Cô ta vẫn luôn may mắn, khi trẻ có một tình yêu rung động dại khờ, trưởng thành rồi lại có một cuộc sống yên lành ổn định, cùng một quãng trải nghiệm, cô ta trải qua mà không hối tiếc, còn người khác lại ôm về một kết quả khó nói thành lời, dù cho kết quả này vẫn luôn mang theo dấu ấn không thể xóa mờ của cô ta.
.
“Cô ơi, cô không thích chú Hàn Thuật à?”
“Ờ… hả?”
Cát Niên đẩy xe mua hàng đi giữa những kệ hàng bày chật kín, vắt óc nhớ lại thứ trước khi ra khỏi nhà rõ ràng còn nhớ nhất định phải mua là thứ gì, nước lau bếp hay giẻ rửa bát? Phi Minh bám đuôi theo sau tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô tâm trí còn đang để đi đâu bất giác ngây người không kịp phản ứng.
“Cháu hỏi cô có phải cô không thích chú Hàn Thuật không, phải không cô?” Phi Minh vẫn không buông tha, xốc lại quai cặp xách, bước nhanh lên đẩy xe cùng Cát Niên. Phi Minh lớn rất nhanh, đã cao gần đến vai Cát Niên, cô ngó nghiêng một hồi rồi cũng buộc phải thừa nhận một số chuyện khó nói giờ lại càng khó qua loa cho xong.
“Chú Hàn Thuật á… không có, sao thế được chứ?” Cát Niên phủ nhận, cúi đầu xuống nhìn xe mua hàng mới phát hiện không biết từ bao giờ Phi Minh đã nhân lúc cô lơ đễnh âm thầm chất đầy xe cả đống đồ ăn vớ vẩn vừa đắt vừa không có dinh dưỡng. Cô lắc đầu, đem đống đồ bỏ lại chỗ cũ.
Phi Minh sống chết ôm chặt lấy hộp sô cô la cuối cùng, miệng vẫn không ngơi nghỉ, “Cô lừa cháu, cháu thấy cô không thích chú Hàn Thuật.”
Cát Niên nhìn Phi Minh, “Chú ấy nói với cháu hả?”
Phi Minh lúc đầu còn gật đầu, sau lại ra sức lắc lấy lắc để, “Chú Hàn Thuật toàn hỏi cháu về cô, còn cô từ trước tới nay chả bao giờ nhắc đến chú ấy cả.”
Cát Niên hiểu cô không thể giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Hàn Thuật với một cô bé hơn mười tuổi, cô chỉ nói: “Cô và chú Hàn Thuật quen biết nhau từ trước, đã rất lâu không qua lại rồi. Hơn nữa, cô thích Phi Minh, chú Hàn Thuật cũng thích Phi Minh, thế không phải là được rồi sao?”
“Vậy cô đã không ghét chú Hàn Thuật thì là thích chú ấy rồi?” Phi Minh ngây thơ hỏi.
Cát Niên thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định không cho con bé xem nhiều phim truyền hình thế nữa.
“Không phải, không ghét không có nghĩa là thích.” Cô kiên nhẫn giải thích, càng nói càng thấy quay mòng mòng đến chóng mặt.
“Thế thì vẫn là chú Hàn Thuật nói đúng, cô không thích chú ấy.” Phi Minh dẩu môi, “Chẳng trách dạo này chú ấy không đến đón cháu, cũng không đưa cháu đi chơi nữa.”
Cát Niên nghe những lời này, bất giác bước chân chậm lại. Cô không biết Hàn Thuật vì sao nói những lời này với con bé, nhưng thật sự gần đây ít thấy xe anh tới đón Phi Minh. Thực ra đây không hẳn đã là chuyện xấu, cũng không uổng công cô hôm đó vừa khóc vừa nói một bài dài. Cát Niên đã sớm qua giai đoạn khóc lóc vì chuyện xưa, cô cũng không biết tối hôm đó rốt cuộc là làm sao, Hàn Thuật cứ như một trái bom hẹn giờ, lạnh lùng nổ tung đánh thức bao chuyện cũ đã ngủ sâu trong ký ức cô. Cũng may trước đây anh chỉ là nhất thời nghĩ không thông, đợi anh nghĩ thông, chuyện này cũng đã qua rồi. Mọi người ai về chỗ nấy, tương an vô sự, cuộc sống của cô cũng sẽ trở lại yên bình như trước đây.
“Cuối năm rồi ai ai cũng bận, cháu cũng bận tập dượt cho đêm văn nghệ đón xuân của trường còn gì, chú Hàn Thuật chắc cũng đang bận công việc.” Cô an ủi Phi Minh.
Phi Minh gãi đầu, làm vẻ tội nghiệp hỏi: “Cô, thật là chú Hàn Thuật không phải bố cháu sao?”
Cô bé này thực ra rất thông minh, không cần đợi Cát Niên lắc đầu, chỉ qua một thời gian tiếp xúc, cô bé đã lờ mờ cảm thấy chú Hàn Thuật tuy đối tốt với mình nhưng khả năng là bố đẻ vô cùng nhỏ, cô bé đành rút lui mong chờ người chú mình thích có mối quan hệ thân thiết khác với mình.
“Nếu như chú ấy không phải là bố cháu thì có thể làm dượng cháu được không?”
Cát Niên nghiêm túc nói: “Bé mà quản chuyện người lớn, hồ đồ mai mối là sẽ giống bà mối trên ti vi, bên mép mọc một nốt ruồi đen to đùng đấy.”
Phi Minh vốn thích xinh đẹp vội vàng ôm lấy miệng, giọng nói phát qua kẽ tay nghe không rõ, “Thế để cháu lớn rồi cưới chú Hàn Thuật cho xong.”
“Muốn thế ngay từ bây giờ cháu phải ăn ít sô cô la thôi.” Cát Niên thấy buồn cười, nhân tiện cầm luôn hộp sô cô la trong tay Phi Minh để lên giá.
“Dù gì sau này lớn lên cháu sẽ cưới rất nhiều rất nhiều người, chứ không như cô thế này đâu.”
Cát Niên mỉm cười, không buồn lý sự với cô bé nữa. Cô nhóc mười một tuổi đã biết sống cô quạnh cũng là một cái tội. Nhưng cô đã quen rồi.
Hôm đó lẽ nào Cát Niên lại không hiểu những ẩn ý có phần đường đột của Đường Nghiệp, nhưng cô không trả lời. Cô ngồi trong xe Đường Nghiệp, nhìn bầu trời chuyển dần từ xanh sẫm sang xanh nhạt qua lớp kính chắn gió, sau đó vẫy tay tạm biệt anh khi xe đỗ trước ngã rẽ cách nhà một trạm xe buýt. Bỏ qua điểm “đặc biệt” nào đó của Đường Nghiệp, anh quả thật là một người quá tốt. Nhưng thế thì sao chứ, dù cho anh có chỉ thích con gái một trăm phần trăm thì thế giới này bao người tốt là vậy, lẽ nào cô là báu vật trong bảo tàng?
Mấy hôm nữa Phi Minh sẽ đóng vai chính trong vở nhạc kịch của buổi văn nghệ mừng xuân ở trường, đó là vở “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” Cát Niên đã quá quen thuộc. Cô vẫn nhớ lần đó mình còn dắt nhầm tay một chú lùn. Đó đã là chuyện rất xưa rồi, từng lớp từng lớp học sinh lớn lên, chỉ có những câu chuyện cổ tích là mãi mãi không già.
Phi Minh đương nhiên được đóng vai công chúa Bạch Tuyết, quần áo biểu diễn đều được giáo viên trong trường sắp xếp đồng bộ, nhưng con bé cứ nhất quyết đòi Cát Niên mua cho mấy chiếc cặp tóc đáng yêu, đến hôm biểu diễn gài lên tóc sẽ sáng lấp lánh nhìn lung linh biết bao.
Quầy bán đồ trang sức con gái nằm cạnh quầy thu ngân. Phi Minh vùi đầu chọn chọn lựa lựa, con bé thấy mấy chiếc cặp tóc sặc sỡ cái nào cũng đẹp cả, không biết phải lấy cái nào bỏ cái nào, vừa ngẩng đầu lên định xin cô Cát Niên cho mua thêm mấy cái đã thấy cô không biết nhìn gì mà như mất hồn.
Phi Minh nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ là một quầy thu ngân bình thường thôi mà, có gì hay ho đâu – à không không, cái cô đang đứng đợi thanh toán thật là đẹp, quần áo trên người cũng rất sang trọng, nhưng thu hút Phi Minh nhất chính là đống đồ chất cao như núi trên chiếc xe mua hàng đằng sau cô ấy, trong đó có biết bao thứ cô bé thích mà không dám mua.
Cũng một cảnh tượng nhưng qua mắt Cát Niên lại có cảm nhận hoàn toàn khác. Gần mười năm nay cô không gặp lại Trần Khiết Khiết. Đã làm vợ người ta, làm mẹ con người ta, nhìn Trần Khiết Khiết bây giờ cũng mập mạp hơn xưa, da dẻ hồng hào trắng nõn, ăn mặc cũng chăm chút hơn, phong thái chẳng kém năm nào, dù giữa siêu thị đông người qua lại, vẻ đẹp của cô ta vẫn nổi bật lên giữa cả hàng người.
Người phía trước đang thanh toán, Trần Khiết Khiết cũng không sốt ruột, quay đầu lại cười đùa với đứa bé đang được một người phụ nữ có vẻ là vú em ôm trong lòng. Tướng mạo cô ta không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt là đổi thay. Vẻ không an phận đằng sau gương mặt khuê tú giờ đã biến thành nét ôn hòa của một thiếu phụ. Cô ta trước nay vẫn luôn may mắn, khi trẻ có một tình yêu rung động dại khờ, trưởng thành rồi lại có một cuộc sống yên lành ổn định, cùng một quãng trải nghiệm, cô ta trải qua mà không hối tiếc, còn người khác lại ôm về một kết quả khó thành lời, dù cho kết quả này vẫn luôn mang theo dấu ấn không thể xóa mờ của cô ta.
Cát Niên phải thừa nhận, không phải cô chưa từng ngưỡng mộ Trần Khiết Khiết.
Lúc này, một người đàn ông tầm trạc tuổi Trần Khiết Khiết tay bê một đống đồ ăn vặt từ góc khác bước lại chỗ bọn họ, xếp đống đồ chất chồng như bộ đồ chơi xếp hình lên chiếc xe mua hàng đã sắp không nhét nổi gì nữa.
“Anh đi càn quét siêu thị đấy à?” Cát Niên nghe Trần Khiết Khiết trêu chọc người đàn ông.
Người đàn ông đó tướng mạo cũng xuất chúng y như Trần Khiết Khiết, nhìn hai người bọn họ thật giống một đôi ngọc đăng đối. Dường như anh ta nói lại vài câu, Cát Niên không nghe rõ, chỉ thấy Trần Khiết Khiết bật cười khúc khích, đứa bé trong lòng vú nuôi cũng khua chân khua tay theo bố mẹ.
“Cô ơi, rốt cuộc cháu được mua mấy chiếc kẹp tóc?” Phi Minh bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, kéo vạt áo cô hỏi.
“Ờ?” Trong giây lát Cát Niên sực tỉnh, Trần Khiết Khiết đang quay đầu đối diện chồng và con cũng bất ngờ đưa ánh mắt nhìn sang, Cát Niên bất giác kinh hãi, nhưng ánh mắt lướt qua không chút phản ứng, Trần Khiết Khiết lại quay đi cúi đầu nhìn đống đồ ăn người chồng vừa đem đến.
Trần Khiết Khiết yên lặng xem xét thời gian sản xuất mấy gói snack trên tay, vài giây sau mới chầm chậm đặt xuống, vẻ đầy do dự quay người lại, lần này cô ta nhìn chằm chằm vào Cát Niên, rồi lại nhìn sang Phi Minh, dần trở nên kinh hãi không dám tin vào mắt mình. Cát Niên e chỉ là một phút sau thôi, cô ta sẽ không chịu đựng nổi những cảm xúc phức tạp ấy mà làm ra chuyện gì kinh động mất. Suy cho cùng ngũ quan dù có như thần, chỉ cần đặt hơi lệch một chút đã có thể trở thành một hình bóng khắc cốt ghi tâm khác rồi. Phi Minh vẫn đang chuyên tâm ngắm nghía trước tấm gương nhỏ của siêu thị, cân nhắc xem cặp chiếc cặp tóc nào mới thật giống công chúa Bạch Tuyết, không để ý đến cặp mắt đang dần mờ đi của người lớn.
Cát Niên cúi đầu như đang nghĩ ngợi, nhưng cô hoàn toàn không cố tránh ánh nhìn của Trần Khiết Khiết, cô không có lỗi với ai, cũng chưa từng nghĩ sẽ quấy rầy đến ai hay làm ai khó xử, vì vậy lúc này không đến lượt cô trốn tránh.
“Em sao thế?” Nhân viên thu ngân đã xếp xong hàng vào túi cho cả nhà Trần Khiết Khiết, người đàn ông bên cạnh cô ta đón lấy đứa bé từ tay vú nuôi cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của vợ.
“Không sao.” Trần Khiết Khiết như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, níu lấy tay chồng, cười nói, “Em vừa nhìn thấy mấy cái cặp tóc, bỗng nhớ lại hồi bé rất thích đeo, giờ mà cặp lên đầu chắc người ta nói em điên mất.”
Người đàn ông thấy buồn cười cũng quay đầu lại nhìn, “Em hoài cổ như vậy từ lúc nào thế? May mà em đẻ con trai, nếu là con gái chắc sẽ bị em trang điểm cho mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ ấy đầy đầu mất…”
Bóng dáng gia đình nhỏ đã xa hút, Phi Minh cuối cùng cũng đã chọn được hai đôi kẹp tóc ưng ý nhất, Cát Niên thở dài, ôm lấy vai cô bé.
“Xong rồi chứ, xong rồi chúng ta về nhà thôi.”
.
Đến Phi Minh cũng cảm nhận thấy Hàn Thuật đang dần rời xa cuộc sống của hai cô cháu. Trên thực tế, Hàn Thuật sợ rồi. Cuộc nói chuyện đêm Giáng sinh khiến anh cảm thấy thất bại thảm hại, nhưng nếu bảo chính Tạ Cát Niên cứng đầu đã gây ra cảm giác thất bại ấy chi bằng nói tất cả do anh tự chuốc lấy.
Anh chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực như thế. Rõ ràng khẩn thiết muốn giữ cô lại là vậy, nhưng giữ lại rồi phải làm gì, anh thực sự không biết; rõ ràng cảm thấy rất nhiều chuyện không đúng, nhưng tìm không nổi lý do nào phản bác lại cô, rõ ràng có lời muốn nói, những lời ấy dường như đã lên đến cửa miệng, chỉ đợi thoát ra, mà rồi cũng tiêu tan mất. Anh nghĩ rằng sự bù đắp của mình là sự cứu rỗi đối với Cát Niên, nhưng khi cô từng bước rời xa anh, anh mới nhận ra bản thân sao giống một chú sâu đáng thương cầu hoài chẳng được.
Sau khi Cát Niên bỏ đi, anh đưa Viện trưởng Thái về nhà. Mẹ nuôi tuổi đã cao, sức khỏe lại không tốt, Hàn Thuật không yên tâm về bà. Hai mẹ con vốn thân thiết cùng ngồi trong xe, lần đầu tiên rơi vào cảnh im lặng gượng gạo khó nói. Đến hôm nay nghĩ kỹ lại, từ khi đẩy Cát Niên vào tù, Hàn Thuật và mẹ nuôi chưa từng nửa lời nhắc đến cô trước mặt nhau, họ như hai con châu chấu trên một chiếc dây thừng, mỗi người đều dùng cách riêng cố chôn vùi chuyện cũ, bao chuyện không nên nói, cũng không muốn nói, bởi chỉ cần mở miệng nói ra mọi người đều sẽ đau lòng.
Xe đỗ dưới khu nhà Viện trưởng Thái ở, bà mở lời trước.
“Hàn Thuật, trong lòng con đang oán mẹ nuôi phải không?”
Hàn Thuật tắt đèn, rút chìa khóa xe.
“Mẹ lên nghỉ sớm đi, con tự bắt xe về.”
“Có lúc mẹ cũng nghi ngờ, nếu như lúc đó meh không cản con, mọi chuyện liệu sẽ thế nào, sẽ tốt hơn hay tệ hơn.”
“Mẹ cầm chìa khóa đi.”
“Mẹ nuôi không phải động vật máu lạnh, một cô gái tươi đẹp như hoa, năm đó thực sự mẹ không muốn đẩy con bé vào tù… Chỉ là sơ suất. Sau chuyện đó, mỗi lần tiếp nhận một vụ án nào, mẹ đều nhắc đi nhắc lại với chính mình, tuyệt đối không nên quá tự phụ, chỉ sơ ý một chút thôi, cả quãng đời tươi đẹp của ai đó có thể bị chôn vùi dưới tay mẹ.”
“Mẹ đừng nói nữa được không? Hôm nay mẹ suýt phát bệnh, sắc mặt mẹ kém lắm, giờ cũng không sớm nữa, con cũng mệt rồi.”
“Mẹ vốn cũng không muốn nhắc tới, nhưng giờ cô ta đã tìm đến tận cửa rồi. Hàn Thuật, mẹ không muốn con và Đường Nghiệp, bất kỳ ai trong hai đứa tổn thương, con có thể trách mẹ…”
“Con không trách ai cả chỉ tự trách mình, không liên quan gì đến mẹ, thế đã được chưa, được rồi chứ!” Hàn Thuật gầm lên, chính anh cũng tự giật mình. Anh lặng người một lúc, bạc nhược úp hai tay lên mặt, chẳng màng chuyện thất lễ trước mặt người lớn.
“Thực ra chuyện này từ lâu đã không liên quan gì đến mẹ, mẹ không oán không thù với cô ấy, hồi đó nếu như không phải vì con, mẹ đã không dây phải vũng nước đục ấy. Con đâu phải không có lương tâm, những chuyện ấy con đều rõ cả, nếu con còn trách mẹ thì con còn ra cái gì nữa!” Hàn Thuật cố dùng giọng nói dần chậm rãi trở lại bù đắp thái độ thất lễ lúc trước, rủ rỉ mà đau khổ, “Con chỉ nghĩ, nếu như hồi đó mẹ không cứu con, để con ngồi tù, hoặc để bố con đánh chết con, có lẽ lúc này mọi người đều cảm thấy tốt hơn… ít ra khi cô ấy nhìn con… khi cô ấy nhìn con…”
Hàn Thuật không nói tiếp, đưa tay ra lục bao thuốc lá và chiếc bật lửa Viện trưởng Thái để trong ngăn trữ đồ, khó khăn lắm mới châm được một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, khói thuốc đắng ngắt sặc tràn thẳng vào phổi.
“Con cũng không biết tại sao cô ấy lại quen Đường Nghiệp, nhưng mẹ đừng nghĩ theo chiều hướng xấu, chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi, trước đây cô ấy chắc chắn không biết quan hệ giữa mẹ và Đường Nghiệp, cũng không tuyệt đối vì chuyện cũ mà tìm tới trả thù mẹ.”
“Sao con dám chắc như vậy?” Cũng không thể trách Viện trưởng Thái, bà đã nhìn thấy quá nhiều điều ác, bà không sao tin nổi Cát Niên không cần thứ gì.
Vì con đã muốn cô ấy tìm đến trả thù biết bao, đòi món nợ cũ cũng được, cái gì cũng được.
Đáng tiếc cái gì cô ấy cũng không cần. Sao cô ấy cái gì cũng không cần?
Những lời này Hàn Thuật không nói ra.
Viện trưởng Thái đã sống hơn nửa đời người, sớm đã có mắt tinh đời, trước kia bà còn cảm thấy bất ngờ trước tâm tư của Hàn Thuật, giờ nhìn bộ dáng như mất hồn của anh, nghĩ kỹ lại bà cũng hiểu được tám chín phần, vội vàng lấy điếu thuốc từ trong tay anh vứt ra ngoài xe.
“Nghe mẹ nói này Hàn Thuật, mười một năm rồi con vẫn còn si mê cô ta như vậy? Đường đường một trang nam tử, cứ gặp cô ta là trở nên hồ đồ. Nếu như trước kia thì cũng cho qua, nhưng giờ… Đừng nói cô ta còn đang chưa rõ ràng với Đường Nghiệp, kể cả không có chuyện đó, còn cùng với cô ta, lại thêm cả chuyện cũ, để bố con biết được, không phải là, không phải là… tuyệt đối không được, thằng Nghiệp cũng không thể cùng cô ta được…”
Viện trưởng Thái chỉ nghĩ cũng đã thấy vô cùng bất an, bên cạnh, Hàn Thuật bị từng lời mẹ nuôi tác động, ngồi ngây ra như phỗng.
Anh tự nhủ với mình, đó là bù đắp. Nhưng mẹ nuôi lại nói, đó là “si mê”!
Tình tiết mà anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ đã bị lời nói có phần sợ hãi của mẹ nuôi miêu tả một cách rành rọt, anh nắm tay Cát Niên đứng trước mặt bố… nghĩ đến đây, ngay cả cảnh bị bố đánh cũng không còn đáng sợ nữa, thậm chí anh còn có chút mong chờ.
Điên rồi!
“Con, con về trước đây, tối nay đông người, về muộn sợ không kịp bắt xe.” Hàn Thuật mơ màng mở cửa xe rồi vội bước ra, một cơn gió lạnh thổi qua, anh thấy mặt mình nóng bừng.
.
.
“Cô ơi, cô không thích chú Hàn Thuật à?”
“Ờ… hả?”
Cát Niên đẩy xe mua hàng đi giữa những kệ hàng bày chật kín, vắt óc nhớ lại thứ trước khi ra khỏi nhà rõ ràng còn nhớ nhất định phải mua là thứ gì, nước lau bếp hay giẻ rửa bát? Phi Minh bám đuôi theo sau tự dưng hỏi một câu không đầu không đuôi khiến cô tâm trí còn đang để đi đâu bất giác ngây người không kịp phản ứng.
“Cháu hỏi cô có phải cô không thích chú Hàn Thuật không, phải không cô?” Phi Minh vẫn không buông tha, xốc lại quai cặp xách, bước nhanh lên đẩy xe cùng Cát Niên. Phi Minh lớn rất nhanh, đã cao gần đến vai Cát Niên, cô ngó nghiêng một hồi rồi cũng buộc phải thừa nhận một số chuyện khó nói giờ lại càng khó qua loa cho xong.
“Chú Hàn Thuật á… không có, sao thế được chứ?” Cát Niên phủ nhận, cúi đầu xuống nhìn xe mua hàng mới phát hiện không biết từ bao giờ Phi Minh đã nhân lúc cô lơ đễnh âm thầm chất đầy xe cả đống đồ ăn vớ vẩn vừa đắt vừa không có dinh dưỡng. Cô lắc đầu, đem đống đồ bỏ lại chỗ cũ.
Phi Minh sống chết ôm chặt lấy hộp sô cô la cuối cùng, miệng vẫn không ngơi nghỉ, “Cô lừa cháu, cháu thấy cô không thích chú Hàn Thuật.”
Cát Niên nhìn Phi Minh, “Chú ấy nói với cháu hả?”
Phi Minh lúc đầu còn gật đầu, sau lại ra sức lắc lấy lắc để, “Chú Hàn Thuật toàn hỏi cháu về cô, còn cô từ trước tới nay chả bao giờ nhắc đến chú ấy cả.”
Cát Niên hiểu cô không thể giải thích rõ mối quan hệ giữa mình và Hàn Thuật với một cô bé hơn mười tuổi, cô chỉ nói: “Cô và chú Hàn Thuật quen biết nhau từ trước, đã rất lâu không qua lại rồi. Hơn nữa, cô thích Phi Minh, chú Hàn Thuật cũng thích Phi Minh, thế không phải là được rồi sao?”
“Vậy cô đã không ghét chú Hàn Thuật thì là thích chú ấy rồi?” Phi Minh ngây thơ hỏi.
Cát Niên thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định không cho con bé xem nhiều phim truyền hình thế nữa.
“Không phải, không ghét không có nghĩa là thích.” Cô kiên nhẫn giải thích, càng nói càng thấy quay mòng mòng đến chóng mặt.
“Thế thì vẫn là chú Hàn Thuật nói đúng, cô không thích chú ấy.” Phi Minh dẩu môi, “Chẳng trách dạo này chú ấy không đến đón cháu, cũng không đưa cháu đi chơi nữa.”
Cát Niên nghe những lời này, bất giác bước chân chậm lại. Cô không biết Hàn Thuật vì sao nói những lời này với con bé, nhưng thật sự gần đây ít thấy xe anh tới đón Phi Minh. Thực ra đây không hẳn đã là chuyện xấu, cũng không uổng công cô hôm đó vừa khóc vừa nói một bài dài. Cát Niên đã sớm qua giai đoạn khóc lóc vì chuyện xưa, cô cũng không biết tối hôm đó rốt cuộc là làm sao, Hàn Thuật cứ như một trái bom hẹn giờ, lạnh lùng nổ tung đánh thức bao chuyện cũ đã ngủ sâu trong ký ức cô. Cũng may trước đây anh chỉ là nhất thời nghĩ không thông, đợi anh nghĩ thông, chuyện này cũng đã qua rồi. Mọi người ai về chỗ nấy, tương an vô sự, cuộc sống của cô cũng sẽ trở lại yên bình như trước đây.
“Cuối năm rồi ai ai cũng bận, cháu cũng bận tập dượt cho đêm văn nghệ đón xuân của trường còn gì, chú Hàn Thuật chắc cũng đang bận công việc.” Cô an ủi Phi Minh.
Phi Minh gãi đầu, làm vẻ tội nghiệp hỏi: “Cô, thật là chú Hàn Thuật không phải bố cháu sao?”
Cô bé này thực ra rất thông minh, không cần đợi Cát Niên lắc đầu, chỉ qua một thời gian tiếp xúc, cô bé đã lờ mờ cảm thấy chú Hàn Thuật tuy đối tốt với mình nhưng khả năng là bố đẻ vô cùng nhỏ, cô bé đành rút lui mong chờ người chú mình thích có mối quan hệ thân thiết khác với mình.
“Nếu như chú ấy không phải là bố cháu thì có thể làm dượng cháu được không?”
Cát Niên nghiêm túc nói: “Bé mà quản chuyện người lớn, hồ đồ mai mối là sẽ giống bà mối trên ti vi, bên mép mọc một nốt ruồi đen to đùng đấy.”
Phi Minh vốn thích xinh đẹp vội vàng ôm lấy miệng, giọng nói phát qua kẽ tay nghe không rõ, “Thế để cháu lớn rồi cưới chú Hàn Thuật cho xong.”
“Muốn thế ngay từ bây giờ cháu phải ăn ít sô cô la thôi.” Cát Niên thấy buồn cười, nhân tiện cầm luôn hộp sô cô la trong tay Phi Minh để lên giá.
“Dù gì sau này lớn lên cháu sẽ cưới rất nhiều rất nhiều người, chứ không như cô thế này đâu.”
Cát Niên mỉm cười, không buồn lý sự với cô bé nữa. Cô nhóc mười một tuổi đã biết sống cô quạnh cũng là một cái tội. Nhưng cô đã quen rồi.
Hôm đó lẽ nào Cát Niên lại không hiểu những ẩn ý có phần đường đột của Đường Nghiệp, nhưng cô không trả lời. Cô ngồi trong xe Đường Nghiệp, nhìn bầu trời chuyển dần từ xanh sẫm sang xanh nhạt qua lớp kính chắn gió, sau đó vẫy tay tạm biệt anh khi xe đỗ trước ngã rẽ cách nhà một trạm xe buýt. Bỏ qua điểm “đặc biệt” nào đó của Đường Nghiệp, anh quả thật là một người quá tốt. Nhưng thế thì sao chứ, dù cho anh có chỉ thích con gái một trăm phần trăm thì thế giới này bao người tốt là vậy, lẽ nào cô là báu vật trong bảo tàng?
Mấy hôm nữa Phi Minh sẽ đóng vai chính trong vở nhạc kịch của buổi văn nghệ mừng xuân ở trường, đó là vở “Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn” Cát Niên đã quá quen thuộc. Cô vẫn nhớ lần đó mình còn dắt nhầm tay một chú lùn. Đó đã là chuyện rất xưa rồi, từng lớp từng lớp học sinh lớn lên, chỉ có những câu chuyện cổ tích là mãi mãi không già.
Phi Minh đương nhiên được đóng vai công chúa Bạch Tuyết, quần áo biểu diễn đều được giáo viên trong trường sắp xếp đồng bộ, nhưng con bé cứ nhất quyết đòi Cát Niên mua cho mấy chiếc cặp tóc đáng yêu, đến hôm biểu diễn gài lên tóc sẽ sáng lấp lánh nhìn lung linh biết bao.
Quầy bán đồ trang sức con gái nằm cạnh quầy thu ngân. Phi Minh vùi đầu chọn chọn lựa lựa, con bé thấy mấy chiếc cặp tóc sặc sỡ cái nào cũng đẹp cả, không biết phải lấy cái nào bỏ cái nào, vừa ngẩng đầu lên định xin cô Cát Niên cho mua thêm mấy cái đã thấy cô không biết nhìn gì mà như mất hồn.
Phi Minh nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ là một quầy thu ngân bình thường thôi mà, có gì hay ho đâu – à không không, cái cô đang đứng đợi thanh toán thật là đẹp, quần áo trên người cũng rất sang trọng, nhưng thu hút Phi Minh nhất chính là đống đồ chất cao như núi trên chiếc xe mua hàng đằng sau cô ấy, trong đó có biết bao thứ cô bé thích mà không dám mua.
Cũng một cảnh tượng nhưng qua mắt Cát Niên lại có cảm nhận hoàn toàn khác. Gần mười năm nay cô không gặp lại Trần Khiết Khiết. Đã làm vợ người ta, làm mẹ con người ta, nhìn Trần Khiết Khiết bây giờ cũng mập mạp hơn xưa, da dẻ hồng hào trắng nõn, ăn mặc cũng chăm chút hơn, phong thái chẳng kém năm nào, dù giữa siêu thị đông người qua lại, vẻ đẹp của cô ta vẫn nổi bật lên giữa cả hàng người.
Người phía trước đang thanh toán, Trần Khiết Khiết cũng không sốt ruột, quay đầu lại cười đùa với đứa bé đang được một người phụ nữ có vẻ là vú em ôm trong lòng. Tướng mạo cô ta không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt là đổi thay. Vẻ không an phận đằng sau gương mặt khuê tú giờ đã biến thành nét ôn hòa của một thiếu phụ. Cô ta trước nay vẫn luôn may mắn, khi trẻ có một tình yêu rung động dại khờ, trưởng thành rồi lại có một cuộc sống yên lành ổn định, cùng một quãng trải nghiệm, cô ta trải qua mà không hối tiếc, còn người khác lại ôm về một kết quả khó thành lời, dù cho kết quả này vẫn luôn mang theo dấu ấn không thể xóa mờ của cô ta.
Cát Niên phải thừa nhận, không phải cô chưa từng ngưỡng mộ Trần Khiết Khiết.
Lúc này, một người đàn ông tầm trạc tuổi Trần Khiết Khiết tay bê một đống đồ ăn vặt từ góc khác bước lại chỗ bọn họ, xếp đống đồ chất chồng như bộ đồ chơi xếp hình lên chiếc xe mua hàng đã sắp không nhét nổi gì nữa.
“Anh đi càn quét siêu thị đấy à?” Cát Niên nghe Trần Khiết Khiết trêu chọc người đàn ông.
Người đàn ông đó tướng mạo cũng xuất chúng y như Trần Khiết Khiết, nhìn hai người bọn họ thật giống một đôi ngọc đăng đối. Dường như anh ta nói lại vài câu, Cát Niên không nghe rõ, chỉ thấy Trần Khiết Khiết bật cười khúc khích, đứa bé trong lòng vú nuôi cũng khua chân khua tay theo bố mẹ.
“Cô ơi, rốt cuộc cháu được mua mấy chiếc kẹp tóc?” Phi Minh bên cạnh đã mất hết kiên nhẫn, kéo vạt áo cô hỏi.
“Ờ?” Trong giây lát Cát Niên sực tỉnh, Trần Khiết Khiết đang quay đầu đối diện chồng và con cũng bất ngờ đưa ánh mắt nhìn sang, Cát Niên bất giác kinh hãi, nhưng ánh mắt lướt qua không chút phản ứng, Trần Khiết Khiết lại quay đi cúi đầu nhìn đống đồ ăn người chồng vừa đem đến.
Trần Khiết Khiết yên lặng xem xét thời gian sản xuất mấy gói snack trên tay, vài giây sau mới chầm chậm đặt xuống, vẻ đầy do dự quay người lại, lần này cô ta nhìn chằm chằm vào Cát Niên, rồi lại nhìn sang Phi Minh, dần trở nên kinh hãi không dám tin vào mắt mình. Cát Niên e chỉ là một phút sau thôi, cô ta sẽ không chịu đựng nổi những cảm xúc phức tạp ấy mà làm ra chuyện gì kinh động mất. Suy cho cùng ngũ quan dù có như thần, chỉ cần đặt hơi lệch một chút đã có thể trở thành một hình bóng khắc cốt ghi tâm khác rồi. Phi Minh vẫn đang chuyên tâm ngắm nghía trước tấm gương nhỏ của siêu thị, cân nhắc xem cặp chiếc cặp tóc nào mới thật giống công chúa Bạch Tuyết, không để ý đến cặp mắt đang dần mờ đi của người lớn.
Cát Niên cúi đầu như đang nghĩ ngợi, nhưng cô hoàn toàn không cố tránh ánh nhìn của Trần Khiết Khiết, cô không có lỗi với ai, cũng chưa từng nghĩ sẽ quấy rầy đến ai hay làm ai khó xử, vì vậy lúc này không đến lượt cô trốn tránh.
“Em sao thế?” Nhân viên thu ngân đã xếp xong hàng vào túi cho cả nhà Trần Khiết Khiết, người đàn ông bên cạnh cô ta đón lấy đứa bé từ tay vú nuôi cũng nhận ra vẻ kỳ lạ của vợ.
“Không sao.” Trần Khiết Khiết như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, níu lấy tay chồng, cười nói, “Em vừa nhìn thấy mấy cái cặp tóc, bỗng nhớ lại hồi bé rất thích đeo, giờ mà cặp lên đầu chắc người ta nói em điên mất.”
Người đàn ông thấy buồn cười cũng quay đầu lại nhìn, “Em hoài cổ như vậy từ lúc nào thế? May mà em đẻ con trai, nếu là con gái chắc sẽ bị em trang điểm cho mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ ấy đầy đầu mất…”
Bóng dáng gia đình nhỏ đã xa hút, Phi Minh cuối cùng cũng đã chọn được hai đôi kẹp tóc ưng ý nhất, Cát Niên thở dài, ôm lấy vai cô bé.
“Xong rồi chứ, xong rồi chúng ta về nhà thôi.”
.
Đến Phi Minh cũng cảm nhận thấy Hàn Thuật đang dần rời xa cuộc sống của hai cô cháu. Trên thực tế, Hàn Thuật sợ rồi. Cuộc nói chuyện đêm Giáng sinh khiến anh cảm thấy thất bại thảm hại, nhưng nếu bảo chính Tạ Cát Niên cứng đầu đã gây ra cảm giác thất bại ấy chi bằng nói tất cả do anh tự chuốc lấy.
Anh chưa bao giờ cảm nhận sâu sắc cảm giác bất lực như thế. Rõ ràng khẩn thiết muốn giữ cô lại là vậy, nhưng giữ lại rồi phải làm gì, anh thực sự không biết; rõ ràng cảm thấy rất nhiều chuyện không đúng, nhưng tìm không nổi lý do nào phản bác lại cô, rõ ràng có lời muốn nói, những lời ấy dường như đã lên đến cửa miệng, chỉ đợi thoát ra, mà rồi cũng tiêu tan mất. Anh nghĩ rằng sự bù đắp của mình là sự cứu rỗi đối với Cát Niên, nhưng khi cô từng bước rời xa anh, anh mới nhận ra bản thân sao giống một chú sâu đáng thương cầu hoài chẳng được.
Sau khi Cát Niên bỏ đi, anh đưa Viện trưởng Thái về nhà. Mẹ nuôi tuổi đã cao, sức khỏe lại không tốt, Hàn Thuật không yên tâm về bà. Hai mẹ con vốn thân thiết cùng ngồi trong xe, lần đầu tiên rơi vào cảnh im lặng gượng gạo khó nói. Đến hôm nay nghĩ kỹ lại, từ khi đẩy Cát Niên vào tù, Hàn Thuật và mẹ nuôi chưa từng nửa lời nhắc đến cô trước mặt nhau, họ như hai con châu chấu trên một chiếc dây thừng, mỗi người đều dùng cách riêng cố chôn vùi chuyện cũ, bao chuyện không nên nói, cũng không muốn nói, bởi chỉ cần mở miệng nói ra mọi người đều sẽ đau lòng.
Xe đỗ dưới khu nhà Viện trưởng Thái ở, bà mở lời trước.
“Hàn Thuật, trong lòng con đang oán mẹ nuôi phải không?”
Hàn Thuật tắt đèn, rút chìa khóa xe.
“Mẹ lên nghỉ sớm đi, con tự bắt xe về.”
“Có lúc mẹ cũng nghi ngờ, nếu như lúc đó meh không cản con, mọi chuyện liệu sẽ thế nào, sẽ tốt hơn hay tệ hơn.”
“Mẹ cầm chìa khóa đi.”
“Mẹ nuôi không phải động vật máu lạnh, một cô gái tươi đẹp như hoa, năm đó thực sự mẹ không muốn đẩy con bé vào tù… Chỉ là sơ suất. Sau chuyện đó, mỗi lần tiếp nhận một vụ án nào, mẹ đều nhắc đi nhắc lại với chính mình, tuyệt đối không nên quá tự phụ, chỉ sơ ý một chút thôi, cả quãng đời tươi đẹp của ai đó có thể bị chôn vùi dưới tay mẹ.”
“Mẹ đừng nói nữa được không? Hôm nay mẹ suýt phát bệnh, sắc mặt mẹ kém lắm, giờ cũng không sớm nữa, con cũng mệt rồi.”
“Mẹ vốn cũng không muốn nhắc tới, nhưng giờ cô ta đã tìm đến tận cửa rồi. Hàn Thuật, mẹ không muốn con và Đường Nghiệp, bất kỳ ai trong hai đứa tổn thương, con có thể trách mẹ…”
“Con không trách ai cả chỉ tự trách mình, không liên quan gì đến mẹ, thế đã được chưa, được rồi chứ!” Hàn Thuật gầm lên, chính anh cũng tự giật mình. Anh lặng người một lúc, bạc nhược úp hai tay lên mặt, chẳng màng chuyện thất lễ trước mặt người lớn.
“Thực ra chuyện này từ lâu đã không liên quan gì đến mẹ, mẹ không oán không thù với cô ấy, hồi đó nếu như không phải vì con, mẹ đã không dây phải vũng nước đục ấy. Con đâu phải không có lương tâm, những chuyện ấy con đều rõ cả, nếu con còn trách mẹ thì con còn ra cái gì nữa!” Hàn Thuật cố dùng giọng nói dần chậm rãi trở lại bù đắp thái độ thất lễ lúc trước, rủ rỉ mà đau khổ, “Con chỉ nghĩ, nếu như hồi đó mẹ không cứu con, để con ngồi tù, hoặc để bố con đánh chết con, có lẽ lúc này mọi người đều cảm thấy tốt hơn… ít ra khi cô ấy nhìn con… khi cô ấy nhìn con…”
Hàn Thuật không nói tiếp, đưa tay ra lục bao thuốc lá và chiếc bật lửa Viện trưởng Thái để trong ngăn trữ đồ, khó khăn lắm mới châm được một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, khói thuốc đắng ngắt sặc tràn thẳng vào phổi.
“Con cũng không biết tại sao cô ấy lại quen Đường Nghiệp, nhưng mẹ đừng nghĩ theo chiều hướng xấu, chuyện này chắc chỉ là trùng hợp thôi, trước đây cô ấy chắc chắn không biết quan hệ giữa mẹ và Đường Nghiệp, cũng không tuyệt đối vì chuyện cũ mà tìm tới trả thù mẹ.”
“Sao con dám chắc như vậy?” Cũng không thể trách Viện trưởng Thái, bà đã nhìn thấy quá nhiều điều ác, bà không sao tin nổi Cát Niên không cần thứ gì.
Vì con đã muốn cô ấy tìm đến trả thù biết bao, đòi món nợ cũ cũng được, cái gì cũng được.
Đáng tiếc cái gì cô ấy cũng không cần. Sao cô ấy cái gì cũng không cần?
Những lời này Hàn Thuật không nói ra.
Viện trưởng Thái đã sống hơn nửa đời người, sớm đã có mắt tinh đời, trước kia bà còn cảm thấy bất ngờ trước tâm tư của Hàn Thuật, giờ nhìn bộ dáng như mất hồn của anh, nghĩ kỹ lại bà cũng hiểu được tám chín phần, vội vàng lấy điếu thuốc từ trong tay anh vứt ra ngoài xe.
“Nghe mẹ nói này Hàn Thuật, mười một năm rồi con vẫn còn si mê cô ta như vậy? Đường đường một trang nam tử, cứ gặp cô ta là trở nên hồ đồ. Nếu như trước kia thì cũng cho qua, nhưng giờ… Đừng nói cô ta còn đang chưa rõ ràng với Đường Nghiệp, kể cả không có chuyện đó, còn cùng với cô ta, lại thêm cả chuyện cũ, để bố con biết được, không phải là, không phải là… tuyệt đối không được, thằng Nghiệp cũng không thể cùng cô ta được…”
Viện trưởng Thái chỉ nghĩ cũng đã thấy vô cùng bất an, bên cạnh, Hàn Thuật bị từng lời mẹ nuôi tác động, ngồi ngây ra như phỗng.
Anh tự nhủ với mình, đó là bù đắp. Nhưng mẹ nuôi lại nói, đó là “si mê”!
Tình tiết mà anh đến nghĩ cũng không dám nghĩ đã bị lời nói có phần sợ hãi của mẹ nuôi miêu tả một cách rành rọt, anh nắm tay Cát Niên đứng trước mặt bố… nghĩ đến đây, ngay cả cảnh bị bố đánh cũng không còn đáng sợ nữa, thậm chí anh còn có chút mong chờ.
Điên rồi!
“Con, con về trước đây, tối nay đông người, về muộn sợ không kịp bắt xe.” Hàn Thuật mơ màng mở cửa xe rồi vội bước ra, một cơn gió lạnh thổi qua, anh thấy mặt mình nóng bừng.
.
/44
|