Nếu như là chị, mười một năm vẫn không quên nổi, vậy còn tiếp tục đấu với bản thân làm gì, chị dứt khoát cả đời sẽ không quên, thế thì sao nào?
.
Tết Nguyên Đán sắp đến gần, ngày cuối cùng của năm cũ, Hàn Thuật theo lệ thường về nhà bố mẹ ăn cơm, cùng mọi người tiễn năm cũ đón năm mới.
Hàn Thuật sợ nhất hai cụ ở nhà nói nhiều, định dây dưa đến giờ cơm tối mới xuất hiện, nhưng mẹ anh gọi từ sớm kêu đã hẹn với chị Hàn Lâm ở Bỉ, cả nhà cùng đoàn viên qua webcam, dặn anh về sớm không lại lỡ mất thời gian.
Hàn Thuật và chị gái rất thân thiết, cũng vì bố anh trước sau không chịu nhún nhường trước mặt con gái nên mấy năm nay Hàn Lâm đều không về nước, thường là Hàn Thuật cùng mẹ cứ hai năm một lần bay qua thăm chị. Đã lâu không gặp, Hàn Thuật cũng khá nhớ chị, vừa tan làm liền vội về nhà ngay.
Anh về nhà sớm hơn bố một chút, bàn ăn mẹ anh đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hai bố con về ngồi xuống.
Bố anh nhìn thấy con trai cũng chẳng vui vẻ gì, đặt cặp tài liệu xuống liền hắng giọng một tiếng, “Kiểm sát Hàn trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian tới thăm hỏi mấy người già cô đơn này đấy ư?”
Hàn Thuật nhân lúc bố không nhìn thấy quay sang nhăn mặt với mẹ, miệng vẫn không lên tiếng.
Đến lúc cả ba người đã rửa tay xong xuôi ngồi vào bàn ăn, Hàn Thuật mới nhìn kỹ bố, mái tóc nhuộm từng sợi đen nháy phấn chấn, hàng măng–sét trắng tinh không vương một hạt bụi, đây đều là phong cách xưa nay của ông, nhưng đến khi chiếc caravat mới mẻ hình thù kỳ lạ đang được thắt trên cổ áo bố anh đập vào mắt, Hàn Thuật không thể không bật cười khì khì.
“Bố, cái caravat Micky này là quà thăm hỏi đầu năm của tòa án bố đấy à?”
Bố anh cúi xuống nhìn chiếc caravat trước ngực, khuôn mặt đã quen căng ra nghiêm túc bỗng hơi ửng đỏ, ông đưa tay nới caravat, húng hắng vài tiếng làm vẻ không thèm quan tâm.
Mẹ Hàn Thuật bật cười, lấy đầu đũa gõ vào tay anh trách, “Cái thằng này nói gì thế… nhưng bố con tuổi về già sở thích cũng kỳ quặc đi nhiều.”
Hai mẹ con cười một trận đã đời, quả nhiên bố anh lại bắt đầu nói đến chuyện khiến Hàn Thuật đau đầu nhất.
“Mà vụ án con làm gần đây tiến triển thế nào rồi, bên Viện Kiểm sát Thành phố đã liên hệ xong xuôi mà con cứ ì ra ở Viện Thành Nam. Hơn nửa năm rồi, có vụ án bé bằng hạt đỗ cũng không xử lý xong, thật không biết Thái Nhất Lâm dạy dỗ con thế nào.”
Hàn Thuật không ngăn nổi ấm ức, “Có phải con muốn thế đâu? Bố, bố đừng xem thường vụ án này, con cảm thấy phía sau chắc chắn còn nhiều uẩn khúc.”
“Ờ?” Ông cúi đầu uống một ngụm canh, thờ ơ đáp.
“Chắc bố cũng nghe nói Vương Quốc Hoa chết rồi, còn khoản tiền tham ô của ông ta vẫn chưa tìm ra. Con đã liên lạc với người con trai đang học ở nước ngoài của ông ta, theo anh ta nói, trừ khoản tiền hơn năm trăm nghìn tệ bố đưa cho một cục khi vừa mới xuất ngoại, thực sự không còn bất kỳ khoản chi tiêu nào lớn. Có nói bố cũng không tin, nhưng Vương Quốc Hoa chính là loại người đến cái quần lót rách cũng phải vá năm bảy lượt mới chịu vứt đi, con thật vẫn không tin ông ta một mình nuốt trọn món tiền này.”
“Vậy con nghĩ là thế nào, không phải mọi manh mối và bằng chứng đều dẫn đến ông ta sao? Trước nay bố vẫn nói với con thế nào, trực giác có thể lừa ta, còn chứng cớ thì không.”
“Không, không chỉ trực giác, mấy hôm trước con đã tới Cục Xây dựng Vương Quốc Hoa từng làm việc, cũng lật lại một số tài liệu cũ, tìm người hỏi han, vốn cũng không hy vọng có đột phá gì, kết quả lại phát hiện được một vài manh mối. Nội bộ chỗ họ từng có người đứng lên báo cáo, một năm trước đích thân phòng phát triển kế hoạch đã phê chuẩn cho công ty Quảng Lợi trực thuộc tập đoàn Giang Nguyên một lô đất dùng để xây dựng một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, về mặt trình tự có lẽ có vấn đề. Người chịu trách nhiệm công ty Quảng Lợi họ Diệp tên là Diệp Bỉnh Văn, là em trai ruột chủ tịch tập đoàn Giang Nguyên, Diệp Bỉnh Lâm. Diệp Bỉnh Văn trước nay luôn có quan hệ mật thiết với Vương Quốc Hoa, con có lý do tin rằng Diệp Bỉnh Văn đã đem lại lợi ích gì đấy cho Vương Quốc Hoa, đây cũng là dự án cuối cùng trước khi vướng phải chuyện kia. Chỉ cần con tìm ra số tiền này, lần theo dấu vết, sự việc chắc chắn sẽ có tiến triển. Chỉ là con có chút nghi ngờ, vì sao trước kia con từng tiếp xúc với Cục Xây dựng bao lần như vậy mà không hề có ai hay bất cứ tài liệu nào để lộ ra chút gì liên quan đến chuyện này, giờ Vương Quốc Hoa vừa chết, mọi gốc rễ liền được phơi bày ra. Bố, bố nói xem đằng sau vụ án này liệu có còn một con cá to?”
Ông Hàn khựng lại một giây rồi nói: “Theo bố thấy, vụ án này liên đới quá nhiều, một chốc một lát không thể điều tra hết được, vụ này là của Viện Kiểm sát Thành Nam, việc cần gấp đối với con bây giờ là mau chóng tới Viện Kiểm sát Thành phố nhận chức, những chuyện còn đang dang dở có thể giao lại cho các đồng nghiệp khác mà.”
Hàn Thuật hơi kinh ngạc, “Bố, không phải trước đây bố luôn dặn dò con làm việc gì cũng phải có đầu có đuôi sao?”
Ông Hàn ngừng tay nói: “Trước đây bố cũng nói những việc không hoàn thành nổi trước tiên phải kiểm điểm lại khả năng làm việc của chính mình chứ không phải độ khó của công việc, con không nhớ sao?”
Hàn Thuật bị bố phủ đầu, thấy bao công sức đổ vào vụ án này của mình bị bố, người luôn là thần tượng trong công việc của anh phủ nhận hoàn toàn, anh bất giác không vui, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm câu nói.
May có mẹ anh nhanh chóng giải vây, “Mẹ ghét nhất hai bố con cứ bàn chuyện công việc trên bàn ăn, lâu lắm mới cùng ăn một bữa cơm chẳng nhẽ không có gì khác đáng nói sao?”
Ông Hàn dường như cũng thấy vừa rồi mình nói quá nặng nề, sắc mặt dịu xuống ít nhiều, “Nói cái gì, ngoài công việc ra lẽ nào con trai bà không khiến người khác phải đau đầu? Ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn như đứa trẻ ranh chưa lớn, không chịu ổn định gì cả. Người xưa đã nói: Tề gia trị quốc bình thiên hạ…”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Hàn Thuật nhăn mày tỏ vẻ đau khổ, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bố nói tiếp, “…Cái gì gọi là thành gia lập nghiệp, vẫn còn phải để tôi phải giải thích sao? Một người đàn ông dám gánh vác một gia đình, đối mặt với trách nhiệm mới xem là thực sự trưởng thành, hơn nữa lại có thể phát triển tốt hơn trong sự nghiệp. Nhưng anh đến chuyện này cũng làm không xong, không biết kiểm soát đời sống cá nhân…”
“Sao con lại không biết kiểm soát!” Hàn Thuật suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh đặt đũa xuống lý luận, “Con cũng yêu năm sáu lần rồi đấy chứ…”
“Ngay đến mình yêu mấy lần còn không nhớ rõ, năm lần hay sáu lần? Đây không phải không biết kiểm soát thì là gì? Thanh niên nghiêm túc một chút, ai qua năm sáu mối tình rồi mà vẫn chưa thành công?” Bố anh lắc đầu.
Hàn Thuật kéo tay mẹ, đau khổ cầu viện nhà cách mạng trong gia đình, “Mẹ, mẹ làm chứng cho con, tuy con từng có ‘một số’ bạn gái, cuối cùng đều không thành công, nhưng có khi nào yêu là không đường đường chính chính, có đầu có cuối, hợp lý hợp pháp? Con không hề yêu bừa rồi đá, cũng không thông dâm, loạn luân, lạm dụng, đồng tính…, vừa không vi phạm thuần phong mỹ tục, lại chẳng động chạm đến pháp luật, sao mà không kiểm soát nổi đời sống cá nhân?”
Dù gì cũng là hai thế hệ, bố anh nghe thấy những từ “thông dâm”, “loạn luân” thốt ra từ miệng Hàn Thuật đã cảm thấy không văn minh chính thống, sợ con trai càng nói càng loạn đành nhanh chóng dừng chủ đề này tại đây. Ông đưa tay ra hiệu chấm dứt, “Con cũng đừng nói nhiều nữa, liệu tìm một cô gái phẩm mạo tương đối mà ổn định lại, như thế có tác dụng hơn ngụy biện nhiều đấy.”
Mẹ Hàn Thuật cũng quay sang vuốt tay con trai, lo lắng nói: “Con à, rốt cuộc con còn muốn chọn một cô như thế nào, tiên nữ hay là minh tinh?”
Hàn Thuật không thể chịu nổi nữa, xua tay nói qua quýt: “Con muốn tìm một cô tổng hợp giữa Dê chậm và Dê lười.”
Bố mẹ anh như nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh, đầu óc rối mù.
“Dê gì?”
Hàn Thuật nín cười, “Là Dê chậm và Dê lười. Bố, giờ không chuộng Micky nữa đâu, bố nên xem “Dê con vui vẻ và Sói xám” đi, phim hoạt hình này hay lắm, mấy người già cô đơn đều rất thích.”
Lúc này bố anh mới hiểu con trai ông lại đang biến tướng lấy ông ra làm trò cười, ông thật không hiểu, càng ngày ông càng không hiểu nổi thằng con mình đã tận tay dạy bảo nghiêm khắc, chuyện đại sự cả đời nghiêm túc là vậy mà nó cứ coi như trò đùa. Cơn giận này khiến bố anh suýt chút nữa bốc hỏa khí, ông chỉ sang vợ hét lớn: “Đưa con trai bà đi gặp bác sĩ tâm lý đi, mà không, gửi thẳng nó đến trại tâm thần, mau!”
Hàn Thuật vội vàng tiếp thức ăn cho bố, “Ăn no xong con sẽ đi ngay.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Hàn Thuật, chỉ cần anh an phận ngồi ăn với bố mẹ một bữa cơm, nhất định sẽ bị bên mềm bên rắn quở trách thậm tệ. Một bên là “giáo dục tình yêu” trầm ấm từ đáy lòng mẹ, một bên là đống lý luận đạo lý hùng hồn của bố, anh nghe mà cả bữa cơm cứ như nhai sáp, cuối cùng chỉ còn biết giở chiêu sát thủ, ôm bụng kêu đau dạ dày rồi chuồn thẳng khỏi bàn ăn mới xem như cứu được cái mạng nhỏ này.
Ăn cơm xong, mẹ anh thu dọn trong bếp, còn bố đúng giờ bật ti vi xem thời sụ, Hàn Thuật tranh thủ gọi điện sang Bỉ giục chị lên mạng.
Gương mặt Hàn Lâm vừa xuất hiện trong màn hình máy tính, mẹ anh cũng lập tức dùng hết mọi công việc từ nhà bếp chạy ra, hai mẹ con nói chuyện rôm rả một hồi. Bố anh tuy mắt vẫn không rời ti vi nhưng tai cũng đã dỏng lên.
Do khoảng cách quá xa, âm thanh mic chập chờn, lúc âm thanh không truyền đến được Hàn Thuật lại giúp mẹ nói chuyện với chị qua bàn phím, bản thân cũng không quên giao lưu với Hàn Lâm một hồi về tâm trạng đắc ý sau khi xem “Dê con vui vẻ và Sói xám.” Lại nhắc đến, bộ phim hoạt hình này là do cô bé Phi Minh giới thiệu cho anh, cô bé nói cô Cát Niên cũng thích xem khiến Hàn Thuật phải tìm xem ngay, cuối cùng cũng đâm mê luôn, giờ còn giới thiệu cho cả chị Lâm.
Mẹ anh say sưa nói chuyện với con gái, rôm rả như gặp lại sau bao xa xôi cách trở. Hơn một tiếng sau, Hàn Thuật cuối cùng cũng tranh thủ được lúc mẹ đi uống nước thủ thỉ riêng với chị.
“Cậu hai, cục cưng của mẹ, sói xám, biểu cảm của em sao yếu thế hả?” Bỉ chậm hơn Trung Quốc sáu tiếng đồng hồ, bên đó giờ vẫn là giữa trưa, Hàn Lâm ôm laptop ngồi bên cửa sổ, nở nụ cười sáng láng ấm áp như mặt trời mùa đông.
Chị là một trong số ít người Hàn Thuật có thể trút bầu tâm sự, không hỏi thì thôi, chị vừa hỏi hàn Thuật đã thấy tròng mắt mình hơi đỏ, sợ Hàn Lâm cười mình, anh cố kiềm chế, nhân lúc mẹ còn chưa quay lại tranh thủ hỏi một câu.
“Chị, em hỏi này… chỉ là hỏi thôi… là chuyện của người khác… chị có người nào hoặc chuyện nào rất nhiều năm rồi mà vẫn không quên được không?”
“Hỏi thì cứ hỏi, đàn ông con trai lớn đùng ra rồi trở nên ngượng nghịu từ lúc nào thế… rất nhiều năm là bao nhiêu năm… chị cứ cách vài năm lại quên một lượt người.”
“Mười mấy năm… ví dụ như mười một năm.”
Hàn Lâm nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Chị nghĩ là có.”
“Ai…?”
Hàn Lâm nhìn bộ dáng thì thào lén lút của Hàn Thuật, không nén nổi phá lên cười, “Chính là em đấy, hồi cấp ba em mượn chị cái đĩa tuyển tập Tín Triết (1) đã trả lại chị chưa hả?”
(1). Trương Tín Triết: ca sỹ nổi tiếng người Đài Loan sinh năm 1967.
Hàn Thuật đã nghe thấy tiếng mẹ đi lại, trong lúc tuyệt vọng giọng anh nghe bực bội, “Ấy, nghiêm túc đấy!”
Có lẽ do vấn đề đường truyền tín hiệu, khẩu hình và tiếng nói của Hàn Lâm truyền lại khá chậm. Hàn Thuật thấy Hàn Lâm cười mấp máy miệng rồi mới nghe thấy tiếng chị.
Hàn Lâm nói: “Nếu như là chị, mười một năm vẫn không quên nổi, vậy còn tiếp tục đấu với bản thân làm gì, chị dứt khoát cả đời sẽ không quên, thế thì sao nào?”
“Hai chị em thì thầm gì thế?” Mẹ xuất hiện sau lưng Hàn Thuật.
Hàn Thuật vội vàng cao giọng nói lớn với Hàn Lâm: “Loại kem dưỡng trắng da chị nói lần trước chứ gì, mấy ngày nữa em sẽ gửi cho chị.”
Hàn Lâm cũng ăn ý đáp lại, “Hai hộp nhé, cậu mua đi rồi nhờ mẹ gửi cho chị.”
Nói chuyện xong với chị, Hàn Thuật ngồi xem ti vi với bố thêm nửa tiếng rồi viện lý do nói phải đi có việc.
Bố anh lại sạc cho một bài, nói ở nhà mình mà cứ như mông mọc đinh không ngồi lâu được một chút. Vừa may sau bữa tối ông cũng có hẹn với mấy bạn bè trong công việc, lái xe đã đợi sẵn dưới lầu, cơ hội thoát thân của Hàn Thuật cũng không mấy khó khăn. Mẹ anh lo gói mấy đồ dinh dưỡng cho con trai, lần nào cũng phải hai túi to.
Hàn Thuật vừa rủa mình sớm muộn cũng chết vì thừa dinh dưỡng, vừa chào tạm biệt bố mẹ. Anh bước tới thang máy đúng lúc một cậu thanh niên cũng từ trong thang máy bước ra.
Mẹ anh đi theo tiễn con trai thấy vậy bèn giới thiệu: “Đây là Tiểu Tạ lái xe cho bố con, rất chăm chỉ chịu khó. Con xách nhiều đồ thế này, chỗ đỗ xe lại xa, vừa hay Tiểu Tạ cũng phải đợi bố con nên mẹ kêu cậu ấy lên giúp con một tay.”
“Nhất thiết không mẹ? Con trai mẹ ăn bao nhiêu đồ dinh dưỡng thế này lẽ nào lại yếu đến mức có chút đồ cũng không cầm được?” Hàn Thuật ngài ngại cười nói với mẹ, nhưng anh cũng hiểu lòng bà thương con trai nên cũng không tiện phụ ý tốt này.
Cậu tài xế trẻ tuổi nhanh nhẹn đỡ mấy gói đồ từ tay Hàn Thuật, định cầm tất hộ anh, nhưng Hàn Thuật thấy hơi ngại nên chỉ đưa cho cậu ta một túi, nói câu cảm ơn rồi ra ý cho mẹ quay trở vào còn mình cùng cậu tài xế bước vào thang máy.
Nhà bố mẹ ở trên tầng cao, trong thang máy chỉ có Hàn Thuật và tài xế Tạ. Hai người lần đầu gặp mặt, cũng chẳng có gì để nói, Hàn Thuật mỉm cười rồi ai nấy đều đứng im lặng.
Cậu tài xế cười chất phác, khuôn mặt trông cũng khá thanh tú. Hàn Thuật chưa từng gặp tài xế mới của bố, nhưng anh biết cách đây không lâu viện bố anh làm vừa tiến hành cải cách nhân sự, những cương vị thông thường như tài xế, văn thư phổ thông, lễ tân đều không dùng người trong biên chế nữa mà đổi thành tất cả nhân viên hợp đồng tuyển từ bên ngoài. Cậu tài xế này có lẽ cũng được tuyển từ đợt đó.
Hàn Thuật từ nhỏ đã sinh trưởng trong gia đình cán bộ, anh hiểu rất rõ đối với một số lãnh đạo, tài xế riêng chính là người thân cận nhất. Bố anh vốn dùng người cẩn trọng chặt chẽ, bên cạnh cũng là những người nói ít làm nhiều, bác Tạ Mậu Hoa, bố Tạ Cát Niên chính là một ví dụ. Cậu tài xế này xem ra nhiều nhất cũng chưa quá hai mươi tuổi, sao có thể được ông cụ chọn nhỉ?
Tạ Mậu Hoa! Lòng Hàn Thuật thắt lại, anh lại nghĩ tới lời mẹ vừa mới nói, cậu tài xế này họ gì, họ Mạc hay họ Tằng, không, anh nhớ rồi, cậu ta họ Tạ!
Tim Hàn Thuật đập thình thịch, không trùng hợp đến như vậy chứ? Đêm Giáng sinh nghe Đường Nghiệp nói bạn gái họ Tạ anh đã thót tim cảnh giác, lại tự khinh mình nghi thần nghi quỷ, kết quả đúng thật chạm mặt Tạ Cát Niên. Lần này lại họ Tạ nữa là có nghĩa gì đây?
“Cậu bao tuổi rồi?” Anh hất hàm hỏi cậu tài xế đang đứng trong góc thang máy.
“Tôi đã hai mươi rồi!” Cậu tài xế vội vàng nhấn mạnh, lúc này thang máy cũng đã dừng ở tầng một, Hàn Thuật đỗ xe ở bãi đỗ gần cửa lớn nhất, cậu tài xế đi sau cách anh hai bước, vừa theo anh vừa nói, “Tôi lái xe cho chánh án Hàn đã nửa năm rồi, đều lái rất cẩn thận.”
“Cậu tên gì?” Hàn Thuật vừa rút chìa khóa vừa hỏi.
“Tạ Vọng Niên. Thưa cậu Hàn, tôi tên Tạ Vọng Niên, chữ “Vọng” trong “Vọng Giang lầu”, chữ “Niên” trong “Tất Niên”… Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Tạ, bố tôi trước đây cũng lái xe cho chánh án Hàn… ai da…”
Hàn Thuật đột ngột khựng lại khiến Tạ Vọng Niên đang bước sau anh suýt chút nữa không kịp dừng theo, cũng may cậu nhóc này phản ứng nhanh, lập tức đứng lại nhưng cũng không tránh khỏi ngã ngửa.
Hàn Thuật đứng lặng một hồi, vẫn chưa kịp xử lý hoàn toàn thông tin vừa nhận được, anh quay người lại, ánh mắt cổ quái, thoáng do dự hỏi Tạ Vọng Niên đang ngẩn mặt không hiểu gì.
“Cậu là con trai bác Tạ Mậu Hoa… từng ấy tuổi… vậy… cậu, cậu là em trai Tạ Cát Niên?”
Nhắc đến ba chữ “Tạ Cát Niên”, Tạ Vọng Niên liền có vẻ gượng gạo nhưng vẫn thật thà gật đầu, “Vâng… chị tôi có tiền án, nhưng cả nhà chúng tôi lâu nay đã không qua lại gì với chị ấy rồi, điều này chánh án Hàn cũng biết.”
Hàn Thuật có thể hiểu vì sao Vọng Niên lo lắng như vậy, về mặt này những người làm việc trong ngành tư pháp thận trọng hơn các đơn vị khác, Tạ Vọng Niên sợ bối cảnh gia đình khiến mình tuột khỏi tay công việc tốt. Nhưng lòng Hàn Thuật vẫn cảm thấy khó chịu. Tuy anh vẫn biết Cát Niên sống một mình nuôi Phi Minh, hiếm khi qua lại với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh được biết từ chính miệng em trai cô rõ ràng xác thực như vậy, ngay cả những người thân thiết nhất cũng đã hoàn toàn cự tuyệt cô.
Nếu như là anh, anh sẽ sẽ chết chìm trong sự cô độc ấy.
Thế nhưng kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là ai?
Vẫn còn cách bãi đỗ xe mấy chục bước nữa, Hàn Thuật bước nhanh, đột nhiên mất đi dũng khí để người phía sau phục vụ mình, đó không phải người lạ, đó là em ruột cô, là người cùng chung dòng máu với cô.
“Cảm ơn cậu, tôi tự cầm được rồi.”
Hàn Thuật gượng gạo nói, định lấy lại túi đồ từ tay Tạ Vọng Niên. Vọng Niên giật mình, ngỡ mình trẻ người không hiểu chuyện, vô ý nói sai chuyện gì, chọc giận con trai chánh án Hàn, mặt khổ sở không chịu buông tay, ra sức lặp đi lặp lại, “Cứ để tôi, cứ để tôi.”
Cậu ta nào biết tâm trạng rối bời hoảng hốt trong lòng Hàn Thuật lúc này. Hàn Thuật thấy Vọng Niên như vậy, cũng không buồn lấy gói đồ nữa, dù gì đống thực phẩm dinh dưỡng này lấy cũng vô ích, vứt đi lại phí. Anh gần như nhảy vội vào xe, khởi động xe nhấn ga định lái đi, anh sợ nhìn thêm chút nữa sẽ lại nhìn thấy những nét quen thuộc trên khuôn mặt trẻ tuổi này.
Xe lướt qua Vọng Niên, cậu ta tay vẫn cầm gói đồ mẹ anh chuẩn bị, đứng như trời trồng tại chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Thuật cuối cùng vẫn dừng xe lại trước mặt Tạ Vọng Niên.
Anh hạ kính xe, nhìn cậu thanh niên đang đứng thộn mặt nói: “Cô ấy không có lỗi gì với cậu, sao không thể đối tốt với cô ấy một chút?”
.
Tết Nguyên Đán sắp đến gần, ngày cuối cùng của năm cũ, Hàn Thuật theo lệ thường về nhà bố mẹ ăn cơm, cùng mọi người tiễn năm cũ đón năm mới.
Hàn Thuật sợ nhất hai cụ ở nhà nói nhiều, định dây dưa đến giờ cơm tối mới xuất hiện, nhưng mẹ anh gọi từ sớm kêu đã hẹn với chị Hàn Lâm ở Bỉ, cả nhà cùng đoàn viên qua webcam, dặn anh về sớm không lại lỡ mất thời gian.
Hàn Thuật và chị gái rất thân thiết, cũng vì bố anh trước sau không chịu nhún nhường trước mặt con gái nên mấy năm nay Hàn Lâm đều không về nước, thường là Hàn Thuật cùng mẹ cứ hai năm một lần bay qua thăm chị. Đã lâu không gặp, Hàn Thuật cũng khá nhớ chị, vừa tan làm liền vội về nhà ngay.
Anh về nhà sớm hơn bố một chút, bàn ăn mẹ anh đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi hai bố con về ngồi xuống.
Bố anh nhìn thấy con trai cũng chẳng vui vẻ gì, đặt cặp tài liệu xuống liền hắng giọng một tiếng, “Kiểm sát Hàn trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian tới thăm hỏi mấy người già cô đơn này đấy ư?”
Hàn Thuật nhân lúc bố không nhìn thấy quay sang nhăn mặt với mẹ, miệng vẫn không lên tiếng.
Đến lúc cả ba người đã rửa tay xong xuôi ngồi vào bàn ăn, Hàn Thuật mới nhìn kỹ bố, mái tóc nhuộm từng sợi đen nháy phấn chấn, hàng măng–sét trắng tinh không vương một hạt bụi, đây đều là phong cách xưa nay của ông, nhưng đến khi chiếc caravat mới mẻ hình thù kỳ lạ đang được thắt trên cổ áo bố anh đập vào mắt, Hàn Thuật không thể không bật cười khì khì.
“Bố, cái caravat Micky này là quà thăm hỏi đầu năm của tòa án bố đấy à?”
Bố anh cúi xuống nhìn chiếc caravat trước ngực, khuôn mặt đã quen căng ra nghiêm túc bỗng hơi ửng đỏ, ông đưa tay nới caravat, húng hắng vài tiếng làm vẻ không thèm quan tâm.
Mẹ Hàn Thuật bật cười, lấy đầu đũa gõ vào tay anh trách, “Cái thằng này nói gì thế… nhưng bố con tuổi về già sở thích cũng kỳ quặc đi nhiều.”
Hai mẹ con cười một trận đã đời, quả nhiên bố anh lại bắt đầu nói đến chuyện khiến Hàn Thuật đau đầu nhất.
“Mà vụ án con làm gần đây tiến triển thế nào rồi, bên Viện Kiểm sát Thành phố đã liên hệ xong xuôi mà con cứ ì ra ở Viện Thành Nam. Hơn nửa năm rồi, có vụ án bé bằng hạt đỗ cũng không xử lý xong, thật không biết Thái Nhất Lâm dạy dỗ con thế nào.”
Hàn Thuật không ngăn nổi ấm ức, “Có phải con muốn thế đâu? Bố, bố đừng xem thường vụ án này, con cảm thấy phía sau chắc chắn còn nhiều uẩn khúc.”
“Ờ?” Ông cúi đầu uống một ngụm canh, thờ ơ đáp.
“Chắc bố cũng nghe nói Vương Quốc Hoa chết rồi, còn khoản tiền tham ô của ông ta vẫn chưa tìm ra. Con đã liên lạc với người con trai đang học ở nước ngoài của ông ta, theo anh ta nói, trừ khoản tiền hơn năm trăm nghìn tệ bố đưa cho một cục khi vừa mới xuất ngoại, thực sự không còn bất kỳ khoản chi tiêu nào lớn. Có nói bố cũng không tin, nhưng Vương Quốc Hoa chính là loại người đến cái quần lót rách cũng phải vá năm bảy lượt mới chịu vứt đi, con thật vẫn không tin ông ta một mình nuốt trọn món tiền này.”
“Vậy con nghĩ là thế nào, không phải mọi manh mối và bằng chứng đều dẫn đến ông ta sao? Trước nay bố vẫn nói với con thế nào, trực giác có thể lừa ta, còn chứng cớ thì không.”
“Không, không chỉ trực giác, mấy hôm trước con đã tới Cục Xây dựng Vương Quốc Hoa từng làm việc, cũng lật lại một số tài liệu cũ, tìm người hỏi han, vốn cũng không hy vọng có đột phá gì, kết quả lại phát hiện được một vài manh mối. Nội bộ chỗ họ từng có người đứng lên báo cáo, một năm trước đích thân phòng phát triển kế hoạch đã phê chuẩn cho công ty Quảng Lợi trực thuộc tập đoàn Giang Nguyên một lô đất dùng để xây dựng một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, về mặt trình tự có lẽ có vấn đề. Người chịu trách nhiệm công ty Quảng Lợi họ Diệp tên là Diệp Bỉnh Văn, là em trai ruột chủ tịch tập đoàn Giang Nguyên, Diệp Bỉnh Lâm. Diệp Bỉnh Văn trước nay luôn có quan hệ mật thiết với Vương Quốc Hoa, con có lý do tin rằng Diệp Bỉnh Văn đã đem lại lợi ích gì đấy cho Vương Quốc Hoa, đây cũng là dự án cuối cùng trước khi vướng phải chuyện kia. Chỉ cần con tìm ra số tiền này, lần theo dấu vết, sự việc chắc chắn sẽ có tiến triển. Chỉ là con có chút nghi ngờ, vì sao trước kia con từng tiếp xúc với Cục Xây dựng bao lần như vậy mà không hề có ai hay bất cứ tài liệu nào để lộ ra chút gì liên quan đến chuyện này, giờ Vương Quốc Hoa vừa chết, mọi gốc rễ liền được phơi bày ra. Bố, bố nói xem đằng sau vụ án này liệu có còn một con cá to?”
Ông Hàn khựng lại một giây rồi nói: “Theo bố thấy, vụ án này liên đới quá nhiều, một chốc một lát không thể điều tra hết được, vụ này là của Viện Kiểm sát Thành Nam, việc cần gấp đối với con bây giờ là mau chóng tới Viện Kiểm sát Thành phố nhận chức, những chuyện còn đang dang dở có thể giao lại cho các đồng nghiệp khác mà.”
Hàn Thuật hơi kinh ngạc, “Bố, không phải trước đây bố luôn dặn dò con làm việc gì cũng phải có đầu có đuôi sao?”
Ông Hàn ngừng tay nói: “Trước đây bố cũng nói những việc không hoàn thành nổi trước tiên phải kiểm điểm lại khả năng làm việc của chính mình chứ không phải độ khó của công việc, con không nhớ sao?”
Hàn Thuật bị bố phủ đầu, thấy bao công sức đổ vào vụ án này của mình bị bố, người luôn là thần tượng trong công việc của anh phủ nhận hoàn toàn, anh bất giác không vui, cúi đầu ăn cơm, không nói thêm câu nói.
May có mẹ anh nhanh chóng giải vây, “Mẹ ghét nhất hai bố con cứ bàn chuyện công việc trên bàn ăn, lâu lắm mới cùng ăn một bữa cơm chẳng nhẽ không có gì khác đáng nói sao?”
Ông Hàn dường như cũng thấy vừa rồi mình nói quá nặng nề, sắc mặt dịu xuống ít nhiều, “Nói cái gì, ngoài công việc ra lẽ nào con trai bà không khiến người khác phải đau đầu? Ba mươi tuổi đầu rồi, vẫn như đứa trẻ ranh chưa lớn, không chịu ổn định gì cả. Người xưa đã nói: Tề gia trị quốc bình thiên hạ…”
Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Hàn Thuật nhăn mày tỏ vẻ đau khổ, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bố nói tiếp, “…Cái gì gọi là thành gia lập nghiệp, vẫn còn phải để tôi phải giải thích sao? Một người đàn ông dám gánh vác một gia đình, đối mặt với trách nhiệm mới xem là thực sự trưởng thành, hơn nữa lại có thể phát triển tốt hơn trong sự nghiệp. Nhưng anh đến chuyện này cũng làm không xong, không biết kiểm soát đời sống cá nhân…”
“Sao con lại không biết kiểm soát!” Hàn Thuật suýt chút nữa nhảy dựng lên, anh đặt đũa xuống lý luận, “Con cũng yêu năm sáu lần rồi đấy chứ…”
“Ngay đến mình yêu mấy lần còn không nhớ rõ, năm lần hay sáu lần? Đây không phải không biết kiểm soát thì là gì? Thanh niên nghiêm túc một chút, ai qua năm sáu mối tình rồi mà vẫn chưa thành công?” Bố anh lắc đầu.
Hàn Thuật kéo tay mẹ, đau khổ cầu viện nhà cách mạng trong gia đình, “Mẹ, mẹ làm chứng cho con, tuy con từng có ‘một số’ bạn gái, cuối cùng đều không thành công, nhưng có khi nào yêu là không đường đường chính chính, có đầu có cuối, hợp lý hợp pháp? Con không hề yêu bừa rồi đá, cũng không thông dâm, loạn luân, lạm dụng, đồng tính…, vừa không vi phạm thuần phong mỹ tục, lại chẳng động chạm đến pháp luật, sao mà không kiểm soát nổi đời sống cá nhân?”
Dù gì cũng là hai thế hệ, bố anh nghe thấy những từ “thông dâm”, “loạn luân” thốt ra từ miệng Hàn Thuật đã cảm thấy không văn minh chính thống, sợ con trai càng nói càng loạn đành nhanh chóng dừng chủ đề này tại đây. Ông đưa tay ra hiệu chấm dứt, “Con cũng đừng nói nhiều nữa, liệu tìm một cô gái phẩm mạo tương đối mà ổn định lại, như thế có tác dụng hơn ngụy biện nhiều đấy.”
Mẹ Hàn Thuật cũng quay sang vuốt tay con trai, lo lắng nói: “Con à, rốt cuộc con còn muốn chọn một cô như thế nào, tiên nữ hay là minh tinh?”
Hàn Thuật không thể chịu nổi nữa, xua tay nói qua quýt: “Con muốn tìm một cô tổng hợp giữa Dê chậm và Dê lười.”
Bố mẹ anh như nghe ngôn ngữ ngoài hành tinh, đầu óc rối mù.
“Dê gì?”
Hàn Thuật nín cười, “Là Dê chậm và Dê lười. Bố, giờ không chuộng Micky nữa đâu, bố nên xem “Dê con vui vẻ và Sói xám” đi, phim hoạt hình này hay lắm, mấy người già cô đơn đều rất thích.”
Lúc này bố anh mới hiểu con trai ông lại đang biến tướng lấy ông ra làm trò cười, ông thật không hiểu, càng ngày ông càng không hiểu nổi thằng con mình đã tận tay dạy bảo nghiêm khắc, chuyện đại sự cả đời nghiêm túc là vậy mà nó cứ coi như trò đùa. Cơn giận này khiến bố anh suýt chút nữa bốc hỏa khí, ông chỉ sang vợ hét lớn: “Đưa con trai bà đi gặp bác sĩ tâm lý đi, mà không, gửi thẳng nó đến trại tâm thần, mau!”
Hàn Thuật vội vàng tiếp thức ăn cho bố, “Ăn no xong con sẽ đi ngay.”
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Hàn Thuật, chỉ cần anh an phận ngồi ăn với bố mẹ một bữa cơm, nhất định sẽ bị bên mềm bên rắn quở trách thậm tệ. Một bên là “giáo dục tình yêu” trầm ấm từ đáy lòng mẹ, một bên là đống lý luận đạo lý hùng hồn của bố, anh nghe mà cả bữa cơm cứ như nhai sáp, cuối cùng chỉ còn biết giở chiêu sát thủ, ôm bụng kêu đau dạ dày rồi chuồn thẳng khỏi bàn ăn mới xem như cứu được cái mạng nhỏ này.
Ăn cơm xong, mẹ anh thu dọn trong bếp, còn bố đúng giờ bật ti vi xem thời sụ, Hàn Thuật tranh thủ gọi điện sang Bỉ giục chị lên mạng.
Gương mặt Hàn Lâm vừa xuất hiện trong màn hình máy tính, mẹ anh cũng lập tức dùng hết mọi công việc từ nhà bếp chạy ra, hai mẹ con nói chuyện rôm rả một hồi. Bố anh tuy mắt vẫn không rời ti vi nhưng tai cũng đã dỏng lên.
Do khoảng cách quá xa, âm thanh mic chập chờn, lúc âm thanh không truyền đến được Hàn Thuật lại giúp mẹ nói chuyện với chị qua bàn phím, bản thân cũng không quên giao lưu với Hàn Lâm một hồi về tâm trạng đắc ý sau khi xem “Dê con vui vẻ và Sói xám.” Lại nhắc đến, bộ phim hoạt hình này là do cô bé Phi Minh giới thiệu cho anh, cô bé nói cô Cát Niên cũng thích xem khiến Hàn Thuật phải tìm xem ngay, cuối cùng cũng đâm mê luôn, giờ còn giới thiệu cho cả chị Lâm.
Mẹ anh say sưa nói chuyện với con gái, rôm rả như gặp lại sau bao xa xôi cách trở. Hơn một tiếng sau, Hàn Thuật cuối cùng cũng tranh thủ được lúc mẹ đi uống nước thủ thỉ riêng với chị.
“Cậu hai, cục cưng của mẹ, sói xám, biểu cảm của em sao yếu thế hả?” Bỉ chậm hơn Trung Quốc sáu tiếng đồng hồ, bên đó giờ vẫn là giữa trưa, Hàn Lâm ôm laptop ngồi bên cửa sổ, nở nụ cười sáng láng ấm áp như mặt trời mùa đông.
Chị là một trong số ít người Hàn Thuật có thể trút bầu tâm sự, không hỏi thì thôi, chị vừa hỏi hàn Thuật đã thấy tròng mắt mình hơi đỏ, sợ Hàn Lâm cười mình, anh cố kiềm chế, nhân lúc mẹ còn chưa quay lại tranh thủ hỏi một câu.
“Chị, em hỏi này… chỉ là hỏi thôi… là chuyện của người khác… chị có người nào hoặc chuyện nào rất nhiều năm rồi mà vẫn không quên được không?”
“Hỏi thì cứ hỏi, đàn ông con trai lớn đùng ra rồi trở nên ngượng nghịu từ lúc nào thế… rất nhiều năm là bao nhiêu năm… chị cứ cách vài năm lại quên một lượt người.”
“Mười mấy năm… ví dụ như mười một năm.”
Hàn Lâm nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Chị nghĩ là có.”
“Ai…?”
Hàn Lâm nhìn bộ dáng thì thào lén lút của Hàn Thuật, không nén nổi phá lên cười, “Chính là em đấy, hồi cấp ba em mượn chị cái đĩa tuyển tập Tín Triết (1) đã trả lại chị chưa hả?”
(1). Trương Tín Triết: ca sỹ nổi tiếng người Đài Loan sinh năm 1967.
Hàn Thuật đã nghe thấy tiếng mẹ đi lại, trong lúc tuyệt vọng giọng anh nghe bực bội, “Ấy, nghiêm túc đấy!”
Có lẽ do vấn đề đường truyền tín hiệu, khẩu hình và tiếng nói của Hàn Lâm truyền lại khá chậm. Hàn Thuật thấy Hàn Lâm cười mấp máy miệng rồi mới nghe thấy tiếng chị.
Hàn Lâm nói: “Nếu như là chị, mười một năm vẫn không quên nổi, vậy còn tiếp tục đấu với bản thân làm gì, chị dứt khoát cả đời sẽ không quên, thế thì sao nào?”
“Hai chị em thì thầm gì thế?” Mẹ xuất hiện sau lưng Hàn Thuật.
Hàn Thuật vội vàng cao giọng nói lớn với Hàn Lâm: “Loại kem dưỡng trắng da chị nói lần trước chứ gì, mấy ngày nữa em sẽ gửi cho chị.”
Hàn Lâm cũng ăn ý đáp lại, “Hai hộp nhé, cậu mua đi rồi nhờ mẹ gửi cho chị.”
Nói chuyện xong với chị, Hàn Thuật ngồi xem ti vi với bố thêm nửa tiếng rồi viện lý do nói phải đi có việc.
Bố anh lại sạc cho một bài, nói ở nhà mình mà cứ như mông mọc đinh không ngồi lâu được một chút. Vừa may sau bữa tối ông cũng có hẹn với mấy bạn bè trong công việc, lái xe đã đợi sẵn dưới lầu, cơ hội thoát thân của Hàn Thuật cũng không mấy khó khăn. Mẹ anh lo gói mấy đồ dinh dưỡng cho con trai, lần nào cũng phải hai túi to.
Hàn Thuật vừa rủa mình sớm muộn cũng chết vì thừa dinh dưỡng, vừa chào tạm biệt bố mẹ. Anh bước tới thang máy đúng lúc một cậu thanh niên cũng từ trong thang máy bước ra.
Mẹ anh đi theo tiễn con trai thấy vậy bèn giới thiệu: “Đây là Tiểu Tạ lái xe cho bố con, rất chăm chỉ chịu khó. Con xách nhiều đồ thế này, chỗ đỗ xe lại xa, vừa hay Tiểu Tạ cũng phải đợi bố con nên mẹ kêu cậu ấy lên giúp con một tay.”
“Nhất thiết không mẹ? Con trai mẹ ăn bao nhiêu đồ dinh dưỡng thế này lẽ nào lại yếu đến mức có chút đồ cũng không cầm được?” Hàn Thuật ngài ngại cười nói với mẹ, nhưng anh cũng hiểu lòng bà thương con trai nên cũng không tiện phụ ý tốt này.
Cậu tài xế trẻ tuổi nhanh nhẹn đỡ mấy gói đồ từ tay Hàn Thuật, định cầm tất hộ anh, nhưng Hàn Thuật thấy hơi ngại nên chỉ đưa cho cậu ta một túi, nói câu cảm ơn rồi ra ý cho mẹ quay trở vào còn mình cùng cậu tài xế bước vào thang máy.
Nhà bố mẹ ở trên tầng cao, trong thang máy chỉ có Hàn Thuật và tài xế Tạ. Hai người lần đầu gặp mặt, cũng chẳng có gì để nói, Hàn Thuật mỉm cười rồi ai nấy đều đứng im lặng.
Cậu tài xế cười chất phác, khuôn mặt trông cũng khá thanh tú. Hàn Thuật chưa từng gặp tài xế mới của bố, nhưng anh biết cách đây không lâu viện bố anh làm vừa tiến hành cải cách nhân sự, những cương vị thông thường như tài xế, văn thư phổ thông, lễ tân đều không dùng người trong biên chế nữa mà đổi thành tất cả nhân viên hợp đồng tuyển từ bên ngoài. Cậu tài xế này có lẽ cũng được tuyển từ đợt đó.
Hàn Thuật từ nhỏ đã sinh trưởng trong gia đình cán bộ, anh hiểu rất rõ đối với một số lãnh đạo, tài xế riêng chính là người thân cận nhất. Bố anh vốn dùng người cẩn trọng chặt chẽ, bên cạnh cũng là những người nói ít làm nhiều, bác Tạ Mậu Hoa, bố Tạ Cát Niên chính là một ví dụ. Cậu tài xế này xem ra nhiều nhất cũng chưa quá hai mươi tuổi, sao có thể được ông cụ chọn nhỉ?
Tạ Mậu Hoa! Lòng Hàn Thuật thắt lại, anh lại nghĩ tới lời mẹ vừa mới nói, cậu tài xế này họ gì, họ Mạc hay họ Tằng, không, anh nhớ rồi, cậu ta họ Tạ!
Tim Hàn Thuật đập thình thịch, không trùng hợp đến như vậy chứ? Đêm Giáng sinh nghe Đường Nghiệp nói bạn gái họ Tạ anh đã thót tim cảnh giác, lại tự khinh mình nghi thần nghi quỷ, kết quả đúng thật chạm mặt Tạ Cát Niên. Lần này lại họ Tạ nữa là có nghĩa gì đây?
“Cậu bao tuổi rồi?” Anh hất hàm hỏi cậu tài xế đang đứng trong góc thang máy.
“Tôi đã hai mươi rồi!” Cậu tài xế vội vàng nhấn mạnh, lúc này thang máy cũng đã dừng ở tầng một, Hàn Thuật đỗ xe ở bãi đỗ gần cửa lớn nhất, cậu tài xế đi sau cách anh hai bước, vừa theo anh vừa nói, “Tôi lái xe cho chánh án Hàn đã nửa năm rồi, đều lái rất cẩn thận.”
“Cậu tên gì?” Hàn Thuật vừa rút chìa khóa vừa hỏi.
“Tạ Vọng Niên. Thưa cậu Hàn, tôi tên Tạ Vọng Niên, chữ “Vọng” trong “Vọng Giang lầu”, chữ “Niên” trong “Tất Niên”… Cậu cứ gọi tôi là Tiểu Tạ, bố tôi trước đây cũng lái xe cho chánh án Hàn… ai da…”
Hàn Thuật đột ngột khựng lại khiến Tạ Vọng Niên đang bước sau anh suýt chút nữa không kịp dừng theo, cũng may cậu nhóc này phản ứng nhanh, lập tức đứng lại nhưng cũng không tránh khỏi ngã ngửa.
Hàn Thuật đứng lặng một hồi, vẫn chưa kịp xử lý hoàn toàn thông tin vừa nhận được, anh quay người lại, ánh mắt cổ quái, thoáng do dự hỏi Tạ Vọng Niên đang ngẩn mặt không hiểu gì.
“Cậu là con trai bác Tạ Mậu Hoa… từng ấy tuổi… vậy… cậu, cậu là em trai Tạ Cát Niên?”
Nhắc đến ba chữ “Tạ Cát Niên”, Tạ Vọng Niên liền có vẻ gượng gạo nhưng vẫn thật thà gật đầu, “Vâng… chị tôi có tiền án, nhưng cả nhà chúng tôi lâu nay đã không qua lại gì với chị ấy rồi, điều này chánh án Hàn cũng biết.”
Hàn Thuật có thể hiểu vì sao Vọng Niên lo lắng như vậy, về mặt này những người làm việc trong ngành tư pháp thận trọng hơn các đơn vị khác, Tạ Vọng Niên sợ bối cảnh gia đình khiến mình tuột khỏi tay công việc tốt. Nhưng lòng Hàn Thuật vẫn cảm thấy khó chịu. Tuy anh vẫn biết Cát Niên sống một mình nuôi Phi Minh, hiếm khi qua lại với người khác, nhưng đây là lần đầu tiên anh được biết từ chính miệng em trai cô rõ ràng xác thực như vậy, ngay cả những người thân thiết nhất cũng đã hoàn toàn cự tuyệt cô.
Nếu như là anh, anh sẽ sẽ chết chìm trong sự cô độc ấy.
Thế nhưng kẻ đầu sỏ gây ra tất cả những chuyện này là ai?
Vẫn còn cách bãi đỗ xe mấy chục bước nữa, Hàn Thuật bước nhanh, đột nhiên mất đi dũng khí để người phía sau phục vụ mình, đó không phải người lạ, đó là em ruột cô, là người cùng chung dòng máu với cô.
“Cảm ơn cậu, tôi tự cầm được rồi.”
Hàn Thuật gượng gạo nói, định lấy lại túi đồ từ tay Tạ Vọng Niên. Vọng Niên giật mình, ngỡ mình trẻ người không hiểu chuyện, vô ý nói sai chuyện gì, chọc giận con trai chánh án Hàn, mặt khổ sở không chịu buông tay, ra sức lặp đi lặp lại, “Cứ để tôi, cứ để tôi.”
Cậu ta nào biết tâm trạng rối bời hoảng hốt trong lòng Hàn Thuật lúc này. Hàn Thuật thấy Vọng Niên như vậy, cũng không buồn lấy gói đồ nữa, dù gì đống thực phẩm dinh dưỡng này lấy cũng vô ích, vứt đi lại phí. Anh gần như nhảy vội vào xe, khởi động xe nhấn ga định lái đi, anh sợ nhìn thêm chút nữa sẽ lại nhìn thấy những nét quen thuộc trên khuôn mặt trẻ tuổi này.
Xe lướt qua Vọng Niên, cậu ta tay vẫn cầm gói đồ mẹ anh chuẩn bị, đứng như trời trồng tại chỗ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Thuật cuối cùng vẫn dừng xe lại trước mặt Tạ Vọng Niên.
Anh hạ kính xe, nhìn cậu thanh niên đang đứng thộn mặt nói: “Cô ấy không có lỗi gì với cậu, sao không thể đối tốt với cô ấy một chút?”
/44
|