng Đường Chá đang chạy vào bên trong hộp đêm sao có thể nghe được âm thanh cô qua lớp cửa kính cách âm của chiếc Cadillac.
Lâm Khả Nhi không cam lòng đập đập cửa kính, lúc chiếc xe nhanh chóng rời đi cô xoay người đập vào cửa kính phía sau, hy vọng có thể khiến Đường Chá chú ý, nhưng anh thậm chí còn không quay đầu lại, nhanh chóng chạy vào cửa chính của hộp đêm.
“Chá thúc thúc” Lâm Khả Nhi chảy nước mắt, vô lực ngồi thụp xuống ghế. Cô biết anh nhất định là chạy tới cứu cô, nhưng lại chậm một bước.
Bắc Dã Thương một tay nắm lấy mái tóc Lâm Khả Nhi, ôm cô vào trong ngực, lãnh mị nói: “Cô gái nhỏ, rất thất vọng sao? Chá thúc thúc của em không cứu được em đâu! Hắn còn chưa đủ tư cách giành phụ nữ với tôi!”.
Lâm Khả Nhi bị Bắc Dã Thương bóp hơi đau đau, cô khinh thường hừ nhẹ: “Xem ra anh còn kém Chá thúc thúc xa, chỉ có thủ đoạn dùng vũ lực để cưỡng đoạt! Có bản lĩnh thì hãy tìm cách lấy lòng tôi chứ cưỡng bức thân thể tôi thì còn gọi gì là bản lĩnh nữa!”
Nghe Lâm Khả Nhi nói, Bắc Dã Thương đột nhiên điên cuồng cười to, tiếng cười của hắn có một loại ma lực khiến người ta run sợ, làm tên tài xế đang ngồi phía trước nghe thấy sợ đến mức chân đạp nhầm lên hộp ly hợp khiến chiếc xe mất điều khiển mà bay lên phía trước.
“A!” Lâm Khả Nhi mất thăng bằng, ngã vào ngực Bắc Dã Thương.
Bắc Dã Thương thuận thế ôm lấy hông cô, ghé sát mặt vào cô nói: “Cô gái nhỏ, Bắc Dã Thương tôi rất tham lam, cái tôi muốn không chỉ là thân thể em mà còn cả trái tim em nữa, một thứ cũng không được thiếu!”
“Trái tim tôi? Anh đừng có mơ!” Lâm Khả Nhi trợn to đôi mắt đẹp, tức giận hét lên. Trong lòng cô chỉ có Chá thúc thúc thân yêu mà thôi, cái tên xấu xa Bắc Dã Thương này có nằm mơ cũng đừng hòng mà lấy được.
Vừa nghĩ tới Chá thúc thúc, cô liền thấy sốt ruột. Hôn lễ của Chá thúc thúc sắp tới rồi, nếu cô không kịp chạy tới, chẳng lẽ lại đem Chá thúc thúc tặng cho Lệ Tây Á sao?
Tất cả đều do trận tai vạ này, chẳng những khiến cô bị bắt, đem lại cơ hội cho Lệ Tây Á.
Cô nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi Bắc Dã Thương, đi giải cứu cho Chá thúc thúc của cô.
“Dù có nằm mơ thì cũng thành sự thật rồi, tôi thực sự rất muốn em!” Bắc Dã Thương tà tứ cười, miết miết đôi môi Lâm Khả Nhi, bá đạo hôn lên môi cô.
/192
|